Chương 15: Thư tình
Tiểu Diễn Diễn thân yêu:
Đã từng chỉ có thể xa xa quan sát ngươi nhất tần nhất tiếu(*), lưu ý nhất ngôn nhất hành(*) của ngươi. Hiện giờ, chăm chú nhìn đôi mắt thâm thúy của ngươi, nắm bàn tay ấm áp của ngươi, ta cảm thấy ông trời đối với ta thật ưu ái.
Nếu như ngươi là thợ săn với đôi mắt ngấn lệ, thì ta chính là chú chim trắng không hề trốn tránh. Ngươi là nơi ánh mắt ta đợi chờ, ngươi là phương hướng cho đôi cánh của ta, ngươi là lối về cho linh hồn ta trú ngụ. Ta tỉnh, ngươi là tiếng tim đập mà ta trông mong; ta ngủ, ngươi là tiếng hô hấp mà ta nhung nhớ.
Ngươi thuộc về vầng thái dương, thuộc về thảo nguyên rộng lớn, đôi mắt như hắc bảo thạch, ngươi thuộc về bão tuyết cuồng phong, thuộc về bó đuốc rực sáng, thân hình mạnh mẽ cường tráng, ngươi là chiến sĩ oai hùng, sinh mệnh của ngươi âm vang đanh thép.
Ngươi là lẽ sống của đời ta, cuộc sống không có ngươi sẽ trở nên không ý nghĩa.
Vĩnh viễn yêu ngươi – Tiểu Tráng Tráng.
…
“Oa ha ha ha ha ha a………………” Ta xem thư xong không thể nhịn được cười to ra tiếng.
“Chuyện gì mà cười khủng bố như vậy.” Tò mò, từ giữa mấy tờ báo ngẩng đầu lên liếc nhìn ta.
“A? Thư ha ha ha ha ………..thư tình oa ha ha ha ………….” Một tay ôm lấy cái bụng cười đến phát đau, tay kia đem thư đưa cho hắn.
“Cái gì a?” Còn chưa hiểu ra sao cầm lấy thư.
“Ai nhàm chán như vậy?!” Xem xong thư, tùy ý ném qua bên cạnh.
“A? Ngươi không biết Tiểu Tráng Tráng là ai chăng? Tiểu Diễn Diễn thân yêu~.” Ta cười kéo xuống tờ báo của hắn.
“Có trời mới biết kẻ nào nhàm chán như thế!” Cầm lấy tờ báo che khuất mặt.
“Ngươi nhất định biết!” Lại kéo báo của hắn xuống, cười vươn đầu qua, “Nói nghe một chút thôi! Có người ái mộ là chuyện tốt, chứng minh mị lực của ngươi lớn nha! Nói mau nói mau, thợ săn Diễn với đôi mắt ngấn lệ~~.” Ha ha a, ta hoài nghi người này nhất định là đồ đệ của tên Đinh Nghiêu kia, cái kiểu buồn nôn này không phải ai cũng nói được ra khỏi miệng a.
“Ngươi rất buồn chán phải không.” Tức giận lườm ta một cái.
“Sao ngươi lại có thể nói vậy đâu? Ta tìm hiểu một chút về tình địch có gì sai sao? Nói đi, Diễn thuộc về vầng thái dương, Diễn có được đôi mắt như hắc bảo thạch ~~.” Cố gắng nhịn cười, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn.
“Vậy sao ta lại cảm thấy ngươi đang cười nhạo ta đâu?” Hắn nheo mắt lại nhìn chăm chằm vào ta.
“Ta làm sao dám cười nhạo ngươi. Nếu không cẩn thận, ngươi muốn chui vào vòng tay của Tiểu Tráng Tráng thì làm sao bây giờ? Diễn thuộc về bão tuyết cuồng phòng, Diễn thuộc về cây đuốc rực sáng, Diễn có thân mình mạnh mẽ cường tráng a~~.” Cánh tay cầm lá thư run lên bần bật.
“Ngươi có thể không trích dẫn nữa không?” Hắn gằn từng chữ một.
Ta đọc cuối thư, phối hợp mà gật gật đầu: “Được rồi, chiến sĩ Diễn có sinh mệnh âm vang đanh thép~~.” Ha ha ha.
“Ngươi có để yên hay không a.” Đột nhiên sát lại gần cắn cái mũi ta.
“Ôi, sao lại không cho ta nói? Ngươi có tật giật mình a! Diễn – người được Tiểu Tráng Tráng vĩnh viễn yêu~~.” Cười ha ha đẩy ra mặt hắn, vuốt cái mũi đáng thương bị hắn cắn.
“Ngươi phải nói Diễn được Tiểu Huyền Huyền vĩnh viễn yêu.” Bỏ mấy tờ báo ra, không biết xấu hổ tiếp tục vươn đầu lại gần hôn cái mũi bị thương của ta.
“Ngươi ít tự mình đa tình thôi a.” Nói là nói như vậy, nhưng vẫn xê dịch thân mình dựa vào hắn.
“Phải không~ là ta tự mình đa tình sao ~ .” Một bàn tay đen tối trộm sờ vào quần ta.
“Đừng trốn tránh vấn đề a, chẳng lẽ hai người các ngươi thực sự đã trộm có gì với nhau?” Lôi tay hắn ra chất vấn.
“Không lầm đi, khẩu vị của ta nào có kém đến như thế.” Hắn thốt ra.
“Nga nga nga ~~~ thì ra là quen biết~~~.” Ta nhướn cao một bên lông mày.
“Được rồi được rồi, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi.” Đoạt lấy bức thư bị ta vò ở trong tay đem xé, “Hắn là đồng sự mới được điều tới chỗ ta kêu Mã Tráng, bộ dáng ghê tởm tính cách cũng ghê tởm.” Bày ra nôn mửa dạng.
“Chẳng lẽ là hắn đùa giỡn ngươi?” Nhất thời nhịn không được, ha ha ha cười to ra tiếng. Thầm nghĩ bộ dáng người này nhất định rất kích thích, bằng không bị người ái mộ, hắn cũng không mất mặt như vậy.
“Ta bị đùa giỡn ngươi thật cao hứng a?” Bất mãn trừng mắt ta.
“Bị đùa giỡn thật? Hắn sờ mông ngươi?” Lòng hiếu kỳ lại bị khơi dậy.
“Hắn cũng không phải là ngươi!” Nói cứ giống như ta suốt ngày thích sờ mông hắn vậy.
“Vậy thì phải là ——— ngươi để cho hắn sờ lão nhị của ngươi?” Ta chỉ vào khố hạ hắn kêu to, “Được! ngươi là đồ không biết giữ lễ! Đừng chạm vào ta!”
“Cái gì là ta để cho hắn sờ! Ta chính là liều ch.ết bảo vệ quyền lợi của ngươi không để người khác xâm phạm nga!” Bày ra bộ dáng một vị trinh tiết liệt nam.
“Phải không? Đến, để ta kiểm tr.a kiểm tr.a ở trên có vân tay người khác hay không?!” Vươn tay cởi quần hắn.
“Đừng có tìm lý do cho hành vi hạ lưu của ngươi.” Nói là nói như vậy, tay lại hỗ trợ cởi quần chính mình, ha ha.
“Cái gì mà hạ lưu hành vi, ngươi nói đây là quyền lợi của ta.” Cười tà tà, liền vươn tay sờ qua đi………..
***********************************************
“Ta đã về ——- Má! Ngươi đùa giỡn cái trò lưu manh gì a?!” Vừa vào cửa liền thấy một tên đàn ông toàn thân trần trụi đi lại trong phòng.
“Ta nóng mà.” Một tay cầm sandwich cắn to một miếng, tay kia cầm lon bia uống luôn một ngụm.
“Ngươi vừa mới về?” Mặt trời hôm nay thật đúng là độc, ta cũng nóng tới mức cả người mồ hôi. Cởi quần áo chuẩn bị tắm rửa một cái.
“Ân. Mấy ngày hôm nay sao mà nóng như vậy a!” Trời nóng lên là hắn bắt đầu than thở. Dù sao cũng phải nói hắn là người rất sợ nóng.
“Không cần show cái dáng người tệ hại ấy của ngươi. Mở điều hòa thấp như vậy sẽ bị cảm đấy.” Người này một khi cảm thấy nóng lên là cái gì cũng không để ý.
“Được rồi. Vì không để thân thể ngươi nóng lên, ta sẽ không show dáng người hoàn mỹ của ta nữa.” Nháy mắt mấy cái với ta đầy khêu gợi. Rồi nghe lời tiện tay cầm lấy một chiếc T- shirt mặc vào.
“Liền cái thân thể tàn tạ của ngươi chỉ làm ta phát lạnh.” Cười đem cái kẻ đang xông tới chắn ở ngoài cửa phòng tắm, thảnh thơi tắm rửa.
…
“Này, tăng nhiệt độ lên đi.” Ta bọc thảm, nằm co ro ở trên sô pha lạnh run. Đem mở điều hòa chỉ có mười độ là người bình thường có ai lại không lạnh, huống hồ mùa hè vẫn chưa tới đâu.
“A? Rất nóng a.” Chỉ mặc một chiếc T-shirt và một chiếc quần đùi, hắn quay đầu lại kháng nghị.
“Nóng cái rắm! Không muốn đem ta đông ch.ết thì đi tăng nhiệt độ lên!” Thò chân đá đá cái kẻ đang chăm chú xem văn kiện kia.
“Mỗi người nhường một bước, ta lấy thân thể đến làm ấm ngươi được không?!” Dứt khoát tắt máy tính, ngồi vào bên cạnh ta đem ta ôm lấy.
“Chắc không phải ngươi muốn nhân cơ hội cố ý ăn đậu hủ của ta đi.” Thân thể hắn ấm như cái lò sưởi vừa dựa vào quả nhiên không lạnh như trước. Mùa đông tới, lúc ngủ ôm hắn ngay cả hệ thống sưởi cũng không cần mở.
“Biết là được rồi, đừng vạch trần ta thôi.” Bỏ thảm của ta ra, vươn tay cởi quần áo ta, “Thân ái, chúng ta thân thiết thân thiết thế nào, như vậy ngươi cũng sẽ không lạnh…………” Nói xong cái lưỡi ướt át đã chui vào miệng ta càn quấy lên.
————Đinh đinh! ——————————
“Có người không? Ký nhận thư tín! Cám ơn!” Một người đứng ngoài cửa hô to.
“Ngô………” Sử dụng cả tay chân đem đẩy cái kẻ đang định tiếp tục bò lên kia ra, “Ta đi mở cửa, ngươi mặc quần áo vào đi.” Chỉnh lại quần áo, đi ra mở cửa.
“Là Thạch tiên sinh sao? Mời ký tên.”
“Nga, không phải ta, ngươi chờ một chút. Nhanh lên! Thư của ngươi!” Ta hướng trong phòng hô.
“Đến đây đến đây.” Vẻ mặt khó chịu ký qua loa rồi nhận lấy phong thư.
“Chắc không phải là thư tình đi.” Đóng cửa lại, ta thuận miệng trêu chọc.
Hắn khó hiểu liếc ta một cái, bĩu môi.
“Thật là thư tình?” Ta tò mò vươn lại gần nhìn ————-
Tiểu Diễn Diễn thân yêu:
Xin ngươi nhất định phải nhớ hạnh phúc hơn ta, mới đáng giá ta tàn nhẫn đối với chính mình. Có đau cũng không nói khổ, tình yêu không cần xin lỗi để bù lại, ít nhất ta có thể ủng hộ những gì mà ngươi theo đuổi .
Vĩnh viễn yêu ngươi – Tiểu Tráng Tráng.
…
“Nha! Ngươi cự tuyệt hắn rồi! Thật đáng thương~.” Cười thầm dưới đáy lòng.
“Ngươi thật giống như rất muốn ta đồng ý với hắn!” Hung tợn lườm ta.
“Nào có chuyện này. Chẳng qua bây giờ có người dùng bút viết thư tình giống hắn thật sự là càng ngày càng ít, cảm thán một chút mà thôi.” Vô tội nhún nhún vai.
“Nói mới nhớ, ngươi cũng chưa từng viết thư tình cho ta, viết một phong ta xem xem?” Có chút chờ mong, cười nói.
“Ta mới không viết thứ quê mùa như vậy!” Lập tức gạt bỏ, “Ngươi cũng chưa từng viết thư tình cho ta, vì sao ngươi không viết trước?” Nhướn mày nói thêm một câu.
“Ta viết thì ngươi viết?” Hắn thế nhưng lại hăng hái.
“Ngươi viết trước xem rồi nói sau.” Ta tỏ ra cao thượng.
*******************************************************************
Ngày hôm sau khi đang ăn điểm tâm, hắn đưa qua một tờ giấy: “Đây chính là những danh ngôn kinh điển mà ta đã nghĩ cả đêm na.”
Cười ha ha cầm lấy xem ————
Gửi Huyền Huyền mà ta yêu:
Khi một người phát hiện bên mình có một cái bảo bối, đó thật sự là một chuyện vô cũng vui vẻ, nhưng chuyện càng đáng vui vẻ hơn chính là, cái bảo bối kia thì ra thuộc về chính mình! Ngươi chính là bảo bối của ta.
Thực không có biện pháp gì với ngươi: ngươi xâm nhập trái tim ta, đã đóng cửa còn khóa lại, lại đem chìa khóa làm mất!
Yours: Diễn…
…
Phốc——–
Một ngụm cà phê của ta suýt nữa phun ra.
Mở miệng liền kêu: “Thật kinh khủng! Muốn để ta nổi da gà đầy mình a! Cái gì mà đã đóng cửa còn khóa lại, lại đem chìa khóa làm mất, khiến ta giống cái thứ ngu ngốc!”
“Không buồn nôn như vậy sao có thể gọi là thư tình? Rốt cục ngươi đọc có hiểu không a! Đưa ta!” Xấu hổ quá hóa giận vươn tay muốn giật lại, may mà ta né được.
“Thư tình đã tặng đi nào có lý do đòi lại.” Gấp bỏ vào trong túi áo.
“Tới lượt ngươi a!” Hắn nhắc nhở.
“Không phải chỉ là càng buồn nôn sao?! Ngươi chờ xem.” Làm bạn bè với Đinh Nghiêu nhiều năm như vậy, chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy trên đường, làm khó được ta?
******************************************************
“Này, cầm!” Chờ hắn đi làm về vừa vào cửa, ta liền giống như ban cho mà ném cho hắn tờ giấy.
Chỉ thấy vẻ mặt hắn ngăn không được ý cười, tỉ mỉ bắt đầu đọc. Nhưng là ý cười cũng theo con mắt di chuyển dần dần biến mất không thấy.
“Ngươi có ý tứ gì! Cái gì mà ‘ ngươi biết không? Xấu như ngươi này nhất định gả đi không được. Cho nên ta đành phải hi sinh!” Hắn từng chữ từng chữ lớn tiếng đọc lên.
“Làm sao vậy? Ta có viết sai gì sao?” Nhịn cười làm bộ vô tội nhìn hắn.
“Ngươi! ——- theo ta vẫn là dùng cái ngôn ngữ cơ thể tạm chấp nhận được của ngươi để trả lời ta đi!” Quá phẫn nộ, một phen khiêng ta lên đi tới phòng ngủ.
“A ha ha ha …………” Rốt cục không nhịn được cười to ra tiếng, nhưng không lâu sau tiếng cười liền biến thành tiếng rên rỉ dẫn dắt người ta phạm tội……..
Ai, xem ra phải đợi tới ngày mai hắn mới phát hiện mặt sau tờ giấy ta còn viết một câu:
“Chỉ có ở bên cạnh ngươi, ta mới có thể thực sự hạnh phúc ——. Huyền.
———————————————————————–
Nhất tần nhất tiếu (*): Tần là lông mày, tiếu là cười. Ý câu này có thể hiểu là từng lần nhíu mày từng nụ cười. Nhất ngôn nhất hành(*): ý là từng lời nói, từng nụ cười.
=> Tóm lại ở đây ý hiểu chung của cả câu là bạn Tiểu Tráng Tráng này để ý từng ly từng tí về bạn Diễn.
[K]: Theo ta ấy, bạn Diễn mà sến lên cũng không phải vừa đâu =)) =))