Chương 22: Chân tướng
Trong lòng Lộ Trạch rất vui vẻ, hai người không ăn cơm bên ngoài mà mua vật liệu về nhà làm cơm.
Thẩm Di đang ngồi trên ghế salon ngoài phòng khách, Lộ Trạch nấu cơm trong bếp, hương thơm truyền ra từng đợt khiến anh cảm thấy rất yên tâm. Ở bên ngoài vài hôm, ăn một mình, ngủ một mình giống như ngày mình vẫn còn độc thân, nhưng bây giờ anh cảm thấy nếu không có cậu, làm chuyện gì cũng thấy vô nghĩa. Thẩm Di tắt tivi, không nhịn được đi vào phòng bếp, ôm lấy người mình vẫn tâm tâm niệm niệm từ sau lưng.
“Anh không vui sao?” Lộ Trạch dừng động tác trên tay lại.
“Bây giờ em mới nhận ra?” Thẩm Di vùi đầu mình vào vai cậu, giọng nói có chút không rõ.
Lộ Trạch xoay người: “Mới phát hiện, sao vậy?”
Thẩm Di đột nhiên im lặng, nhắm mắt lại hưởng thụ thời khắc yên bình.
“Nếu không nói thì sau này không cho cơ hội nói nữa!” Lộ Trạch cười nói, cười vì tính trẻ con của anh.
“Cô gái khi nãy là ai?” Thẩm Di ngẩng đầu, nhìn cậu, chính xác là có hơi cúi xuống. Thật ra dáng vẻ của Diệp Tư Đình không thấp, khoảng một mét tám, nhưng vẫn thấp hơn Thẩm Di không ít.
Lộ Trạch sửng sốt một hồi lâu mới hiểu ra anh nói đến ai, “Anh nói người trò chuyện với em trong phòng chụp ảnh? Cô ấy cũng là thực tập sinh.”
“Hửm? Chưa từng gặp cô ấy ở phòng làm việc.”
Lộ Trạch tắt lửa, tự nhiên nói, “À, là thực tập sinh trang điểm của Lam Thành.” Vừa lấy dĩa đựng thức ăn vừa nói: “Sao vậy? Anh ghen?” Lộ Trạch chỉ nói đùa, không ngờ Thẩm Di nghiêm túc gật đầu, Lộ Trạch cũng bất đắc dĩ, anh lấy dĩa thức ăn trên tay cậu xuống đặt lên bàn, ôm lấy mặt cậu bắt đầu hôn.
Hai người đều có chút không kiềm chế được, vài ngày không gặp, đều đã vượt qua sự thương nhớ mà hai người nghĩ, nhớ hơi thở lẫn nhiệt độ của của nhau. Nụ hôn của Thẩm Di chậm rãi di chuyển, lưu luyến trên xương quai xanh của cậu, hai tay không thành thật kéo quần áo của cậu, ra dáng muốn ăn người trước khi ăn cơm. Nhưng vào lúc đó, dạ dày của Lộ Trạch phá tâm trạng kêu lên một tiếng, Thẩm Di ngẩng đầu lên, “Đói bụng sao?”
Lộ Trạch ngoan ngoãn gật đầu, trên mặt hơi ửng đỏ, thật ra Thẩm Di cũng đói, vì vậy nắm tay cậu, bưng thức ăn đi ra ngoài.
Hai người ngồi trước bàn ăn yên lặng ăn cơm, nhớ lại chuyện xảy ra ở Mĩ, Thẩm Di đột nhiên nói: “Đúng rồi, vụ tai nạn ở Mĩ…”
Lộ Trạch dừng động tác ăn cơm lại, không biết vì sao anh lại nhắc đến chuyện này, trong lòng có hơi bất an, “Hửm? Sao vậy?”
“Nghe mẹ nói tai nạn rất nghiêm trọng, em nằm trên giường bệnh mấy ngày, mà hai người kia…”
Lộ Trạch đặt đũa xuống, “Ừm, bởi vì em đã ch.ết.” Vẻ mặt cậu rất kỳ lạ, Thẩm Di cũng buông đũa, nhìn sắc mặt cậu, rất khó coi, thậm chí còn tái nhợt, là bản thân anh suy nghĩ quá nhiều sao? “A Đình, em không sao chứ? Không thoải mái ở đâu sao?”
Lộ Trạch lắc đầu, “Em không sao, anh muốn hỏi cái gì?”
“Không có gì, không hỏi nữa, em không thoải mái sao? Có muốn lên lầu nghỉ ngơi không?” Thẩm Di lo lắng nhìn cậu.
Lộ Trạch khoát tay, nghiêm mặt nói: “Thẩm Di, có phải anh rất bất ngờ với sự thay đổi của em không? Có phải anh rất muốn biết chuyện trong vụ tai nạn không?”
Cách xưng hô của cậu khiến Thẩm Di cảm thấy xa lạ, vẻ mặt quá nghiêm túc, anh có hơi sửng sốt, “Em gọi anh là gì?”
“Bằng tên! Thấy lạ sao? Không, không hề lạ, bởi vì anh không phải anh trai em, chúng ta vốn chính là người xa lạ, hoàn toàn xa lạ.” Lộ Trạch có phần kích động, tự an ủi rằng mình không sao, sớm muộn gì cũng phải nói. Đã sớm định thẳng thắn với anh, vậy không bằng hôm nay nói ra hết tất cả sự thật, cho dù anh sẽ cảm thấy đây là chuyện không tưởng, nhưng trước sau gì cũng nói, Lộ Trạch tự giễu nghĩ, hạnh phúc như vậy, khiến cậu có loại cảm giác như kẻ trộm…
Vẻ mặt Thẩm Di trở nên lạnh lùng: “Em có ý gì?” Lời của cậu khiến con tim anh lạnh băng, gương mặt cứng lại trong nháy mắt.
Lộ Trạch đứng lên, “Em nói em không phải Diệp Tư Đình, không phải em họ của anh.”
“Em nói cái gì? Đừng đùa.”
“Nói đùa? Anh cảm thấy em giống đang nói đùa? Anh đi Mĩ đúng không? Đi điều tr.a chuyện kia sao? Điều tr.a được gì rồi?” Lộ Trạch đột nhiên hiểu ra, anh sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến chuyện này, lời giải thích duy nhất chính là anh đã biết gì đó.
“Phải, anh đi vì chuyện của em…” Thẩm Di thừa nhận.
“Không phải chuyện của em, là chuyện của diệp Tư Đình, em chỉ là người bị hại…” Kể từ sau khi tỉnh dậy từ vụ tai nạn đã hơn nửa năm, Lộ Trạch vẫn luôn biết ơn, biết ơn ông trời cho cậu cơ hội sống, nhưng lại từ chối những suy nghĩ ác độc kia theo bản năng, thật ra cậu vốn có thể sống tuỳ ý, nhưng vì Diệp Tư Đình ch.ết do không lái xe cẩn thận, cái ch.ết đột ngột, cậu vốn có thể không phải chịu những chuyện đó, vốn có thể sống đến già, nhưng bây giờ lại mất đi.
Tuy thầm thấy may mắn vì mình có người thân, có cơ hội học tập tốt hơn, cũng có tình yêu, nhưng tất cả đều đến khi cậu là Diệp Tư Đình, mà không phải là Lộ Trạch… “Anh biết tình trạng lúc đó của hai người đã ch.ết không?”
Thẩm Di nhíu mày, anh thật sự đã điều tr.a được, “Người ngồi trên ghế lái phụ là một cô gái, tên Tôn Thiến, trên một chiếc xe khác là một giảng viên đại học, tên Lộ Trạch.”
Đã lâu không nghe thấy tên mình, Lộ Trạch có hơi ngẩn ra, qua một hồi mới chậm rãi hỏi: “Anh tin không? Em chính là Lộ Trạch…”
Thẩm Di cũng trừng to mắt, kinh ngạc nhìn cậu, “Em…”
“Khó tin sao? Bản thân em cũng không tin, nhưng em không được phép không tin, tỉnh dậy lại phát hiện mình trở thành người khác, buồn cười là em cũng ch.ết vì người đó, một người ch.ết không nhắm mắt, anh tin không?”
“Anh…” Thẩm Di há miệng không trả lời.
“Mọi người cảm thấy rất ngạc nhiên với sự thay đổi của em, bởi vì đó vốn là tính tình của em, em là một giảng viên, không phải công tử nhà giàu, không thể làm những chuyện mà em thấy đáng sợ, làm lớn bụng người khác rồi cuối cùng một xác hai mạng.”
“Đứa con đó không phải của em.. Không phải của Diệp Tư Đình…”
“Anh nói gì?”
Thẩm Di nghiêm mặt nói: “Anh đến cô nhi viện lúc Tô Thiến còn sống, tìm ra nhật kí của cô ấy, vì viết bằng tiếng Trung nên viện trưởng không hiểu, nhật kí viết rằng tuy cô ấy có quan hệ với diệp Tư Đình, nhưng đứa con là của người khác, Diệp Tư Đình không biết, hơn nữa cậu ấy cũng không quan tâm, bởi vì hai người vốn không nghiêm túc.”
“Vậy sao? Thật buồn cười, nhưng không liên quan đến em.” Lộ Trạch nhìn Thẩm Di, cảm thấy không khí quá ngột ngạt, đột nhiên đi tới cửa, mở cửa rồi biến mất trong bóng đêm, đợi đến khi Thẩm Di hiểu ra thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của ai khác.
Thẩm Di cầm chìa khoá xe xông ra ngoài, lẩm bẩm trong miệng, “Em nghĩ anh sẽ để ý chuyện đó sao?”