Chương 105: Khúc chiết
Cười cười, Nguyễn thị vươn tay ngọc chỉ xuống, một bên vòng quanh chén trà, một bên nhỏ nhẹ nói: “Không sai, là người biết câu dẫn nam nhân. Lang Gia Vương Thất, Nhiễm tướng quân, còn có Nam Dương vương, hồn của bọn họ đều bị nữ lang như ngươi câu đi mất rồi.” Nói tới đây, Nguyễn thị không biết nghĩ đến cái gì, nụ cười mang theo vẻ chán ghét: “Nếu ch.ết thì quá đáng tiếc.”
Tay phải bà ta vung lên, ra lệnh: “Áp giải xuống đi, nhớ rõ phải trông chừng cẩn thận. Còn nữa, người ở viện của nàng cũng phải quản chặt chẽ.”
“Vâng.”
Lý thị đi đến phía sau Trần Dung, đẩy mạnh nàng một cái, quát: “Đi!”
Trần Dung quay đầu trừng nhìn nàng ta một cái, trong mắt chứa sát khí khiến cho Lý thị không tự chủ được lui ra sau vài bước, nàng mới xoay người hướng ra phía ngoài.
Trên đường đi, ngay lúc Trần Dung bước lên bậc thang, nàng đột nhiên ngừng chân, nói: “Lần trước ở trong thành Mạc Dương, mọi người Vương thị hỏi ta có thể có điều gì e ngại không. Phu nhân có biết ta trả lời thế nào không?”
Nguyễn thị nhíu mày, không kiên nhẫn đặt chén trà xuống bàn, vừa muốn thét ra lệnh nhóm tỳ nữ mau lôi nàng đi, Trần Dung đã lớn tiếng nói: “Lúc ấy ta đã nói, ta e ngại nhất, không phải là ch.ết, mà là không thể khiến tộc bá Trần Nguyên và phu nhân của hắn vui vẻ.”
Nàng nói tới đây, nhìn Lý thị và Nguyễn thị cười lạnh một tiếng, quay đầu xoay người, bước nhanh rời đi.
Nhìn bóng dáng của Trần Dung, Nguyễn thị vươn tay vỗ trên án, tức giận đến gương mặt đỏ bừng: “Nàng, nàng dám uy hϊế͙p͙ ta? Nàng dám uy hϊế͙p͙ ta sao?”
Đảo mắt, Nguyễn thị lại ngồi xuống, bà ta lại bưng lên chén trà nhấp một ngụm, cười lạnh: “Lấy Lang Gia Vương thị ra hù dọa ta sao? Trần thị A Dung, Vương Hoằng còn khó bảo toàn tính mạng của bản thân, ngay cả giữ được, ngay cả địa vị quý thiếp cũng không nguyện ý cho ngươi, ngươi tính là cái gì? Hừ, cũng không nhìn xem bản thân có xuất thân diện mạo gì, còn muốn cậy vào nam nhân gặp dịp thì chơi đó sao!”
Trần Dung lại đi vào trong nhà gỗ nhỏ lần trước.
Một khắc khi cửa phòng đóng lại, tỳ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh người Lý thị nơi cằm nhọn bên miệng có nốt ruồi duyên nhìn chằm chằm nàng, âm âm cười nói: “Trần thị A Dung, đao nhỏ kia của ngươi không phải đùa giỡn rất vui sao? Hôm nay sao không lấy ra đùa giỡn?” Cười đến đây, tỳ nữ này lại lấy lòng nhìn về phía Lý thị.
Lí thị thì cao ngạo nâng cằm, nhìn chằm chằm Trần Dung.
Trần Dung chuyển mắt, không để ý đến các nàng.
Tỳ nữ kia thấy thế, kêu lên: “Để xem ngươi đắc ý tới khi nào!” Lúc này, Lý thị cũng âm âm nói: “Trông chừng nàng cho kỹ, đóng cửa phòng lại.”
“Vâng, vâng.”
Sau khi cửa phòng đóng lại, Trần Dung nghe thấy các nàng ở bên ngoài kêu lên: “Giám sát chặt chẽ một chút.”
“Vâng.”
Thời gian dần dần trôi qua.
Trần Dung ôm hai đầu gối ngồi trên tháp, nhìn cửa sổ ở mái nhà trên đỉnh đầu kia, cắn môi không ngừng suy nghĩ.
Người như nàng vốn không phải đặc biệt thông minh, bằng không kiếp trước, dù thế nào cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy.
Nàng ngồi ở chỗ này suy nghĩ tới tới lui lui, nhưng kế sách thoát thân gì cũng không nghĩ ra. Hiện tại nàng chỉ có thể khẩn cầu, thiệp mời kia không phải Nguyễn thị và Lý thị gây ra, bằng không, lúc này nàng thật đúng là chạy trời không khỏi nắng.
Trần Dung đem mặt chôn ở hai đầu gối, trong hoảng hốt, khuôn mặt của Vương Hoằng lại xuất hiện ở trước mắt. Một đêm kinh hồn táng đởm hôm qua một lần lại một lần được tái hiện trong đầu của nàng.
Đảo mắt, trời đã tối.
Trong nhà gỗ nhỏ đã tối đen không thấy rõ năm ngón tay, nếu không phải bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng người nói, tiếng vui cười, Trần Dung cũng bị chính tiếng tim đập của mình làm điên mất.
Cũng không biết qua bao lâu, trên cửa sổ ở mái nhà dần dần có tinh quang xuất hiện, tiếng người nói dần dần tắt.
Lúc này, tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến.
Trần Dung nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng lao ra một bước, tiến đến cửa phòng nhìn qua.
Quả nhiên, tiếng bước chân kia hướng đến đây.
Tim Trần Dung đập trở nên dồn dập mà bối rối.
Chỉ chốc lát, tiếng bước chân xuất hiện ở cửa phòng. Sau đó truyền đến, là tiếng khóa mở ra.
Trần Dung bước nhanh trở lại tháp ngồi xuống.
‘Kẹt’ một tiếng, cửa phòng mở ra, ánh sao đập vào mắt.
Xuất hiện ở cửa phòng là hai tỳ nữ cùng hai hộ vệ cao lớn. Sau khi hai tỳ nữ liếc nhìn Trần Dung một cái, chuyển sang hai hộ vệ thấp giọng nói: “Động tác mau chút.”
Động tác mau chút!
Trần Dung hoảng hốt.
Nàng vội vàng đứng lên, không đợi nàng định làm gì, bốn người kia đã nhất tề xông lên, trong nháy mắt, một miếng vải trắng đã bịt kín miệng Trần Dung, đồng thời, hai tay nàng bị áp chế, cả người thân bất do kỷ nghiêng ngả về phía trước.
Một chiếc xe ngựa đỗ ở ngoài cửa.
Đảo mắt, nàng đã bị hai hộ vệ ném vào trên xe ngựa. Vừa nghĩ đến hai chữ tự tử, Trần Dung muốn thả người nhảy xuống, nhưng nào biết, hai tỳ nữ cũng là người luyện võ, nàng vừa động, hai nàng liền một trái một phải xông lên, chỉ hai ba cái hai vai nàng đã đồng thời bị áp chế, vải trắng vừa hơi lỏng ra, lại bịt chặt miệng của nàng lại.
Khi xe ngựa khởi động, hai tỳ nữ lấy ra một cuộn dây thừng, trói chặt tay nàng sau lưng.
Đến khi buộc Trần Dung thành cái bánh chưng, toàn bộ tay chân không thể động đậy, hai tỳ nữ mới lôi nàng vào trong xe ngựa, ngồi xuống tháp.
Lúc này, xe ngựa chạy ra ngoài phủ.
Nếu không thể động đậy, Trần Dung cũng không giãy giụa thêm nữa. Nàng nằm ở trong xe, trợn to hai mắt, thầm nghĩ: Bọn họ đây là muốn đem ta mang ra khỏi Trần phủ. Cũng không biết là đưa ta ra bên ngoài giết ch.ết, hay là giam giữ ở chỗ khác?
Cũng kỳ quái, chuyện tới trước mắt, Trần Dung vừa nghĩ đến tử tự, trong lòng cũng không cảm thấy khủng hoảng nữa. Có lẽ, vì đã ch.ết một lần rồi. Có lẽ, là vì nàng cũng không biết, con đường phía trước của mình nên làm thế nào mới có thể tiếp tục cất bước.
Xe ngựa lạo xạo chạy ra khỏi Trần phủ, tiến vào phố Nam Dương.
Đêm đã khuya, trong thành hoàn toàn im lặng, chỉ có các phủ đệ trong các ngõ hay đường nhỏ mới có tiếng sanh nhạc cười đùa truyền đến…… Luôn như vậy, cho dù ngày mai người Hồ dẹp xong thành Nam Dương, nhóm kẻ sĩ cũng không quên tận tình thanh nhạc.
Trong lúc Trần Dung miên man suy nghĩ, xe ngựa xóc nảy đã dừng lại.
Tiếp theo, nó rẽ sang một hướng khác.
Lúc này, một cơn gió lạnh thổi tới, khiến rèm xe phất lên. Trần Dung vội vàng quay đầu nhìn, nàng trông thấy là tường vây cao lớn, bên trong tường vây là một thôn trang.
Thôn trang kia, hai kiếp làm người, nàng cũng đã biết rõ! Đây là thôn trang Nguyễn thị kiến lập trong thành Nam Dương!
Chỉ liếc mắt một cái, rèm xe lại hạ xuống.
Trần Dung nhắm mắt, theo tiếng bánh xe mà tính toán lộ trình.
Ước chừng sau hai khắc, xe ngựa ngừng lại.
Hai tỳ nữ kéo Trần Dung bước xuống xe ngựa, các nàng đưa nàng vào trong một phòng nhỏ.
Sau khi cởi bỏ dây thừng trói nàng, các nàng khóa cửa lại, quay đầu rời đi.
Trần Dung hoạt động hai chân tê mỏi, chậm rãi đứng lên.
Phòng này tuy rằng nhỏ gọn nhưng cũng có một cái tháp, còn có bàn, đồng thời có cửa có cửa sổ, có điều cửa sổ kia bị bịt kín bằng da trâu, đen sì sì làm cho nàng không thể nhìn ra bên ngoài. Sau tháp còn có một cái cửa nhỏ, bên trong đó dường như có một cái bồn cầu.
Nàng nghe ngóng, từ tiếng bước chân cũng có thể nhận ra bên ngoài ít nhất có bốn hộ vệ.
Thấy tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, Trần Dung thở dài nhẹ nhõm, nàng đi đến tháp nằm xuống ngủ.
Nàng đương nhiên không ngủ được, mở to hai mắt, nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, thời gian cũng trôi qua thật sự mau.
Cũng không biết bao lâu, có tiếng nói nhỏ truyền đến. Trần Dung nghe thấy rốt cục có người nói chuyện, suy nghĩ lướt qua trong lòng, vội vàng nhẹ tay nhẹ chân đứng lên, đi đến cạnh cửa nghiêng tai lắng nghe.
“Xác nhận ngủ rồi chứ?”
“Trời sắp sáng rồi, nữ lang như nàng bị ép buộc đến hơn nửa đêm, khẳng định ngủ rồi.”
Người đầu tiên cất tiếng kinh ngạc hỏi: “Nghe khẩu khí của ngươi, thì ngươi nhận ra nữ lang này chăng?”
Giọng người thứ hai có chút khàn khàn, hắn cười nhẹ: “Đương nhiên nhận ra. Ngươi không biết đâu, trong thành Nam Dương nữ lang tuy nhiều nhưng cũng không có một ai so được với người trong phòng này. Chậc chậc, cặp mông cặp ngực kia, chậc chậc, vừa thấy đã khiến cho người ta xương cốt tê dại, nếu có thể ngủ với nàng một đêm, ch.ết cũng đáng.” Hắn ta cười ɖâʍ đãng.
Lúc này, giọng người thứ ba có chút nặng nề truyền đến: “Đừng nói nữa, chủ mẫu đã phân phó, không cho nói nhiều.”
Người thứ nhất cười hì hì, thấp giọng nói: “Nàng muốn chạy cũng không thoát, nói một câu thì đã làm sao?” Dừng một chút, người nọ nói thầm: “Nói đến nói đi, nàng cũng đang ngủ mà.”
Thấy người có giọng nói nặng nề kia không khiển trách hắn, giọng khàn khàn lại vang lên: “Đúng vậy đúng vậy, có gì mà phải lo? Lại nói tiếp thật sự là đáng tiếc, nghe Hồng tỷ nói, chủ mẫu đã phân phó, trước quản lý hai ngày, nếu không có việc gì, thì cho nàng một tấm vải.”
Nghe đến đó, Trần Dung run rẩy toàn thân! Nguyễn thị kia đúng là muốn đẩy nàng vào chỗ ch.ết? Hơn nữa, bà ta còn muốn dựng lên một cảnh nàng tự sát?
Tiếng nói chuyện bên ngoài vẫn còn truyền đến, lúc này người mở miệng là kẻ có giọng nói nặng nề, hắn hiển nhiên có hứng thú, ngữ khí có chút kích động: “Đúng vậy.” Hắn hạ giọng, khẽ nói: “Các ngươi không biết, Hồng tỷ nói, đến lúc đó chúng ta có thể tận tình vui thú, đùa ch.ết cũng không cần làm quá nhanh.”
Lời này ba tiếng kinh hỉ đồng thời truyền đến.
Người có giọng nặng nề lập tức quát khẽ: “Thấp giọng thôi!”
Im lặng một lát, hắn hạ giọng, cười nói: “Đương nhiên, nếu có thể làm cho chính nàng tự sát thì rất tốt. Ta nghe Hồng tỷ cùng cô nương nói, một tiểu cô cả đêm không về, cũng không biết đã gặp chuyện gì. Về nhà luẩn quẩn trong lòng, nói ra ai cũng tin thôi.”
Lại một lần nữa, bốn tiếng cười ɖâʍ đãng đồng thời vang lên.
Trần Dung ngồi đó.
Trong bóng đêm, nàng chỉ cười lạnh lùng.
Đảo mắt, phía đông đã sáng.
Đảo mắt, tiếng ồn ào từ xa không dứt bên tai.
Đảo mắt, ánh sáng từ phía tây truyền đến.
Thời gian trôi qua vẫn không thấy có ai đưa cơm đến cho Trần Dung.
Rốt cục, khi ánh sáng trong phòng trở nên ảm đạm, cửa phòng ‘kẹt’ một tiếng mở ra.
Một tỳ nữ cầm một giỏ trúc xuất hiện ở ngoài cửa phòng. Nàng ta cảnh giác nhìn chằm chằm Trần Dung đang ngồi ở trên tháp, đặt giỏ trúc xuống, không nói hai lời liền đóng cửa phòng lại.
Chỉ liếc mắt một cái, Trần Dung đã nhìn thấy bốn hán tử tráng niên đứng ở bên ngoài, bọn họ đang cười ɖâʍ đãng nhìn nàng, đến tận khi cửa phòng đóng lại.
Trời lại tối đen.
Tiếng ếch kêu, và tiếng sanh nhạc từ một nơi xa xôi bay tới.
Trần Dung vẫn không nhúc nhích ngồi trên tháp, móng tay của nàng đâm thật sâu vào lòng bàn tay. Nàng một lần lại một lần tự nói với bản thân, lúc này nếu có thể đi ra ngoài, ngay cả bộc lộ bản chất thô bỉ tàn nhẫn thật sự của mình, nàng cũng phải thỉnh Vương Hoằng, thỉnh Tôn Diễn hỗ trợ, ra tay xử trí Nguyễn thị cùng Lý thị kia.
Thời gian vẫn trôi qua.
Bất tri bất giác, Trần Dung đã đi vào giấc ngủ.
Sau khi toàn thân đổ mồ hôi lạnh mà bừng tỉnh, trong phòng vẫn tối đen như mực, bên ngoài đã không còn tiếng bước chân gì nữa.
Trần Dung nghiêng tai nghe ngóng, thấy bên ngoài quả thật là im ắng, vội vàng bước chân trần chạy ra đẩy mạnh cửa một cái.
Cửa vẫn bị khóa chặt.
Nàng chạy ra cửa sổ.
Vừa mới chuẩn bị đẩy, bên ngoài tiếng bước chân lại vang lên.
Tiếng động này diễn ra hơn nửa canh giờ. Trần Dung ngồi trở lại trên tháp, lại ngủ mê man.
Khi tỉnh lại, phía đông đã sáng bừng.
Ngày hôm qua khi tỳ nữ tới đưa cơm cho nàng, thái dương đang nóng cháy.
Cũng giống ngày hôm qua, bốn hộ vệ vừa thấy cửa mở liền chen chúc chung một chỗ mê đắm nhìn chòng chọc Trần Dung, cả đám bịt miệng, còn thiếu mỗi chảy nước miếng ra nữa thôi.
Tỳ nữ khóa tới cửa liền rời đi, để lại Trần Dung càng ngày càng bối rối bất an.
Nàng biết thôn trang này, nó ở cửa thành phía bắc của Nam Dương rất xa xôi, là nơi ít người qua lại. Hơn nữa thường để đó không dùng. Thông qua hai đêm lắng nghe, nàng phát hiện trong toàn bộ thôn trang chỉ sợ chỉ có chính mình cùng bốn hộ vệ mà thôi.
Hiện tại, nàng chỉ có thể cầu nguyện, hy vọng Vương Hoằng mau mau thoát khốn, mau mau nhớ tới nàng……. Trừ việc đó ra, nàng thật không biết mình còn có thể làm cái gì.
Cứ choáng váng mệt mỏi sống một ngày bằng một năm mà lê lết qua ba ngày.
Buổi sáng ngày thứ tư, tiếng xe ngựa chạy lạo xạo truyền vào trong tai.
Trần Dung vẫn ngồi không nhúc nhích, nghe thấy tiếng bánh xe càng ngày càng gần, đột nhiên, nàng nhảy xuống tháp, chạy tới cạnh cửa.
Lúc này, trâm cài đã nằm trong lòng bàn tay nàng.
Tay nàng gắt gao nắm trâm cài, không hề chớp mắt nhìn vào cánh cửa.
Chỉ chốc lát, xe ngựa dừng trong sân. Tiếp theo, giọng nói của Trần Tam lang từ bên ngoài truyền đến: “Có phải ở đây hay không?”
Giọng nói của hắn có chút phẫn nộ, cao giọng mà hỏi.
Tỳ nữ xinh đẹp thường xuyên đi theo bên cạnh Lý thị, cằm nhọn, bên miệng có một nốt ruồi duyên khóc nói: “Vâng, vâng.”
Nàng ta mới thốt ra hai chữ thì lại ấp úng không thành lời, hiển nhiên miệng bị bịt lại.
Trần Dung ngẩn ra, tức thì, một tia hy vọng nổi lên trong lòng.
Tiếng bước chân lại vang lên.
Chỉ chốc lát, giọng của Trần Tam lang từ bên ngoài truyền đến, ôn hòa mà thân thiết: “A Dung, A Dung? Muội tử, muội tử ở bên trong sao? Tam ca tới đón muội đây.”
Trần Dung nhìn chằm chằm bên ngoài, khóe miệng rủ xuống, ngữ khí suy yếu, kinh hỉ đáp: “Tam ca? Là Tam ca ư? Huynh tới đón ta sao?”
Nàng nặng nề đập vào cửa phòng.
Tiếng hét lớn của Trần Tam lang truyền đến: “Còn không mau mở ra?”
“Vâng, vâng, vâng.”
Trong tiếng trả lời bối rối liên tiếp, cửa phòng được mở ra.
Ánh mặt trời vừa đập vào mắt, Trần Dung theo phản xạ nâng tay áo che mặt.
Lúc này, Trần Tam lang đi về phía nàng, hắn vừa đi, vừa đau lòng kêu lên: “A Dung, muội gầy đi rồi, ai, nhìn cái cằm này, nhọn đến mức khiến người ta đau lòng.” Vừa nói, hắn vừa mở rộng hai tay ôm Trần Dung. Phía sau Trần Tam lang là vài hộ vệ cao lớn cùng tỳ nữ, bọn họ cố ý vô tình chắn tầm mắt của Trần Dung, dường như không muốn để nàng nhìn thấy thôn trang này.
Trần Dung nghe thấy ngữ khí của hắn quan tâm, từ bi, nàng dùng tay áo che mặt, khóc òa lên.
Trần Tam lang lúc này đi đến bên người nàng, hắn nhìn chằm chằm vòng eo tinh tế chỉ một bàn tay là nắm gọn của nàng, nhìn chằm chằm mái tóc đen dài của nàng, tuy rằng đã vài ngày mà vẫn trơn bóng mượt mà, hai tay duỗi ra, muốn ôm Trần Dung vào trong lòng.
Đúng lúc này, hai chân Trần Dung mềm nhũn, cả người lao về phía trước.
Trần Tam lang ngẩn ra, hắn vội vàng buông nàng, kéo tay áo nàng đang giấu mặt ra. Nhìn nàng nhắm chặt hai mắt, hắn không khỏi ngẩn ngơ.
Lúc này, một người ở phía sau hắn thấp giọng nói: “Nữ lang vui mừng đến hôn mê rồi.”
Trần Tam lang bừng tỉnh đại ngộ, hắn vội vàng kêu lên: “Mau, mau, đem muội tử lên xe ngựa của ta đi.”
Hai tỳ nữ lên tiếng, tiến lên ôm lấy Trần Dung. Khi ôm Trần Dung, bọn họ cố ý vô tình, tay áo dài kia phất qua mặt Trần Dung, chặn ánh mắt của nàng.
Các nàng đi được hai bước, Trần Dung bừng tỉnh lại, ngay lập tức lại khóc òa. Tiếng khóc kia muốn bao nhiêu vang dội thì có bấy nhiêu, muốn chói tai bao nhiêu thì có bấy nhiêu!
Trần Tam lang cả kinh, nhướn mày, không khỏi kêu lên: “Muội tử đừng khóc.”
Nào biết đâu rằng, lời của hắn vừa thốt ra, thừa dịp nhiều người ở đây, tiếng khóc kia càng vang vọng.
Tiếng khóc sắc nhọn cao vút thật sự có thể xé rách màng nhĩ của người ta. Trần Tam lang hét lớn một tiếng, thấy nàng căn bản không lọt tai, không khỏi căm tức, lập tức vung tay áo dài, quát: “Nâng lên xe ngựa đi.”
Hai tỳ nữ vừa muốn nhét Trần Dung vào trong xe ngựa của hắn, Trần Tam lang phẫn nộ quát: “Mắt mù sao? Để nàng ngồi xe ngựa của các ngươi!”
“Vâng, vâng, vâng.”
Hai tỳ nữ ôm Trần Dung đặt nàng lên xe ngựa nhỏ của mình.
Mà lúc này, tỳ nữ xinh đẹp bị Trần Tam lang quăng đến một bên, miệng bị nhét mảnh vải thì được nhóm hộ vệ nâng lên cho vào một xe ngựa cuối cùng.
Xe ngựa khởi động, theo xóc nảy đảo điên, rèm xe vẫn vững vàng, ngay cả gió lạnh thổi tới cũng không hề bay lên.
Dần dần, tiếng khóc sắc nhọn của Trần Dung nhỏ lại.
Dần dần, tiếng khóc dừng lại.
Mà lúc này, xe ngựa đã ra khỏi thôn trang, chạy trên ngã tư đường.
Lỗ tai rốt cục được thanh tịnh, Trần Tam lang thở dài một hơi, hắn dựa vào sau tháp, nuốt một ngụm trà, mắng: “Mẹ nó chứ, nữ nhân vừa khóc òa, mấy ngày nghe thấy cũng sụp đổ!”
Mắng đến đây, hắn nghĩ đến chuyện của mình, liền xốc rèm xe lên, hướng tới chiếcxe ngựa kia ôn nhu cười nói: “Muội tử? Muội tử? Hiện nay đỡ hơn chưa?”
Một hồi lâu, trong xe ngựa mới truyền đến giọng nói khàn khàn của Trần Dung: “Tốt hơn nhiều rồi.” Dừng một chút, nàng thì thào nói: “Đa tạ Tam ca.”
Trần Tam lang cười vui, đảo mắt, hắn cau mày, nói: “Tam ca đến chậm, làm hại muội tử bị nhốt mấy ngày.”
Hắn nói đến đây, mắng với vẻ oán hận: “Đều là tiện tì kia! Nàng ta ở trước mặt mẫu thân ăn nói lung tung, miệng uốn bảy tấc lưỡi. Nhưng mà muội tử yên tâm, Tam ca sẽ không bỏ qua cho tiện tì kia. Lần này sau khi trở về, A Dung muốn đánh muốn giết đều tùy ý!”
Khẩu khí này thập phần chân thành, thập phần động lòng người.
Trần Dung cười lạnh một tiếng. Nếu tối hôm đó nàng không nghe thấy vài hộ vệ nói nhỏ, có lẽ nàng cũng sẽ nghĩ rằng Nguyễn thị chỉ muốn nhốt nàng vài ngày thôi.
Trong tiếng cười lạnh, Trần Dung nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta sẽ không bỏ qua cho nàng ta.” Giọng nói nàng có chút sắc nhọn, có chút hận thù: “Hóa ra là tiện tì kia hại ta ? Tam ca, ta sẽ không buông tha cho nàng ta!”
“Được được, muội đừng buông tha nàng ta.”
Trần Tam lang nở nụ cười hai tiếng, ý bảo xe ngựa tới gần Trần Dung
Hắn ló đầu, dựa sát vào xe ngựa của Trần Dung, thân thiết nói: “A Dung, mấy ngày nay thật đúng là làm khổ muội. Trở về xả giận rồi, tốt nhất muội nên nghỉ ngơi vài ngày. Ta đã dặn dò đầu bếp nấu canh gà để tẩm bổ cho muội.”
Trong xe ngựa, truyền đến giọng nói cảm kích của Trần Dung: “Tam ca, cám ơn huynh.”
Trần Tam lang ha ha cười.
Hắn lùi đầu về, ánh mắt liếc nhìn bóng người mơ hồ của Trần Dung trong xe ngựa một cái, nhủ thầm: Không được, hiện tại không được gấp. Sự việc kia, vẫn nên chờ nàng nghỉ ngơi một hai ngày rồi hẵng mở miệng.
Xe ngựa về tới Trần phủ.
Nó không chạy vào sân Trần Dung, mà là trực tiếp hướng tới sân viện của Trần Nguyên.
Chỉ chốc lát, xe ngựa liền ngừng lại.
Trần dung vừa mới bước xuống, một tiếng nức nở khe khẽ truyền đến. Chỉ thấy tỳ nữ xinh đẹp kia quỳ gối trước mặt Trần Nguyên, hai tay bắt chéo sau lưng, miệng bị bịt kín, tóc tai bù xù.
Trần Nguyên ngồi phía trước nàng ta, mà Nguyễn thị cùng Lý thị đều cúi đầu, vẻ mặt vẻ xấu hổ đứng ở phía dưới, vẫn không nhúc nhích.
Khi Trần Tam lang dẫn Trần Dung đi tới, Trần Nguyên vội vàng đứng lên, hắn tiếp đón Trần Dung, thân thiết nhìn nàng, trầm giọng nói: “A Dung, đừng trách bá phụ.”
Trong giọng nói của hắn có chút nặng nề.
Lúc này hắn thật sự tức giận.
Trần Dung kinh ngạc nhìn hắn, sắc mặt Trần Nguyên biến thành màu đen, hai mắt cũng phun lửa cháy. Dáng vẻ phẫn nộ kia thật đúng là không giống như đang ngụy trang.
Lúc này, Trần Nguyên đón nhận ánh mắt nàng, hắn nhìn thẳng nàng, lại nói: “A Dung, đừng trách bá phụ.”
Ngữ khí thực sự có vài phần thành ý.
Trần Dung cúi đầu, suy yếu nói: “Bá phụ nói quá lời.”
“Không nói quá lời.” Trần Nguyên thực phẫn nộ, hắn đi thong thả vài bước tại chỗ, trầm giọng nói: “Chỉ xuất môn vài ngày trong nhà liền rối loạn. Mấy ngày nay……” Hắn thở hổn hển một hơi, đi nhanh vọt tới trước mặt tỳ nữ kia, giơ chân dùng sức đá một cái.
Cú đá này, hắn dùng mười phần lực đạo. Lập tức tỳ nữ kia kêu thảm thiết một tiếng, lăn về phía sau, ngay cả Lý thị và Nguyễn thị đứng phía sau lúc này cũng đồng thời run rẩy, đầu cũng càng thấp.
Đá một cái còn chưa giải hận, Trần Nguyên lại xông lên đá thêm cái nữa vào ngực tỳ nữ kia. “Phịch” một tiếng, tỳ nữ bị đá mạnh, lập tức thân mình nghiêng đi, phun ra một búng máu tươi, nhưng bị tắc lại ở miếng vải, cả miếng vải đều bị nhiễm đỏ sẫm.
Mà Trần Nguyên còn đang sống ch.ết tung chân đá, hắn vừa dùng sức đá đánh, vừa rít gào như sấm: “Một đám đều không có mắt. A Dung là người các ngươi có thể động vào sao? Tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân!”
Tuy rằng Trần Nguyên không phải sĩ phu, nhưng cũng là người đọc sách, cho tới nay, hắn luôn cố gắng biểu hiện ra vẻ tao nhã. Nhưng một khắc này, hắn lại lộ ra sự hung dữ. Sự phẫn hận này, không phải ngụy trang mà có.
Trần Dung nhìn về phía Nguyễn thị và Lý thị co rúm người, đặc biệt là Lý thị, không khỏi thầm nghĩ: Hay là, chuyện này thực sự chưa được Trần Nguyên cho phép?
Trần Nguyên sống ch.ết đá mấy cái, hắn dừng lại, không khỏi thở hổn hển. Một hồi lâu, hắn mới phất phất tay, nói với Trần Tam lang: “Nhất định A Dung rất mệt mỏi, mang nàng trở về, để nàng nghỉ ngơi một chút.”
“Vâng, phụ thân.”
Trần Dung vừa mới xoay người, phía sau nàng, tiếng rít gào lửa gận của Trần Nguyên lại truyền đến: “Ngươi, đứng ở trong phòng cho ta, không được sự cho phép của ta, làm sao cũng không cho đi!”
Nguyễn thị một hồi lâu mới thấp giọng trả lời: “Vâng.”
Tiếp theo, Trần Nguyên mắng: “Thật sự là mù rồi mà, con mẹ nó đúng là mắt cẩu!” Mắng đến đây, hắn phẫn nộ quát: “Lôi nữ nhân này ra, nhốt ba ngày, ai cũng không được đưa cơm.”
Lúc này đây, là tiếng khóc của Lý thị đáp lời: “Phu chủ.” Giọng nói hạ xuống, nhưng không có cầu xin tha thứ.
Khi tiếng nói càng ngày càng nhỏ, Trần Dung càng ngày càng hiếu kỳ: Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Trần Nguyên lại vì mình xuất đầu lộ diện? Còn có vẻ giận tím tái mặt mày như thế?