Chương 13: Tử Kim Thủy
Kim châm rung động nhẹ nhàng như trước, hai tay của Nghệ Phong dính nước thuốc không nhanh không chậm thoa nhẹ trên người Trữ Huyên, bầu không khí có chút hương diễm, làm cho hô hấp của hai người dần dần có chút nóng bỏng. Da thịt mềm mại đụng vào tay, càng khiến Nghệ Phong mọc lên trận trận lửa nóng. Hắn phải nỗ lực áp chế.
Nghệ Phong rõ ràng cảm thụ được thân thể dưới tay không ngừng run rẩy. Mặc dù Trữ Huyên biết rõ Nghệ Phong đang chữa thương cho mình, thế nhưng khi đôi tay kia chạm vào nàng, thân thể nàng càng run lợi hại. Da thịt như hoa như ngọc kia, càng nổi lên một tầng ửng đỏ, biểu hiện nữ chủ nhân đang xấu hổ.
- Đáng tiếc ta chỉ có Lam Kim thủy. Nếu như có Tử Kim thủy. Với cơ thể hệ thủy của nàng, muốn tốt hơn càng đơn giản.
Nghệ Phong mở miệng đánh vỡ trầm mặc, hắn sợ nếu còn tiếp tục như vậy, định lực vốn không được của bản thân sẽ không khống chế nổi.
- Trên ngón tay phải của ta có một Nạp Linh Giới, bên trong có Tử Kim thủy.
Âm thanh lời nói của Trữ Huyên thật dễ nghe, mặc dù nàng giả vờ trấn định. Thế nhưng những cử động tương đương với cái gì đều làm vừa rồi. Hay vẫn là làm nàng xấu hổ vô cùng. Luôn luôn tại trong mắt người khác cao quý tựa như tiên nữ, làm sao nghĩ ra sẽ bị một thiếu niên đối đãi như vậy.
Nghệ Phong đối với việc Trữ Huyên có Nạp Linh Giới không kinh ngạc chút nào, tuy rằng thứ này cực kì hiếm, có thể nói vô giá. Thế nhưng Trữ Huyên là cao thủ Tôn cấp, đây cũng không tính là cái gì. Trái lại nàng nói có Tử kim thủy, khiến Nghệ Phong có chút kinh ngạc.
Phải biết, Lam Kim thủy tại y sư giới đã được tính là cực kì trân quý. Huống chi là Tử Kim thủy còn cao hơn nó tới mấy đẳng cấp. Thứ này, nếu xuất hiện bên ngoài, dụ lực sẽ không thua kém chút nào công pháp Nhật cấp, chỉ sợ càng thêm cám dỗ.
Từ trên ngón tay thon dài gở xuống Nạp Linh giới, ở trong đó tìm được Từ Kim thủy, tích vài giọt trên tay, một luồng cảm giác mát lạnh đến thấu tâm can mạnh mẽ mọc lên, để Nghệ Phong than thầm trong lòng, đồn đãi không giả, quả thật là thánh phẩm chữa thương.
Cẩn thận cầm cái bình, Nghệ Phong không có chút nào giác ngộ thứ này là của người khác, bỏ vào trong lòng mình. Thủ pháp trên tay di chuyển lên xuống rất nhanh, Vẻ ửng đỏ trên mặt Trữ Huyên vừa mới rút đi, lại nổi lên mạnh mẽ.
…
- Phù…
Thở mạnh một hơi, xoa xoa đầu đầy mồ hôi, Nghệ Phong cầm áo khoác, đắp lên thân thể ngọc ngà trước mắt. Rốt cuộc nhịn không được thở phào nhẹ nhõm.
Đối mặt với thân thể mềm mại mê người đến cực điểm, quả thực là một loại dằn vặt, hết lần này tới lần khác mình lại cam tâm tình nguyện chịu dằn vặt, tận đáy lòng Nghệ Phong hung hăng khách sáo một phen với chính mình.
- Được rồi, Tử Kim thủy không hổ danh là thánh phẩm. Tuy rằng thương thế của nàng rất nặng, thế nhưng có nó trợ giúp, nàng có thể đứng lên rất nhanh. Về phần muốn khôi phục hoàn toàn, sợ là trong ngắn hạn không có khả năng.
Trữ Huyên hiển nhiên thở dài một hơi, thế nhưng đôi mắt đẹp lại vẫn không mở ra, lông mi thật dài run rẩy, phối hợp với khuôn mặt ửng đỏ như máu. Để Nghệ Phong cảm thấy thú vị, cao thủ Tôn Cấp cao quý là thế lại có thể hiển lộ ra một bộ trạng thái tiểu nữ nhi, để hắn cảm thấy sảng khoái.
- Mở mắt đi, ta không có làm gì với nàng? Không cần xấu hổ như vậy.
Nghệ Phong trêu chọc nói, hắn thích nhìn nữ thần cao quý rơi xuống phàm trần.
Sau khi Trữ Huyên nghe được, đáy lòng hung hăng mắng: toàn thân trên dưới đều bị ngươi nắn bóp sờ soạng, còn nói là cái gì cũng không làm? Cái đó và làm chuyện này có khác biệt gì.
Thậm chí Trữ Huyên hoài nghi: thiếu niên trước mắt này là cố ý, cho dù chữa thương, cũng không thể toàn thân trên dưới, bất luận địa phương gì đều xoa bóp một lần đi. Ít nhất, nàng cũng không thừa nhận chân mình bị thương.
Vấn đề như vậy Trữ Huyên tự nhiên sẽ không hỏi ra được, nàng sẽ không tự cấp chính mình tìm xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Trữ Huyên chậm rãi mở mắt. thấy vẻ mặt Nghệ Phong uể oải, đang cởi áo khoác của hắn để che kín cho mình, ánh mắt của nàng cũng thoáng nhu hòa.
- Ngươi biết Cơ Lạp ra sao không?
Trữ Huyên nghĩ tới cái gì, thanh âm như chim hoàng oanh của nàng có chút gấp rút.
Nghệ Phong có chút nhíu đầu lông mày, bản thân mình sống ch.ết chưa lo, rõ ràng còn nhớ tới việc bị Cơ Lạp cướp đi thứ gì đó.
- Nàng trước nên lo tốt cho mình? Mạng còn không có, thu hồi lại thứ đó để làm gì?
Lời nói của Nghệ Phong rất nặng, pha chút mùi vị giáo huấn.
Trữ Huyên sững sờ tại chỗ, người nào chứng kiến mình mà không cung kính, cũng chưa từng nghĩ đến bị một thiếu niên nhìn choai choai giáo huấn. Chỉ là đáy lòng lại có một dòng nước ấm chảy qua, ngữ khí thân thiết trong đó, nàng lại có thể nghe được.
- Y thuật của ngươi rất cao.
Trữ Huyên cảm giác thân thể vốn ch.ết lặng của mình xuất hiện từng đợt đau đớn, nàng cảm thán nói.
- Cũng tạm được! Chủ yếu nguyên do là Tử Kim thủy của nàng, bằng không cảm giác của nàng sẽ không khôi phục nhanh như vậy, ít nhất còn phải chờ thêm mấy canh giờ.
Nghệ Phong điềm đạm cười, tựa như y thuật của mình bé nhỏ không đáng kể.
Dáng dấp thong dong, để cho Trữ Huyên có chút thất thần: thiếu niên choai choai này rốt cuộc là ai? Y thuật này, phảng phất đạt tới y sư cao cấp, cho dù là cùng với Vương Cấp cao thủ cũng được tính là ngang hàng. Tối trọng yếu là, dám chống lại ảnh hưởng của hai đại cao thủ Tôn Cấp, ít nhất phải có thực lực Tướng cấp, mới ngăn cản được.
Một người có thực lực Tướng Cấp cùng với y sư cao cấp, đối với hắn nho nhỏ niên kỉ hiển nhiên không xứng đôi. Hơn nữa đối mặt chính mình còn duy trì được khí chất thản nhiên, Trữ Huyên cảm giác thấy thiếu niên này rất thần bí.
- Cái kia… Lúc nào ta mới cử động được?
Trữ Huyên rốt cục hỏi ra vấn đề mình muốn biết nhất. Hình ảnh hương diễm tới cực điểm vừa rồi, nàng không muốn trải qua lần hai, hiện tại ngẫm lại, nàng cảm giác mặt mình như bị phỏng. Chính mình luôn luôn cao quý, chưa từng có cảm giác như vậy, việc này cũng để cho chính nàng luôn luôn bình tĩnh lại lộ ra dáng vẻ khác với thân phận.
Nghệ phong mỉm cười, tuy hắn rất hoài niệm cảm giác vừa rồi, thế nhưng cũng biết, việc này sẽ không trở lại nữa.
- Yên tâm đi. Tuy y thuật của ta không cao lắm, thế nhưng mượn Tử Kim thủy trợ giúp. Nếu chỉ là cử động thì không có vấn đề.
Nghệ Phong rất thản nhiên nói ra.
Nghệ Phong biết Trữ Huyên muốn điều gì, chỉ cần nàng cử động được, khẳng định sẽ không để Nghệ Phong chữa thương cho nàng, chuyện tình vừa mới đỏ mặt tới mang tai cũng sẽ không xảy ra một lần nữa.
Nghệ Phong nói, để cho Trữ Huyên thở dài một hơi, nàng cũng khôi phục tư thái vốn có của mình, nàng thản nhiên nói ra:
- Chuyện tình vừa mới xảy ra coi như không phát sinh.
Ngôn ngữ phiêu nhiên và thế ngoại, mới đúng là tư thái vốn có của Cao thủ Tôn cấp, cũng để cho Nghệ Phong biết rằng, nữ nhân trước mắt đã không còn là người mà mình tùy ý có thể vân vê. Mà là một cường giả đứng trên đỉnh cao.
Nghệ Phong với nụ cười không thay đổi, không để ý đến Trữ Huyên, đi từng bước về phía cửa động
- Ngươi đi đâu?
Trữ Huyên thấy Nghệ Phong đột nhiên ly khai, chính nàng cũng không hiểu rõ vì sao mình kêu lên.
- Đi ra ngoài một chút…
Giọng nói thản nhiên mang theo khí tức rất an tâm.
Trữ Huyên cư nhiên không kìm lòng được thở dài một hơi, nhìn bóng lưng của Nghệ Phong có chút phức tạp, nàng quyết không có khả năng làm được như lời nói, xem cái gì cũng không xảy ra. Đối với người nam nhân thứ nhất đối xử với mình như thế, trong lòng chung quy sẽ có loại cảm giác khác, chính nàng cũng cảm thấy không rõ ý nghĩ của chính mình.