Chương 6
Một đoàn nhiệt khí nổ tung trong đầu cậu, từng mảnh nhỏ sau khi nổ mạnh bay tán loạn khắp nơi, tiến vào bên tai cậu, lướt qua gáy xẹt qua ngực, rồi lẻn đến hạ phúc.
Lại ngạc nhiên. Chính mình… Chính mình giống như, có phản ứng…
Như thế nào có thể? Không có khả năng, không lý do…
Cậu nhắm mắt lại, muốn ngăn cách thoáng nhìn lơ đãng vừa rồi ở bên ngoài. Cậu không phải tiểu nam sinh, bị người liếc mắt một cái là có phản ứng. Đó không phải cậu, nhất định là có chỗ nào nghĩ sai rồi!
Lệ Sâm không ngừng thôi miên bản thân, nhưng cậu càng cố gắng, lại càng sinh ra hiệu quả trái ngược; càng muốn quên, đôi mắt híp lại kia lại càng rõ ràng trong đầu.
Cặp mắt kia, như đang cười, nhưng tình cảm ẩn chứa ở bên trong lại mơ hồ không rõ, chỉ có độ ấm đưa vào trong mắt cậu là vô cùng rõ ràng.
Giống như độ ấm có thể làm người bị phỏng, vẫn thẩm thấu tiến vào, không ngừng đổ lên hạ phúc của cậu, cuối cùng tụ tập trên đỉnh hạ thân của cậu.
Rõ ràng đã không còn nhìn cặp mắt kia, vì sao lại vẫn như vậy?
Phản ứng này quá mức dị thường, Lệ Sâm không thể nhịn được muốn thối lui, nhưng một bàn tay đặt trên đỉnh đầu cậu lại ngăn cậu lại.
“Bỏ dở nửa chừng không phải phong cách của cậu nhỉ?” Tư Dao nói, thanh âm không mang theo ý cười, “Tiếp tục.”
Lập tức, Lệ Sâm cảm giác một vật cứng nóng bỏng chạm lên môi của cậu, khuất nhục cảm nhận được trong nháy mắt đó, quả thực muốn hung hăng xé rách cậu.
Run nhè nhẹ, lại mở môi ra ngậm nhiệt khối cương cứng kia vào, trong khoang miệng của cậu nổi lên đau đớn, như là bị nhiệt độ của nó tổn thương.
Kỳ thật nơi chân chính bị thương, mắt thường nhìn không thấy.
Cũng chưa từng bị người đâm bị thương đến mức này, khuất nhục quá độ khiến cho ý thức của cậu dần dần ch.ết lặng, máy móc mấp máy đầu lưỡi, ngay cả nước bọt theo khóe miệng tràn ra cũng không phản ứng, tựa như một người rối.
Tư Dao thu hết một màn này vào đáy mắt, trên mặt xẹt qua một mạt bóng ma.
“Không được có lệ tôi.” Anh nói, bỗng nhiên động thân, đem dương v*t của mình cường ngạnh đưa vào trong miệng Lệ Sâm, cơ hồ cắm đến tận yết hầu của cậu.
Lệ Sâm cảm thấy muốn nôn mửa, trong hốc mắt nổi lên nhiệt ý. Giống như đột nhiên bừng tỉnh, cậu dựng thẳng mày, giương mắt hung tợn trừng về phía Tư Dao.
Tôi sớm hay muộn cũng sẽ làm anh khóc cầu xin tôi tha thứ… Ánh mắt của cậu nói như vậy.
Đọc hiểu ánh mắt của cậu ta, Tư Dao nở nụ cười.
“Như vậy mới đúng.” Anh xoa xoa đỉnh đầu Lệ Sâm, làm mái tóc đen vốn dĩ chỉnh tề ngay ngắn loạn cả lên.
Lệ Sâm tức mà không có chỗ phát tiết. Người này, là coi cậu như trẻ con, hay là coi như sủng vật? Đùa cái gì thế hả!
Cậu đè lại một bụng lửa giận, lần thứ hai vận dụng kỹ xảo thành thạo, bức bách phải kích thích thứ trong miệng.
Bắn, mau bắn!
Như cậu mong muốn, khi cậu rốt cuộc cảm giác được rung động của đối phương, lúc này nhả miệng ra lùi về sau.
Tư Dao không có ý định ngăn cản, mà là đưa lòng bàn tay đặt trên đỉnh dương v*t, thu tất cả chất lỏng phun ra từ nơi đó vào trong lòng bàn tay. Tiếp theo anh cúi người, lấy ngón tay đẩy qυầи ɭót của Lệ Sâm ra, dùng bàn tay bị tinh dịch thấm ướt nắm lấy dương v*t của cậu, dùng thứ trong tay xoa loạn lên, lặp lại xoa nắn vuốt ve.
“Anh…” Lệ Sâm nhảy dựng lông mi, kinh ngạc trợn trừng mắt.
Tuy rằng đã sớm dự đoán một cửa này tất nhiên là trốn không thoát rồi, nhưng đối phương làm như vậy cậu thấy bất ngờ.
Trên dương v*t dính đầy tinh dịch của đối phương, dính dính mà ướt át, cảm giác vừa không được tự nhiên mà lại quái dị.
“Chỗ này của đàn ông rất yếu ớt.” Tư Dao ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ, “Chỉ tùy tiện vuốt ve sẽ đau, làm như vậy, sẽ không bị đau nhỉ.”
“… Cho nên, anh là muốn nói anh đang săn sóc tôi?” Lệ Sâm cười lạnh, “Phương thức săn sóc của anh thật đúng là đủ ghê tởm.”
“Cậu sai lầm rồi.” Tư Dao lơ đễnh nói, “Bộ vị riêng tư của cậu bị thứ này của tôi bao vây, thật giống như tôi đang dùng một loại phương thức khác để làm với cậu, đây không phải thật kỳ diệu sao?” Càng về sau, thanh âm của anh lại càng âm nhu khó phân biệt, cơ hồ giống như hóa thành một luồng khói, giảo hoạt thấm vào trong tai Lệ Sâm, thổi cũng thổi không đi.
Một loại phương thức làʍ ȶìиɦ khác… Rõ ràng không có loại này, căn bản là vượt qua lệ thường, ý thức của cậu rõ ràng hiểu được điều này, nhưng thân thể cậu lại giống như bị mê hoặc, nhiệt độ rút khỏi chân tay đi xuống tụ tập ở nửa người dưới, không kịp ngăn trở.
Tư Dao thấy vẻ không cam lòng trên mặt cậu, cũng cảm giác được rục rịch trong lòng bàn tay mình, không khỏi bật cười: “Xem đi, nó cũng cho là như vậy.” Cố ý tăng thêm lực vỗ về chơi đùa dương v*t của cậu ta, cho đến khi nó không thể cãi lời mà đứng nghiêm lên, dựng cờ đầu hàng mình.
“… Hừ.” Lệ Sâm oán hận quay đi…
Quản không được thân thể, là lỗi của cậu, nhưng điều này cũng không có nghĩa là cậu đã nhận thua.
“Đừng dùng biểu tình chịu nhục như vậy được không?”
Tư Dao cắn khẽ một ngụm lên vành tai cậu, mềm giọng nỉ non, “Tôi làm như vậy, không phải vì nhục nhã cậu.”
“Anh là đang yêu thương tôi… Anh nghĩ rằng tôi sẽ nghĩ như vậy sao?” Lệ Sâm chớp mắt chế nhạo, biểu tình trào phúng kiểu “anh thật thích nói đùa”.
Tư Dao trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Như vậy tôi hỏi cậu, lúc cậu làm loại chuyện này với người khác, là xuất phát từ động cơ nhục nhã đối phương sao?”
“…” Lệ Sâm nghẹn lời.
Vì muốn nhục nhã người mà đùa nghịch thân thể người khác, cậu cũng không nhàm chán như vậy. Còn nếu là người thật sự đáng ghét, thì ngay cả một cây tóc của đối phương cậu cũng không muốn đụng vào.
Mà thời điểm cậu làm loại chuyện này với người khác… Không thể nói rõ là thích, ít nhất cũng là có hứng thú nhất định với khối thân thể kia. Tuy rằng hứng thú của cậu từ trước đến nay luôn gắn liền với thời gian ngắn ngủi.
“Vậy thì làm sao?” Cậu phản bác lại, “Tôi không cho đối phương cảm thấy bị sỉ nhục, là bởi vì họ cam tâm tình nguyện. Về phần bây giờ, anh cũng đừng nói anh cho rằng hai bên chúng ta là tình nguyện.”
“Anh đừng mơ.”
Tư Dao cười khẽ, “Cậu nhất định cũng có dùng sức mạnh đối với người khác. Những người bị cậu nhắm đến, đa số đều là thích phụ nữ, sao có thể không hề giãy giụa để cho cậu muốn làm gì thì làm? Cho dù cậu không phải bắt buộc hoàn toàn, nhưng ít nhất cũng có nửa phần ép buộc.”
“…” Lệ Sâm lại nghẹn lời.
Người này, anh ta là con giun trong bụng cậu sao?
Được rồi, cậu thừa nhận, đối với một bộ phận người, cậu đã từng dùng thủ đoạn nửa bắt buộc. Còn không phải bởi vì những người đó rất không tự nhiên, muốn làm với cậu, lại do do dự dự không dám làm, cho nên cậu dứt khoát dùng sức mạnh.
Mà tình huống hiện tại là, cậu tuyệt không muốn cùng Tư Dao phát sinh quan hệ gì. Loại bắt buộc này, là thuộc loại hoàn toàn bắt buộc.
“Kỳ thật những thứ đó cũng không quan trọng.” Tư Dao nói, “Mấu chốt là, cảm giác của cậu.”
“Cảm giác của tôi?” Lệ Sâm hồ nghi quay đầu, thấy Tư Dao đang nghiêng người, dùng chân câu hai chân của cậu lên.
“Anh làm cái gì?”
“Nhường một chút.” Tư Dao cười chớp chớp mắt.
Trong ghế da bởi vì hành động vừa rồi của Tư Dao mà lộ ra một khe hở nhỏ, anh lập tức chen vào, lại dùng tay vòng qua eo của Lệ Sâm, ôm người lại, mà anh lại càng chen sâu vào trong chỗ ngồi. Thời điểm buông Lệ Sâm ra, đã chuyển thành ngồi ở trên đùi anh.
“Cậu thật đúng là nặng.” Anh lắc lắc cánh tay vừa mới ôm lấy Lệ Sâm. Người sau vẻ mặt mờ mịt, mấy phút sau mới phản ứng lại được.
“Anh đồ ngu ngốc này!” Lệ Sâm nổi giận mắng, giãy giụa muốn đứng lên. Để cậu ngồi ở trên đùi một người đàn ông, cậu tình nguyện đi ngồi thảm châm.
“Tôi còn chưa ăn được cái gì, có bữa ăn nào mà không phải trả tiền?” Tư Dao vô tội nói, tay vòng qua cổ cậu kéo cậu cúi xuống.
Lệ Sâm vốn cao, hiện tại lại ngồi ở vị trí hơn người, cứ như vậy, Tư Dao có thể thoải mái mà cọ cọ chóp mũi lên cổ của cậu.
Tư Dao mỉm cười nói, “Được rồi, từ giờ trở đi, cậu cũng chỉ cần quản cảm giác thôi.”
“Tôi cự tuyệt!” Lệ Sâm vẫn có ý đồ đứng dậy, nhưng cho đến lúc này cậu mới phát hiện, người đàn ông này nhìn qua nhã nhặn tao nhã, thế nhưng sức lực lại lớn hơn cậu.
“Bác bỏ. Tôi nói rồi, hết thảy kháng nghị của cậu đều đã mất hiệu lực.”
“Không có hiệu lực cái con mẹ anh! Anh đi ch.ết đi cho tôi.”
“Tôi cự tuyệt, mà cậu không thể bác bỏ.”
“Tôi xem anh là thật sự muốn ch.ết…”
“Cậu còn không hiểu sao? Tôi tự cho cậu tìm cảm giác.” Tư Dao phun đầu lưỡi ɭϊếʍƈ nhẹ một cái lên cổ Lệ Sâm, bỗng nhiên phủ đôi môi lên, như là muốn hút ra máu, hung hăng ʍút̼.
Lệ Sâm cảm giác một cơn đau nhức trên cổ, nhíu nhíu mày, căm tức nói: “Anh thật là một con chó điên.”
“Không khách khí.”
Vô luận cậu nói như thế nào, Tư Dao cũng hoàn toàn không thèm để ý, giọng nam trầm thấp giống như thôi miên, “Hiện tại, nhắm mắt lại, cảm giác tôi.”
“Tôi cự…” Mau chóng nhớ tới vô luận cự tuyệt thế nào cũng là phí công, Lệ Sâm ảo não chậc lưỡi, đơn giản nhắm mắt lại. Chỉ mong trò khôi hài này nhanh chóng chấm dứt.
Nhìn thấy cậu nhắm mắt lại, Tư Dao giống như vừa lòng khẽ cười: “Chú tâm cảm giác! Mỗi một bộ phận của tôi, cậu cũng không được bỏ sót.”
Anh dùng cả bàn tay bao lấy dương v*t của Lệ Sâm, nơi đó vừa mới từng hưng phấn qua, hiện tại có một chút uể oải. Anh không hề vội vã làm cho nó hưng phấn, mà là chậm rãi vỗ về chơi đùa bên trên, lại nhẹ nhàng trượt xuống dưới, đầu ngón tay tìm được phía sau, cố ý lướt qua một cái rồi bỏ qua.
“Lệ Sâm, đây là lần đầu tiên tôi giáp mặt gọi tên cậu, cậu không được quên khoảnh khắc này.” Thanh âm bình tĩnh mà đầy từ tính, quả thật như là giọng ca trong đội hợp xướng của giáo đường, trầm ấm êm tai đến lạ lùng.
Bị nhiệt khí trong miệng anh ta thổi qua lỗ tai, Lệ Sâm lại cảm thấy một trận tê dại, dần dần thấm vào trong xương tủy. Đồng thời thấm vào, còn có ngôn ngữ tràn ngập mê hoặc kia của anh ta.
Thân thể giống như bị anh ta dùng bùa chú ngôn ngữ trói chặt lại, không nghe theo ý chí của mình, rõ ràng không cho là đúng, lại thế nào cũng không mở được miệng ra phản bác.
“Lệ Sâm, cậu rất có mị lực, vô luận đối đàn ông hay là phụ nữ. Chỉ là một mặt mị hoặc nhất của cậu, chỉ có tôi mới có thể thấy.” Tư Dao tiếp tục nói xong, trong lòng bàn tay không hề dừng lại âu yếm. Trải qua cố gắng của anh, vật thể trong tay đã rõ ràng trướng lớn, đâm thẳng ra.
Tư Dao dùng mặt ngón tay ma xát làn da xung quanh cái đó, đè lại đè, có thể cảm giác được co dãn của tuổi trẻ.
“Bộ vị hiện tại tôi đang đụng vào…” Anh hơi hơi nghiêng đầu, đầu lưỡi đột nhập vào trong lỗ tai của Lệ Sâm.
Cảm giác run rẩy vừa ngứa vừa tê như dòng điện bùng nổ, Lệ Sâm cơ hồ không nhịn được mà run lên.
“Tôi từng dùng đầu lưỡi cẩn thận ɭϊếʍƈ qua. Đầu lưỡi của tôi rất mềm nhỉ?” Hiển nhiên là Tư Dao cố ý, loại hành vi ác ma sa đọa mê người này, “Có muốn hồi tưởng lại cảm giác lúc đó không? Để cho tôi tận tình ʍút̼ nơi đó của cậu…”
“Anh… Câm miệng!” Lệ Sâm cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình tăng vọt. Ngay cả chính cậu cũng không dám tin tưởng, cậu lại đỏ mặt? Cỡ nào châm chọc!
Kỳ thật ngôn ngữ còn ȶìиɦ ɖu͙ƈ hơn thế cậu cũng từng nói qua, chỉ là cậu chưa từng thử qua bị người khác khiêu khích như vậy, cảm giác vô cùng mới mẻ. Mà thanh âm của người này, lại tràn ngập lực xuyên thấu khó có thể tin, giống như chỉ cần dùng thanh âm, cũng có thể khơi mào khoái cảm của người ta.
Không thể tưởng tượng nhất chính là, hành vi tự thuật của anh ta thật giống như đều đang phát sinh; anh ta nói anh ta đang ɭϊếʍƈ ngươi, ngươi liền thật sự có thể cảm giác được mình giống như đang bị ɭϊếʍƈ láp. Anh ta nói anh ta đang cắn ngươi, ngươi liền thực sự sẽ cảm thấy một chút đau đớn.
“Nơi đó của cậu thật nóng.”
Tư Dao xấu xa nói, “Cũng trở nên rất lớn, bàn tay của tôi cơ hồ sắp không nắm hết được. A? Cậu ướt, tôi thấy chất lỏng trong suốt từ một cái động rất rất nhỏ tràn ra, càng ngày càng nhiều… Thật sự là không ngoan nha, điều đó sẽ làm chảy hết những thứ tôi bôi lên đó lúc trước đấy, có phải muốn sớm hút sạch chỗ nước này mới bằng lòng hay không?”
“Câm miệng… Câm miệng cho tôi…” Lệ Sâm thật sự không chịu nổi, lắc lắc đầu kháng cự.
Đây quả thực là thị gian, ngữ gian, song trọng gian nha! Người đàn ông này không phải nhân loại, anh ta là ác ma trong ác ma.
“A! Vẫn còn chảy. Ngón tay của tôi đều bị cậu làm dơ rồi, rất ẩm ướt, nhưng thật ấm áp. Nước từ trong cơ thể cậu tràn ra, thật ấm áp, thật thoải mái.”
Danh xưng ác ma này, có lẽ hoàn toàn xứng đáng với Tư Dao. Khi nói xong lời nói ȶìиɦ ɖu͙ƈ có thể làm cho người ta cảm thấy quá thẹn mà lên cơn sốc đến hôn mê, vẻ mặt của anh ta vẫn tao nhã thong dong như cũ.
“Đáng giận, tôi sẽ cho anh ch.ết một nghìn lần một vạn lần…” Lệ Sâm cắn răng, dùng nguyền rủa để thay thế thở dốc ồ ồ cơ hồ nhịn không được mà muốn phun ra.
Vốn dĩ chỉ dùng hết thảy ý chí để kháng cự, nhưng dưới sức đánh song trọng của ngón tay cùng ngôn ngữ của đối phương, hàng rào vô tình của cậu đã dễ dàng bị đập vỡ.
Trong đầu không thể khống chế mà vẽ ra hình ảnh Tư Dao đang nói, bị ngôn ngữ mê hoặc, ngay cả cậu cũng không nhịn được mà bắt đầu cảm thấy, cái tay kia thật sự rất ấm rất ướt, cực kỳ thoải mái.
“Có vẻ như sắp phóng ra.” Tư Dao nheo nheo mắt, tăng tốc độ trên tay, hung hăng sục như thúc giục căn nguyên dục vọng của đối phương.
Lệ Sâm hít sâu một hơi, không tự giác ngẩng đầu lên. Khoái cảm kỳ lạ kịch liệt bành trướng, cơ hồ làm cho người ta không thể tin được trong thân thể một người lại có thể chứa nhiều khoái cảm như vậy.
“Bắn đi.” Lúc Tư Dao nói ra hai chữ này, khoái cảm tụ tập trên người Lệ Sâm đạt tới điểm giới hạn, giây lát liền đột phá.
Chấn động mãnh liệt khó có thể thừa nhận như thế làm Lệ Sâm trong lúc nhất thời mềm nhũn nằm trong lòng đối phương, nhắm mắt lại há mồm thở dốc. Đợi đến lúc tỉnh táo lại, mới phát hiện có một bàn tay đang vuốt ve mặt mình, đôi môi ấm mềm dán lên cái trán đã che kín mồ hôi của cậu, cảm giác ngọt ngào hiện lên trong lòng, làm cho Lệ Sâm trong một giây này giận tím mặt.
Cậu lập tức nhảy dựng lên, túm lấy vạt áo của Tư Dao, kéo phắt người từ trong ghế dựa lên, đẩy thật mạnh về phía cánh cửa.
“Anh cút, lập tức cút cho tôi!”
“Trí nhớ của cậu thật kém, đã nói tôi không phải quả bóng rồi.”
Tư Dao cười lắc đầu, thấy sắc mặt Lệ Sâm càng thêm dữ tợn đáng sợ, anh cũng nên một vừa hai phải. Nhún nhún vai, “Được rồi, đừng nóng giận, tôi xin giải thích với cậu thay cho xấu xa của tôi. Thật xin lỗi, cho cậu khổ sở không phải bổn ý của tôi.”
“Ai khổ sở với anh?” Lệ Sâm nhướn thẳng mày, “Đừng vô nghĩa nữa, lập tức cút khỏi văn phòng của tôi.”
“Cậu biết không? Bộ dáng tức giận của cậu, thật sự rất giống một con nhím con.”
“Anh!”
“Nhìn thấy cậu như vậy, luôn làm cho tôi nghĩ đến một ít chuyện cũ.”
Tư Dao nhắm mắt lại, thở dài, “Đứng ở bên cạnh cậu, tôi cũng thật sự là đủ tự ngược nha.”
Nghe anh ta nói như vậy, trong lòng Lệ Sâm nổi lên một ngọn lửa vô danh càng mạnh hơn lúc trước, rống giận: “Vậy mời anh đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa!”
“Tôi không làm được.”
Tư Dao kiên định nhìn vào ánh mắt của cậu, bỗng dưng sóng mắt chuyển động, thấp giọng nói, “Kỳ thật có một số việc, cậu chỉ cần đi theo cảm giác của mình giống như vừa rồi, ngẫu nhiên giao tất cả cho người khác cũng có thể. Không cần luôn một mình suy nghĩ quá nhiều, như vậy cậu cũng sẽ sống dường như vui sướng hơn.”
“Anh…” Lệ Sâm trừng mắt với Tư Dao, cảm thấy không thể nói lý, trong lòng lại tựa hồ có cái gì đó bị xúc động một chút, ngực xuất hiện một tia đau đớn bén nhọn. Cậu nhăn mày lại, nghiến răng nghiến lợi nói, “Chuyện của tôi, anh không có tư cách xen mồm.”
Tư Dao bất đắc dĩ liếc mắt nhìn cậu, đi lên trước, tay cầm lấy kính đeo vào, lại cầm lấy điện thoại di động ở bên cạnh, rất nhanh bấm lưu loát một dãy số, tiếp theo tiếng nhạc vang lên trong túi quần Tư Dao.
Lệ Sâm sửng sốt, lập tức hiểu được: “Anh còn muốn…”
Tư Dao cười cười, thả di động của Lệ Sâm lại trên bàn, gật gật đầu: “Tôi đi đây. Duy trì liên lạc.”
Cho đến tận lúc thân ảnh của anh biến mất ở ngoài cửa, Lệ Sâm vẫn kinh ngạc đứng tại chỗ.
Phẫn nộ, ảo não, sỉ nhục, hoang mang… Rất nhiều cảm xúc, lồng ngực cậu cơ hồ không cất chứa nổi. Bỗng nhiên, một quyền thật mạnh đánh lên mặt bàn, chén trà trên bàn bị kinh hách mà run lên bần bật.
Người đàn ông kia, không thể tha thứ…