Chương 158: Vương Hoằng thẳng thắn
Lang Gia Vương thị Thất lang tựa như thần tiên ở ngay trước mặt mọi người ôm một đạo cô tóc tai tán loạn, xiêm y không chỉnh tề, vô cùng thân thiết, đúng là không hề kiêng nể gì!
Trợn mắt há hốc mồm, Cửu công chúa phản ứng đầu tiên. Nàng ta xông lên một bước, bắt lấy càng xe, không thể khống chế được kêu lên: “Thất lang –” Sau khi hét lên một tiếng, nàng ta bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, hai mắt đẫm lệ, ôn nhu đau lòng nhìn Vương Hoằng, đợi đến khi hai hàng thanh lệ chậm rãi chảy xuống trên gương mặt tú nhã cao quý, Cửu công chúa nói với ngữ khí mất mát: “Thất lang, phụ nhân này đã được bệ hạ thân phong là đạo cô mà…… Chàng làm như thế không phải là một việc hoang đường sao? Mọi người đều sẽ thất vọng về chàng.”
Lời lẽ than thở kéo dài, lộ vẻ khuyên giải an ủi.
Ánh mắt Vương Hoằng chuyển sang nhìn nàng ta.
Liếc nhìn Cửu công chúa hai mắt đẫm lệ lưng tròng, vẻ mặt ôn nhu cùng đau lòng, Vương Hoằng cười nhợt nhạt.
Khí chất của chàng cao xa siêu dật, cười như vậy, bản thân giống như núi tuyết thời viễn cổ, như thần tiên rơi xuống nhân gian khoan thai, vui sướng.
Khẽ cong đôi môi, Vương Hoằng ôn nhu cười nói: “Đa tạ Cửu công chúa.” Nói ra năm chữ này, chàng chuyển mắt nhìn về phía Trần Dung.
Ánh mắt chàng nhìn nàng ta luôn thật tầm thường, không có vẻ ôn nhu cố ý, cũng chưa từng đặc biệt vô cùng thân thiết. Nhưng mà Cửu công chúa đến lúc này, đã không thể không thừa nhận…… Ánh mắt của chàng có thể khiến cho mọi nữ lang trong thiên hạ yêu thương chàng cảm giác được tuyệt vọng. Nó lại chuyên chú như thế! Cho dù phụ nhân kia vốn là người của Vương Hoằng hay không cũng không cần để ý, bất tri bất giác, sự chuyên chú này được khắc vào sâu trong linh hồn!
Vương Hoằng cảm tạ Cửu công chúa xong thì nói với xa phu: “Nghĩ đến đoàn người cũng thưởng thức đủ rồi, có thể đi thôi.”
Xa phu lên tiếng, vừa muốn vung roi, chúng thiếu niên nữ tử vọt lên, lại vây quanh xe ngựa.
Bọn họ vây quanh bốn phía, một nữ tử có đôi mắt đẹp rưng rưng, nàng ta nhìn Vương Hoằng kêu lên: “Ta không tin, ta không tin.”
Nàng ta mím môi, kêu lên: “Thất lang, phụ nhân này có tài có đức gì?”
Nàng ta quay đầu trừng nhìn Trần Dung, oán hận trừng nhìn nàng, kêu lên: “Phụ nhân này, người có tài có đức gì chứ?”
Nàng ta kêu gọi tiếng, mới khiến Trần Dung bừng tỉnh lại.
Trần Dung mở to mắt nhìn, lắc lắc đầu óc hỗn độn, trong tiếng quát hỏi lần thứ ba của nữ tử kia, Trần Dung khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Vương Hoằng.
Nàng thấy là ánh mắt ôn nhu mang theo sủng nịch, lại quá mức bình tĩnh của Vương Hoằng.
Chàng đang nhìn nàng, khi đối diện với bộ dạng hoảng hốt choáng váng của Trần Dung, miệng chàng bất giác cong lên, cúi đầu, thoải mái nở nụ cười.
Nữ tử kia đã nhảy dựng lên, nàng ta bắt lấy càng xe, thét to: “Ngươi chưa trả lời ta mà. Phụ nhân ngươi có tài có đức gì chứ?”
Có tài có đức gì?
Lúc này, Trần Dung đã nghe vào tai.
Nàng chậm rãi quay đầu.
Đối mặt với nữ tử đang tức hận, không nhận được đáp án sẽ không buông tha, đối mặt với đôi mắt của mọi người ở phía sau nàng ta, đối mặt với Cửu công chúa với vẻ mặt khóc thảm, không thể che giấu sự oán độc, Trần Dung lấy lại bình tĩnh, khe khẽ trả lời: “Ta ư? Ta vô đức vô năng.”
Ngay khi nữ tử kia nhịn không được muốn cất giọng mỉa mai, Trần Dung dường như tỉnh táo lại, nàng mỉm cười nhìn mọi người, đôi mắt sáng trong lấp lánh, nhẹ nhàng nói: “Ta chỉ là, trong hàng ngàn hàng vạn người, lại lọt vào mắt chàng, rồi lại trở thành kiếp của chàng.” Nói rõ ra thì chàng là kiếp của nàng. Hai thế làm người, nàng đều không thể trốn tránh tình kiếp.
Trong sự ảm đạm mất mát của chúng nữ, Trần Dung cười tao nhã, bình tĩnh, ung dung chậm chạp nói tiếp: “Đã là kiếp, đó là duyên nợ từ kiếp trước…… Điều này không hề liên quan đến thân phận, cũng không liên quan đến tài đức gì cả.”
Chúng nữ còn đang trừng mắt nhìn Trần Dung, có điều lúc này, các nàng cũng không biết nên nói gì hay nên làm gì nữa.
Trần Dung thu hồi ánh mắt, cười với Vương Hoằng, nàng ghé vào trên người chàng, từ trên vách xe phía sau người chàng lấy ra cầm chàng thường dùng.
Bàn tay trắng nõn lướt qua, tiếng đàn hoa lệ mang theo cô tịch, róc rách như suối chảy.
Trần Dung cúi đầu, tùy ý để mái tóc rũ xuống, tiếng đàn phiêu đãng, nàng cất giọng ngâm xướng: “Dương liễu hoa, dương liễu hoa, phiêu phiêu bay đến nhà ai? Vốn là bạc mệnh trong gió, lại như hoa mai nở giữa mùa xuân! Vốn là tuyết trong một tảng băng, tại sao để ta gặp gỡ chàng?”
Một khúc kết thúc, Trần Dung nâng cổ cầm truyền thừa ngàn năm kia lên, không chút nào để ý đập mạnh trong xe ngựa!
Ngay lập tức, tiếng cầm vỡ nát vang lên, xuất hiện một vết rạn lớn không thể tu bổ.
Trong lúc mọi người trợn mắt há hốc mồm, bàn tay trắng nõn của Trần Dung khẽ nâng, nàng vén tóc mai, cất cao giọng, cười nói với Cửu công chúa: “Nếu công chúa gặp bệ hạ thì làm ơn nói rõ, là do ta câu dẫn Thất lang, chàng mới rối loạn tâm hồn, mất đi thể thống.”
Nói tới đây, Trần Dung nhìn xa phu đối diện với liên tiếp biến cố mà trở nên sửng sốt kêu lên: “Đi thôi.”
Đến khi bọn họ rời đi, mặt sau vẫn hoàn toàn im lặng.
Xe ngựa đã đi xa, bốn phía tiếng hít thở, tiếng người nói như cách qua non sông. Giọng khàn khàn, có chút khổ sở của Vương Hoằng lúc này nhẹ nhàng truyền đến: “A Dung tội gì như thế.”
Trần Dung không quay đầu, nàng chỉ cúi đầu, vẫn không nhúc nhích.
Vương Hoằng nhìn nàng như thế, bất tri bất giác, đáy lòng có chút chua chát, cũng có chút vui mừng. Chàng từ từ nghiêng người, từ từ vươn hai tay, từ từ ôm nàng vào trong lòng.
Trần Dung không hề giãy dụa.
Nàng cứng ngắc, vẫn không nhúc nhích để chàng ôm vào trong lòng.
Vương Hoằng cúi đầu, nhìn gương mặt trong lòng xinh đẹp như xuân hoa, rất lâu sau đó, chàng mới khẽ nói: “A Dung, ta chỉ là……” Chàng thở dài một tiếng, thì thào nói: “Chỉ là không thể buông tay với nàng.”
Tiếng nói của chàng vừa dứt, Trần Dung nằm ở trong lòng chàng không thể tự ức chế mà nghẹn ngào. Nàng mới chỉ nức nở một tiếng, vừa mở đầu, nước mắt kia dù thế nào cũng không thể ngăn lại.
Nàng chôn ở trong lòng chàng, càng không ngừng nức nở, hai vai run rẩy.
Vương Hoằng ôm nàng, cúi đầu, hôn lên mái tóc nàng, thì thào nói: “Khanh khanh, đừng rơi lệ…… Nàng như thế, ta sẽ đau lòng.”
Lúc này, tiếng nói của chàng vừa thốt ra, tay Trần Dung nắm thành quyền, nặng nề đấm một cái trong lòng chàng! Tiếp theo, lại đấm thêm một cái!
Vung quyền tới tấp. Trần Dung đã từng tập võ, hơn nữa ôm nỗi hận mà ra tay, từng quyền hữu lực, đánh mạnh vào đa thịt.
Vương Hoằng cố nén đau đớn, liên tiếp hôn lên đỉnh đầu nàng, ôn nhu nói: “Khanh khanh, khanh khanh của ta…… Đừng khóc, rơi lệ hại thân mà.”
Giọng nói này ôn nhu đến cực điểm, trong sự thanh nhuận lộ ra khàn khàn, thật sự êm tai đến xiêu lòng người.
Nhưng Trần Dung nghe thấy lại càng hận!
Nàng cắn môi, đấm vào ngực chàng, khiến cho Vương Hoằng đau đến mức cơ bắp trên mặt đều vặn vẹo.
Trần Dung nghẹn ngào, nói với giọng: “Chỉ vì chàng không muốn buông tay, chàng tặng cho ta danh hào, còn bắt buộc bệ hạ đáp ứng nó? Nếu không phải chàng đẩy ta lên đầu sóng ngọn gió, vì sao ta làm đạo cô cũng không được yên tĩnh? Ta vốn đã có cách, ta vốn đã có cách mà…… Đều là chàng, đều là chàng, Thất lang, sao chàng lại đáng giận như thế? Chàng đẩy ta lên đầu sóng ngọn gió, làm cho mọi quý nhân đều chú ý tới sự tồn tại của ta, làm cho ta không thể không thừa nhận sự rình mò của những người đó!”
Nàng hận! Rất hận! Lần đó, nàng không nên đi, nhưng theo bản năng vẫn phải làm việc theo lễ nghi thế tục. Mà quan trọng hơn là, nàng suy nghĩ theo hướng lạc quan, nàng còn tưởng rằng, ván đã đóng thuyền, sau khi nàng đi gặp bọn họ, có lẽ có thể nhận được nhiều sự che chở hơn……
Nàng đã đánh giá sai Vương Hoằng rồi.
Hiện tại Trần Dung đã biết, lần đó, cho dù nàng không đi tìm Vương Hoằng, Vương Hoằng cũng sẽ tặng cho nàng danh hào, cũng sẽ thông qua phương thức khác làm cho tất cả mọi người biết, nàng là người của Vương Hoằng chàng, là mỹ nhân rất có địa vị ở trong lòng chàng.
Lúc này Trần Dung đã không thể tự chế, nàng lấy tay áo che miệng, nhưng cũng không thể ngăn được tiếng nức nở cùng lệ rơi.
Vương Hoằng thấy thế, vội vàng ôm chặt nàng vào trong lòng, chàng ôn nhu kéo tay áo nàng che miệng ra, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng dán lên ngực mình.
Trần Dung thật sự rất hận, sau khi đánh mấy quyền thì nghẹn ngào nói: “Hiện tại lại như vậy, chàng nhất định không thích bệ hạ chú ý ta. Chàng, rõ ràng chàng có rất nhiều cách để giải quyết trước trò gây khó xử của bệ hạ, vì sao lại lựa chọn cách này? Lúc này, chàng lại đẩy ta ra đầu sóng ngọn gió! Đúng vậy, thế nhân có lẽ là chỉ trích chàng hoang đường, nhưng tộc nhân của chàng thì sao? Những người sùng bái chàng thì sao? Bọn họ sẽ cho rằng ta là yêu nữ hủy hoại chàng, sẽ tìm cách diệt trừ ta. Mà dưới tình cảnh không thể trốn tránh uy hϊế͙p͙ của tử vong, ngoài việc dựa vào chàng, thật sự dựa vào chàng, lấy lòng với chàng, ta còn có thể làm cái gì? Ta là một phụ nhân vô gia vô thế, không nơi nương tựa, còn có thể làm cái gì chứ? Chàng, chàng cứ vậy hai lần ba lượt lại ném ta vào giữa sóng biển cuồn cuộn, rồi sau đó dùng dây thừng cứu ta trở về, lại ném ra, rồi lại cứu về…… Chàng thật sự đáng giận!”
Trần Dung cũng là người thông minh, đã sống hai kiếp, nàng có thể khống chế dục vọng nảy sinh. Cũng chính bởi vì vậy, nàng hận đến cực điểm tình thế bức bách xuất phát từ sự âu yếm của một người…… Mà đó lại là Thất lang của nàng, chỉ có thể yêu thương mà không thể tức giận!
Nghẹn ngào, gằn từng tiếng thổ lộ ra, Trần Dung vẫn vung từng quyền đấm vào ngực chàng.
Cũng không biết đấm bao lâu, Vương Hoằng nhẹ nhàng nắm tay nàng.
Chàng cúi đầu, thổi nắm tay đã đánh đỏ bừng một hơi, nói với giọng ôn nhu: “A Dung, bị xước da rồi, đổi tay kia đi.”
Lời này vừa thốt ra, Trần Dung lại không thể áp chế được mà nức nở.
Đột nhiên, nàng vươn tay ôm gáy chàng, lao về phía trước, cắn mạnh một cái.
Vốn, nàng chuẩn bị cắn vào động mạch nơi gáy chàng, nhưng trong nháy mắt, khi chạm tới da thịt ấm áp kia, nàng tự nhiên lướt qua, tự nhiên tránh né yếu hại bên gáy, cắn lên bờ vai của chàng.
Cúi xuống, Trần Dung mạnh mẽ dùng răng cắn xé. Sau khi miệng đầy mùi máu, nàng vẫn không dừng lại, trong nháy mắt, tiếng da thịt xé rách truyền đến, đảo mắt, miệng vết thương bị nàng cắn xé mở rộng ba phân.
Mà lúc này, nàng vẫn cắn xé miệng vết thương kia!
Máy chảy như suối, đảo mắt đã nhiễm đỏ áo trắng trước ngực chàng.
Máu tươi chảy xuống, tiếng Vương Hoằng khẽ kêu rên thỉnh thoảng truyền đến. Tiếng kêu rên này là khi một người sau khi cố nén đau đớn kịch liệt mà phát ra.
Vừa nghe thấy, Trần Dung ngừng cắn xé.
Nàng chậm rãi rời khỏi miệng vết thương đầm đìa máu, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Hoằng.
Nàng đối mặt với Vương Hoằng vẫn đang nhìn nàng. Lúc này, trong đôi mắt sáng trong như nước của Vương Hoằng lộ vẻ ủy khuất, thậm chí trên môi dưới của chàng vì cố nén đau đớn mà để lại dấu vết bị cắn chặt.
Vương Hoằng ủy khuất, đáng thương, bất lực nhìn Trần Dung, thấy nàng nhìn về phía mình, chàng miễn cưỡng cười, nói với giọng suy yếu: “A Dung cắn chưa đã sao? Không bằng đổi bên này cắn đi.” Nói xong, chàng đem vai phải của mình ra đưa đến bên môi Trần Dung. Có điều thời điểm nghiêng bả vai qua, dường như động đến miệng vết thương bên kia, chàng phát ra một tiếng kêu rên cố nén đau đớn, động tác cũng hơi chậm chạp.
Trần Dung trừng nhìn chàng, oán hận khẽ nói: “Đừng vội như vậy, mới chỉ đau đớn thế mà thôi!” Đau đớn về thể xác, cũng không phải nàng chưa từng trải qua? So với tâm linh thống khổ, thật sự là nhỏ nhoi không đáng kể!
Nói thì nói như vậy, cuối cùng nàng vẫn không cắn nổi nữa.
Oán hận đẩy chàng ra, Trần Dung quay đầu. Nàng đưa lưng về phía Vương Hoằng, tiếp tục nức nở.
Dần dần, tiếng nghẹn ngào ngừng lại.
Dùng tay áo che mặt, Trần Dung thì thào nói: “Ta hận chàng!”
Giọng nói trảm đinh tiệt thiết, nghiến răng nghiến lợi!
Vương Hoằng lại ôm nàng vào lòng, dùng cằm vuốt ve mái tóc của nàng, chàng ôn nhu nói nhỏ: “Ta biết.”
Trần Dung nhắm hai mắt, nước mắt lại chảy xuống: “Ta muốn giết chàng.”
Vương Hoằng cúi đầu, chàng in một nụ hôn lên gương mặt nàng, nhẹ nhàng hôn lệ trên mặt nàng, ôn nhu nói: “Ta biết.”
Trần Dung thì thào nói: “Phụ nhân trong thiên hạ nhiều như vậy…… Ngay cả ban đầu ta muốn lợi dụng chàng, chàng trả thù cũng trả thù đủ rồi, muốn chiếm thì cũng chiếm được rồi. Thất lang, với khả năng của chàng, chỉ cần phất tay một cái là có thể cho ta yên tĩnh mà sống qua ngày. Vì sao chàng không chịu?”
Vương Hoằng chậm rãi hôn nàng, chàng cúi đầu, môi của chàng dính máu. Sau khi nhấm máu của mình trên môi nàng vào trong bụng, chàng mỉm cười, nói khe khẽ ôn nhu: “Đó là bởi vì, ta rất để ý A Dung, sao A Dung có thể sau khi mọi chuyện xong xuôi đã vung ống tay áo rời đi? Sao có thể chưa được sự cho phép của ta mà tự lao vào giữa vạn quân, sao có thể nhiễm một thân máu tanh, đứng ở trong ánh tịch dương mỉm cười với ta, làm cho ta đêm khuya gặp mộng, nhiều lần bừng tỉnh? Sao có thể làm theo ý nguyện của ta, sau khi đi theo ta đến Kiến Khang, tự chủ trương đội danh phận nữ quan lên đầu, cự tuyệt ta ra xa ngàn dặm?”
Chàng mỉm cười, ôn nhu vô hạn nhìn nàng, chậm rãi, chàng lại hôn lên gương mặt nàng, khẽ cười nói: “Khanh khanh, gặp phải ta, còn muốn rời đi…… Thế gian sao có chuyện có lợi như thế chứ!”