Chương 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dung Haru
Đổi thức ăn cho Cà Rem xong, Khương Hiền về phòng, khởi động máy tính định bụng bắt đầu xử hết bản phác thảo hôm nay, bên ngoài liền truyền đến âm thanh đinh đinh đang đang.
Ngày hôm nay đúng là không yên được.
Anh cắn môi, chịu đựng vẽ hai nét bút, bên ngoài mạnh mẽ truyền đến tiếng đồ sứ rơi vỡ, cùng với tiếng kêu của Cà Rem. Anh hít một hơi, buông bút, mở cửa đi ra ngoài, trông thấy một đống hỗn độn trong phòng khách.
Nước loang ra khắp sàn, cái ly thê thảm bị chia năm xẻ bảy, từng mảnh vỡ nhỏ nằm trên mặt đất. Cà Rem uyển chuyển nhảy về phía anh, anh giang tay, Cà Rem liền rơi vào lồng ngực anh. Mà Bạch Tú đứng cạnh bàn, trừng mắt nhìn anh.
Hình như cậu muốn pha cà phê —— gần đây thời gian Khương Hiền hoàn thành bản thảo thích uống cái này. Bạch Tú thường xuyên quấy rầy anh lúc anh đang vẽ, đột nhiên chọt chọt cây bút trên tay anh, uống cà phê của anh, sau đó nhăn mặt than đắng quá. Khương Hiền không thích để ý cậu, liền nói cho cậu chỗ để bột trà sữa, bảo cậu tự pha mà uống. Bạch Tú bưng hai ly trà sữa nóng quay lại, bảo mình không để ý lỡ tay pha hai ly.
Khương Hiền nhận lấy để sang một bên, chuyên tâm vẽ vẽ, mãi đến khi nguội ngắt cũng không uống. Bạch Tú ở bên ngoài xem TV xong quay lại, phát hiện anh chưa động vào trà sữa mình pha, đột nhiên tính tình cáu kỉnh hất cái ly rơi xuống đất, chất lỏng màu nâu nhạt bắn tung tóe. Khương Hiền muốn bốc hỏa, hít sâu hai cái nhẫn nhịn, nói xin lỗi cậu, sau đó mất mười phút dọn dẹp đống lộn xộn trên sàn.
Từ đó về sau Bạch Tú cũng chỉ pha cà phê cho anh.
Khương Hiền luôn nghĩ, trước đây tại sao mình lại phải chấp nhận sự sắp xếp của bố mẹ, đồng ý kết hôn cùng con người chưa gặp mặt được vài lần này.
Bạch Tú lớn lên có khuôn mặt xinh đẹp thanh tú, tính cách là loại Khương Hiền khó đối phó nhất, được nuông chiều từ bé, kiêu căng ngạo mạn nói chuyện vòng vo kì quái, làm gì cũng quấn lấy anh, quấn tới quấn lui thỉnh thoảng bỗng dưng phát cáu.
Khương Hiền tính tình trầm lặng, từ nhỏ đến lớn không thân thiết với bố mẹ. Bọn họ thích ông anh cả giỏi giang và đứa em gái tinh nghịch hơn, trước đây lúc anh cả và em gái thông đồng chòng ghẹo anh, bố mẹ đều bị chọc cười nghiêng ngả, sau đó bảo anh phải học tập anh em của mình; anh cả thành tích xuất sắc học tài chính, em gái yêu đương sớm với công tử nhà giàu nhất nhì nào đó, bố mẹ càng khen ngợi bọn họ, quay đầu nhìn lại, đứa con thứ thành tích không tốt lại còn theo học ngành mỹ thuật vô dụng nhất, liền tỏ ra càng không thích.
Cho dù sau này Khương Hiền học ở viện mỹ thuật tốt nhất, quan điểm của bố mẹ vẫn không thay đổi.
Anh tốt nghiệp xong liền tự thuê nhà ở, vẽ bản thảo nuôi sống chính mình. Anh không thích giao tiếp với con người —— so với người, vẫn là động vật đáng yêu hơn một chút.
Anh từng cứu giúp vài con mèo con chó lang thang ven đường, cũng nuôi qua vài con. Con mèo đầu tiên dưỡng thương tốt rồi liền chạy mất, anh tìm thật lâu cũng không thấy trở lại, đau lòng một khoảng thời gian dài. Hiện tại Cà Rem đã từng bị thương rất nặng, anh vất vả lắm mới cứu được, thân thể rất không tốt.
Khương Hiền an ổn trải qua mấy năm, tuổi hơn hai mươi sáu, bố mẹ liền sốt ruột chuyện kết hôn, trong ba ngày sắp xếp cho anh đi xem mắt. Khương Hiền từ chối không được, mỗi lần đi xem mắt đều phí phạm thời gian không nói gì chỉ cắm đầu ăn cơm, dần dà cũng phiền. Vừa định nói chuyện đàng hoàng một lần với bố mẹ, bọn họ liền không yên tâm, trực tiếp sắp xếp hôn lễ luôn.
Đã nhận sính lễ từ bên nhà kia rồi, cũng đã tiêu không ít rồi, bây giờ còn đổi ý nữa sẽ có một, hai, ba, bốn loại trả thù thế này thế kia.
Khương Hiền nhịn lần cuối, thấy đối tượng kết hôn mặt mũi nhu thuận thông minh, miễn cưỡng đồng ý.
Cứ như vậy sau khi hồ đồ kết hôn, anh mới phát hiện mình đã sai rồi.
Bạch Tú chính là một tiểu thiếu gia chỉ được cái mẽ ngoài suốt ngày làm trời làm đất.