Chương 44
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Phàn Hi đạp phanh, kim chỉ tốc độ nhanh chóng hạ xuống. Theo lời Niels, cô đánh tay lái sang bên phải.
Tiếng gào chát chúa vang lên, bánh xe ma sát với mặt đất bắn ra tia lửa, nếu đây không phải bánh xe của xe quân dụng, chắc hai bánh trước đã rời ra rồi. Góc rẽ 90 độ, khiến cả xe nghiêng sang phải. Cô còn tưởng xe sẽ lật nhào, suýt thì hét lên, nhưng Niels đã tính được tốc độ, góc độ,...chuẩn không lệch một ly. Chiếc xe chỉ lắc lư mấy cái mà thôi.
Sau khi rẽ phải, giọng Niels tiếp tục vang lên, vô cùng dồn dập, “Tăng tốc tăng tốc!”
Phàn Hi không kịp phản ứng gì nữa, đạp lên chân ga, xông thẳng về phía trước. Cùng lúc đó, phía sau vang lên tiếng thắng xe chói tai, rồi có tiếng nổ kinh thiên động địa. Cô nhìn qua gương chiếu hậu, chiếc xe phía sau do không phanh kịp mà lao thẳng vào địa lôi, lập tức nổ tung.
Vụ nổ khiến đất cát bụi mù mịt.
Phàn Hi vô cùng kinh hoàng, chiêu dụ địch này có thể nói vô cùng tàn nhẫn và mạo hiểm, bởi chỉ cần sai một ly, chính là thịt nát xương tan.
Cô cắn môi, khoang miệng xộc mùi máu tươi, cô nắm chặt vô lăng, khớp ngón tay trắng bệch. Cô đạp hết cỡ chân ga, trên con đường nhỏ hẹp, cô tăng vận tốc lên 120km/h, phi như bay ra ngoài.
Cô không thể bình tĩnh, chuyện vừa rồi quá đáng sợ.
Trong lòng ngây ngốc, cô vô thức quay đầu, ánh mắt Niels màu xanh lục dưới ánh mặt trời vẫn tỏa sáng rực rỡ.
“Đã qua hết rồi.”
Chuyện vừa xảy ra vô cùng kinh khủng, anh lại chỉ dùng bốn chữ để trấn an, Phàn Hi hơi rùng mình.
“Suýt thì mất mạng, sao anh vẫn bình tĩnh thế? Chẳng lẽ anh không sợ ch.ết à?”
“Sợ. Nhưng tôi sợ mất đi sự kiểm soát hơn.”
Bởi vậy, anh luôn tỉnh táo, tỉnh táo đến mức đáng sợ.
Đường lớn dần hiện ra trước mắt, Phàn Hi hỏi, “Có phải đi đường vòng không?”
“Có.”
Lần này cô không thắc mắc, cô không muốn lặp lại màn rượt đuổi ban nãy nữa.
Xe quay đầu, đi vào chỗ rẽ, ở đây không có đường, chỉ có cát, cùng các hố gập ghềnh.
“Cẩn thận!”
Niels đã chậm một bước, cả xe rung lên, bánh xe trượt vào vũng bùn. Phàn Hi đạp chân ga, bánh xe vùi trong đống đất, thân xe cũng ngập trong cát, không thể thoát ra được.
Không ra được, chính là không thoát ra được.
Đúng là sợ cái gì thì sẽ gặp cái đó!
Phàn Hi tức giận đập mạnh vào vô lăng, chửi một câu.
Niels nắm lấy vai cô, “Đừng căng thẳng, tôi có cách rồi!”
Lòng cô đang rối loạn, nghe được lời này lập tức bình tĩnh trở lại.
Anh mở cửa xe, lấy ra từ cốp xe một tấm đệm bọt biển, đặt ở dưới lốp xe, rồi đi đến ghế lái trước, nói, “Cô đánh tay lái theo tôi.”
Phàn Hi hít một hơi, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, theo hướng dẫn của anh, gạt cần số, chân ga, tiến lên, rồi lại gạt cần, chân ga, lùi về phía sau...
Vật lộn nửa giờ, bánh xe thoát khỏi bùn đất, cô giẫm lên chân ga, xe vọt ra ngoài.
Cô reo lên một tiếng, ngẩng lên nhìn bốn phía, thì không thấy Niels đâu nữa.
Tim Phàn Hi nhảy dựng lên, thầm nghĩ, hay là anh bị lốp xe chẹt lên người rồi? Cô vội mở cửa xe, nhảy xuống.
Sau xe, dưới xe đều không có bóng dáng anh.
Niels không phải người thích đùa giỡn lung tung, hơn nữa một người sống sờ sờ chẳng thể bốc hơi được, cô lập tức lo lắng.
Cô nhìn mặt trời dần xuống núi, trong lòng sốt ruột, kêu lên, “Niels?”
Gọi mấy tiếng, cô cũng nghe được giọng Niels, “Tôi ở sau lưng cô góc ba giờ.”
Phàn Hi thở phào, quay người lại, vì ở đó có một đống cát, cô chỉ thấy nửa người anh. Cô định chạy tới thì anh ngăn lại, “Đừng đến đây, có cát lún!”
Cát lún!
Mặt Phàn Hi trắng bệch, trong đầu lập tức hiểu ra, chắc chắn lúc anh giúp cô điều khiển xe, đã không cẩn thận rơi vào vùng cát lún.
Cát lún giống đầm lầy, một khi bước vào sẽ lún xuống. Cát đã dâng tới bắp đùi anh, mà anh vẫn tiếp tục chìm xuống, Phàn Hi cảm giác như tim mình ngừng đập. Lúc nãy thì có vụ nổ, bị người ta đuổi giết, khó khăn lắm mới chạy thoát được, thì giờ bị thiên nhiên vây hãm. Trong một ngày mà trải qua quá nhiều chuyện, ý chí kiên cường đến mấy cũng bị phá vỡ.
“Phàn Hi, Phàn Hi!”
Nghe anh gọi mình, cô lấy lại tinh thần, hít thật sâu, cố giữ bình tĩnh.
“Tìm dây thừng trong xe!”
Phàn Hi không dám chậm trễ, chạy về xe. Mắt Phàn Hi đỏ hoe, cô chạy đến cạnh xe, mở cốp tìm kiếm, nhưng không thấy dây thừng đâu.
Cô như sắp phát điên, tay chân run rẩy. Đây là một cơn ác mộng! Nhưng cô không thể tỉnh lại.
“Niels, tôi không thấy, dây thừng đâu cả.”
Giọng cô bị gió thổi lạc cả đi.
Mặt trời dần khuất, gió bắt đầu nổi lên.
Niels vẫn lún sâu trong cát, cũng may không còn lún thêm nữa, anh nhìn cô gái trước mắt, trong lòng bình tĩnh kì lạ.
Mái tóc cô bay bay trong gió, trong lúc chạy trốn trên sa mạc, giống như các tinh linh len lỏi trong đêm đen.
Thời khắc này, trong mắt anh chỉ có một người, đó là Phàn Hi.
Phàn Hi hít một hơi, ngẩng lên nhìn trời, ánh chiều dần biến mất, khi ánh sáng tan biến hết, nơi này sẽ trở thành thế giới khác. Lạnh lẽo, ẩm ướt.
Hai người mặc quần áo mỏng, sẽ ch.ết cóng mất.
Niels nhìn cô, đột nhiên nói một cách dứt khoát, “Đi đi, Phàn Hi, đi khỏi đây đi! Đi tìm người đến cứu tôi!”
Phàn Hi đứng im, chăm chú nhìn anh, lúc này cô tự hỏi, cô nên đi, hay nên ở lại.
Nhưng, cô chọn ở lại.
Cô nhìn anh, nói từng chữ một, “Tôi không đi đâu cả, tôi sẽ ở đây chịu ch.ết cóng với anh!”
Mỗi một chữ, đều khắc sâu vào tim anh.
Niels há miệng, không nói nên lời.
Phàn Hi đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cô nhanh chóng cởi khăn, rồi đến áo, rồi quần dài. Cuối cùng trên người cô chỉ còn nội y.
Anh lập tức hiểu ý cô, cô muốn buộc quần áo thành dây để kéo anh lên.
Mặt trời khuất núi, tứ phía đen kịt chẳng thấy gì. Vì vậy, Phàn Hi ngồi vào xe, nổ máy, bật đèn pha.
Gió đêm như một cây đao, cắt vào làn da trắng như tuyết trên người cô, Niels thấy cô không ngừng run rẩy, vòng eo mảnh khảnh tựa như có thể gãy bất cứ lúc nào. Nhưng cô rất mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn bất cứ ai!
Phàn Hi lạnh tới mức không mở được miệng, cả người run rẩy, không có quần áo che chở, cô cảm thấy bất an.
Cuối cùng cũng nối quần áo xong, cô ném về phía Niels, nhưng ném không tới, còn cách khoảng một cánh tay.
Phàn Hi như phát điên, Niels kêu lên, “Lốp dự phòng! Trong xe có lốp dự phòng!”
Phàn Hi như tỉnh mộng, cô chạy tới khiêng lốp xe, nhưng vì quá nặng, cô không bê nổi. Đột nhiên, cô nhìn thấy súng máy ở ghế sau.
Niels thấy cô vác súng, trong lòng hốt hoảng, vội nói, “Phàn Hi, cô tháo đạn ra đã! Nếu không sẽ bị thương!”
Phàn Hi đâu có tâm trí nghe mấy lời này, cô buộc khăn vào đuôi súng, dùng lực ném về phía Niels.
“Túm lấy, tôi kéo anh lên!”
Nhưng sức của cô không đủ, không thể kéo một người đàn ông lún sâu trong cát lên.
Quá lạnh rồi, cô lạnh tới mức run cầm cập, không thể suy nghĩ được, cô đau khổ nhìn Niels, “Tôi không kéo được, làm sao đây? Tôi không thể kéo anh lên được!”
Niels vội nói, “Phàn Hi, cô cài súng vào sau xe Jeep, rồi lái xe. Để xe kéo tôi lên!”
Phàn Hi nghe anh nói vậy, lập tức có hi vọng, cô chạy về xe, lái xe ngược lại. Cô nhanh chóng cài súng vào xe.
Niels nói, “Đừng lái nhanh quá, giữ tốc độ 15 km/h, nếu nhanh quá sẽ rách vải.”
Phàn Hi gật đầu, chui vào xe khởi động.
Xe tiến lên một đoạn, cuối cùng cũng kéo được Niels ra khỏi cát, Phàn Hi tắt máy, mở cửa nhảy xuống.
Cô ôm lấy cánh tay anh, dùng sức kéo anh lên mặt đất. Phàn Hi thở phào nhẹ nhõm, cả người thả lỏng, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống bên cạnh anh.
Lúc kéo lên, cô mới phát hiện mặt Niels tái nhợt, môi tím tái, trên tay trên mặt lạnh toát, còn lạnh hơn cả người cô.
Phàn Hi cởi áo chống đạn của anh ném ra xa, dùng sức đỡ anh, nói, “Lên xe đi, trong xe có điều hòa.”
Anh gật đầu, cả người dựa lên người cô, hai người dìu nhau vào trong xe. Trong chớp mắt, cô cảm nhận được cảm giác vui sướng sau khi thoát ch.ết.
Phàn Hi tắt đèn, mở điều hòa, mười phút sau, xe cũng ấm trở lại.
Nhưng hai người vẫn rét run, người Niels hơi giật giật, anh nói, “Trong xe có rượu.”
Phàn Hi tìm được một chai Vodka từ cốp xe, cô không suy nghĩ gì mà bật nắp, ngửa cổ tu một hơi. Mùi vị nóng bỏng lan tỏa khắp cuống họng, làm ấm cơ thế cô. Do cô uống vội, rượu tràn qua khóe miệng, thuận theo cổ cô chảy xuống khe ngực.
Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió bên ngoài, Phàn Hi cúi đầu, nhìn thấy cặp mắt xanh lục như sói của Niels đang nhìn chằm chằm mình, cô mỉm cười, đưa tay cởi quần anh.
Anh túm lấy tay cô, hơi hé miệng, đôi mắt xanh càng thâm trầm hơn.
Niels cởi giày, rồi cởi chiếc quần dính đầy bùn đất, để lộ cặp chân dài to lớn.
Phàn Hi đảo mắt qua giữa hai chân anh. Cô nghiêng tay, đổ rượu vào bộ phận giữa hai chân anh, đưa tay sờ soạng.
Niels giữ bàn tay không an phận của cô lại.
Phàn Hi ngẩng đầu, thành thật nói, “Tôi sợ hạ thân của anh bất toại, tương lai không thể làm tôi hạnh phúc.”
Anh bất đắc dĩ, “Bây giờ còn có tâm trạng nói đùa à?”
Cô nhún vai, “Sao lại không chứ?”
Thời gian nguy hiểm nhất đã qua, chỉ còn lại những tia nắng sau cơn bão. Ít nhất đối với cô là vậy.
“Có muốn uống rượu không?”
Cô nhìn anh cười cười, không đợi anh trả lời, liền đưa chai rượu đổ vào miệng anh.
Niels không thể không há miệng, rượu Vodka lập tức tràn ngập khoang miệng.
Phàn Hi nhìn chằm chằm môi anh, ánh mắt chậm rãi di chuyển xuống dưới, rơi vào cổ anh. Vì anh uống rượu, yết hầu chuyển động lên xuống, vô cùng gợi cảm, cô vô thức ɭϊếʍƈ môi.
Cô chậm rãi tiến đến gần anh, ghé vào tai anh nói, nhỏ, “Tối nay tôi đến tìm anh.”
Đây là câu cô nói lúc chiều, câu trả lời của anh là “được”, mà bây giờ...
Niels nhìn cô, đặt bình rượu xuống, gật đầu, “Được.”
Bây giờ, câu trả lời của anh vẫn là “được”.
Cô không nói gì, vòng tay qua cổ anh, cọ cọ mũi mình vào mặt anh, cúi xuống hôn...