Chương 2
- Tatsuki-san! Làm ơn hãy hẹn hò với em!
- Xin lỗi. Tôi từ chối.
- Ớ, tại sao? Em đã cố gắng để...
- Tôi không có hứng thú.
Bỏ đi 1 mạch, mặc kệ con gái nhà người ta khóc...
Và người đó là...
Tatsuki Akira, có 1 nghĩa như thế này. "Tatsu" là con rồng, ý nói khỏe mạnh và thịnh vượng, còn "Akira" là sự thông minh. Gộp chung với nhau sẽ là con rồng thông minh, không thì cũng là sự thông minh của rồng. Và đó cũng là những gì mà ta thấy, Akira quả thật là 1 anh chàng khỏe mạnh lai với thông minh.
Anh đi đâu cũng là ánh hào quang của tất cả mọi người. Là người dễ nhận ra khi đi trong đám đông, anh không biết rằng mình có sức hút như thế nào với cả con trai và con gái. Việc học - đứng đầu toàn trường, việc đẹp - chiếm ngôi nhất trong số danh sách các anh chàng quyến rũ, nhưng việc từ chối con gái - chiếm đầu bảng chót vót.
Nói chung cái gì anh cũng giỏi, giao tiếp không hề tệ khi mà thuần thục đủ các thứ tiếng.
Bảng điểm hôm nay, không cần nhìn vào anh cũng biết mình chiếm đầu bảng, vả lại anh cũng không có hứng thú cho lắm.
- Lại là Tatsuki... - loáng thoáng anh nghe tiếng nghiến răng của ai đó đang bên cạnh anh.
Anh nhìn xuống, trông không có vẻ gì là đẹp, nhưng sức hút của cô nàng này là mang cái cặp nặng trịch, cùng với quyển tập để trên tay, vừa học vừa xem bảng điểm.
Cùng với ám khí đầy tức giận mà anh chưa bao giờ nhìn thấy ở 1 đứa con gái...
- A! Tatsuki-san! Anh ấy kìa...mau lại tỏ tình đi, lần này cậu sẽ không bị từ chối đâu, trước mặt mọi người thế này mà. - vài lời xì xầm vang lên.
- Nhưng...Oái!
Chợt anh bị 1 cô gái đụng trúng vài người, anh đỡ lên, nhưng không hỏi xem có sao không. Chỉ cho đứng lên rồi bỏ đi.
- Em thích anh Tatsuki-san!
Anh không quan tâm, tiếp tục thọt tay vào túi quần. Rồi te te đi tiếp. Mặc cho mọi người xung quanh đang bàn tán và nhìn chằm chằm vào phản ứng của anh, cô gái vẫn nói tiếp:
- Em đã luôn ngắm anh từ cửa sổ, anh quả thật rất giỏi giang và tài cao! Em luôn hâm mộ anh cho nên làm ơn - anh cắt ngang bằng giọng bình tĩnh.
- Tôi đã nói tôi không có hứng thú rồi còn gì?
Không hề quay lưng nhìn, chỉ thong thả bước đi, vừa đi vừa ngáp.
"Bốp" 1 cú hít sọt vào đầu! Ầu rai, là 1 chiếc giày cực kỳ "đẹp" của con gái! Vâng, đầu anh sưng 1 cục. Anh quay đầu lại, có vẻ không thoải mái gì cho lắm. Nhưng 1 giọng vang lên khiến anh bỡ ngỡ:
- Tôi không biết cậu là loại người như thế nào, nhưng cùng 1 lúc chiếm bảng điểm cao nhất của tôi và lạnh lùng từ chối 1 cô gái đã hết sức cố gắng tỏ tình giữa đám đông với cậu. Tôi thấy ngứa mắt lắm rồi. Rốt cuộc cậu muốn mình nổi bật tới mức nào vậy?
Anh hơi bất ngờ, hiếm con gái nào mà chơi bạo lực thế này lắm, cô gái này có 1 sức hút mãnh liệt với anh chàng nào mạnh mẽ vượt qua cả mức gọi là con trai. Mái tóc đen, thẳng đều, khuôn mặt cương nghị, đôi mắt đầy uy lực. Cùng với dáng vẻ bảo vệ hoàn hảo của cô ấy, có lẽ anh cũng ngạc nhiên lắm, nhưng rồi cất hỏi:
- Thế thì sao? Có liên quan tới cậu à?
- Hờ, không liên quan, nhưng ai thấy cũng khó ưa với cậu đấy, Tatsuki-san.
Mọi người nhíu đôi lông mày nhìn anh, có vẻ họ thấy thương cho cô gái, anh thì không quan tâm lắm, nhìn 1 chút, rồi đi lại, cầm tay cô gái:
- Xin lỗi.
Và cứ thế, đôi mắt mọi người nhìn anh cũng bớt, anh bỏ đi, nhưng vẫn còn nghe giọng cô gái lúc nãy lại hỏi:
- Bạn ổn chứ?
- Vâng, không sao, có lẽ nhận được câu trả lời thế này em sẽ cảm thấy ổn hơn. Đúng là ngay từ đầu không nên làm vậy rồi.
Anh bỏ đi, nhưng đôi mắt hãy còn nhìn cô gái ném giày lúc nãy...
"Thú vị thật, Masaki Misao...tên cũng đẹp đấy chứ."