Chương 82: Quyết chiến kết thúc


Nếu nói tốc độ vừa rồi của Nghệ Phong chỉ làm người khác kinh ngạc, thì tốc độ hiện tại của Nghệ Phong khiến người ta phải kinh hãi. Hầu như chỉ trong thời gian bọn họ chớp mắt, Nghệ Phong giống như quỷ mị đã lắc mình đến bên cạnh Lưu Phong, tung một quyền không nhanh không chậm lên người Lưu Phong.


Từng đạo gợn sóng cuốn ra, dù sao Lưu Phong cũng là cao thủ Sư Cấp, kình khí cường đại phía sau vọt tới, khiến hắn hơi nghiêng người. Dư lực kình khí của chưởng thế lướt qua người hắn, cũng khiến hắn cảm giác đau đớn nóng bỏng.


Nghệ Phong cười lạnh, hoàn toàn không để tâm đến chuyện Lưu Phong tránh thoát chưởng này của mình, thân ảnh tiếp tục biến ảo. Trong hư không huyễn ảnh không ngừng xuất hiện và biến mất, phảng phất như có vô số Nghệ Phong đang không ngừng trùng hợp. Mặt trời trên cao tỏa ra quang mang hỏa hồng, chiếu xuyên qua đạo đạo huyễn ảnh, quỷ dị vô cùng.


Nhìn trong hư không, tốc độ cực nhanh khiến gió thổi gào thét, mọi người đều ngây người sửng sốt: Tốc độ của Nghệ Phong lại có thể nhanh đến mức này sao?


Năm đại trưởng lão cũng đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hiện lên đố kị: lẽ nào tiểu tử này lại chiếm được vũ kỹ Địa giai? Một Sư Cấp, có thể sử dụng ra tốc độ như vậy, thấp nhất cũng cần thân pháp Địa giai vũ kỹ đề thăng.
- Tà Tông! Không hổ là môn phái ngạo mạn của Thánh Tông.


Đại trưởng lão không khỏi cười khổ. Nghệ Phong có công pháp như vậy, đương nhiên là do lão đầu tử đưa cho hắn.
- Thử một quyền này của bản thiếu xem.


available on google playdownload on app store


Vừa dứt lời, quyền thế của Nghệ Phong bỗng nhiên biến đổi. Từng đạo đấu khí tuôn lên nắm đấm của Nghệ Phong, đấu khí không ngừng ào lên thân quyền của Nghệ Phong, ngưng tụ ra một quyền đầu cực lớn, trên quyền đầu có vô số đấu khí có thể thấy được liên tục xoay tròn, khiến toàn bộ hư không vang lên những tiếng xao động vù vù.


- Đi ch.ết đi….


Nghệ Phong gầm lên, thân ảnh bỗng nhiên biến ảo, trong nháy mắt vọt đến bên người Lưu Phong, hung hăng đập lên cánh tay hắn. Từng đạo không khí bị Nghệ Phong áp bách phụt ra ngoài, khiến người ta không chút mảy may nghi ngờ, nếu một quyền này đánh vào cánh tay Lưu Phong, trong nháy mắt cánh tay của hắn sẽ nát vụn.
- Ầm...


Lưu Phong vội vàng dùng quyền đầu nghênh đón, hung hăng đập về phía đối phương. Sau khi bộc phát vô số kình khí, hai người vừa chạm vào nhau lại tách ra. Chỉ có điều, cánh tay run rẩy của Lưu Phong đã nói cho mọi người, hắn đã bị thương sau quyền vừa rồi của Nghệ Phong.


- Không thẹn là kẻ dám mắng ta là phế nhân. Xác thực không tồi, dưới tốc độ của ta còn có thể tiếp được Phách Liệt quyền.
Nghệ Phong tán thán nói, nhìn Lưu Phong đang âm trầm nhìn mình, hắn khẽ nghiêng người, bình thản nhìn lướt qua cánh tay của Lưu Phong.
Từ
"phế nhân"


này, nhất thời khiến sắc mặt mọi người đều đỏ ửng, cảm thấy hổ thẹn với suy nghĩ trong lòng mình: Nếu Nghệ Phong là phế nhân? Vậy mình là gì chứ? Tàn tật sao?


Sắc mặt Lưu Phong đỏ bừng, nắm chặt bàn tay run rẩy, toàn bộ thân thể căng cứng, giống như một con mèo bị chọc giận, nhãn thần âm lãnh không gì sánh được nhìn Nghệ Phong.
- Ha ha, ngươi không phải mắng ta là phế nhân sao, vậy tiếp tục đi, thử chiêu này của ta xem!


Nghệ Phong không hề để tâm đến cái nhìn của Lưu Phong, vừa dứt lời, đã không còn thấy thân ảnh của hắn ở chỗ cũ. Mà lúc này hắn đã xuất hiện ở chỗ cách Lưu Phong một thước. Tốc độ như vậy khiến mọi người lại kinh ngạc.


- Chúng ta vốn tưởng rằng rất hiểu tiểu tử này. Nhưng không ngờ hắn lại làm chúng ta bất ngờ như vậy.
Nhị trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn có loại ảo giác, Nghệ Phong mới chỉ triển lộ chưa đến một phần mười khả năng của mình trước mặt mọi người.


Nhưng điều này làm cho năm đại trưởng lão bất đắc dĩ nhưng đồng thời cũng không còn đả kích suy nghĩ kiêu ngạo của Nghệ Phong nữa. Một người biết ẩn giấu thực lực của mình, làm việc sẽ có chừng mực.


Năm đại trưởng lão ngẫm lại năm năm Nghệ Phong ở Thánh địa, kinh ngạc phát hiện, tuy rằng tiểu tử này hành sự kiêu ngạo, không coi ai ra gì. Thế nhưng lần nào gây chuyện, hắn cũng không phải chịu một chút hình phạt nào. Mặc dù hắn rất náo loạn, thế nhưng từ trước tới giờ chưa bao giờ vượt qua giới hạn.


Phát hiện này khiến năm đại trưởng lão kinh hãi liếc mắt nhìn nhau.
- Xem ra, tiểu tử này làm việc rất đúng mực, thì ra hắn đã nắm chắc chúng ta, thảo nào mới kiêu ngạo như vậy.
Đại trưởng lão nhìn Nghệ Phong đứng trong sân, oán hận nói.


- Ha ha, tiểu tử này có chút thủ đoạn. Chúng ta cũng không cần lo lắng hắn đến đại lục không coi ai ra gì. Hắn hành sự còn sâu sắc hơn chúng ta. Đôi khi ta thực sự rất hoài nghi, hắn thực sự có phải một thiếu niên hay không?
Trong mắt Ngũ trưởng lão tràn đầy thưởng thức.


Giữa sân, lần thứ hai xuất hiện một màn quỷ dị. Vừa rồi là Lưu Phong không ngừng công kích, Nghệ Phong chỉ có né tránh. Nhưng tình huống hiện tại lại hoàn toàn tương phản.


Quyền thế của Nghệ Phong từ bốn phương tám hướng không ngừng công kích Lưu Phong, dựa vào tốc độ quỷ dị, Lưu Phong chỉ có thể liên tục tiếp chiêu. Chỉ có điều, dựa vào lực đạo cường đại của mình, cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ.


Diễn viên chính của tràng cảnh bỗng nhiên thay đổi, khiến trong đầu mọi người chợt lóe lên một nụ cười châm chọc. Thật giống như chính mình mắng chửi người ta là phế nhân, mà hiện tại người ta dùng thực tế hành động chứng minh đám người bọn họ mới là phế nhân.


Thi Đại Nhi nhìn Nghệ Phong không ngừng nhảy lên, bất giác chu cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Lòng trả thù vẫn mạnh như vậy.
Nghệ Phong tựa hồ đánh cũng mệt mỏi, sau khi hắn và Lưu Phong lại một lần nữa chạm quyền.


Thân ảnh bỗng nhiên lùi lại, điều này làm cho Lưu Phong thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi hắn liên tục bị công kích, khiến bản thân vô cùng nghẹn khuất. Thế nhưng, bản thân không có lực lượng, với tốc độ của hắn căn bản không có cách nào.
Thế nhưng, khẩu khí của Nghệ Phong vẫn chưa buông lỏng.
- Kết thúc...


Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, thân ảnh Nghệ Phong đã biến ảo đến chỗ cách đó mười mấy thước, cánh tay hơi uốn lượn, nghiêng người tránh thoát nắm đấm lao đến của Lưu Phong, thân ảnh vọt đến phía sau, tung một chưởng đánh lên lưng Lưu Phong.


Tốc độ nhanh đến mức ngay cả Lưu Phong cũng không kịp phản ứng, còn mọi người lại kinh ngạc đứng ngây người tại chỗ.
- Cứ như vậy, kết thúc!
Mọi người nhìn miệng Lưu Phong phun máu tươi, bay ngược ra ngoài, đồng loạt trợn trừng mắt, nhãn thần nhìn Nghệ Phong có chút kinh khủng.


Thì ra, trước đây khi hắn giao thủ với mình đều chỉ là đùa giỡn. Nếu như dùng thực lực chân chính của hắn, đám người bọn họ còn sống sót được sao?
Nghĩ vậy, trong lòng những người bị Nghệ Phong dùng dược hạ thủ, cũng không còn cảm giác khinh bỉ nữa.


Người ta phóng mê dược, thuốc xổ đã là thủ đoạn nhẹ nhất rồi.
- Ầm...
Tiếng va đập vang lên khiến mọi người đều giật mình. Tất cả tràn đầy đồng tình nhìn sắc mặt Lưu Phong đã trắng bệch.


Nghệ Phong giống như không chuẩn bị buông tha cho hắn, bước chân nhàn nhã bước về phía Lưu Phong, hơi nhấc giầy lên, đặt lên cánh tay Lưu Phong.


Cảnh tượng này khiến mọi người phải nhắm mắt lại, trong lòng ớn lạnh. Bọn họ đương nhiên biết rõ Nghệ Phong muốn làm cái gì. Trình độ lãnh huyết của Nghệ Phong không kém hơn nhân phẩm của hắn mấy phần.


Ngay khi Nghệ Phong chuẩn bị đạp xuống, một thanh âm chợt vang lên. Đại trưởng lão vung tay lên, thân thể Lưu Phong bay về phía Đại trưởng lão, rồi được đặt sang một bên.


Nghệ Phong thấy Lưu Phong được Đại trưởng lão cứu thoát, cũng biết không có cách nào làm gì Lưu Phong. Hắn vỗ bụi trên người, tươi cười hoàn toàn không để ý.
- Các ngươi đang nghĩ gì vậy, ta chẳng qua chỉ muốn dùng y phục của hắn lau giày thôi mà, có cần phải kinh hãi như vậy không?
- Hừ...


Trong sân vang lên tiếng hừ lạnh, có quỷ mới tin những lời này của ngươi.






Truyện liên quan