Chương 24

Đường Đường đã không còn nữa. Những người khác, dù có giống cậu đi nữa, cũng vĩnh viễn không phải Đường Đường của anh.
*
Lúc bị lính gác dẫn đến Bộ chỉ huy tiểu đoàn, hồn Lăng Yến đang bay tận phương nào, vẫn ngơ ngẩn không nói được câu nào.


Đích thân chính trị viên đứng ra xử lý vụ ẩu đả này, lần lượt đặt câu hỏi truy cứu những người đánh nhau. Dạng như Trần Húc thì xách dép chạy dài cho Tuân Diệc Ca, nên đương nhiên bị Tuân Diệc Ca đánh cho thê thảm tơi bời. Lúc này, gã lại ra sức tỏ vẻ đau đớn thảm hại, rất tự giác kiểm điểm, đầu tiên tự nhận lúc nói chuyện với Lăng Yến giọng điệu không đúng lắm, sau đó mới cố ý nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại là Tuân Diệc Ca tự xông vào đánh mình trước.


Tuân Diệc Ca rất thành thật, không phải loại người lưỡi không xương nhiều đường lắt léo, đánh thì cũng đánh rồi, chẳng có gì phải phủ nhận. Nhưng trong lòng hắn vẫn rất tức, đột nhiên gầm lên trước mặt chính trị viên và Lăng Yến: “Thằng nhãi nhép Trần Húc dám nói Tiểu đoàn trưởng không cần Lăng Yến nên mới đuổi Lăng Yến về đây, chứ không phải vì coi trọng Lăng Yến! Chính trị viên, Lăng Yến có gì đáng chê trách sao? Từ đầu tới chân đều hơn đứt thằng tép riu Trần Húc! Trần Húc có tư cách quái gì mà dám hạ nhục Lăng Yến như vậy?!”


Lăng Yến vừa nghe Tuân Diệc Ca nói, mắt lại đỏ bừng, vô cùng khó chịu, hơi nóng sộc thẳng lên trên.
Nếu Lăng Yến không hy sinh vào 10 năm trước, hiện tại cậu cũng đã 30 tuổi. Đàn ông 30 tuổi, chín chắn trưởng thành, vững vàng dịu dàng, tựa như Diệp Triêu vậy.


Thế nhưng, chỉ mới 20 tuổi, cậu đã ra đi. Lúc sống lại, cũng vẫn chỉ là một thằng nhóc 20 tuổi non choẹt. Lúc này đây, cậu còn chưa hề trưởng thành chín chắn chứ nói chi tới ra dáng vững vàng từng trải. Dù hàng trăm hàng vạn lần cậu tự nhủ phải kiên cường mạnh mẽ, phải thật lý trí, nhưng khi bị Diệp Triêu đẩy ra xa, bức tường kiên cố dựng lên vẫn không thể chịu được, từ từ sụp đổ vỡ vụn.


“Không.cần.mày”, ba chữ như con dao nhọn hoắt, găm sâu vào trái tim Lăng Yến, đau đớn đến nỗi những giọt nước mắt tràn mi cũng như đang rướm máu.


available on google playdownload on app store


Tuân Diệc Ca vừa quay đầu lại thì thấy Lăng Yến khóc, càng thêm kích động, nói càng lúc càng to, người đến người đi khắp hành lang đều có thể nghe thấy. Tuy chính trị viên rất dày dạn kinh nghiệm trong việc xử lý mấy tên lính hổ báo cáo chồn, cá biệt thích sinh sự nhưng khi thấy Lăng Yến không ngừng rơi nước mắt, bỗng cảm thấy vô cùng bối rối, không biết phải làm gì mới được.


Từ bãi bắn, Diệp Triêu quay trở lại tổng hành dinh, mới lên tầng 3 đã nghe thấy Tuân Diệc Ca gầm lên: “Lăng Yến! Sao cậu phải khóc? Tiểu đoàn trưởng không nói không cần cậu, cmn thằng chó Trần Húc dám láo lếu điêu toa!”
Diệp Triêu dứng bước, mày chau lại.
Khóc?


Giọng nói của chính trị viên vọng tới: “Tất cả bình tĩnh lại hết cho tôi! Tuân Diệc Ca, cậu đánh người mà còn to mồm nhỉ? Hôm nay, dù Trần Húc nói gì đi nữa, thì cậu vẫn là người xông vào đánh, phải bị phạt! Còn Trần Húc, cũng phải chịu phạt!”


Tuân Diệc Ca lại kêu lên: “Tôi biết! Xử phạt thì tôi chịu phạt! Nhưng thưa chính trị viên, chuyện chúng tôi đánh nhau không liên quan tới Lăng Yến. Từ đầu tới cuối cậu ấy đều không xen vào, cũng không chửi Trần Húc. Thằng nhãi nhép Trần Húc vừa bịa đặt Tiểu đoàn trưởng không cần cậu ấy thì cậu ấy đã đờ người ra như hồn lìa khỏi xác.”


Diệp Triêu thở dồn dập, trong lòng trào lên cảm giác quái lạ không thể gọi tên.
Đội trật tự dẫn Tuân Diệc Ca tới phòng tạm giam, chính trị viên đi theo sau, Lăng Yến cũng từ văn phòng đi ra, bộ dạng rầu rĩ chán chường như thể bị rút hết năng lượng.


Tuân Diệc Ca vừa đi xuống cầu thang, chính trị viên quay người nhìn thấy Diệp Triêu, vẫy tay gọi: “Tiểu đoàn trưởng Diệp!”
Cơ thể Lăng Yến cứng còng, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Diệp Triêu.
Khi ánh mắt đôi bên vừa chạm nhau, Diệp Triêu có thể cảm nhận rõ, trái tim mình như bị siết chặt.


Lúc này, hai mắt Lăng Yến đều đỏ bừng, vừa nhìn là biết ngay mới khóc xong. Vậy nhưng, trên mặt lại khô rang, có lẽ vừa mới lau sạch nước mắt.


Thế nhưng chẳng ai có thể ngờ, ngay cả Lăng Yến cũng không thể hiểu nổi chính mình, vừa mới nhìn thấy Diệp Triêu thôi, nước mắt lại như lũ tràn bờ đê, không ngừng trào ra.


Diệp Triêu sững sờ, chính trị viên cuống cuồng chạy vào văn phòng lấy giấy, vừa nhét vào tay Lăng Yến vừa nói: “Cái thằng nhóc này, trước đây tôi đã nói rồi còn gì, trong đợt diễn tập quân sự cậu đã lập công, Tiểu đoàn trưởng Diệp vì coi trọng cậu nên muốn bồi dưỡng cậu, mới điều chuyển cậu từ thông tín viên trở lại Đại đội Tinh Anh số 1. Trần Húc nói hươu nói vượn thế mà cậu cũng tin à?”


Lăng Yến khóc dữ dội, đôi mắt đẫm lệ tha thiết nhìn Diệp Triêu. Diệp Triêu thở dài, sải bước nhanh đến chỗ cậu, lời đang định nói còn chưa thốt ra thì Lăng Yến đã nắm lấy tay anh.
Tuy Diệp Triêu không muốn cậu chạm vào mình song anh cũng không lập tức rút tay mình ra.


Ánh nhìn bất lực xen lẫn sự khẩn cầu nài xin của Lăng Yến xuyên thẳng vào tim Diệp Triêu, cậu nghẹn ngào nói: “Thủ trưởng, ngài cho tôi quay lại đi! Tôi vẫn muốn làm thông tín viên của ngài, ngài đừng đuổi tôi…”


Còn chưa nói xong, chính trị viên đã vội đi đến, gỡ tay của Lăng Yến ra khỏi Diệp Triêu, xấu hổ cười cười, nói với anh: “Vừa mới xảy ra xung đột giữa thằng nhóc này cùng đồng đội, cảm xúc vẫn chưa ổn định, để tôi đưa cậu ta về đã.”


Những đầu ngón tay Diệp Triêu run lên, dõi theo cảnh chính trị viên kéo Lăng Yến đi, rất lâu sau khẽ thở dài.
Giây phút vừa rồi, anh lại nhớ đến Lăng Yến.
Lăng Yến ngày xưa, Lăng Yến của anh, Đường Đường của anh.


Khi còn bé, tuy Lăng Yến rất bám anh, nhưng vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, hầu như luôn vui vẻ cười đùa, số lần khóc lóc quậy phá rất hiếm hoi như đếm được trên đầu ngón tay. Mỗi một lần, Diệp Triêu đều ghi tạc trong lòng.


Nghỉ hè hết lớp hai, đám con trai rủ Lăng Yến cùng Diệp Triêu đi công viên nước chơi. Lăng Yến cũng muốn đi, nhưng hôm đó cậu lại bị cảm nhẹ, tuy không nặng lắm nhưng ông ngoại cậu và ông nội Diệp Triêu đều lo cậu nghịch nước về sẽ bị cảm nặng hơn nên không cho đi.


Vì chăm sóc Lăng Yến nên Diệp Triêu cũng không đi công viên nước, ngọt ngọt ngào ngào dỗ dành cậu uống thuốc. Thế mà suốt một ngày, Lăng Yến ôm Diệp Triêu lải nhải không thôi về công viên nước.


Diệp Triêu nghe mãi phát phiền, buột miệng gắt lên: “Còn nói tới công viên nước nữa là anh không cần em đấy!”


Lăng Yến đờ người ra, nửa phút sau bắt đầu gào khóc. Hồi đó Diệp Triêu còn nhỏ, chân tay luống cuống bối rối đứng một bên. Ông nội Diệp Triêu vội vàng chạy tới, quở mắng anh một trận tơi bời rồi cảnh cáo: “Cháu là anh Lăng Yến, sau này không được nói với Tiểu Yến câu ‘không cần em’ nữa, nghe rõ chưa?”


Thẫn thờ đứng tại hành lang một lúc thật lâu, Diệp Triêu bật cười tự giễu.
Đường Đường đã không còn nữa. Những người khác, dù có giống cậu đi nữa, cũng vĩnh viễn không phải Đường Đường của anh.


Do đánh nhau nên Tuân Diệc Ca bị phạt cấm túc 3 ngày, mấy người ở Đại đội 4 và Trần Húc cũng bị phạt. Sau khi Tuân Diệc Ca được thả ra có hỏi thăm mọi người, vô cùng phấn khích nói với Lăng Yến, Trần Húc không còn tư cách trở thành thông tín viên của Tiểu đoàn trưởng Diệp nữa.


Lúc này, Lăng Yến đã tỉnh táo bình tĩnh lại, cảm xúc ổn định, cười nói: “Vâng, loại người nhỏ nhen hay nói xấu sau lưng người khác chắc chắn không thể làm thông tín viên được.”
“Anh em trong Bộ chỉ huy tiểu đoàn nói với anh, Tiểu đoàn trưởng không muốn tiếp tục tuyển thông tín viên nữa.”


Lăng Yến cúi đầu khẽ “À…” một tiếng.


Ngày hôm đó, ánh mắt Diệp Triêu nhìn cậu sâu thăm thẳm, nhưng vẫn ẩn chứa sự xa cách lạnh lùng. Mấy ngày nay cậu suy nghĩ đi suy nghĩ lại, rất hối hận về hành vi khóc lóc không kiểm soát được hôm ấy. Nghĩ nát cả óc, cuối cùng cậu quyết định trước tiên cứ tạm thời yên lặng ở Đại đội 1 một thời gian đã.


Mọi chuyện dần lắng lại, ngày tháng dần trôi trong lặng yên buồn bã, Lăng Yến hoài niệm quãng thời gian xưa, liền mua một quyển sổ cùng bút vẽ trong quầy tạp hóa, trốn ra sau núi vẽ Diệp Triêu.


Lăng Yến học vẽ suốt từng đó năm trời, năm 18 tuổi vì Diệp Triêu mà từ bỏ. Giờ đây, lúc cầm bút, dù thân thể không phải của cậu nhưng cũng không hề thấy gượng tay.


Xem ra, cơ thể này rất hòa hợp tương thích với cậu. Lúc mới tỉnh dậy, cậu biết ‘Lăng Yến’ là một tên nhóc tuy ngốc nghếch nhưng rất cố gắng, tuy cơ thể khỏe mạnh song lại không linh hoạt nhanh nhẹn, rất nhiều động tác chiến thuật đều không làm được. Lăng Yến đã từng rất lo lắng sự chậm chạp này sẽ theo cậu cả đời, tuy nhiên trong lần đầu tiên cậu dốc sức vượt chướng ngại vật, Lăng Yến mới phát hiện ra mình đúng là lo bò trắng răng.


Cậu có thể khống chế cơ thể ‘Lăng Yến’. Thậm chí, nói một cách phóng đại thì cậu còn có thể khống chế cơ thể này tốt hơn cả ‘Lăng Yến’ xưa.


Diệp Triêu vẫn thường xuyên đến các Đại đội chỉ đạo huấn luyện, bên cạnh không còn ai giống Lăng Yến xưa kia, che ô phẩy quạt cho anh. Lăng Yến vừa nhìn thấy Diệp Triêu đã vô cùng căng thẳng, tim đập thình thịch, phần lớn sức lực tâm trí đã dành hết cho việc lấy lại bình tĩnh, nên lúc biểu hiện chẳng hề nổi trội như mọi khi.


Diệp Triêu thường hướng dẫn các chiến sĩ một chút, nhưng lại cố tình tránh cậu. Lăng Yến nghiêng người, chuẩn bị ngắm bắn, ánh mắt trông mong đợi chờ Diệp Triêu đến nói với mình vài câu. Ấy thế nhưng tuy Diệp Triêu chỉ dẫn cho rất nhiều người, thậm chí còn lấy súng trường của Tuân Diệc Ca làm mẫu cho hắn, thế nhưng khi đến lượt Lăng Yến, lại chỉ nói duy nhất một câu: “Cố lên!”


Sau khi tập bắn xong, Lăng Yến ở lại thu dọn bãi bắn, bới từ trong đất ra vỏ đạn mà khi nãy Diệp Triêu bắn mẫu rơi xuống, nhặt lên nắm chặt lấy, áp mạnh vào tim.
Vỏ đạn lạnh lẽo đến thế, nhưng lại như ngọn lửa thiêu đốt trái tim cậu.


Vỏ đạn cứng rắn đến vậy, nhưng lại có thể khiến cõi lòng cậu mềm dịu yên ả.


Mùa hè là thời điểm mà Tây Nam rất hay xảy ra thiên tai bão lũ. Mấy ngày sau trời mưa to, nội thành Trường Xuân có mấy thị trấn đồng loạt đều bị sạt lở đất, núi đá sụp đổ, ngay cả tiểu đoàn trinh sát cũng được lệnh lập tức ứng cứu đồng bào bão lũ. Đích thân Diệp Triêu dẫn đội tiến tới vùng xảy ra thiên tai. Trong lúc đó, Lăng Yến cũng ngồi trên xe tải quân đội, theo con đường xóc nảy gập ghềnh mà khởi hành ngay trong đêm tới đó.






Truyện liên quan