Chương 29
Sau khi học xong, cô nàng lại tiếp tục chạy đi làm ca tối, rồi lại làm xong thì chạy về nhà học bài tới tận khuya, thời gian ngủ chỉ có 2- tiếng. Trong khi đó, cha cô vẫn chưa tìm được việc.
Những cuộc gọi của mẹ cô với cô cũng giảm đi rất nhiều, cô không còn quan tâm tới chiếc điện thoại bàn nữa. Việc học, việc làm, học, làm, học, làm...cô cứ duy trì như thế.
Sự hiện diện của Tatsuki trong cô cũng phai nhạt.
Không biết phải là người không, nhưng sức học không hề tệ như cô nghĩ, thậm chí còn đang tăng vùn vụt lên, công việc cô đang làm cũng rất ổn, mặc dù cô chỉ có 1 mình làm các công việc khác, nhưng nó khá là ổn.
Anh chàng mũ sụp cũng ít lần gặp cô, nhưng dần dà 2 người giao tiếp với nhau được 1 chút, rồi lại thôi, cứ coi như là thân thiết chút đỉnh đi.
Kazuo quá bận với công việc nhiếp ảnh, nên anh cũng không thể ngày nào cũng đưa đi đưa về em gái của mình được. Chiếc điện thoại mới còn chưa kịp mua.
Cô nghĩ là mọi việc đều ổn rồi.
Cho đến khi, vào 1 ca trực tối.
Misao đang dán tấm phông nền của hãng xe nào đó lên tường, chợt có điều gì đó làm cô rùng mình. Cô quay phắt đầu lại nhưng không thấy ai, cô mới làm tiếp công việc, thì bàn tay dịu nhẹ cầm lấy tay cô, siết chặt nó. Rồi chiếc khăn tẩm thuốc mê xộc vào mũi...
Cô ngất lịm.
Đến khi mờ mờ mắt dậy, cô giật mình tỉnh thót, quay đầu lung tung. Thân thể nằm lỳ dưới sàn đất với tình cảnh tay trói chặt ra sau, chân bị còng lại, miệng thì bịt chặt. Cô chưa hề có dấu hiệu bị xâm phạm nào....
Điều này...làm cô quá sợ...đến nỗi không dám cử động.
Đó là căn phòng dơ bẩn tồi tàn, mùi dầu thoang thoảng dưới đất, tức là cô vẫn chưa rời khỏi cửa tiệm sửa xe, cô bị nhốt bởi căn phòng nào đó trong tiệm.
Trần nhà cao, tất cả mọi nơi đều bịt kín, thậm chí không có cửa sổ, không bất cứ đồ vật gì trong căn phòng này.
Cô...nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh lại, rồi tìm cách thoát khỏi căn phòng này.
Tiếng người ngoài cửa, giọng đàn ông trầm vang lên inh ỏi:
- Hôm nay mày làm tốt lắm, vớ phải 1 con như thế cũng được rồi. Tiền mày đây.
- Ây da, chuyện nhỏ. Giờ thì, anh cứ thoải mái mà xơi con nhỏ đó.
"Bọn biến thái!?" cô giật mình, rồi nhanh chóng nhận biết là tình hình gấp rút tới mức nào. Nhưng trước tình huống này, liệu cô làm được gì? Cô sẽ bị ô uế, cô sợ con trai, thậm chí cho rằng đó là 1 sai lầm.
Nhưng, cô phải làm gì đây, khi căn phòng này thậm chí còn không có nổi 1 cánh cửa sổ? Trong phòng không có gì hết ngoài 4 bức tường và 1 cánh cửa ra vào.
"MÌnh...không thể kêu cứu được, cũng không tháo dây trói được, làm sao đây?" cô quay xung quanh.
Chợt cô nhận ra, cô có bỏ điện thoại trong túi sau, cô nhanh chóng với tay lấy. Nó trượt qua lại trong chiếc túi thùng thình rộng lớn.
"Cộp cộp" tiếng giày đang đi lại, tới gần căn phòng.
"Không...mình phải lấy nó...không..." cố trườn người lấy chiếc điện thoại, cô sợ hãi khi tiếng chân đã dừng lại, ngay cánh cửa, và tiếng nói chuyện đã rõ hơn.
"Cạch" cánh cửa hé mở từ từ, âm thanh vang lên làm cô mất hết hi vọng:
- Chào cô em~
"Không, không kịp nữa...rồi." mọi chuyện sụp đổ, chiếc điện thoại may mắn nằm trên tay cô, và cô cố xoay người lại, dùng thân che chiếc điện thoại cả tay.
- Ây da, sao cô em lại nằm thế kia? - anh chàng kia nhấc mũ lên, cười, lại gần.
"Mình không thể thấy được các con số, đành ấn gọi số nào thôi....trước khi quá muộn!" cô nhăn mặt, ngay lập tức ấn nút gọi con số nào đó xa lạ.
- Đêm nay chắc cô em phải mệt rồi. - người đàn ông to lớn chạm vào người cô, gỡ chiếc khăn bịt miệng ra. - Nào, để tôi cho cô tận hưởng nhé!
Cô siết ghì lấy chiếc điện thoại, và âm vang từ môi cô lời chống đối kịch liệt:
- Không! Thả tôi ra, bọn biến thái!
- Có la đến sáng cũng không ai nghe đâu, đây là phòng cách âm mà. - anh chàng kia cười.
Cô dùng đôi mắt hận thù, vừa bị lụi tàn niềm hi vọng khi mà cô cố thắp nó lên. Cô bây giờ không thể gọi Kazuo, vì đó là điện thoại của anh, cũng không thể gọi cha, vì ông chỉ chuyên xài máy bàn, Hana lại càng không thể, cô chưa bao giờ xin số điện thoại của nàng.
Còn Tatsuki...thì...cô thậm chí...còn không thể lại gần nữa...
Huống chi là niềm hi vọng anh tới cứu cô.
- Cứu tôi, làm ơn... - nước mắt từ khóe trào ra, từ từ nhỏ giọt xuống đất.
Nỗi sợ không ngắt được cứ dâng trào, cô tắt hi vọng mất rồi....vì thế, cô mới ghét con trai, đó là lũ bẩn thỉu....cô sợ....
Nhưng Tatsuki thì khác, anh ấm áp lắm, anh sẽ không bỏ rơi cô đâu....anh đã hứa, để rồi bây giờ không còn hi vọng gì nữa.
Họ cởi áo cô ra, cô cố chống đối lại, vì cô đinh ninh rằng cô không cần ai giúp...để rồi, cô vụt hi vọng rất nhanh.
- A...ki...ra...cứu... - cô chỉ gọi được bấy nhiêu.
"Rầm!" cánh cửa toang hoác, trước mặt họ là bóng dáng của anh chàng đang hừng hực nổi điên...khuôn mặt nở nụ cười xã giao vui vẻ:
- Đủ rồi, anh bạn à, bỏ tay ra, mau.
"Akira Tatsuki!" ánh mắt lấp lánh của cô nhanh chóng tràn đầy.