Chương 10
Lăng Yến tựa như em trai mà anh nhặt được, ghét thì vẫn ghét đấy, nhưng chỉ cần Lăng Yến gọi anh một tiếng ‘anh’ thôi, anh sẽ sẵn sàng dùng hết sức mình bảo vệ bằng được miếng mè xửng dính người này.
*
Diệp Triêu phẩy phẩy cái quạt, nhìn kẻ đang chiếm lấy chiếu của mình – Lăng Yến với ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ. Lúc này, anh vừa cảm thấy phiền phức, lại vừa không nỡ mặc kệ cậu.
Lăng Yến rất chi là ‘tự giác’. Mỗi buổi sáng ăn cơm xong đều hồn nhiên tung tăng chạy như bay tới nhà anh. Diệp Triêu đi đâu cậu theo đó, trên lưng đeo cặp sách nhỏ, được một lúc lại lấy ra đủ loại đồ ăn thức uống trên đời đưa cho Diệp Triêu, tựa như cống nạp vật báu vậy. Thế nhưng, Diệp Triêu không thích đồ ăn vặt, còn có lẽ, Lăng Yến coi anh như ân nhân cứu mạng, nên sống ch.ết nhét bằng được đồ ăn vào trong lòng anh, còn nói liên thanh: “Anh Triêu Triêu, anh ăn đi, rất là ngon luôn đó. Cái này là kẹo mè xửng, thứ ngon nhất mà em đã từng ăn luôn. Mỗi ngày, em có thể ăn đến 3 miếng kẹo này!”
Diệp Triêu dở khóc dở cười đẩy đầu Lăng Yến lui ra, để kẹo mè xửng lên trên bàn, nói qua quýt: “Được rồi, chốc nữa anh ăn.”
Anh để ý, bây giờ Lăng Yến không hay xưng ‘cục cưng’ nữa, giả sử có quen miệng thốt ra chữ ‘cục’ cũng sẽ ngay lập tức sửa lại.
Sáng sớm tinh mơ, vốn là thời gian người nào người nấy đều thích ngủ nướng, ấy vậy mà hơn 7 giờ Lăng Yến đã cong mông chạy tới, khiến ông của Diệp Triêu vô cùng vui vẻ, ngay lập tức gọi Diệp Triêu dậy, bắt hai người cùng qua sân tưới hoa, đến hơn 9 giờ thì bắt Diệp Triêu quay về phòng sách, làm bài tập.
Diệp Triêu mới học xong lớp một, bài vở chẳng có bao nhiêu, anh không muốn làm. Lăng Yến khuỵu gối trên ghế đẩu dõi theo anh, thậm chí còn lấy từ cặp sách ra bảng chữ, chăm chú luyện viết, lảm nhảm lẩm bẩm, như thể đang học thuộc mấy bài thơ cổ.
Phòng sách rất lớn, bàn học cũng rộng, thừa sức để cho hai đứa trẻ ra sức tung hoành. Thế nhưng, cứ được nửa tiếng Diệp Triêu lại phải dịch đi một chút, vì thằng nhóc kia rất chi là mất nết, Diệp Triêu vừa lùi một chút thì ngay lập tức bám sát ngay theo, kiên quyết không rời, phải bám bằng được mới thỏa mãn.
“Sao em bám anh thế hả?” Diệp Triêu lại kéo ghế Lăng Yến lại chỗ cũ, dùng đuôi bút chì chọc chọc vào trán cậu: “Chẳng khác nào miếng kẹo mè xửng.”
Lăng Yến cũng chẳng giận hờn, lanh lợi ngồi trên ghế, đáp lại: “Anh Triêu Triêu, em muốn ngồi cạnh anh mà.”
“…”
“Trên người anh có mùi rất thơm.”
Diệp Triêu bán tín bán nghi cầm áo lên ngửi ngửi, hỏi: “Sao anh chẳng ngửi thấy mùi gì?”
“Mùi mồ hôi đó ạ!”
“…”
Cả mặt Diệp Triêu tối sầm, đen như đít nồi.
“Dù là mùi mồ hôi, nhưng mùi rất nhẹ, không hôi. Chứ như Lục Chiêu, hôi rình lên được.” Lăng Yến ngồi ngay ngắn giải thích: “Tối hôm qua anh tắm xong, mùi sữa tắm còn lưu lại trên người. Sau đó, vào lúc anh ngủ sẽ ra một ít mồ hôi. Mùi em ngửi được chính là mùi kết hợp của cả hương mồ hôi thoang thoảng quện với hương sữa tắm đó ạ.”
Diệp Triêu lừ mắt nhìn cậu, làm vài đề toán, sau đó quăng luôn bút với vở đó, đi thẳng đến phòng tắm.
Lúc tắm xong, anh cứ tưởng Lăng Yến sẽ không bám lấy mình nữa, ai dè thằng nhãi này hỉ hỉ hả hả ra sức ngửi lâu ơi là lâu, đầu chui tọt vào trong lòng anh, “Anh Triêu Triêu, anh thơm quá đi!”
“…”
“Em rất là thích anh luôn.”
“… Tránh ra.”
Diệp Triêu thật sự bó tay với Lăng Yến. Từ trước tới nay, anh chưa từng có kinh nghiệm đối phó với mấy đứa nhóc hay ngọt ngào nũng nịu như Lăng Yến. Hơn nữa, Lăng Yến còn là cháu ngoại của đồng đội ông anh. Ông Lăng Yến giao cậu cho anh, anh biết, sức khỏe Lăng Yến không tốt, nên dù bị bám phát phiền, cũng chẳng thể nào tỏ thái độ hung dữ với cậu.
Nhất là, lúc gọi ‘anh Triêu Triêu’, Lăng Yến luôn mở to đôi mắt trong veo như nước hồ thu, chỉ gọi một tiếng thôi đã khiến lòng mề Diệp Triêu mềm nhũn.
Đến giữa trưa, Lăng Yến phải về nhà ăn cơm, sau khi ăn xong cậu lại quay lại chỗ Diệp Triêu ngủ trưa.
Từ xưa tới nay, Diệp Triêu nào biết ngủ trưa là gì. Trước đây, anh ăn cơm xong thì cùng bạn bè đi đá bóng, hoặc đánh nhau với bọn khu nhà bên. Lăng Yến nằm phè ra chiếu, chân tay dang rộng mỗi nơi một hướng, đắp một chiếc chăn lạnh, vài phút đã thiu thiu ngủ.
Trong phòng ngủ lắp điều hòa, để nhiệt độ là 17℃, lúc Lăng Yến ngủ bị hắt xì vài lần, thấy vậy Diệp Triêu mới nhớ sức khỏe Lăng Yến không tốt, hở ra là bị ốm, vội vội vàng vàng chỉnh điều hòa lên 28℃.
Lăng Yến cuộn mình trong chăn, ngủ vô cùng yên, nhưng Diệp Triêu thì sốt ruột đến phát rồ rồi.
Anh muốn được đi đá bóng, muốn được đánh lộn với chúng bạn chứ không phải ở đây nằm trông thằng nhóc này.
Nhưng Lăng Yến đang nằm trên giường anh, nếu như anh mà bỏ đi, thì còn ra thể thống gì cơ chứ?
Diệp Triêu thở dài thườn thượt, cởi áo sơ mi, cầm quạt phẩy phẩy, ngồi ở bên giường, thấy chán như con gián, quay sang nhìn chằm chằm Lăng Yến trong chốc lát, rồi lại cảm thấy thực ra cũng không chán cho lắm.
Anh đến gần cậu hơn nữa, để quạt gió cũng tới được Lăng Yến.
Dường như Lăng Yến cảm nhận được Diệp Triêu đang ngay bên cạnh mình, lùi lại ôm lấy chân anh, lẩm bà lẩm bẩm, như thể đang nói mơ.
Diệp Triêu cúi xuống nghe, đúng lúc Lăng Yến thốt ra âm thanh ngọt như mía lùi: “Anh Triêu Triêu.”
Trái tim Diệp Triêu run rẩy, lập tức ngồi ngay ngắn lại, vài giây sau chọt chọt lên mặt cậu, khe khẽ nói: “Mè xửng.”
Lăng Yến vô cùng sung sướng khi bản thân có biệt danh, trên đường về nhà khẽ ngâm nga ca hát, còn nhảy nhót tung tăng. Ai mà nhìn cậu, hoàn toàn chẳng thể nào tin mới nửa năm trước thôi, cậu vẫn còn đang nằm trong phòng cấp cứu bệnh viện.
Diệp Triêu kéo cặp sách cậu lại: “Đừng nhảy nữa, khéo ngã bây giờ.”
“Em rất là vui!”
“…”
“Anh Triêu Triêu, ‘mè xửng’ là biệt danh đầu tiên của em đó! Trước đây em phải uống thuốc, đắng ơi là đắng, mẹ thường cho em ăn mè xửng. Dù hơi dính nhưng bù lại ngọt lịm, ăn xong một miếng là hết đắng liền.”
Diệp Triêu vẫn chẳng đáp lại cậu.
Lăng Yến nghĩ nghĩ rồi nói: “Nhưng anh Triêu Triêu ơi, anh đổi tên cho em được không?”
“Hả?”
“Em gọi anh là ‘anh Triêu Triêu’, hai chữ lặp lại, anh gọi em là ‘Mè xửng’, chẳng có chữ nào lặp lại cả.”
“Lặp lại…”
“Hai chữ lặp lại nghe dễ thương hơn hẳn đó ạ!”
Hai chữ ‘ngu ngốc’ Diệp Triêu vừa định nói ra, bấy giờ tắc nghẹn trong cổ họng. Sửng sốt vài giây, anh nói: “À, vậy gọi em là ‘Ngưu Ngưu’ nhé!”
Mặt Lăng Yến nhăn thành một đống, “Ngưu Ngưu nghe như mấy con trâu con thả ở làng xã à!”
“Hay là ‘Bì Bì’?”
“Bì Bì chẳng khác nào bọn trẻ con nghịch ngợm mất nết cả!”
“Mè xửng” chỉ còn thừa lại một chữ cuối cùng là “Đường”, Diệp Triêu còn đang chần chừ thì Lăng Yến đã cười phá lên, “Đường Đường! Anh Triêu Triêu, anh gọi em là Đường Đường nhé!”*
“… Được.”
Bám riết nũng nịu đến mức độ này, không phải “Đường Đường” thì còn trật đi đâu được nữa.
*Như đã giải thích ở chương trước, Mè xửng trong tiếng Trung viết là 牛皮糖 (Ngưu bì đường). Ngưu thì là con trâu, Bì là nghịch ngợm, bướng bỉnh, Đường là đường mình ăn hàng ngày đó.
Buổi chiều, buổi tối là thời gian chơi bời vận động. Sức khỏe của Lăng Yến không tốt, đến đá bóng còn không đá được với Diệp Triêu thì nói chi đánh lộn. Vậy nên, Diệp Triêu đành phải nghỉ đá bóng, dắt cậu đi đánh cầu lông.
Đánh được nửa tiếng thì nghỉ cũng mất luôn nửa tiếng.
Từ trong cặp sách, Lăng Yến lấy ra bình nước chanh pha đá, đưa cho Diệp Triêu uống trước, sau đó còn lại bao nhiêu thì uống nốt.
Diệp Triêu năng lượng dồi dào, đánh cầu lông xong cũng chỉ tiêu hao chút sức lực. Lúc anh đang định đi gặp đám bạn đã hẹn đánh nhau từ trước, thì lại bị Lăng Yến kéo áo, giữ lại.
Những tưởng thằng nhãi yếu đuối này sẽ năn nỉ “Anh Triêu Triêu, đừng đánh lộn”, nhưng ai ngờ đâu cậu lại nói: “Anh Triêu Triêu, anh dạy em đánh nhau đi. Em mà giỏi rồi, em sẽ cùng anh đi đánh nhau.”
Dạy gì chứ dạy đánh nhau cho Lăng Yến thì tuyệt đối không được để cho ông nội anh và ông ngoại cậu biết. Vậy nên, Diệp Triêu dắt Lăng Yến đến chỗ anh hay hẹn hội bạn đánh lộn ở trong rừng. Ở đây, xung quanh yên tĩnh, anh mới bắt đầu làm động tác khởi động, chuẩn bị dạy Lăng Yến vài chiêu.
Diệp Triêu đồng ý dạy Lăng Yến đánh nhau bởi muốn tốt cho cậu. Thứ nhất, anh muốn Lăng Yến cứng cỏi, ra dáng đàn ông con trai hơn. Thứ hai, chẳng có đứa trẻ nào trong khu nhà này lại không biết đánh nhau. Sức khỏe Lăng Yến quá kém, càng nên học đánh nhau, sau này không sợ bị bắt nạt.
Mà cũng kỳ lạ, chỉ mới ở chung có vài ngày, Diệp Triêu đã bắt đầu lo đến việc Lăng Yến có bị bắt nạt hay không.
Lăng Yến tựa như em trai mà anh nhặt được, ghét thì vẫn ghét đấy, nhưng chỉ cần Lăng Yến gọi anh một tiếng ‘anh’ thôi, anh sẽ sẵn sàng dùng hết sức mình bảo vệ bằng được miếng mè xửng dính người này.
Lăng Yến học theo anh, vô cùng nghiêm túc, nhưng bởi vì cậu chưa từng học đánh nhau bao giờ, nên vừa mới tập một tẹo đã bị quật, ngã kềnh xuống đất, đau ơi là đau.
Cậu ngẩn người ra một lát, khóe mắt đỏ bừng lên.
Lưng rất đau, mông cũng đau nữa, khuỷu tay thì đã đỏ rần rần.
Dẫu sao Diệp Triêu cũng còn trẻ con, hành động ngu ngốc sỗ sàng, mới dạy Lăng Yến đã dùng sức như lúc đánh nhau bình thường. Giờ đây, anh nhìn Lăng Yến cắn răng cắn lợi kìm nước mắt thì cuống hết cả lên.
Anh tiến đến ôm Lăng Yến dậy, phủi phủi lá cây cỏ dại trên người cậu, nôn nóng hỏi: “Đau lắm không, đau ở đâu?”
Lăng Yến nhịn không khóc đến mức cả mặt đỏ au, “Anh Triêu Triêu, anh ăn hϊế͙p͙ em!”
“Làm gì có!” Diệp Triêu kéo tay cậu, “Anh không ngờ em…”
Không ngờ em đến một chiêu còn không chịu được.
Diệp Triêu tự trách chính mình ngu si, Lăng Yến mong manh dễ vỡ như búp bê, làm sao mà đỡ lại được một cú quật của anh.
Lăng Yến dụi dụi mắt, hít hít mũi nói “Lần trước bọn nhóc kia đánh em còn chẳng đánh đến mức ấy, anh Triêu Triêu, anh thật dã man.”
Diệp Triêu cũng áy náy sao mình lại quật mạnh như thế, lắp ba lắp bắp dỗ dành: “Lần sau anh sẽ để ý.”
Lăng Yến cọ cọ lên vai anh, bất ngờ nói: “Em phải mách với ông nội anh!”
“…”
“Mách là anh bắt nạt em.”
Nghe xong, Diệp Triêu cảm thấy vô cùng lo lắng hoang mang, Lăng Yến bị ngã cả người lấm lem, nhìn cái là biết ngay bị đánh. Với bộ dạng này, cậu mà thật sự đi mách với ông, anh có làm gì đi nữa cũng vẫn sẽ chịu ‘nỗi oan Thị Kính’ mất thôi!
Lăng Yến chu môi, chỉ vào hai má của mình “Nếu không thì anh phải thơm vào hai má em nè!”
“Hả?”
“Anh Triêu Triêu, anh thơm em một chút thôi, em vừa hết đau, lại cũng không đi mách với ông nội anh nữa!”
Diệp Triêu nhìn Lăng Yến chằm chằm một lúc, búng vào trán cậu, “Em dám lừa anh hả?”
Lăng Yến xoa xoa trán, rụt rụt rè rè hỏi nhỏ: “Anh Triêu Triêu, anh giận rồi sao?”
“Anh không giận.” Diệp Triêu làm bộ làm tịch nghiêm túc lạnh lùng, “Nhưng anh không thích ai giả vờ đùa anh.”
Điệu bộ đùa giỡn lưu manh của Lăng Yến bay hơi trong tích tắc, cậu ngẩng khuôn mặt đáng thương lên đăm đăm nhìn Diệp Triêu: “Em sai rồi, em không bao giờ đùa giỡn, lừa anh nữa đâu!”
Trong lòng Diệp Triêu hớn ha hớn hở, nhưng ngoài mặt vẫn không cười.
Lăng Yến cuống hết cả lên, lông mày cau có, một lúc sau nói: “Anh Triêu Triêu, thế em thơm anh một chút thôi nhé?”
Diệp Triêu còn chưa kịp phản ứng, Lăng Yến đã hôn bẹp bẹp lên hai má anh.
Lăng Yến ôm chặt lấy eo Diệp Triêu, láu lỉnh cười: “Anh Triêu Triêu, em không mách ông anh, anh dạy em đánh nhau tiếp nhé. Nhưng đừng đánh mạnh quá, vừa rồi anh quật em một cái, ngã đau ơi là đau.”
Hết chương 10