Chương 58
- Chào buổi sáng, Misao-tan.
- Tránh ra tên mắc dịch.
Tatsuki đã vào trường sớm thứ 2, anh chàng chặn cửa ngay khi nàng định đi đổ rác. Cô cứ nhìn dưới đất không dám ngẩng đầu lên nhìn, anh cũng lấy làm ngạc nhiên, lát sau, anh cười khẽ:
- Ngước mặt lên anh nhìn xem nào? Anh đã mong tới ngày hôm nay để gặp em đấy.
Cô không đáp lại, chỉ cúi đầu nhìn xuống đất.
Anh ngạc nhiên khi đứng nhìn mái tóc cô rũ rượi khuất đi khuôn mặt bé bỏng ấy.
- Misao-tan... - anh vén mái tóc cô lên, và giật mình ngay khi cô gạt tay anh ra, quay đầu chỗ khác.
Cô bị đánh bầm 1 bên mặt, và phải đính gạc lên mặt che đi.
- Em bị sao vậy? - anh nhìn cô, cô vẫn cúi gầm mặt xuống.
Cô không trả lời 1 câu nào.
- Vết thương đó giống của bàn tay ai đó tạo nên. Nói anh biết, ai đã đánh em? - Tatsuki cúi người xuống, nắm lấy tay cô.
Cô vẫn không trả lời.
Khi đã đến cực hạn, anh mới nâng mặt cô lên, và khẽ vuốt đi mái tóc xuề xòa ấy. Cô không khóc, nhưng trông kìa, đôi mắt cô cự tuyệt anh. Anh cũng khá bất ngờ khi thấy đôi mắt này.
Và môi cô mím chặt, cô nhất quyết không nói bất cứ lời nào.
Anh nhìn cô với ánh mắt tươi cười:
- Không nói anh sẽ cưỡng hôn em tới ch.ết nhé?
...1 giây sau...
- Tôi bị rớt giường, mặt đập vào cạnh bàn. - Misao đáp ngay tắp lự.
"Bóc" anh búng vào trán cô, nhăn mặt:
- Dối, nói lại, anh không tin.
- Tại sao không tin? - cô xoa xoa trán.
- Anh đã từng vào phòng em rồi, biết cái bàn học của em nằm ở vị trí nào. - anh nhíu mày - Nói thật ra xem nào.
- Tôi đã nói rồi, tôi bị đập mặt vào cạnh...
Nụ hôn đầu tiên của buổi sáng đã trao cho cô, anh nắm chặt lấy 2 tay cô, và tỉnh như ruồi:
- Đừng xem anh là thằng ngốc.
(Hãy xem anh là thằng ngu :)))))) )
Misao đứng phỗng người như pho tượng đá, anh cũng ngạc nhiên vì cái khoảnh khắc này. Cô không phản kháng gì hết, chỉ đứng im re.
"Muốn hôn nữa à?" anh đang tính tới việc trừ bù khoảng vài chục cái hôn gì đó cho mấy ngày không được gặp cô. Cô vẫn đứng im không thể động đậy được....
"Anh ta làm gì thế? Hôn à?...?" Vâng, con đần này đã tăng lv ngu thối của mình đạt cảnh giới vô hạn.
Anh khẽ kề sát môi mình vào cô, cô không thể chống cự...anh cũng không biết cô hôm nay có ăn nhầm gì không, nhưng cô hành động như thể mời anh xơi, mời anh múc vô tư lự.
Hai bờ môi mềm mại tiếp tục quấn lấy nhau, hơi thở đứt quãng của cô, và cả sự nóng ấm của 2 đôi tay đan lấy nhau. Anh áp cô vào tường.
Cô vẫn không thở được vì sự "công kích" tới tấp của anh.
Chỉ mới say đắm khoảng 1 phút...
- Cho tôi thở đã chứ! Tên biến thái nhũn não này! - cô đẩy anh ra...à không, giống đấm móc thì đúng hơn.
Anh xoa xoa cái cằm huyền thoại bị thương vì cú đả kích của cô, và rồi cười:
- Bình thường rồi.
Cô chùi môi 1 cái không thương tiếc.
- Tên biến thái ch.ết tiệt!
Rồi cô bỏ chạy ra khỏi lớp cùng cái thùng rác.
Anh ɭϊếʍƈ nhẹ vào môi mình, và rồi tự hỏi:
- Son môi...?
Ahihi ._. lý do thật sự bầm mặt là tập sau nhé.