Chương 44: Tỉnh lại
Tay Lộ Trạch dừng lại, khẽ cười: “Tiên sinh nhớ nhầm rồi, tôi không biết hai người.” Sau đó không quan tâm đến hai anh em vẫn đang đứng tại chỗ, đi về phía đối diện bệnh viện.
“Anh hai, anh cũng thấy lạ đúng không? Anh ta và chúng ta…” Tay Hạ Gia Mẫn vô thức níu váy, quay đầu nhìn anh mình.
“Về nhà trước.”
Nửa đêm ông cụ tỉnh lại, Lộ Trạch đã về nhà, người vợ già chăm sóc ông đã được thay bằng đứa con lớn nhất – Diệp Chí Uy đang ngồi trên ghế salon. Ông cụ mở mắt, nhìn ánh sáng bên ngoài hành lạng rồi lại ngẩn người nhìn lên trần nhà, ông vẫn còn ấn tượng với khoảnh khắc trước khi mất ý thức, cảm giác sắp bị ông trời bắt đi vây lấy ông, nhưng ông không muốn đi như vậy, chỉ cần cho ông nhìn thấy con gái và cháu ngoại, ông sẽ không còn không cam lòng như bây giờ nữa.
Ông cụ muốn đi vệ sinh, vốn không muốn đánh thức con trai mình, nhưng ông thật sự nhịn đến khó chịu, nên gọi con mình vài tiếng, tuy mang ống dưỡng khí, âm thanh không rõ, nhưng người trên ghế salon không ngủ say, nghe cha gọi, ông kích động đứng lên, sau khi chăm sóc cho ông cụ xong, ông lập tức gọi điện thoại về nói với người nhà ông cụ đã tỉnh.
Sáng hôm sau, có rất nhiều người đứng trong phòng bệnh, ông cụ cũng chẳng nói được mấy câu, di chứng của xuất huyết não khiến ông cụ không chỉ hoạt động chậm chap, mà nói chuyện cũng không rõ ràng, vốn còn phải mang ống dưỡng khí nên mọi người không để cho ông nói nhiều. Đương nhiên mọi người đều hiểu ý ông cụ, bà cụ đã thông báo cho Lộ Trạch, có lẽ đang trên đường đến.
Bác sĩ đã đến kiểm tra, cũng nói nếu ý thức thanh tỉnh thì nghĩa là tạm thời sẽ không có nguy hiểm quá lớn, trước mắt, việc ông cụ cần làm nhất là nghỉ ngơi, mọi người cũng hiểu rõ, sau khi biết ông cụ không sao, mọi người đều trở về.
Lúc Lộ Trạch đến, trong phòng bệnh ngoại trừ ông cụ đang nằm, chỉ có bà cụ và Diệp Chí Uy. Trong phòng bệnh đột nhiên có thêm một người, ông cụ rất nhanh chú ý tới, mở to ánh mắt không còn sáng mấy nhìn Lộ Trạch, giống như đã biết được cái gì đó mà khoé mắt có nước mắt chảy xuống.
Lộ Trạch càng thêm hoảng sợ, bà cụ ngồi bên cạnh cũng trấn an ông, còn nói: “Đây là con trai Dung Dung, gọi là Tư Đình.”
Bị bà cụ kéo đến trước mặt ông cụ, Lộ Trạch không đành lòng thấy ông cụ như vậy, gọi một tiếng “ông ngoại”, lần này nước mắt càng chảy nhiều hơn.
Diệp Chí Uy bị gọi ra ngoài mua đồ, Lộ Trạch bị hai ông bà nhìn đến tê dại da đầu, ông cụ vốn có lời muốn nói, bà cụ có thể hiểu, sau đó bà thay mặt ông hỏi cậu, Lộ Trạch cũng trả lời từng câu một. Khi biết tin Diệp Dung Dung đã ch.ết từ hơn mười năm trước, ông cụ nhắm mắt lại, giống như đang chìm sâu vào trong sự hối hận.
“Ông à, đừng quá kích động, bây giờ thân thể ông không thể chịu kích thích quá lớn.” Bà cụ biết tin này từ vài ngày trước, đau lòng mấy hôm, bây giờ đỏ mắt cố nén nước mắt lại ở vành mắt, bà trấn an chồng mình, trong khi ngay cả bà cũng phải đang chống đỡ.
“Ông ngoại bà ngoại, hai người đừng tự trách mình nữa, mẹ cũng chưa từng trách hai người, bây giờ con cũng sống rất tốt.” Mặc dù lòng tự ái của Diệp Dung Dung rất cao, nhưng bà biết chuyện mình có thai khi chưa lập gia đình sẽ làm ô nhục Diệp gia, thái độ của cha mẹ như vậy, bà cũng chưa từng trách bọn họ, dù sao bà cũng biết tính tình của cha mình. Tuy lúc đầu rất đau lòng vì cha không thừa nhận mình, nhưng bà vẫn chưa từng từ cha mẹ mình.
Ông cụ bị kích động, suýt chút nữa phải gọi bác sĩ, nghe Lộ Trạch nói hơn nửa ngày mới chịu ngủ, sau khi nói lời tạm biệt với bà cụ, Diệp Chí Uy đưa Lộ Trạch xuống lầu.
Lộ Trạch không nói chuyện, nhìn người cậu cả cũng không giống người thích nói chuyện, vẻ mặt nghiêm túc, Lộ Trạch không thể chủ động gọi người ta, suốt đường đi hai người đều không nói gì. Lộ Trạch lên xe trước, Diệp Chí Uy mới mở miệng: “Con không cần quá để ý, Diệp Dung Dung là người con gái duy nhất trong nhà cậu, là cô em gái được anh em cậu thương yêu từ nhỏ đến lớn, chỉ cần con sống tốt thì so với chuyện gì cũng tốt hơn.” Nói xong còn vỗ vỗ vai Lộ Trạch, xoay người vào bệnh viện.
Khi Thẩm Di về đến nhà, đèn dưới tầng một đã tắt, bởi vì hôm nay anh có việc, ăn cơm chiều bên ngoài cho nên về hơi trễ. Lên tầng hai, đèn phòng vẫn còn sáng, “Sao còn chưa ngủ?”
Lộ Trạch đang tựa lưng vào đầu giường lật sách, nhìn thấy Thẩm Di thì khẽ mỉm cười, khép sách lại rồi đặt xuống giường, “Mệt không? Muốn tắm không?”
Thẩm Di nhẹ nhàng hôn lên khoé môi cậu, cả người Lộ Trạch được ánh đèn trong phòng chiếu trở nên mềm mại, giọng nói cũng không lớn, câu hỏi của cậu khiến con tim Thẩm Di như muốn tan ra. Anh lắc đầu, dù có mệt, về đến nhà cũng không còn thấy phiền nữa.
Anh muốn cuộc sống như thế này, về nhà sớm có thể chuẩn bị cơm với người yêu; về trễ có thể ôm lấy thân thể ấm áp của người yêu, nằm trong chăn cùng đi vào giấc ngủ, thỉnh thoảng hai người còn có thể đi du lịch cho khuây khoả. Thật ra anh là kiểu người không muốn xa gia đình, rất nhiều người hỏi anh vì sao lại giữ một công ty nhỏ, anh đều nói là vì anh không có hứng thú lớn với danh lợi, lúc còn trẻ có hùng tâm tráng chí, nhưng sống một mình lâu sẽ muốn ổn định lại, so với tiền tài, thứ anh muốn nhiều hơn tiền tài chính là có đầy đủ thời gian, có người đi nơi đâu cũng có thể nắm tay ở bên anh, sau đó cả hai cùng chậm rãi già đi.
Rất nhiều người đều phải đến nửa đời sau mới có thể bằng lòng từ bỏ việc mưu cầu danh lợi, nhưng lúc đó người trong lòng trước kia cũng đã hạnh phúc trong cuộc sống của người khác, không còn quan hệ với mình nữa, Thẩm Di chỉ là nhìn rõ sớm hơn bọn họ một chút mà thôi.
Thời gian qua anh sống cuộc sống tuỳ ý, cha và anh trai bước vào chính trị cũng không ép anh đi lên con đường đó, internet và game là sở thích thuở thiếu thời của anh, cho nên mới có công ty như bây giờ. Anh thích em trai mình thì sẽ theo đuổi, mà phần tình cảm này chính là tình cảm mà người khác ước ao cũng không được. Việc anh không thích nhất là làm ra chuyện khiến chính mình hối hận, giống như ông Diệp đến gần cuối đời mới hối tiếc, nhưng những tổn thương đã gây nên sẽ không khôi phục chỉ bằng sự tự trách.
“Sáng sớm nhận được điện thoại liền vội vàng ra ngoài, ông ba sao rồi?”
“Tỉnh rồi, lúc em đi tâm tình cũng đã ổn định không ít, bác sĩ nói vấn đề trước mắt không lớn.”
Thẩm Di gật đầu, “Vậy em tính sau này thế nào?”
Lộ Trạch nhớ đến lời Diệp Chí Uy nói với cậu, “Cứ thuận theo tự nhiên! Ông ngoại chỉ muốn gặp em một lần, sau này có lẽ em sẽ thường đến thăm ông, còn người thân, cũng như vậy đi!”
Hai người cùng ôm nhau ngủ, hôm sau Lộ Trạch đến bệnh viện thăm ông cụ trước, sau đó đến phòng làm việc, chiều tối lại mua thức ăn về nhà, thỉnh thoảng hai người sẽ ra ngoài ăn, những ngày còn lại của kỳ nghỉ hè cứ trôi qua như thế.
Thân thể ông cụ bình phục không tồi, có lẽ nguyên nhân là do Lộ Trạch đến thăm mỗi ngày, bác sĩ cũng tận tâm để ông xuất viện sớm. Nhưng xuất huyết não không phải chuyện nhỏ, quan trọng nhất là tâm tình phải bình thản, bình thường có thể hoạt động nhiều một chút, không đến nỗi thân thể quá cứng ngắc.
Lộ Trạch trò chuyện với ông rất nhiều điều về Diệp Dung Dung, cơ bản đều là nghe từ Diệp Xảo Như, cũng kể cho ông nghe cuộc sống của mình. Ông cụ cũng đỡ buồn phiền đi không ít, sau này hai người cũng không còn đỏ mắt tự trách cả ngày.
Khai giảng năm tư đại học, chương trình học trong trường rất ít, Lộ Trạch cũng không đến trường, ba ngày đã hết hai ngày theo Tạ Hải Đường ra ngoài. Cậu còn tham gia một cuộc thi chụp ảnh trong nước dành cho người mới và giành được giải nhất, bây giờ đã có chút danh tiếng. Vì được Tạ Hải Đường giới thiệu, cậu cũng biết được không ít nhiếp ảnh gia nổi tiếng, nhận được một ít sự chỉ dẫn của bọn họ, có tiến bộ rất lớn.