Chương 36
Tới giường, hai người nhìn nhau không nói, Đoàn Tử nháy mắt mấy cái gục vào ngực chủ nhân thắc mắc: “Anh đè em hay để em đè anh?”
“…” Chủ nhân chỉ biết ôm trán.
“Quên đi, em không có kinh nghiệm, vẫn là anh đến đi.” Đoàn Tử lẩm bẩm mấy tiếng, thập phần thuận theo ôm lấy chủ nhân, thả lỏng.
Thiếu niên nằm trên giường, trên người chỉ có một cái áo sơmi mỏng manh, dài ngang mông, những cái cúc gài một cách hời gợt, để lộ cái xương quai xanh tinh tế mê người. Đoàn Tử hai mắt nhắm chặt, lông mi hơi rung rung, toát ra một vẻ cố gắng trấn định.
Hắn đúng là vẫn còn sợ.
Chủ nhân ôn nhu cúi xuống hôn lấy môi Đoàn Tử, Đoàn Tử cẩn cẩn dực dực mở một mắt nhìn lén, nhìn thấy nụ cười của chủ nhân, lại nhắm tịt lại, lông mi rung động còn lợi hại hơn.
Cởi từng chiếc cúc một, ngón tay lành lạnh của chủ nhân chạm vào da thịt trơn nhẵn của Đoàn Tử. Nụ hôn nóng cháy chậm rãi di chuyển, nhẹ nhàng ʍút̼ lấy hai điểm trước ngực Đoàn Tử, Đoàn Tử rên rỉ, nghĩ thầm hắn dù sao cũng là yêu tinh, sao lại phải bị động thế này, liền đỏ mặt đẩy Trình Hiến ra.
“Ân?” thanh âm mang theo giọng mũi biểu thị sự bất mãn của chủ nhân.
Đoàn Tử chỉ dám nhỏ giọng nói: “Anh nặng quá…”
Như hiểu được sự khó chịu của Đoàn Tử, chủ nhân cười cười, ôm lấy Đoàn Tử để hắn ngồi trên người mình, hôn môi. Đầu lưỡi của Đoàn Tử có chút thô ráp hơn người thường, khi quấn lấy sẽ có một loại khoái cảm kì dị, ɭϊếʍƈ lộng trong miệng lại càng thích thú khác thường.
Đoàn Tử bị hôn đến mụ mị, hai tay ôm cổ chủ nhân, thở dốc, cả hai đều cảm giác được hạ phúc của đối phương bắt đầu rục rịch.
Đoàn Tử cúi đầu nhìn thấy, sắc mặt vốn hồng hào lập tức đỏ bừng, đánh bạo vươn móng vuốt sờ thử, lại bị nhiệt độ kinh người của nó làm hoảng sợ mà rụt tay lại. Thấy chủ nhân tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, trong mắt ngập trêu tức khiến Đoàn Tử vừa thẹn vừa quẫn, khẽ cắn môi giãy dụa khỏi gông cùm của chủ nhân, đánh bạo cúi xuống ngậm lấy phần nóng bỏng kia vào miệng.
Chủ nhân rên một tiếng, dường như thở dài: “Đoàn Tử, thu răng của ngươi lại.”
Đoàn Tử ậm ừ, làm như ɭϊếʍƈ kem mà tiến hành, kỹ thuật vô cùng thê thảm. Chủ nhân bất đắc dĩ lôi Đoàn Tử ra, nói: “Ngươi còn ‘ɭϊếʍƈ’ tiếp Trình gia sẽ tuyệt tử tuyệt tôn đó.” ( =))) )
Đoàn Tử nghe vậy rất uể oải, hai lỗ tai cụp xuống.
Một nụ hôn ẩm ướt rơi vào vành tai Đoàn Tử, rót những lời thì thầm vào tai hắn.
“Ngươi chỉ cần mở chân ra là tốt rồi.”
Đoàn Tử trước mắt sáng ngời, bay qua đầu giường giật tung ngăn kéo, lục lọi như đang tìm kiếm thứ gì đó. Cái mông không gì che đậy nhếch lên, còn có thắt lưng thon gầy của thiếu niên, chủ nhân nhìn vào dục hỏa càng tăng lên, thầm nghĩ thì ra mình cũng cầm thú như thế.
“Cái này.” Đoàn Tử ngồi chồm hổm trên giường hiến vật quý, chìa một tuyp KY cho chủ nhân, phía sau cái đuôi ngoe nguẩy không ngừng. Khả ái đến mức khiến người ta muốn vật ngã ra giường làm tới ch.ết.
Ôm chặt Đoàn Tử để hắn nằm gọn trong lòng mình, chủ nhân bóp lọ KY lấy ra một ít ở tay rồi tìm kiếm phía sau Đoàn Tử, cằm Đoàn Tử tựa vào vai chủ nhân, hai tay không biết làm sao đành nơi nơi sờ loạn.
Cảm giác bị dị vật xâm nhập khiến Đoàn Tử nhíu nhíu mày, cố nhẫn nhịn. Nơi vốn khép chặt kia hơi hơi bị nới ra, ngón tay ở bên trong ngọ ngoạy, như đang lần mò cái gì. Hơi thở ấm nóng của Đoàn Tử phả ra bên gáy chủ nhân, thiếu chút nữa làm hắn cầm giữ không được.
Ngón tay từ một biến hai, Đoàn Tử khó chịu giật giật thắt lưng, bị thanh âm khàn khàn của chủ nhân kiềm giữ, áp lực ȶìиɦ ɖu͙ƈ khiến Đoàn Tử sợ hãi, cánh tay ôm lấy chủ nhân càng chặt hơn.
Bị mở rộng mang đến đau đớn bỗng nhiên dừng lại, Đoàn Tử kêu A một tiếng, ngón tay đang hoạt động trong cơ thể hắn đụng phải nơi mẫn cảm nào đó, khiến phân thân đã xìu xuống của Đoàn Tử lại đứng thẳng lên, thân thể xao động bất an.
Chủ nhân ý xấu nhiều lần đụng đụng nơi đó, Đoàn Tử nhịn không được giãy dụa cầu xin tha thứ: “Đừng chạm nơi đó a.”
“Ân?” Đáp lại Đoàn Tử chính là sự tham nhập của ngón tay thứ ba.
“Đau ~ đau.” Đoàn Tử gào đau cả chuỗi, thân thể giãy dụa lung tung, phát hỏa.
Nơi mẫn cảm bị trạc lộng, Đoàn Tử thắt lưng mềm nhũn, dựa vào người chủ nhân không dám động, nào ngờ ngón tay kia nhân cơ hội càng vào sâu thêm, thậm chí bắt đầu cào cào chỗ mẫn cảm, Đoàn Tử rên rỉ một tiếng, nói không rõ là do thoải mái hay là do khó chịu, chỉ biết rất hỗn loạn.
“Đừng đụng, anh, anh lên đi.” Đoàn Tử lẩm bẩm.
Nghe vậy Trình Hiến làm sao nhịn được thêm, giật hai chân thon gầy của Đoàn Tử ra, tiểu huyệt ẩn sâu liền lộ ra, nơi vừa bị đùa giỡn hơi phiếm hồng, co rụt co rụt như mời gọi.
Nâng thắt lưng Đoàn Tử, chủ nhân một tấc một tấc thẳng tiến vào trong cơ thể Đoàn Tử, Đoàn Tử cố gắng hít thở, nhăn mặt đau đớn nhưng quyết cắn chặt môi không rên nửa lời, đá mắt mèo thật to ngập nước, sắp khóc òa đến nơi.
Mới đi vào phân nửa đã bị tắc lại, Đoàn Tử đau quá nắm chặt trải giường, môi cắn chảy cả máu, chủ nhân yêu thương hôn lên môi hắn, ôn nhu mở khớp hàm đang nghiến chặt, ɭϊếʍƈ lộng đầu lưỡi, giảm bớt bất an cho hắn.
“Nhịn một chút.” Vừa dứt lời, chủ nhân động thân một cái, toàn bộ tiến nhập vào trong Đoàn Tử.
Đoàn Tử nhịn không được hét ra, nước mắt chứa đầy trong mắt từng giọt rơi xuống.
“Đau, đau quá.” Đoàn Tử nghẹn ngào, thương cảm hề hề cào cào chủ nhân, “Đau.”
Mềm nhẹ những nụ hôn ôn nhu vẫn rơi vào trên mí mắt Đoàn Tử, như là an ủi đau đớn, Đoàn Tử cũng không náo loạn, chỉ nhìn chủ nhân, yên lặng nhìn.
Nơi riêng tư bị lấp đầy, dần dần đau đớn cũng không bén nhọn như trước, Đoàn Tử chậm rãi gật đầu, có ám hiệu, chủ nhân cố trụ thắt lưng hắn chậm rãi trừu tống.
Cảm giác giống như bị xé rách, Đoàn Tử đau không chịu nổi, mặt nhăn như cái bánh bao.
Chủ nhân không quên chiếu cố tới phân thân uể oải của Đoàn Tử, xoa nắn cho tới khi nó dựng thẳng lên, trước sướng sau khổ khiến Đoàn Tử hỗn loạn, trong miệng lẩm bẩm chẳng rõ là nói gì.
“A!” Không biết chạm vào đau, Đoàn Tử bỗng nhiên kêu to, tiểu huyệt đột nhiên co chặt lại, ngậm chặt thứ đó của người kia lại, sinh đau.
“Đoàn Tử , thả lỏng chút nào.” Chủ nhân một bên an ủi Đoàn Tử, một bên tiếp tục thâm nhập, có ý định xuyên thẳng chỗ mẫn cảm đó của Đoàn Tử, khiến cho Đoàn Tử vừa đau vừa thích, nức nở lên.
Thấy Đoàn Tử sắc mặt đỏ hồng, hai mắt mơ màng, Trình Hiến biết hắn thích, lập tức không áp chế thú tính của mình nữa, mạnh mẽ ra vào mật huyệt Đoàn Tử.
Thanh âm giao hợp ɖâʍ mỹ hòa quện với tiếng rên rỉ thở dốc nhẹ nhàng của Đoàn Tử, mang đến sóng tình triều động.
“A a, ân… Ân, ngô…” tiếng rên rỉ từ trong miệng Đoàn Tử tràn ra, bàn tay nắm ga giường thêm chặt, thở dốc, hai chân vòng lấy lưng chủ nhân yêu kiều vặn vẹo.
Trước sau đều truyền đến khoái cảm khắc cốt ghi tâm, chạy dọc theo cột sống rồi lan tràn ra quanh thân, khiến lý trí tan vỡ, Đoàn Tử nức nở vài tiếng, trước mắt một mảnh sương mù.
Trừu tống vẫn không hề gián đoạn như là muốn đem linh hồn vò nát, Đoàn Tử cảm giác tựa hồ có cái gì tan ra, máu và thịt của cả hai như đang hòa vào nhau.
Chỗ mẫn cảm nhiều lần bị cọ trúng, Đoàn Tử hạ phúc căng thẳng, than nhẹ một tiếng liền tiết ra, nhất thời xấu hổ không biết làm sao đành dùng tay che mắt lại, không dám ngẩng đầu nhìn chủ nhân.
Bắn xong, tiểu huyệt lại càng co chặt cắn lấy phân phân chủ nhân, giống đang cố sức ʍút̼ vào, chủ nhân hít một hơi thật sâu, đè Đoàn Tử lại mạnh mẽ ra vào, Đoàn Tử đang hưởng thụ dư vị cao trào lại bị lăn qua lăn lại, vừa thoải mái vừa đau đớn, cắn tay tay ô ô khóc, thân thể như bị đâm vỡ.
Chỉ nghe chủ nhân hừ một tiếng, cũng bắn ra, tinh dịch nóng hổi bắn đầy nội bích mẫn cảm, khiến Đoàn Tử run rẩy vài cái, tổn thương a.
Đoàn Tử ngồi phịch trên giường thở dốc, tay cũng không muốn động chỉ muốn nhắm mắt lại, hảo hảo ngủ một giấc, thế nhưng chủ nhân không dễ dàng buông tha hắn như vậy, làn hơi thở ấm nóng vẫn rơi xuống ngực hắn, rơi vào nhũ thủ béo mập, tinh tế ɭϊếʍƈ lộng ʍút̼ vào, Đoàn Tử nhẹ nhàng rên rỉ, loay hoay xao động.
“Thoải mái sao?” Chủ nhân hỏi.
“Ân.” Đoàn Tử híp mắt, thanh âm hoàn thỏa mãn.
“Tiếp tục na?”
“Hả?”
A, thật không có nhân đạo, không, là miêu đạo.
──────────