Chương 47: C47: Chương 47

Trịnh Vãn và Nghiêm Quân Thành ở lại Seoul thêm một ngày nữa và trở về Đông Thành vào chiều thứ Sáu. Ngày hôm qua họ đã thống nhất là sẽ cùng đến trường để đón Tư Vận về.


Vẫn chưa đến giờ tan tầm nên họ đến cổng trường trung học cơ sở số 3 rất thuận lợi, không gặp phải bất kỳ trở ngại nào… Ngay cả khi Nghiêm Quân Thành vô cùng giàu có và quyền lực, thì anh cũng phải chấp hành đúng theo quy định của một ngôi trường công lập – phải đỗ xe bên ngoài.
Vẫn còn sớm.


Trịnh Vãn và Nghiêm Quân Thành nghỉ ngơi trong xe, cô tựa đầu vào bệ cửa sổ xe, cúi đầu trả lời tin nhắn của khách hàng.
Cảm nhận được ánh sáng rực rỡ và tiếng tanh tách, cô bất lực nghiêng đầu nhìn sang, kết quả là cô thấy Nghiêm Quân Thành đang chụp ảnh bằng chiếc máy ảnh mà cô đã mua cho anh.


Anh vẫn như hai mươi năm trước vậy, chẳng mảy may muốn chụp ảnh phong cảnh, cô nghi ngờ là anh không hề thích chụp phong cảnh, mà anh chỉ thích chụp ảnh cho cô thôi.
“Có cần gọi Nghiêm Dục luôn không anh?” Trịnh Vãn hỏi anh: “Thằng bé học cùng lớp với Tư Vận, vừa hay chúng ta cùng đi ăn tối luôn.”


Nghiêm Quân Thành cũng không phản đối gì.
Vậy nên, Nghiêm Dục – người đang kiên nhẫn ngồi bên bàn học chờ tiếng chuông tan học vang lên, thì lại nhận được tin nhắn đến từ chú của mình.
Ánh mắt cậu như đông cứng lại.


Trên thế giới này, Nghiêm Dục có thể thẳng thắn từ chối bất cứ ai. Duy chỉ khi đối mặt với chú của mình, tự dưng từ “không” ấy trở nên khó nói vô cùng.
Cậu cũng tò mò, tò mò muốn nhìn xem chú mình yêu rồi thì sẽ như thế nào.


available on google playdownload on app store


Tuy nhiên, sau khi do dự hơn mười giây, cậu vừa nhanh nhẹn vừa cẩn trọng trả lời lại rằng: [Vâng ạ, chú ơi, sau khi tan học thì cháu và em sẽ đến đó.]
Sau khi tin nhắn này được gửi đi, cậu chống cằm lên suy tư, cuối cùng cũng chút cảm giác quái quái kia đến từ đâu.


“…” Cậu đã trả lời tin nhắn của chú mình ngay trong giờ học.
Điều này đồng nghĩa với việc thẳng thắn thừa nhận rằng, cậu đã dùng điện thoại di động trong lớp chứ không chịu nghe giảng.
Nghiêm Dục nghiến răng đấm một cái thật mạnh vào đùi mình.


Chỉ trả lời tin nhắn muộn có mười phút thôi mà, thế thì chú cũng có giết mình đâu!!
Cuối cùng, khi tiếng chuông báo hết giờ học vang lên, Nghiêm Dục gọi Trịnh Tư Vận lại: “Em gái à, đợi một chút đi, chúng ta cùng đi với nhau em nhé!”
Trịnh Tư Vận: “…”


Năm phút sau, gần như tất cả học sinh trong lớp đã về hết. Trịnh Tư Vận đi theo Nghiêm Dục đến nhà vệ sinh, cô chỉ đợi ở bên ngoài, Nghiêm Dục chợt nhớ ra hôm nay mình đã dùng sáp vuốt tóc, cậu lo chú của mình sẽ lạnh nhạt mắng cậu trông xấu xí quá. Thế là, ngay trong ngày đông giá lạnh, cậu phải chịu đựng cái lạnh – lạnh đến thấu xương của nước, mà chậm rãi gội sạch sáp vuốt tóc có trên tóc mình.


Trịnh Tư Vận đứng một bên, dựa vào tường, khi cô thấy cậu vừa run bần bật vừa đi ra ngoài, cô cười đến nỗi eo gập hết lại, cười đến mức không thể đứng thẳng lên nổi.
“Lát nữa cậu đừng nói gì đấy.”


Nghiêm Dục vừa mới gội sạch vuốt tóc nên tóc cậu mềm mại hơn hẳn, cứ dính vào trán và tai, cậu chẳng biết phải làm gì nữa, chỉ biết nói: “Đừng cười nữa, nếu còn cười nữa thì sẽ đau sốc hông đấy.”


Trịnh Tư Vận cố gắng hết sức để kìm nén lại, nhưng cô vẫn không thể nhịn được, từ đầu mày cho đến đáy mắt chỉ toàn là ý cười: “Cậu… cậu không cần phải làm vậy đâu.”


Nghiêm Dục thở dài: “Tôi nghi ngờ kiếp trước chú tôi là một huấn luyện viên. Chẳng phải quần rách đang là mốt của năm nay à? Vậy mà lúc chú thấy tôi mặc nó, ánh mắt lúc chú nhìn tôi khiến tôi rùng mình không sao nhịn lại được.” Cậu bắt chước biểu cảm và giọng điệu của Nghiêm Quân Thành một cách vô cùng sinh động: “Nghiêm Dục, cháu nhặt được chiếc quần đó từ trong thùng rác hay ở đâu thế?”


Trịnh Tư Vận cười to, cô giơ ngón tay cái lên: “Hay lắm.”


Dù Nghiêm Dục phàn nàn như vậy, nhưng cô là người trùng sinh từ kiếp trước về đây mà, cô đã từng nghe rất nhiều tin đồn về chủ tịch Nghiêm và chủ tịch Tiểu Nghiêm, tuy hai người là chú cháu nhưng mối quan hệ lại sâu sắc vô cùng, đến nỗi, trông hai người còn giống như là ba con hơn.


Có lẽ một số người quan tâm sẽ suy đoán rằng Nghiêm Dục quá mưu mô, bởi vì là cháu trai của Nghiêm Quân Thành, nên chắc chắn là cậu sẽ cố gắng hết sức để lấy lòng người chú giàu có này, lấy lòng chú hòng đảm bảo tương lai tốt đẹp cho chính bản thân mình. Nhưng sau khi kết thân với Nghiêm Dục, Trịnh Tư Vận mới nhận ra rằng, Nghiêm Dục là người có tâm hồn vô cùng trong sáng, cậu không phải là kiểu người luồn cúi trước lợi ích, không phải là kiểu người đặt lợi ích của mình lên trên hết tất cả mọi thứ, cô thật sự tin tưởng vào ánh mắt của chú mình. Bởi vì, nếu Nghiêm Dục mà có tâm tư không đúng đắn nào đó, thì với bản lĩnh vượt trội của mình, chú ấy sẽ không bao giờ giao công việc khó nhằn ấy của mình cho Nghiêm Dục, ngay cả khi Nghiêm Dục là cháu ruột của chú ấy.


Cả hai vừa nói cười vừa đi ra ngoài cổng trường, mới ra ngoài thì đã nhìn thấy chiếc xe ấy.
Trịnh Tư Vận đi đằng trước, còn Nghiêm Dục thì ngoan ngoãn đi cách cô ấy chừng nửa bước, sau đó hai người bước lên xe, ngồi ở ghế sau.


Sau một tuần không gặp mẹ, Trịnh Tư Vận nhún nhảy vì vui sướng, cô ấy cúi người, đặt tay lên lưng ghế phụ và vui vẻ hỏi mẹ mình: “Mẹ ơi, mẹ ở Seoul có vui không?”
“Không vui.” Trịnh Vãn cố gắng nhớ lại: “Thịt nướng khá ngon, nhưng chú của con không thích ăn.”


Nghiêm Quân Thành đang lái xe, khi nghe thấy cô nói thế thì anh trả lời: “Bên đó không có gì ngon cả.”
Trịnh Tư Vận mỉm cười, cô ấy nói chuyện với anh khá thoải mái: “Không phải đâu ạ, món gà rán trong phim truyền hình Hàn Quốc mà cháu xem ấy, rất ngon luôn ạ, ramen cũng vậy!”


Nghiêm Dục lẩm bẩm: “Là mì ăn liền.”
Trịnh Vãn giật mình, cô chợt bật cười: “Nghiêm Dục, cháu giống chú của cháu lắm đó, mấy ngày trước của cháu cũng đã nói như vậy.”


Nghiêm Dục ngồi thẳng người dậy, cậu nghe thế thì thấy kinh ngạc lắm, bèn liếc mắt nhìn sang, nhưng cậu chỉ có thể thấy cái gáy của chú mình.
Cậu thầm thấy vui mừng vì câu nói ấy của thím.


Điều mà cậu thích nhất là được nghe mọi người nói… nói rằng, Nghiêm Dục à, cháu giống chú của cháu lắm đấy.
Đáng tiếc thay, cậu sống mười lăm năm trời rồi mà chỉ được nghe vài ba người nói thế.


Cậu chưa bao giờ tâm sự với người ngoài, chưa bao giờ tâm sự rằng, trên đời này, người mà cậu kính trọng và ngưỡng mộ nhất chính là chú của cậu.


Trịnh Tư Vận nghiêng đầu, cô ấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Nghiêm Dục, sau đó thò lại gần để nhìn góc nghiêng của Nghiêm Quân Thành, cô cũng đồng tình với lời mẹ vừa nói, lên tiếng: “Đúng là Nghiêm Dục và chú rất giống nhau, đều có lông mày rậm và sống mũi cao. Nhưng mà Nghiêm Dục không cao bằng chú.”


Bầu không khí thoải mái, Nghiêm Dục bèn mạnh dạn nói chuyện với cô ấy rằng: “Em gái à, bây giờ anh chỉ mới mười lăm tuổi thôi.” [*]
[*] Trước mặt chú Nghiêm với Trịnh Vãn thì mình để cho Nghiêm Dục xưng hô với Tư Vận như thế này nhé.


Cậu mới mười lăm tuổi thôi, cậu còn rất nhiều thời gian để phát triển lắm đó!
“Vậy chú ơi, chú có nhớ chú cao bao nhiêu khi chú bằng tuổi Nghiêm Dục không ạ?” Trịnh Tư Vận hỏi anh.


Trịnh Vãn mỉm cười và liếc nhìn Nghiêm Quân Thành đang lái xe, trả lời thay anh: “Chú ấy cao một mét tám mươi bốn khi còn là học sinh lớp mười.”
Nghiêm Dục: “?”
Trịnh Tư Vận ngạc nhiên: “Cao thế ạ, còn bây giờ chú cao bao nhiêu vậy ạ?”


Trước đây Trịnh Vãn đã đọc bản báo cáo kiểm tr.a sức khỏe của anh, cô nhớ lại và trả lời rằng: “Chắc là một mét chín nhỉ, em không nhớ nhầm chứ?”
Hai tay Nghiêm Quân Thành giữ lấy vô lăng, chiếc đồng hồ trên cổ tay trái của anh lộ ra ngoài.
Anh gật đầu: “Ừ.”


“Nghiêm Dục, bây giờ cháu cao bao nhiêu?” Trịnh Vãn chủ động hỏi, cô không muốn cậu thấy lạc lõng.
Nghiêm Dục cúi đầu xuống, giọng nói nhỏ xíu: “Một mét tám ạ.”
Trịnh Tư Vận nhíu mày: “Trông cậu không giống người cao một mét tám cho lắm.”


Nghiêm Dục thẹn quá hóa giận: “Em gái này, thành tích của em tốt như thế cơ mà, chắc là em cũng biết cách làm tròn chứ nhỉ?”


Trịnh Vãn như đã bị cậu chọc cười, giữa tiếng cười của hai mẹ con bọn họ, Nghiêm Dục chỉ đành chịu thua, trả lời rằng: “Một mét bảy mươi tám cũng là một mét tám mà.”


“Một mét tám mươi hai và một mét tám mươi ba có được tính là một mét tám không?” Trịnh Tư Vận tò mò lắm, cô chân thành hỏi thế.
Nghiêm Dục nghiêm túc trả lời: “Đó là một mét tám mươi lăm.”
Trịnh Tư Vận vỗ tay: “Làm tròn hay nhỉ, bốn bỏ năm lên cơ đấy.”


Bầu không khí trong xe vô cùng sôi nổi, đến cả Nghiêm Quân Thành cũng nở nụ cười trên môi. Tâm tình của Nghiêm Dục cũng thoải mái theo, dần dần cậu cũng thả lỏng ra, còn tranh cãi với Trịnh Tư Vận nữa, thỉnh thoảng Trịnh Vãn sẽ nói thêm vài câu, ở một khắc nào đó, thậm chí là Nghiêm Quân Thành còn sinh ra ảo giác.


Anh và cô dắt theo những đứa con, và họ là một gia đình bốn người vô cùng hạnh phúc.


Nụ cười cũng hiện diện trên khuôn mặt Trịnh Tư Vận, trong ấn tượng của cô ấy, lúc nào cũng chỉ có hai mẹ con cô ấy thôi, mặc dù có hai mẹ con thôi là đã đủ để họ thấy hạnh phúc và ấm áp, nhưng dù gì thì cũng sẽ thiếu đi một chút sôi nổi, mà bây giờ, chút thiếu thốn ấy đã được lấp đầy bởi chú và Nghiêm Dục.


Nghiêm Quân Thành đưa họ đến Thịnh Quan.


Nghiêm Dục chỉ mới đến đây một lần, sau khi xuống xe, cậu cũng giống như Trịnh Tư Vận vậy, cũng không thể nhịn được mà nhìn ngó xung quanh, sau đó còn thì thầm với Trịnh Tư Vận rằng: “Đây là câu lạc bộ tư nhân của chú tôi, gần như là không dành để đón tiếp người ngoài. Chỉ có nhân viên của tập đoàn Thành Nguyên mới đến được thôi, nhưng tôi nghe nói rằng, nhân viên thì cũng chỉ có phiếu ăn tối thôi.”


Trịnh Tư Vận trầm ngâm gì đó rồi gật đầu.
Khi họ lên đến tầng cao nhất thì thấy người quản lý đã đợi sẵn ở cửa ra vào thang máy, Nghiêm Quân Thành chợt nhớ tới điều gì đó nên anh hỏi người quản lý rằng: “Còn phòng nào trống không?”
Người quản lý vội gật đầu.


Nghiêm Quân Thành nhìn về phía Trịnh Tư Vận – người đang kéo cánh tay của Trịnh Vãn tò mò nhìn ngó xung quanh, anh nói rằng: “Tư Vận, chú sẽ chuẩn bị sẵn phòng cho cháu ở đây. Nếu cháu muốn đến ăn tối với các bạn cùng lớp thì cứ gọi cho chú trước.”


Trịnh Tư Vận “Dạ?” một tiếng rồi mới nhận ra và đáp rằng: “Chú ơi, thôi không cần đâu ạ!”
Người quản lý rất khôn khéo, đưa danh thiếp của mình ra cho Trịnh Tư Vận bằng cả hai tay: “Bất cứ lúc nào cũng sẽ có sẵn phòng, khi nào cô đến thì chỉ cần gọi điện thoại cho tôi là được.”


Trịnh Tư Vận không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhận lấy danh thiếp, còn tim cô ấy thì vẫn cứ đập thình thịch.


Trịnh Vãn khẽ vỗ vào mu bàn tay con gái mình và ngước mắt nhìn sang Nghiêm Quân Thành… Dù rằng cô không hề tán thành hành vi xa xỉ này của anh, nhưng cô cũng sẽ không lớn tiếng từ chối anh ngay trước mặt con cháu, anh cần có thể diện và chính anh cũng có lòng tự trọng cao, có vấn đề gì thì hai người nên nói riêng với nhau thì hơn.


Nghiêm Dục đang đỏ mắt ghen tị, cậu vẫn chưa có phòng riêng ở Thịnh Quan đâu, nhưng mà, không sao hết, cậu vẫn có thể thỏa thuận với Trịnh Tư Vận để mượn đỡ phòng riêng của cô chủ này mà.
Nghiêm Quân Thành liếc cậu một cái: “Cháu đừng dẫn theo đám bạn không tốt của cháu qua đây.”


Nghiêm Dục sững sờ ra trong giây lát.
Mãi cho đến khi người quản lý đưa cho cậu một tấm danh thiếp khác, cậu mới định thần lại và ngơ ngác đi theo họ đến lối đi riêng… Đợi đã, điều này, điều này có nghĩa là cậu cũng có một phòng bao riêng rồi ư?


Nghiêm Dục nắm chặt danh thiếp của mình, cậu cố gắng hết sức để khóe môi của mình không nhếch lên, yeah!


Ban công ngoài phòng bao của Nghiêm Quân Thành ở Thịnh Quan có tầm nhìn đẹp nhất, từ nơi đây có thể nhìn ra mọi khung cảnh ngoài kia, đến cả dòng sông chảy quanh thành phố thành phố mà cũng có thể trông thấy từ xa.
Bốn người cùng ngồi xuống, món súp, món khai vị và món chính nhanh chóng được dọn ra.


Trịnh Tư Vận và Nghiêm Dục đều đang ở độ tuổi phát triển, nhiệm vụ học tập thời nay rất nặng nề, đến cả Nghiêm Dục hay lơ là trong lớp học cũng thường thấy đói bụng, vậy nên hai người họ đều vùi đầu xuống, tập trung vào bữa tối của mình.


Trịnh Vãn và Nghiêm Quân Thành ngồi đối diện nhau, theo thói quen, mỗi khi bít tết được bưng ra, Nghiêm Quân Thành đều sẽ vươn tay ra cầm chiếc đ ĩa trước mặt cô lên, rồi sau đó anh sẽ cầm dao nĩa của cô qua.
Động tác này đã thu hút sự chú ý của Trịnh Tư Vận và Nghiêm Dục.


Hai đứa trẻ đồng loạt nhìn vào tay của Nghiêm Quân Thành.
Thấy Nghiêm Quân Thành đang cắt bít tết cho mẹ.
Trịnh Tư Vận vô cùng sửng sốt.


Nghiêm Dục cũng sửng sốt. Tuy cả hai đều là “cao thủ” trong lĩnh vực quản lý cảm xúc, nhưng vẫn nhanh chóng chịu thua trước khí chất uy nghiêm của Nghiêm Quân Thành, thế nên cả hai người đều nhìn sang chỗ khác như thể là không có chuyện gì xảy ra, sau đó còn cúi đầu xuống y như chim cút, họ chuyên tâm cắt bít tết trước mặt mình, như chưa hề nhìn thấy gì hết.


Người trong cuộc là Trịnh Vãn lại cảm thấy hơi xấu hổ.
Anh có thói quen này, nhưng nó không nên được thực hiện ngay trước mặt đám trẻ.
Có thể làm bất cứ điều gì anh muốn khi họ ở riêng, nhưng phải đứng đắn hơn khi đối diện với con cái chứ.


Cô không thể nói thẳng điều ấy ra, và khi trông thấy hành động của Tư Vận giống y như đúc Nghiêm Dục, cô thấy hơi mất tự nhiên, thế là cô bèn đá vào chân Nghiêm Quân Thành đang ngồi đối diện với cô.


Nghiêm Quân Thành bị cô đá vào bắp chân mà anh vẫn không thay đổi biểu cảm, thậm chí, anh còn không hề cau mày nữa chứ, anh chỉ duỗi đôi chân dài của mình ra rồi móc vào hai chân cô không buông.
Dưới gầm bàn, không khí vừa mập mờ vừa khiến người ta kích động không thôi.


Trịnh Vãn cầm chiếc cốc lên để che giấu bớt, cô uống một ngụm nước, chẳng thèm nhìn kẻ chủ mưu ngồi đối diện mình – cũng là người đang chậm rãi cắt bít tết cho mình lấy một cái.
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Tiếp tục thả một trăm phong bì màu đỏ để [vịt xông pha]!


* Meme này để giải thích cho từ “vịt xông pha” ().






Truyện liên quan