Chương 3: Lý tưởng chấn động
- Xì…
Một tiếng cười khẽ từ trong miệng Tần Y phát ra, không ai lý giải tính cách của Nghệ Phong hơn bản thân nàng. Tại thời điểm hắn nói ra những lời này nàng đã hiểu, hắn lại muốn chỉnh người.
Nụ cười của Tần Y, phối hợp với dung nhan tinh mỹ để vô số người tập trung ánh mắt vào nàng phải thất thần, nhưng không ai dám si mê nhìn vào nàng, thân phận của nữ nhân này không phải bọn hắn có thể trêu chọc được.
Hiển nhiên Tần Y chú ý tới chính mình thất thố, nàng nhanh chóng dùng bàn tay nhỏ bé trắng noãn che lại bờ môi hé mở. Bàn tay trắng noãn đè nặng bờ môi, để Nghệ Phong ngây người nhìn, hận chính mình không phải bàn tay nhỏ bé kia.
Tần Y giận dữ liếc mắt nhìn Nghệ Phong, trên mặt hiện lên rặng mây đỏ.
Nhìn bộ dáng oán trách của Tần Y, còn có nhãn thần kinh hồn đoạn phách kia, để trái tim Nghệ Phong nhảy mạnh lên, Nghệ Phong không thể tin được, trên thế gian còn có nhãn thần đoạt phách tới như vậy. So với năm năm trước, vẻ đẹp của Tần Y đã tăng lên không chỉ mấy lần.
Nghệ Phong lắc đầu, nỗ lực chuyển nhãn thần khỏi người Tần Y, nhìn nhãn thần như si như mê kia, nhịn không được ho khan vài tiếng, trong lòng Nghệ Phong vô cùng bất mãn.
Kháo, bản thiếu nhìn được rồi, các ngươi ai còn dám nhìn, ta để Phù Dung tỷ tỷ, Phượng tỷ tới cho đám hỗn đản các ngươi nhìn.
Nếu như mọi người biết đáy lòng Nghệ Phong đang suy nghĩ cái gì, sợ rằng ngươi cái gì cũng không quản, trước tiên đánh một trận rồi nói. Tên hỗn đản này, quá mức ích kỷ và đê tiện rồi.
Một tiếng ho khan này, cuối cùng cũng để mọi người hồi thần tỉnh táo lại, chuyển dời nhãn thần khỏi người Tần Y, chỉ là trong lòng cả đám đã nhiều hơn một phần kinh diễm. Có thể, bọn họ chưa từng nhìn thấy nhân gian tuyệt phẩm như vậy chăng.
Lúc này Dương Húc cũng phản ứng lại, hắn nhìn Nghệ Khải Mạc cười nói:
- Ha ha, công tử của Nghệ tước sĩ quả nhiên lợi hịa, không biết tìm bao nhiêu nữ nhân đây?
Nghệ Khải Mạc nghe được lời châm chọc của Dương Húc, sắc mặt khó coi, hận không thể giết Nghệ Phong.
- Gì? Ngươi nói cái gì? Dương Húc tước sĩ, tư tưởng của ngươi sao lại xấu xa như vậy, đáng thẹn a, quá đáng thẹn rồi. Ta nói tầm hoa vấn liễu chỉ là đi các nơi nhìn một chút, xem đóa hoa dọc đường, phong cảnh các loại, ngươi nghĩ đi nơi nào rồi? Lẽ nào ngươi cho là, lấy tuổi tác chưa tới mười hai tuổi năm năm trước của ta có thể đi tìm nữ nhân hay sao? Thực quá đáng thẹn, ta cảm thấy mất mặt cho ngươi.
Vẻ mặt Nghệ Phong rất chán ghét, hơi nghiêng người một chút, bộ dáng giống như muốn bảo trì khoảng cách nhất định với đối phương.
Mọi người thấy thế, trong lòng mắng to:
"Tiểu tử này hoàn toàn là muốn người khác hiểu lầm, ai có thể nghĩ được tứ ý mặt ngoài của từ ngữ. Hết lần này tới lần khác không nói cái gì lại nói cái này, đê tiện, quá đê tiện rồi."
Lúc này sắc mặt Nghệ Khải Mạc mới nở nụ cười, nhìn thoáng qua Dương Húc đã trướng tới đỏ bừng. Quay sang Nghệ Phong cả giận nói:
- Im miệng, ý của ngươi là mắng đầu óc Dương Húc tước sĩ có bệnh rồi? Dương Húc tước sĩ, tiểu nhi không hiểu chuyện, ngươi đừng trách móc.
Cả đám trắng mắt nhìn, người sáng suốt đều biết được Nghệ Khải Mạc đang mắng Dương Húc đầu óc có bệnh, thế nhưng Dương Húc lại không thể tiết ra được, dù sao Nghệ Khải Mạc ở bên ngoài là giáo huấn con của hắn.
Nghệ Phong tự nhiên hiểu rõ ý tứ của phụ thân mình, hắn rất phối hợp nói:
- Phụ thân, hài nhi không nói đầu óc hắn có bệnh, đầu óc có bệnh phải có tiền đề là, hắn có đầu óc a.
Một câu này nhất thời khiến mọi người che miệng cười:
"Tiểu tử này, mắng chửi người rất ngưu bức. Bội phục bội phục."
Tuy rằng công phu hàm dưỡng của Dương Húc không tệ lắm, thế nhưng bị một tiểu hài tử xấu xa mắng trước mặt mọi người thành không có đầu óc, mặt mũi mất sạch, hắn cũng quên luôn thân phận của chính mình, quay sang Nghệ Phong nói:
- Phế vật, ngươi muốn ch.ết!
Nói xong, hắn co tay thành chưởng, trực tiếp tát mạnh về phía Nghệ Phong.
Thấy thế, Nghệ Phong nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, không nhanh không chậm cầm lấy chén rượu xoay tròn một chút, bĩu môi nói:
- Nhìn sắc mặt ngươi như gan lợn, ta rất hoài nghi trước kia lúc mẹ ngươi sinh ra ngươi đã để người đi đâu mất, để cuống rốt nuôi lớn.
- Phì…
Rốt cuộc mọi người không thể nhịn được nữa, rượu từ trong miệng phun ra ngoài.
"Tiểu tử này con mẹ nó quá bưu hãn rồi, trình độ mắng chửi người đã đạt tới cảnh giới cao nhất, mắng chửi người không phun lời hạ tiện."
Thân thể Dương Húc tức giận tới run rẩy, thủ thế quay về phía Nghệ Phong cũng nhanh hơn vài phần.
- Ầm…
Đúng như dự liệu của Nghệ Phong, tại thời điểm Dương Húc sắp tát vào mặt hắn, cánh tay của Dương Húc đã bị Nghệ Khải Mạc ngăn cản.
- Dương Húc tước sĩ, ngươi cần gì phải chấp nhặt với tiểu hài tử đây?
Cảm thụ được ánh mắt hầu như muốn ăn thịt người của đối phương, Nghệ Phong không hề lưu ý. Hắn không cho rằng Dương Húc có thể nhấc được bao nhiêu sóng gió trong hoàn cảnh này, càng không tin hắn có thể xúc phạm tới mình. Dù sao, mặt mũi của phụ thân sẽ không thể để như vậy. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Nghệ Phong đả kích Dương Húc không một chút kiêng nể.
- Khụ, cuống rốn, đừng nóng giận. Nếu như ngươi không tin, về nhà hỏi mẫu thân ngươi một chút là được, ta tin tưởng, nàng nhất định sẽ cho ngươi đáp án.
Nghệ Phong không nhanh không chậm nói. Dương Húc thiếu chút nữa tức tới ngất xỉu tại chỗ.
- Ha ha, thực là cái miệng khéo léo. Nghệ thế huynh, tiểu tử này cũng không đơn giản a.
Một nam tử trung niên nhìn thoáng qua Nghệ Phong, cười nói với Nghệ Khải Mạc.
Một câu nói bất thình tình khiến Dương Húc hung hăng trừng mắt nhìn Nghệ Phong, chỉ là dường như hắn cố kỵ nam tử trung niên, cư nhiên không nói thêm một câu, một lần nữa trở về chỗ ngồi.
Nghệ Phong tự nhiên nhận ra được nam tử trung niên này, hắn chính là con thứ ba của Bố Lan gia tộc, dựa theo quan hệ của hai nhà, Nghệ Phong nên xưng hô hắn một tiếng thế thúc.
Nghệ gia, Bố Lan gia đều là gia tộc cực kỳ hiển hách của đế quốc, theo lý thuyết, phụ thân làm đời thứ hai của Nghệ gia hiện tại, nhưng bởi vì không phải là gia chủ Nghệ gia, cũng chính là gia gia của Nghệ Phong ưa thích, bị xung quân tới địa phương Mạc thành hẻo lánh này giữ tổ nghiệp. Đây chính là nguyên nhân vì sao Dương Húc dám đối nghịch với Nghệ Khải Mạc.
Nếu không phải Nghệ Khải Mạc không được gia chủ Nghệ gia ưa thích, bằng vào thân phận thế tử Nghệ gia, cho dù Dương Húc có an han hùm cũng không dám gây khó dễ cho Nghệ Khải Mạc.
Khác so với Nghệ Khải Mạc. gia chủ Bố Lan gia cực kỳ thích người con thứ ba này của hắn, đây cũng chính là nguyên nhân tất cả mọi người cẩn thận đối đãi với nam tử trung niên, bao gồm cả Nghệ Khải Mạc.
- Hiền đệ nói đùa, một phế nhân kinh mạch đứt đoạn, có cái gì không đơn giản?
Nghệ Khải Mạc nhìn thoáng qua Nghệ Phong, trong mắt hiện lên một tia không thích.
- Ha ha, Tiêu công cũng không phải là Linh giả, nhưng Nghệ huynh xem, có ai trong đế quốc dám bất kính đối với hắn?
Nam tử trung niên lắc đầu cười nói.
- Nghịch tử này sao có thể so sánh được với Tiêu công? Tiêu công chính là người bụng đầy kinh luân, tài trí hơn người. Huống chi, Tiêu công nói không chừng ngày nào đó, nhất tử đạt tới Linh quân cũng không chừng.
Nghệ Khải Mạc nói có đạo lý, đã từng có một số người kinh tuyệt thiên hạ, trong nháy mắt mạnh mẽ đạt được Linh quân. Cấp độ Linh quân mê hoặc để vô số người thích thiên phú thi từ. Hơn nữa đế quốc chọn người tài hoa làm quan viên, dùng an bang trị quốc. Vì vậy, hành nghiệp văn nhân này chiếm được phát triển cực lớn. Rất có xu thế huy hoàng của văn nhân thời kỳ Đường Tống Hoa Hạ.
Kỳ thực, trong nháy mắt đạt được Linh quân còn có thể là họa sĩ, võ giả, ca giả. Thế nhưng sự dụ dỗ của quan chức đế quốc, để thi nhân càng thêm chiếm phần nhiều.
Đối với suy nghĩ của Nghệ Phong, đây là kết quả tất nhiên. Mặc dù đây là thế giới thực lực vi tôn, thế nhưng người không phải lúc nào cũng luôn luôn tu luyện, dù sao cũng phải nghỉ ngơi, tìm chút lạc thú. Bản tính của con người chung quy nển tảng là hưởng thụ. Tu luyện giành thực lực chẳng phải là muốn chính mình được thoải mái? Thế nhưng không có khoa học kỹ thuật như thời hiện đại, trong đại lục này, thi từ ca phú, cầm kỳ thư hoa, tầm hoa vấn liễu tự nhiên là lựa chọn hàng đầu. Thi từ ca phú không thịnh hành mới là lạ.
Về phần có một số người đạt tới đỉnh phong trong từng hành nghiệp, trong nháy mắt đạt tới trình độ Linh quân, Nghệ Phong cũng không ngoài dự đoán. Trong Hoa Hạ từng có rất nhiều thần toại, có người rèn kiếm bạch nhật phi thăng, có cao tăng đắc đạo phi thăng, có võ giả phá toái hư không…
Khi linh hồn của một người đạt tới cảnh giới nhất định, thiên nhân hợp nhất không phải là không có khả năng. Mà các loại chức nghiệp cũng có rất nhiều cây cầu kết nối với thiên nhân hợp nhất.
Chỉ là, số người đạt tới thiên nhân hợp nhất thiếu tới thương cảm. Thậm chí còn trở thành truyền thuyết. Vì vậy, đối với vị Tiêu công trong miệng bọn họ có thể trở thành Linh quân kia, Nghệ Phon cười nhạt.
Đương nhiên, cho dù là truyền thuyết, nhưng dù sao cũng khiến mọi người mơ ước, cũng khiến vô số người như con thiêu thân lao vào lửa, chui vào con đường đã từng là truyền thuyết.
Chỉ là, khóe miệng Nghệ Phong lại hiện lên nụ cười nghiền ngẫm:
"Vị Tiêu công kia thực sự rất giỏi sao? Nếu như ta trộm cướp Đường thi Tống từ tới đấu với hắn một trận, không biết hắn sẽ thất bại thê thảm tới mức nào, không biết thế nhân sẽ kinh hãi rớt hàm răng ra sao.
Nam tử trung niên thấy khóe miệng Nghệ Phong nở nụ cười quỷ dị, trong mắt hiện lên một đạo kinh ngạc, quay sang Nghệ Phong nói:
- Thế chất, lẽ nào thế chất cho rằng Tiêu công không thể đạt tới Quân cấp sao?
Nghệ Phong mỉm cười nói:
- Thế thúc nói đùa, Tiêu công là tài tuyệt thiên hạ, có thể đạt được cũng không chừng.
Nam tử trung niên quỷ dị cười, tiểu tử này quả nhiên có ý tứ, "có thể đạt được cũng không chừng", ý của hắn chính xác là, có thể đạt được là rất xa vời sao? Tiêu tử này có điểm thú vị.
- Ha ha, hiền nhất nói rất đúng, không biết hiền chất có ý tưởng gì đây? Có nghĩ muốn vượt qua Tiêu công?
Nam tử trung niên tựa hồ rất có hứng thú đối với Nghệ Phong, mỉm cười nhìn Nghệ Phong cười nói.
Những lời này của hắn để Tần Y, Nghệ mẫu, Nghệ Lưu đều đựng thẳng lỗ tai lên, ánh mắt cả đám đều nhìn chằm chằm vào Nghệ Phong, hiển nhiên họ cũng rât muốn biết Nghệ Phong rốt cuộc có dự định gì.
Nghệ Phong duỗi thắt lưng một cái, ngáp dài, cực kỳ lười biếng che miệng, cực kỳ lười nhác nói:
- Thế thúc không cảm thấy lấy tuổi tác không tới mười bảy của ta, trả lời vấn đề cao thâm như vậy rất khó sao? Huống chi, Tiêu công có thể vượt qua dễ dàng sao?
Nghệ Khải Mạc nhìn thái độ lười nhác khiến hắn cực kỳ chán ghét kia, hắn nhịn không được hừ một câu. Chỉ là, đối với một câu nói cuối cùng của Nghệ Phong vô cùng thỏa mãn. Ít nhất tiểu tử này không đến nỗi tự đại cho ràng vượt qua được Tiêu công. Tiêu công tại đế quốc chính là tồn tại không thể vượt qua.
Nam tử trung niên nghe được câu nói của Nghệ Phong, nụ cười trên mặt càng thêm rộng:
"Tiểu tử này hỏi lại như vậy, ý tứ của hắn có phải là nói, Tiêu công không phải là không thể vượt qua? Đúng, không sai, tiểu tử chính là ý tứ này. Cuồng, rất cuồng, cũng rất có ý tứ."
- Hiền chất nói có đạo lý, chỉ là ngươi hãy nói về ý tưởng của mình một chút? Ta nghĩ tất cả mọi người ở đây đều muốn biết?
Nam tử trung niên tươi cười nhìn Nghệ Phong nói, biểu tình hiền lành vô cùng, chỉ là Nghệ Phong nghe thế nào cũng không quen.
Nghệ mẫu cũng xen miệng nói:
- Đúng vậy, Phong nhi, con thử nói xem, tương lai con muốn làm cái gì, mẫu thân giúp con an bài.
Nhìn nhãn thần hi vọng của đám người Tần Y, Nghệ mẫu, Nghệ Phong ngáp một cía, nhìn thoáng qua nhãn thần tràn đầy khinh bỉ của Dương Húc, sau đó mỉm cười, nhàn nhạt cười nói:
- Mọi người muốn nghe sự thực hay là nghe giả đây?