Chương 97: Lại gặp Thất lang
Trong rừng cây trở nên im lặng.
Đảo mắt, tiếng bật cười của Trần Tam lang truyền đến: “Trương Hạng, lá gan của huynh thật không nhỏ, nữ nhân như thế cũng muốn cưới, chẳng lẽ huynh không lo lắng, sau khi nàng gả cho huynh bởi vì tưởng niệm tình lang mà ngày ngày lấy lệ rửa mặt sao?” Hắn nói tới đây thì lại cười đùa: “Nhưng mà kể ra thân phận của huynh và thân phận của nàng cũng rất xứng đôi.”
Những lời này vừa rơi vào tai, Trần Dung liền quay đầu lại. Nàng mở to hai mắt, muốn xuyên qua lớp cây cối rậm rạp nhìn thấy người nọ, nhưng làm sao có thể thấy rõ?
Giọng nói bình thản của Trượng Hạng truyền đến: “Ta tin tưởng nàng là nữ lang như thế, nếu đối với người khác có tình nhất định sẽ không đồng ý gả cho ta, còn nếu nàng nguyện ý gả cho ta thì hẳn đã suy nghĩ cẩn thận thấu triệt.”
Lời vừa dứt, Trần Tam lang đã ha hả cười nói: “Huynh thật đúng là rộng lượng bao dung.”
Tiếng bước chân giẫm đạp trên tuyết truyền đến, hai người cách Trần Dung càng ngày càng gần.
Dần dần, giọng nói của Trần Tam lang chỉ còn cách nàng chưa đến mười lăm bước chân: “Được rồi, được rồi, không nói về nữ nhân nữa. Trương Hạng, từ sau khi bị nhục nhã, mấy bằng hữu ngày xưa hay giao du thân thiết ngay cả bóng dáng cũng không trông thấy. Chỉ còn một mình huynh thôi. Ai, cổ nhân nói, hoạn nạn gặp chân tình, ngày xưa chúng ta ít khi nói chuyện với nhau, thật không ngờ, khi thật sự có chuyện cũng chỉ có huynh là người đáng tin nhất.”
Trương Hạng cười cười.
Bọn họ đi tới một đường nhỏ dọc theo bờ hồ cách Trần Dung mười lăm bước. Lúc này tuyết đọng trên đường khá lầy lội, hai người đi rất chậm.
Trần Dung lặng lẽ ló đầu ra.
Đứng ở bên trái đúng là Trần Tam lang. Đi cùng với Trần Tam lang là một thanh niên tầm 18, 19 tuổi, gương mặt chữ điền, ngũ quan đoan chính, màu da ngăm đen, một đôi mắt to có thần. Bộ dạng của hắn cũng rất cao lớn, đứng ở bên cạnh Trần Tam lang, tuy rằng không có vẻ trắng trẻo tuấn lãng, nhưng lưng thẳng cộng thêm màu da khỏe mạnh lại có vẻ khiến Trần Tam lang tửu sắc quá độ trở nên lu mờ.
Ánh mắt Trần Dung chuyển về phía quần áo hắn, trời lạnh như thế mà hắn cũng chỉ khoác tấm áo lông cáo, nhưng nhìn cho kỹ có thể thấy chỗ cổ và tay áo có dấu vết bị mài mòn.
Hẳn hắn chính là Trương Hạng. Diện mạo, thân gia, còn có khí chất như thế, đúng là sĩ tử hàn vi nàng vẫn muốn tìm kiếm!
Trần Dung mở to hai mắt, nhìn hắn cùng Trần Tam lang càng đi càng xa. Đến khi bọn họ biến mất không thấy đâu, nàng mới bắt đầu đi trở về.
Chỉ trong nửa ngày, khi chạng vạng, trên trời lại bắt đầu có tuyết rơi.
Đối với người trong thành Nam Dương mà nói, tuyết rơi chính là ông trời che chở bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người vốn có chút bất an lại một lần nữa cười vui. Ngay cả trong Trần phủ cũng là sanh nhạc vang trời, Trần Công Nhương và các bằng hữu ban ngày ban mặt đã mang theo ca kĩ bắt đầu đạp tuyết ngâm thơ ca hát.
Những việc này cũng không liên quan đến Trần Dung.
Trong nửa ngày, nàng suy nghĩ mãi mà không thể tìm thấy cơ hội để tiếp xúc với sĩ tử Trương Hạng kia – đúng là vô lực, phụ huynh không ở đây, nàng chỉ là một nữ lang, ngay cả cơ hội quen biết với người khác phái cũng không có.
Than thở một hồi, Trần Dung quyết định tìm chút việc để giết thời gian. Vì thế nàng gọi Thượng tẩu, ngồi trên xe ngựa, chuẩn bị tới xem vài cửa hàng của mình.
Ngay khi nàng vén lên rèm xe, bước lên xe ngựa, một tiếng bước chân vang lên. Trong nháy mắt, giọng nói của tỳ nữ từ ngoài cửa viện truyền đến: “A Dung ở đây không?”
Trần Dung ngẩn ra, đáp: “Ở đây.”
Bốn tỳ nữ bước vào cửa viện. Đi dẫn đầu, đúng là người vẫn đi theo bên cạnh Nguyễn thị kia.
Thật không ngờ đến đây tìm nàng lại là người Nguyễn thị, trong nháy mắt, Trần Dung cảnh giác, nàng nhảy xuống xe ngựa, nói: “Phu nhân có việc gì cần phân phó sao?”
Tỳ nữ đi đầu kia khinh miệt liếc nhìn động tác lỗ mãng của nàng, thi lễ qua loa rồi nói: “Tối hôm nay, phủ Nam Dương vương có yến tiệc. Nay nữ lang đã là người nổi danh trong thành Nam Dương, phu nhân muốn ta tới nói một tiếng, thỉnh nữ lang sớm chuẩn bị để dự tiệc đúng hẹn.” Nói vừa xong, nàng ta liền xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng tỳ nữ dần dần đi xa, Trần Dung có chút đăm chiêu.
Bình ẩu đi đến phía sau nàng, hỏi với giọng bất an: “Nữ lang, nhưng mà Nam Dương vương?”
Trần Dung lắc đầu, khẽ nói: “Các nàng không hề khách khí với ta, hẳn là không có gì dối trá.”
Hiện tại canh giờ đã không còn sớm, nếu có yến tiệc, nàng phải tranh thủ thời gian tắm rửa thay quần áo.
Hai canh giờ sau, trời trở nên ảm đạm. Nhờ có tuyết đọng khắp nơi, ánh đêm cũng sáng ngời thêm vài phần.
Trong ngoài Trần phủ, đèn lồng khắp nơi, cây đuốc bập bùng.
Xe ngựa của Trần Dung bắt đầu chậm rãi ra khỏi phủ đệ. Vốn, nàng nên đi theo phía sau Trần Nguyên, nhưng đợi mãi cũng không thấy có ai tiến đến, Trần Dung đành phải ngồi trên xe ngựa, tự động xuất phát.
Trên bầu trời, bông tuyết lớn vẫn bay bay, xuyên thấu qua bông tuyết, đèn đuốc bập bùng phía trước cũng trở nên lập lòe.
Thượng tẩu vừa thét to, vừa hỏi Trần Dung ngồi trong xe ngựa: “Nữ lang, không có thiếp mời, nếu bị cự tuyệt ngoài cửa vậy rất mất mặt.”
Trần Dung vén rèm xe, một bên đánh giá cảnh tượng bốn phía cùng xe ngựa lui tới, một bên trả lời: “Nếu thật sự bị cự tuyệt ngoài cửa, Trần Nguyên cũng sẽ bị mất mặt, không cần lo lắng.”
Nàng nhìn xung quanh một hồi, liền phát hiện xe ngựa lui tới rất nhiều, dường như người nổi danh và quyền quý trong thành Nam Dương đều hướng tới phủ của Nam Dương vương. Điều này làm cho Trần Dung thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Vừa thả lỏng, Trần Dung thả rèm xe, dựa vào thành xe nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, xe ngựa khẽ lắc lư rồi ngừng lại.
Trần Dung mở mắt ra, ngồi thẳng dậy hỏi: “Sao vậy?”
Giọng nói của Thượng tẩu từ bên ngoài truyền đến: “Phía trước có nhóm nữ lang chặn đường.”
Không đợi Trần Dung hỏi lại, tiếng hoan hô, tiếng thét chói tai của nữ tử đã vang lên.
Trong sự huyên náo, một nữ tử như si như túy kêu lên: “Thất lang, Thất lang, nếu đã xuất môn sao không lộ ra khuôn mặt, để ta chờ đến say lòng?”
Từ ngữ của nàng sử dụng rất cao diệu, trong khoảng thời gian ngắn, mười mấy nữ tử đồng thời cười kêu lên: “Đúng rồi đúng rồi, mau mau lộ khuôn mặt, để chúng ta say lòng.”
“Thất lang, ngày ngày chàng ít khi xuất môn, hôm nay nhìn thấy mà không được gặp mặt, quá vô tình mà?”
“Thất lang, xin cho ta nhìn ngắm.”
Trong tiếng cười vui, Thượng tẩu cười nói: “Nữ lang, là Vương Thất lang đến đây, xe ngựa của ngài bị chúng nữ ngăn ở giữa.”
Trần Dung nhẹ nhàng lên tiếng. Nàng chậm rãi vén màn xe, nhìn về phía trước.
Ngay khi nàng nâng mắt, rèm xe của Vương Hoằng cũng được vén lên, trong tiếng thét chói tai của chúng nữ, gương mặt chàng tuấn dật cao xa, bóng dáng màu trắng phiêu nhiên như tiên xuất hiện ở trước mắt Trần Dung.
Trên bầu trời, bông tuyết bay xuống, khắp trời đất trắng xoá một mảnh, chàng mặc áo bào trắng, mỉm cười nhìn mọi người, trong khoảng thời gian ngắn, Trần Dung chỉ cảm thấy trên bầu trời như có một ngôi sao sáng hạ xuống thế gian.
Chàng vĩnh viễn đều là như vậy, cho dù xuất hiện vào lúc nào ở chỗ nào cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy trước mắt sáng ngời, sẽ khiến cho người ta cảm thấy thế giới này thật sự là xinh đẹp như mộng như ảo.
Trần Dung nhìn chàng, rồi rũ hai mắt, hai tay vò chặt, khẽ nói: “Lang quân như ngọc như nguyệt thế này, ta còn dám động tâm sao?” Trong giọng nói hàm chứa trào phúng.
Nàng quyết đoán vươn tay kéo rèm xuống, nói với Thượng tẩu: “Đi đường khác đi.”
“Vâng.” Thượng tẩu đáp ứng, điều khiển xe ngựa chuyển vào một con ngõ khác.
Sau hai khắc, xe ngựa Trần Dung đã đi tới bên ngoài phủ Nam Dương vương.
Phủ Nam Dương vương được kiến tạo thập phần khí phái xa hoa, đại môn có tường thành rất cao, từng viên đá cẩm thạch thật lớn, ở trong ánh tuyết tản ra uy nghiêm cùng bảo vệ nghiêm mật.
Trần Dung liếc nhìn hộ vệ cầm thương đứng ở hai bên đại môn, nói với Thượng tẩu: “Đừng do dự, tiến lên đi.”
“Vâng.”
Trần Dung xếp sau mười chiếc xe ngựa, khi tới phiên nàng thì đã qua một khắc.
Một hộ vệ cung kính hỏi han: “Nữ lang Hà gia sao? Thỉnh dâng danh thiếp.”
Thượng tẩu mang theo khuôn mặt tươi cười, nói: “Nữ lang nhà ta là theo lang chủ đến, có điều đi ở phía sau……”
Không đợi lão nói xong, hộ vệ kia đã cao giọng quát: “Danh thiếp!”
Khi Thượng tẩu nghẹn lời, giọng nói của Trần Dung đã từ trong xe ngựa truyền ra: “Tẩu, chúng ta trở về đi.”
Thượng tẩu do dự, lão đối diện với ánh mắt cùng nụ cười châm biếm từ bốn phía quay sang nói với hộ vệ kia: “Vậy, chúng ta đi.”
Lúc này, một kẻ sĩ đi tới phía sau hộ vệ, cao giọng hỏi: “Vị này là nữ lang của Trần phủ, là Trần thị A Dung sao?”
Lời vừa dứt, bốn phía trở nên yên tĩnh.
Trần Dung cũng ngẩn ra. Nàng vừa nghe thấy giọng nói của kẻ sĩ này có chút quen thuộc, lập tức xuyên thấu qua khe hở của rèm xe nhìn ngắm, mới phát hiện kẻ sĩ trước mắt này không phải chính là Trương Hạng giao hảo với Trần Tam lang kia sao? Sao hắn có thể ở trong phủ của Nam Dương vương chứ?
Khi Trần Dung trầm mặc, Thượng tẩu ở một bên đáp: “Vâng, nữ lang nhà ta là Trần thị A Dung.”
Hộ vệ kia ngẩn ra, lui về phía sau một bước, vang dội nói: “Trần thị A Dung ư? Tất nhiên là có thể đi vào. Mời.”
Khi Thượng tẩu lên tiếng đánh xe, Trần Dung vén rèm xe lên. Trần Dung mặc quần áo sắc lam tím giao nhau, diện mạo diễm mĩ động lòng người xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Mọi người ở đây đều hướng tới nàng đánh giá, ánh mắt của Trần Dung nhìn về phía kẻ sĩ Trương Hạng kia, nàng đã tươi cười với hắn, đang chuẩn bị mở miệng thì thấy Trương Hạng chuyển mắt nhìn về phía sau nàng chăm chú.
Mọi ánh mắt cũng đổ dồn về phía sau nàng.
Trần Dung ngạc nhiên quay đầu, nàng còn chưa thấy rõ người tới, một chiếc xe ngựa đã chạy đến bên cạnh nàng, đồng thời, một giọng nói thanh nhuận, như nước suối chảy động lòng người truyền đến: “A Dung cũng đến đây sao? Cùng đi thôi.” Đúng là giọng của Vương Hoằng!
Khung cảnh lặng ngắt như tờ, Trần Dung chậm rãi ngẩng đầu nhìn Vương Hoằng.
Nàng đối diện là khuôn mặt tuấn mỹ mang theo cười mỉm của chàng.
Giờ phút này Trương Hạng đứng chếch phía sau Vương Hoằng, hai khuôn mặt cùng lúc xuất hiện trong tầm nhìn của nàng.
Trương Hạng ngẩng đầu, ánh mắt chuyển sang ngưỡng mộ nhìn Vương Hoằng, giờ khắc này, Trần Dung không tự chủ được thầm than: Bên cạnh nam nhân trước mặt này, chỉ sợ mọi nam nhân đều trở nên tục tằng giống như gà cẩu vậy! Sau khi thầm thở dài một phen, Trần Dung thu hồi ánh mắt.
Ánh mắt của nàng vừa mới thu hồi chuyển về phía Vương Hoằng, giọng nói thanh nhuận êm tai tựa tiếu phi tiếu lại khe khẽ vang lên bên tai: “A Dung đang nhìn gì thế? Ánh mắt sáng quắc giống như trộm vậy!”