Chương 43

Sau trận mây mưa, khuôn mặt của Trịnh Vãn đỏ bừng, mái tóc ướt sũng, cô lạnh giọng ra lệnh cho Nghiêm Quân Thành dọn dẹp phòng tắm.


Giờ đây, đến cả chủ tịch Nghiêm sát phạt quyết đoán trong mắt người ngoài cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, anh chà lau lại gương, bồn rửa mặt mà chẳng dám oán than gì, sau đó anh còn phải xả nước vào nhà vệ sinh. Trịnh Vãn đã đưa ra một tiêu chuẩn cực kỳ nghiêm ngặt, chỉ thiếu nước chưa lấy kính lúp ra để quan sát hết mọi ngóc ngách, và nếu còn sót lại bất kỳ một manh mối nào, thì người dọn dẹp Nghiêm Quân Thành sẽ phải làm lại hết tất tần tật.


Nghiêm Quân Thành biết mình đã sai nên anh chỉ dám im lặng mà làm.
Cuối cùng, đến khi anh rời đi, anh đã nhận được một “phần thưởng” đến từ Trịnh Vãn, đó là… vết nhéo in hằn trên cánh tay và dấu răng trên vai anh.


Ngày hôm sau, vào buổi sáng, Trịnh Vãn xin nghỉ nửa ngày để đến văn phòng quản lý xuất nhập cảnh cùng với một người đẹp trẻ tuổi khác trong thẩm mỹ viện.


Người đẹp ấy cần xin hộ chiếu, Trịnh Vãn thì lại cần gia hạn hộ chiếu, cô bé ấy được ra nước ngoài lần đầu nên không thể giấu được sự phấn khích.
“Chị Trịnh ơi, chị cho em xem hộ chiếu của chị được không?”
“Được chứ.”


Cô bé cầm lấy hộ chiếu của cô, lật từng trang ra xem, rồi sau đó cô bé tò mò hỏi cô: “Đây là con dấu gì thế ạ?”
“Đó là con dấu hải quan đóng vào khi chị xuất nhập cảnh.”
“Ôi trời, chị Trịnh ơi, chị đã đi nhiều nơi thế!”


available on google playdownload on app store


Trịnh Vãn cười: “Chị chỉ mới ghé thăm một số nơi thôi. Nếu không xem cuốn hộ chiếu này, thì có lẽ là chị cũng không nhớ là mình đã từng đến những quốc gia này.”


“Chắc là chị thấy vui lắm phải không ạ? Em rất muốn đi du lịch, nhưng em lại không dám đi một mình, em sợ bị một đám người nào đó lừa…”
Trịnh Vãn quay trở về hồi ức.


Cô đã đến rất nhiều nơi cùng với Trần Mục, Trần Mục thích đi tham quan, thích núi non, thích sông hồ, thích giao lưu trao đổi ý kiến ​​với những người khác màu da.
Dung lượng lưu trữ trong “bộ nhớ” của con người cũng có hạn, và họ sẽ chỉ nhớ những điều mà họ khó lòng quên đi được.


Ấy là chuyện khiến họ vô cùng vui vẻ và hạnh phúc, là chuyện khiến lòng họ đớn đau khôn cùng.
Ngược lại thì, bao tâm trạng và ký ức quá đỗi bình thường sẽ dần loãng ra và hoà vào dòng sông thời gian dài đằng đẵng.


Cô biết rằng cô đã từng đi đến những nơi này, nhưng dường như cô không thể nhớ lại những phong cảnh và những câu chuyện thú vị mà cô đã từng trải qua khi ở New Zealand hay là khi cô ở Úc.
Sinh ly tử biệt, đây là điều khiến người ta bất lực nhất trên cõi đời này.


Tình cảm thuộc về hai người, những con đường mà cả hai từng đi qua cùng nhau, nếu họ vẫn còn ở bên nhau cho đến cuối đời, thì họ vẫn có thể nhớ về nhau, anh ấy sẽ nhớ những gì mà cô không còn nhớ, cô sẽ nhắc anh ấy những gì mà anh ấy đã quên lãng. Nhưng mà, bây giờ chỉ còn một người ở lại, những chuyện mà cô không còn nhớ thì sẽ chẳng còn ai nhớ đến nó nữa, và, những chuyện mà cô đã quên lãng, sẽ không còn ai nhắc nhở cô nhớ lại.


Cuối cùng thì họ vẫn không thể cùng nhau già đi.
Nếu cô may mắn sống đến khi cô đã rất rất già, liệu rằng cô có còn nhớ rõ khuôn mặt và giọng nói của anh ấy khi hai bên thái dương đã bạc phơ không?
“Chị Trịnh ơi?” Cô bé gọi cô thêm vài lần.


Trịnh Vãn hoàn hồn lại, cười nói: “Chị chỉ đang nghĩ, hình như gần đây thời tiết đang trở lạnh, đã lạnh hơn trước, không biết chị có nên mua một chiếc áo khoác thật là dày không.”
Sau cùng, ký ức chẳng mang theo chút độ ấm nào.


Trong mùa đông này, điều cô cần hơn cả là một chiếc áo khoác dạ để giữ ấm.
Mắt cô bé sáng bừng lên, nói: “Không sao đâu ạ! Chúng ta đến Seoul mua đi chị. Nghe nói kiểu dáng ở đó hợp mốt hơn, có rất nhiều cửa hàng nổi tiếng trên mạng đến đó để được giảm giá đó chị!”


Trịnh Vãn chỉ mỉm cười và gật đầu.

Sau khi nhận được hộ chiếu mới, Trịnh Vãn cũng bắt đầu thu dọn hành lý.
Cô sắp đi công tác tầm một tuần, không yên lòng về con nên lại hỏi con bé: “Tư Vận à, con không cần bà ngoại đến Đông Thành chăm con một tuần thật hả?”


Trịnh Tư Vận ngồi vào bàn học và quay đầu lại, đáp: “Thật mà mẹ, không cần thiết đâu ạ, chắc chắn là bà ngoại không quen với khí hậu ở đây, mà mẹ này, con đã mười lăm tuổi rồi đó, đâu phải là con chỉ mới năm tuổi thôi đâu, vậy nên con có thể tự chăm sóc cho bản thân con được.”


“Vậy thì…” Trịnh Vãn hơi dừng lại rồi mới nói tiếp: “Chú con nói điều kiện ký túc xá của trường con không được tốt cho lắm, chú ấy bảo là, nếu con muốn thì con có thể đến khách sạn lần trước, sẽ có người chăm sóc, chuẩn bị ba bữa một ngày cho con.”


Trịnh Tư Vận năn nỉ: “Mẹ ơi, mẹ à, buổi tối một mình con ở trong căn phòng lớn như vậy thì con sẽ thấy rất sợ. Thôi đi ạ, có một tuần thôi mà mẹ. Con nghĩ là con ở trường học sẽ tốt hơn. Mẹ nghĩ thử đi ạ, mỗi sáng con có thể ngủ thêm nửa tiếng lận đó.”


“Vậy thôi cũng được.” Trịnh Vãn không ép con gái mình nữa.
Giờ đây, Trịnh Tư Vận đang nằm nhoài người lên trên bàn, rồi cô ấy chợt đứng thẳng dậy, cầm điện thoại di động đang đặt ở bên cạnh lên rồi chụp một câu hỏi trên tờ giấy kiểm tra.


Ngay giây sau, điện thoại của Trịnh Vãn cũng vang lên âm báo.
Cô lấy điện thoại ra xem, quả nhiên là vậy, cô thấy con gái cô đã gửi một bức ảnh vào nhóm WeChat của ba người.


Vì ngày hôm đó Nghiêm Quân Thành đã dạy kèm bài tập về nhà cho Trịnh Tư Vận, nên Trịnh Vãn đã tạo một nhóm trò chuyện chỉ có ba người họ. Dần dần Trịnh Tư Vận cũng tự nhiên hơn, khi gặp phải mấy câu hỏi mà cô ấy thực sự không biết làm và không biết nên hỏi ai, cô ấy sẽ chụp ảnh câu hỏi đó và gửi vào trong nhóm.


Nghiêm Quân Thành sẽ trả lời.
Anh cũng sẽ gửi một bức ảnh có ghi các bước giải trên đó, rồi sau đó anh sẽ gửi tin nhắn thoại sang để giải thích lại.
Trịnh Vãn chỉ lặng lẽ theo dõi sự tương tác qua lại giữa hai người họ.


Cô rất thích cuộc sống hiện giờ, nó bình lặng và hài hoà vô cùng, cô có người đi cùng để bầu bạn, Tư Vận cũng có những người lớn bậc cha bậc chú có thể bảo vệ con bé.
Bên cạnh đó.


Khi mấy câu hỏi mà Trịnh Tư Vận gửi đến càng ngày càng khó hiểu, có đôi lúc, Nghiêm Quân Thành cũng lo lắng rằng suy nghĩ của mình không được chính xác, vậy nên, anh sẽ gọi điện bằng điện thoại nội bộ để yêu cầu Hà Thành Nguyên hãy đến chỗ anh khi nào anh ấy rảnh. Trong cuộc điện thoại ấy, giọng điệu của anh nghe nghiêm túc lắm, Hà Thanh Nguyên cứ lo rằng đã xảy ra chuyện gì quan trọng nên anh ấy chạy thẳng một mạch đến văn phòng của anh rồi mở tung cửa ra, khi anh ấy nhìn thấy Nghiêm Quân Thành đang cúi đầu viết viết vào một tờ giấy, thì anh ấy vội vã chạy tới chỗ anh, tò mò hỏi anh rằng: “Có chuyện gì vậy?”


Nghiêm Quân Thành đẩy điện thoại di động và giấy nháp đến bên tay anh ấy, anh nói, giọng nói của anh trầm trầm: “Cậu xem thử xem, có thể giải bài này theo cách này không. Đúng rồi, phải dùng đúng công thức. Đây là bài tập của học sinh lớp chín nên chỉ có thể giải bằng công thức có ở cấp hai.”


Lớp chín, bài tập?


Hà Thanh Nguyên sững sờ hết vài giây, ban đầu anh ấy vẫn không nhận ra, điều đầu tiên anh ấy nghĩ đến là Nghiêm Dục, nhưng sau đó anh ấy lại nghĩ rằng: Không, với thành tích đó, với cái sự dũng cảm đó của nhóc Nghiêm Dục, thì sao mà thằng nhóc đó dám đến hỏi bài lão Nghiêm cho được?


Đây vẫn là một câu hỏi mà lão Nghiêm không dám khẳng định chắc chắn.
Liệu đó có phải là…
“Con gái cậu hỏi à?” Hạ Thanh Nguyên liếc mắt một cái rồi nói: “Tôi nghi ngờ cậu đang mắng tôi.”


Anh ấy từng là một học sinh giỏi, nhưng đã hết đi học nhiều năm lắm rồi, mà bài tập này thuộc về… Anh ấy nhìn thì hiểu ý của đề thật đó, nhưng trong đầu lại không nảy ra được lời giải nào tương ứng để giải.
Chờ đã, bài tập của lớp chín bây giờ đều khó đến vậy sao


Nghiêm Quân Thành nhíu mày: “Bây giờ giáo viên ra đề rất khó.”
Hà Thanh Nguyên cười thật to, nhưng vẫn kéo một chiếc ghế ra rồi xắn tay áo lên, nghiêm túc giải bài.
Anh ấy cũng cần phải sử dụng công thức được gợi ý trên Internet.


May mắn thay, kết quả tính toán giống với kết quả của lão Nghiêm, không bị mất mặt rồi. Anh ấy nghĩ mà thấy sảng khoái vô cùng.


“Bởi thế người ta mới nói rằng, dù có muốn trốn chạy cỡ nào thì con người ta vẫn không thể thoát khỏi kiếp nạn phải dạy kèm bài tập về nhà.” Hà Thanh Nguyên hả hê lắm: “Bây giờ á, để giữ gìn tôn nghiêm và thể diện của ba dượng, chẳng phải cậu cũng thế – cũng hận không thể ngày ngày lao đầu [*] vào học à?”


[*] Nguyên tác là Đầu huyền lương trùy thứ cổ (), nghĩa là treo đầu trên xà nhà, đâm dùi vào mông. Ý chỉ sự chăm chỉ học hành đến mức cột tóc vào xà nhà, dùng dùi đâm mông để tránh ngủ khi học.


Nghiêm Quân Thành cảm thấy khá buồn cười bởi câu nói này, sắc mặt anh khá thoải mái, anh bèn trả lời: “Con bé rất thông minh và hiểu chuyện, chỉ hỏi tôi mỗi khi gặp những câu hỏi thật sự rất khó.”
Hà Thanh Nguyên vỗ tay: “Có con gái tốt lắm chứ gì?”


Nghiêm Quân Thành im lặng vài giây, rồi sau đó anh ngước mắt lên và nói rằng: “Con bé có ba của nó.”
Anh sẽ không bắt một đứa trẻ gọi anh là ba.


Con bé đã lớn như vậy rồi, còn thông minh và nhạy cảm nữa, cái gì con bé cũng hiểu, con bé biết ba ruột của mình là ai, con bé cũng biết rằng, anh chỉ là bạn trai và chồng tương lai của mẹ con bé mà thôi, chứ thực tế là bọn họ không có quan hệ huyết thống.


Tại sao phải làm khó một đứa trẻ, huống chi con bé còn là con của cô.
Dẫu con bé có xem anh là gì đi chăng nữa, thì anh vẫn sẽ bảo vệ con bé dưới đôi cánh của mình, không những thế, anh còn sẽ bảo vệ con bé thật tốt.


Hà Thanh Nguyên cũng thở dài thườn thượt: “Đúng nhỉ. Khi Trần Mục ra đi, con bé cũng đã gần mười tuổi rồi, ở tuổi đó thì con bé cũng nhớ được rồi. Bây giờ nghĩ lại thì mới thấy, số phận thích trêu ngươi quá nhỉ. Nếu không phải… thì cậu và Trịnh Vãn cũng sẽ không bỏ lỡ nhau một cách vô ích như thế tận sáu năm.”


Nhưng, được là bạn thân của lão Nghiêm, anh ấy không hề thấy hối hận.
Lão Nghiêm đã chú ý đến họ trong mười năm qua, mà, mười năm có ý nghĩa gì? Có nghĩa là anh đã nhìn thấy người mình yêu kết hôn, sinh con gái và dựng xây một gia đình hạnh phúc với một người đàn ông khác.


Nhìn ba người họ cùng đi ra ngoài chơi đùa, nhìn ba người họ trò chuyện vui vẻ dưới một chiếc ô, nhìn người mình yêu được người khác ôm vào trong lòng…


Khi đó, nếu không thể chấm dứt cái gọi là “chứng tự ngược đãi bản thân” này, thì e là, rồi sẽ có một ngày nào đó, lão Nghiêm không thể kiểm soát được chính bản thân mình và trở thành một tội phạm có thể làm ra vô vàn hành vi sai trái.
Lão Nghiêm đã dọa anh ấy sợ hãi.


Vào thời điểm đó, lão Nghiêm quá sức nguy hiểm.
Bởi vì lão Nghiêm thực sự rất rất ghét Trần Mục.
Anh hận Trần Mục, hận đến mức muốn xé xác Trần Mục ra.
Về phần Trần Mục, tuy anh ấy đã cẩn thận đề phòng lão Nghiêm, nhưng chưa chắc là anh ấy không có những ý nghĩ như vậy.


Nhiều năm qua, hai người đàn ông ấy đã cắn xé và chiến đấu như những con thú.
Nhưng, bất kể là họ có đối đầu nhau, có ăn miếng trả miếng như thế nào, thì họ đều ngầm hiểu với nhau và sẽ không bao giờ quấy rầy Trịnh Vãn.


Lão Nghiêm càng yêu thì lại càng sợ Trịnh Vãn hơn, anh có thể chịu đựng việc Trịnh Vãn buông tay anh ra, nhưng anh không thể chịu đựng được sự căm ghét đến từ cô.


Người ta thường hay nói, thà hận thù còn hơn là quên lãng. Nhưng mà, thật ra, lão Nghiêm thật lòng yêu cô, cũng vì thật lòng yêu cô nên anh nào dám chạm vào sự thù hận trong cô, anh nào dám làm tổn thương cô, nào dám phá hủy cuộc sống hạnh phúc của cô?


Chỉ là vì tạo hóa trêu ngươi, ai ngờ đâu, vừa mới ép buộc lão Nghiêm buông tay ra, ép anh ra nước ngoài, giao cho anh vô số công việc với cường độ cao… thì Trần Mục lại cứ ra đi như thế?
Nghiêm Quân Thành không nói lời nào cả.


Hà Thành Nguyên đưa tay ra vỗ vào vai anh, hạ giọng xuống mà nói: “Bây giờ cũng chưa muộn, thà bỏ lỡ sáu năm còn hơn là bỏ lỡ cả một đời. Cậu đã đi đến tận cùng của mọi khó khăn rồi mà, lão Nghiêm à, hãy nghe lời khuyên của tôi đi, người ch.ết là hết, hãy buông bỏ mọi thứ của quá khứ, hiện tại và tương lai mới là điều quan trọng nhất.”


Sau một lúc lâu, Nghiêm Quân Thành mới gật đầu.

Vào đầu tháng, Trịnh Vãn và các đồng nghiệp của cô đã lên kế hoạch bay đến Seoul.
Khi biết rằng thẩm mỹ viện đặt cho bọn họ hạng vé phổ thông, hiển nhiên là Nghiêm Quân Thành không hề hài lòng và đề xuất hai hướng làm.


Thứ nhất, đặt vé hạng thương gia cho cô.
Thứ hai, nếu cô muốn có bạn đồng hành thì có thể nâng cấp vé của mọi người lên thành hạng thương gia như cô.
Trịnh Vãn: “Không cần đâu.”


“Đi máy bay không mất nhiều thời gian, từ Đông Thành đến sân bay Incheon chỉ mất hai tiếng. Trước kia em từng đi tàu hơn mười tiếng.”


Dù chọn cái thứ nhất hay thứ hai thì cũng sẽ khiến cho cô thấy khó chịu, đồng thời, cũng sẽ khiến cho đồng nghiệp của cô khó chịu. Khi Trịnh Vãn thực sự bướng bỉnh thì Nghiêm Quân Thành cũng chẳng còn cách hết, vậy nên anh chỉ có thể hứa là anh sẽ không can thiệp vào chuyện này.


Trịnh Vãn và các đồng nghiệp của cô đã bay tới Seoul bằng máy bay như đã định.


Trịnh Tư Vận cũng chuyển đến ký túc xá, cô có mối quan hệ tốt với các bạn cùng phòng, tới trưa, sau khi tan học, cô không vội vã chạy đến nhà ăn… không biết có phải vì đang là mùa đông hay không, hình như đầu bếp của nhà ăn nghỉ ngơi hết rồi hay sao ấy, đồ ăn càng ngày càng dở, chẳng có ai muốn ăn.


Thế là cô thẳng thừng đi đến một siêu thị nhỏ để mua mì ăn liền.
Ăn mì ăn liền còn ngon hơn là ăn ở căn-tin.
Lớp học ngày càng ít người, khi Trịnh Tư Vận đứng dậy thì điện thoại cũng đã rung lên vài lần.


Là cuộc gọi đến từ chú tài xế lái xe, mỗi khi đến đón cô, chú ấy sẽ luôn gọi điện thoại bảo cô đến cổng sau của trường học.
Cô còn tưởng là có chuyện gì quan trọng nên chạy lon ton một mạch tới đó, chạy tới rồi thở hổn hà hổn hển.


Lúc cô tới cổng sau thì thấy tài xế đưa một hộp cơm trưa bằng gỗ đến cho cô, chú ấy giải thích rằng: “Cô Tư Vận, cô có thể ăn trong xe hoặc mang đến lớp học. Đây là bữa trưa mà chủ tịch Nghiêm đã sai đầu bếp Lan Đình nấu cho cô.”
Trịnh Tư Vận: “Vâng ạ?”


Cô không mang đến lớp học, cô chỉ ăn trong xe.
Các món ăn phong phú, ba món mặn và hai món rau, một canh, tráng miệng và trái cây sau bữa ăn.
Từ màu sắc, mùi thơm cho đến hương vị đều thơm ngon vô cùng, đến nỗi, khiến cho ngón trỏ cũng phải bật lên đầy hài lòng.


Dạ dày của Trịnh Tư Vận đã đầy ắp thức ăn, cô không thể ăn hết bữa ăn được.
Cô ngơ ngẩn quay về lớp học, không chỉ có thế, cô còn mang theo bánh ngọt và món tráng miệng – hai món này được làm bởi bậc thầy trong giới đồ ngọt, và cả trái cây đựng trong hộp thuỷ tinh trong suốt.


Bạn cùng bàn của cô là học sinh nội trú, bạn ấy đã ăn xong và đã về lại lớp để đọc sách.
Nhìn thấy Trịnh Tư Vận đang ngồi trước bàn học chống cằm, sững sờ nhìn chằm chằm vào hộp đựng trái cây, cô bạn ấy quan tâm hỏi han cô: “Tư Vận, cậu sao vậy?”


Trịnh Tư Vận lắc đầu: “Không có gì đâu.”
Cô chỉ đang nghĩ rằng, nếu sau này có chủ đề “Có ba dượng tương lai là tổng tài bá đạo là trải nghiệm như thế nào”, hẳn là cô sẽ trả lời được ngay và luôn.
——————
Tác giả có điều muốn nói:


Tiếp tục thả một trăm phong bì nhỏ màu đỏ!






Truyện liên quan