Chương 5: Thỏa mãn

Lạc Dương, Phụ quốc Tướng quân phủ.
Khi Lý Thừa Ân vào thành, liền truyền thư trờ về, quý phủ có khách quý đến. Tòa phủ đệ này bình thường ngay cả Tướng quân nhà mình cũng hiếm khi đặt chân đến, khó tránh khỏi náo nhiệt lên.


Lý Thừa Ân kỳ thật cũng không tính toán để Diệp Anh ở lại nơi này, nhân đa nhãn tạp, vừa lo lắng quấy rầy Diệp Anh thanh tịnh, lại vừa cảm thấy y theo thân phận của hai người, khó mà đảm bảo sẽ không có nhàn ngôn toái ngữ nào truyền ra, cho nên chẳng qua chỉ là lượn qua, hắn sớm đã tính toán ổn đem Diệp Anh an trí ở trong tư trạch của mình ở thành đông, chỉ lưu lại mấy người thân cận hầu hạ, cũng tiện bỏ qua mấy nghi lễ rườm rà để tự do.


Nhớ đến điển cố “Kim ốc tàng kiều” của tiền triều, không nén nổi khẽ cười lên. Diệp Anh cảm thấy được tâm tình hắn rất tốt, chỉ thấy là niềm vui khi về nhà, cũng không nghĩ đến tính toán nhỏ của hắn.


Lý Thừa Ân xuống ngựa ở trước cửa đông, thú quan * (quan gác cổng) trông thấy Đại thống lĩnh Thiên Sách phủ đang muốn quỳ xuống hành lễ, Lý Thừa Ân hướng hắn khoát khoát tay ý bảo mình là tư nhân xuất hành, không cần rêu rao. Diệp Anh vịn yên ngựa, Lý Thừa Ân giật dây cương, Lý Phi Sa lại cất bước đi về phía trước. Giờ mão ba khắc, tuy rằng là thành thị phương bắc quan lớn quý nhân tụ tập, cũng ngựa xe huyên náo. Diệp Anh tuy bảo không phải lần đầu tiên đến Đông Đô, thế nhưng lại là lần đầu tiên đi lại trên đường trong thành như vậy, một đường nghe được đều là Hà Lạc quan thoại, một trời một vực với Hàng Châu, vào tai không phải Ngô nông nhuyễn ngữ*, vẫn là có chút không thích ứng, đương nhiên cũng có chút mới lạ. Hai người băng qua Cản Hành phường, cuối con phố chính là dinh thự của Phụ quốc Tướng quân.


(*Ngô nông nhuyễn ngữ: Ngô là nước Ngô, ở đây thường dùng chữ nông để gọi người đang cùng đối thoại, bằng nghĩa vs chữ ngươi trong tiếng Hán, nhuyễn ngữ chỉ lời nói nhỏ nhẹ, cả câu ý chỉ cách nói chuyện của người dân ở Hàng Châu rất nhỏ nhẹ, không như người ở Đông Đô ồn ào.)


Quản gia của Tướng quân phủ trên người cũng mang theo vẻ nghiêm chỉnh lưu loát của quân nhân Thiên Sách, không hề nói lời dư thừa, mắt không liếc xéo nhận lấy cương ngựa. Lý Thừa Ân đỡ Diệp Anh từ trên ngựa xuống. Cất bước vào cửa liền có thị nữ hầu hạ, thân thủ lanh lợi, muốn giúp Diệp Anh cởi ra áo choàng. Lý Thừa Ân kêu nàng lui xuống không cần hầu hạ ở đây nữa. Tự mình tahy Diệp Anh đem áo choàng cởi xuống, dắt y vào thiên thính ngồi chút, phân phó thị nữ đi kiếm trang phục thường ngày vừa người đến. Diệp Anh bưng chén trà còn ấm trên bàn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Ồ, Tín Dương Mao Tiêm* (tên trà). Quả nhiên là loại trà bên này mới có.


available on google playdownload on app store


Lý Thừa Ân qua quýt hỏi qua quản gia sự vụ trong phủ đoạn thời gian mình không ở kinh thành —— Kỳ thật cũng sẽ chẳng có chuyện gì: nội viện trống trơn, không có nữ quyến, hơn nữa chính mình quanh năm đóng ở Thiên Sách phủ, tòa phủ đệ này, chẳng qua là vì “thân phận” kia thôi.


Suốt đêm chạy trên đường không được nghỉ ngơi cẩn thận, Diệp Anh ngồi một lúc thì chống đầu mơ màng muốn ngủ. Quản gia chính là người có mắt nhìn, thanh âm từng chút thấp xuống. Lý Thừa Ân quay đầu trông thấy dáng vẻ sắp ngủ mất của Diệp Anh, chậm bước đi qua đem người bế ngang lên. Hạ nhân ở ngoài cửa hiểu ý vén mành cửa lên, dẫn đường hắn đi về phía sau. Bước vào tẩm thất, thị nữ thân cận đem cửa sổ khép lại, tuy rằng lâu rồi không có người cư trụ, vẫn dốc lòng quét dọn qua, trong phòng đều là khí tức Quảng Hoắc Hương hơi lành lạnh, tỉnh não an thần. Hắn giúp Diệp Anh cởi ủng và áo ngoài, bên gối đã đặt trung y mới tinh gấp gọn gàng. Nghĩ một chút không muốn lại đem y lăn qua lộn lại thức giấc, dứt khoát liền tùy y mặc quần áo cũ, buổi tối tắm rửa rồi lại thay cũng như nhau.


Lý Thừa Ân nhân lúc y ngủ, tự mình tắm rửa thay đồ, đi đến tiền thính dặn dò bữa trưa. Người quản việc biết Diệp đại thiếu gia là người từ Hàng Châu đến, lại thích ăn chay, tâm nói không thể khiến người ta xem thường, phân phó thủy tịch* (một loại tiệc) đầy đủ hai mươi tư món chiêu đãi. Lý Thừa Ân không hỏi kiểu món ăn, lại không kén ăn lắm, nguyên bản cho rằng tùy tiện làm mấy món cho y nếm thử cái mới mẻ là được, đâu biết được vừa đến tiền thính đã trông thấy tiền bát phẩm* đoan đoan chính chính đặt ở trước mặt, không khỏi than một câu, A Anh thật có phúc, còn phong phú hơn đón năm mới. Gọi quản gia lại nói Diệp Anh có thể dậy muộn chút, không cần đem thức ăn lên sớm như vậy.


Hắn cũng không thường xuyên ăn thủy tịch, khi Thánh nhân* (vua) ở Đông Đô, ở trong cung nếm qua mấy lần, chỉ nhớ được có rất nhiều chén đĩa, nhưng mà yến hội ở trong cung, vẫn luôn có rất nhiều chén đĩa……


Diệp Anh là đói tỉnh, buổi sáng ở trên đường qua loa ăn chút cao bính* (bánh ngọt có trứng), mãi đến giờ cuối giờ Mùi vẫn không có thứ gì lấp bụng. Y trong mơ hồ mới nhớ đến lúc này đã đến Lạc Dương. Thị nữ ngoài cửa nghe thấy động tĩnh bên trong, gõ gõ cửa, Diệp Anh vốn không muốn người hầu hạ, thay đổi suy nghĩ đến đây dù sao cũng không phải Thiên Trạch lâu của mình, rất nhiều thứ không quen thuộc, liền ừm một tiếng. Các thị nữ nối đuôi tiến vào, giúp y mặc tốt xiêm áo, “Tướng quân đang đợi ở trong tiền thính, nô tì cùng lang quân* (cách gọi chủ nhân hoặc công tử nhà giàu) đến đó.”


“Làm phiền.” Lý Thừa Ân ước chừng không nói rõ thân phận mình với bọn họ, nhưng mà lễ nghi của người hầu chu toàn, hoàn toàn là tiêu chuẩn đối với “khách quý”. Lý Thừa Ân trông thấy y đến, vội vàng tự mình đi qua nắm lấy tay y dìu y ngồi ổn ở trên chủ vị. Diệp Anh thay một thân áo khoác màu tía, vạt chéo tay rộng hiếm khi thấy được. Lý Thừa Ân trên dưới đánh giá một phen, thầm than người này quả là trời sinh đã phù hợp màu sắc quý khí như thế này. Mái tóc chỉ là buộc một sợi dây cột tóc đồng màu ở phía đuôi tóc, cũng không buộc tóc cao đuôi ngựa như ngày thường, tóc bạc suôn dài buông trên bả vai, nhịn không nổi muốn đi sờ một phen.


Cho nên liền như vậy đi sờ, Diệp Anh quay đầu lại, có chút không hiểu, Lý Thừa Ân khụ một tiếng nắm lấy để lên tay hắn.


“Nếu như đã đến Đông Đô, thì trước tiên nếm thử Thủy tịch* đi.” (Thủy tịch là một loại tiệc của Lạc Dương, gồm 24 món ăn, chia làm 4 phần là Tiền bát phẩm, Tứ trấn trác, Bát đại kiện và Tứ tảo vĩ)


“……Hửm?” Diệp Anh chưa từng nghe đến thủy tịch, trên mặt chữ giải thích hình như là thứ gì canh canh nước nước, Lý Thừa Ân nắm tay y lần lượt đi gắp món. Đầu bát bàn* gọi là tám món rau trộn của “Tiền bát phẩm”, lấy phục, lễ, thao, dục, nghệ, văn, thiện, chính làm tên món. Lý Thừa Ân cũng biết được đại khái, liền kêu thị nữ đúng ở một bên chờ sai bảo nói chút cách thức.


TIEN BAT PHAM
(Tiền bát phẩm đk hiểu là 8 món khai vị, hình trên là Tiền bát phẩm làm theo tạo hình hiện đại, chỉ dùng để tham khảo chứ không phải quy cách chuẩn của món ăn được miêu tả trong truyện)


“‘Phục’ này chính là dùng lòng đỏ trứng làm thành vỏ áo phủ lên trên món ăn, áo trứng mỏng như giấy xuyên thấu, vàng kim không pha tạp, sợi mứt quả xanh đỏ ở trên áo trứng xếp thành đồ án long phượng, đây cũng biểu thị khoác áo hoàng bào.” Thị nữ áo lụa đào một bên nói, một bên cầm đũa bạc và muôi canh đem thức ăn phân vào trong chiếc đĩa trước mặt hai người.


“‘Lễ’ chính là lấy gân hươu rửa cho sạch làm thành hình móc, như hình cung, trắng nõn trong suốt, xếp vào trong đĩa có thứ tự, thể hiện ra lễ độ nho nhã.”


“‘Thao’ chính là dùng đậu hũ ngũ hương trải ra cuộn với nhân…… Nói đến nhân nhồi là lấy thổ nhĩ (mộc nhĩ ạ) mọc trong bụi ngải thơm trên đê Lạc hà sau cơn mưa, thuộc giống nấm. Nơi này của chúng ta tiếng địa phương gọi là ‘địa quyển nhân’ không biết gia ăn quen không?” Diệp Anh nghe đến là nghiêm túc, Lý Thừa Ân thuận tay gắp một miếng đút vào trong miệng y, quả nhiên bề ngoài không đoán được bên trong, bên trong không đoán ra hương vị, mới có được cảm giác tươi ngon khó nói bằng lời.”


“Về phần ‘Dục’ này…… Tướng quân, là……lấy con chó ba tuổi bên ngoài yêu hoa* cắt thành miếng, ở giữa mở ra, khảm nội yêu gà trống đủ tuổi thành hình, trang trí dùng cẩu kỷ, dùng đông trùng hạ thảo xắp quanh……” Nhìn Lý Thừa Ân trong những ngày thường không hay ăn thịt chó sắc mặt không tốt, nàng ta khôn khéo che miệng cười, “Diệp lang quân thực sự nên nếm thử chút, rất bổ dưỡng.”


“‘Nghệ’ là dùng thúy liên tước thiệt* làm thành món ăn, chỉ liên như họa, tước minh xuân* (chim hót xuân), là nói ý tứ giang sơn như họa, ca vũ thăng bình.” Nói đến chỗ này Lý Thừa Ân mơ hồ cảm thấy thịt đau, Diệp Anh một bữa này, chỉ sợ là ăn mất bổng lộc non nửa năm của mình rồi. (đọc đến đây bị đau bụng:v)


“‘Văn’ là dùng măng xanh phối với cá chép (?) làm thành món. Măng là hồn của trúc, trúc là bạn của văn, văn là lý của thiên hạ.” Diệp Anh là người phương nam, tất nhiên rất thích ăn cá, không nhịn được gắp thêm vài đũa, Lý Thừa Ân âm thầm ghi nhớ trong lòng, nghĩ sai người mua thêm cá tươi từ ngư dân, thỏa mãn sở thích của vị thiếu gia này.


“‘Thiện’ à, lang quân thích ăn chay, món này cũng không tệ, thanh tố sảng khẩu* (thanh đạm ngon miệng), không dính du huân* (du: dầu mỡ, huân: tanh mặn, đồ mặn, trái với đồ chay).


“‘Chính’ là dùng ức nhạn, cánh ngỗng làm ra. Nhạn biết ấm lạnh mà di cư, cánh ngỗng nâng cơ thể mà bơi lội. Ngụ ý người nắm quyền hiểu biết thiên hạ ấm lạnh, dân ý tải phúc chi đạo*.”


Diệp Anh cũng không ngờ tới chẳng qua chỉ là mấy món nguội hợp lại còn có nhiều lưu ý như vậy, nếm mấy miếng như nhau, liền chuyên tâm nghe thị nữ giới thiệu.


Nói hết một phen, món chính cũng được bưng lên, đây đợc gọi là ‘tứ trấn trác’, cái này người sinh ra ở Đông Đô đều hiểu được. Món ăn dẫn đầu trứ danh nhất, kê nhung điều thang* (canh gà nhung hươu), sợi củ cải trắng trong suốt chỉnh chỉnh tề tề xếp ở trên đĩa, trên đỉnh là một đóa hoa mẫu đơn ung dung diễm lệ từ bánh trứng gà chưng dày công chạm khắc thành, tuy rằng thời tiết này mẫu đơn chưa nở, nhưng đóa hoa trong đĩa này, giống thật đến nỗi khiến người không biết mùa vụ nữa. Lý Thừa Ân đem hoa mẫu đơn nhón ra đặt vào trong tay Diệp Anh, Diệp Anh thấp giọng hỏi một câu, “Cái này có thể ăn sao?” Chọc cho hắn ha hả cười vang.


(Tứ trấn trác là 4 món chính, là món mặn)


Món thứ hai là hành hầm cá chép mặt hổ, loài cá chép lấy cá chép râu dài sở sản Mạnh Tân ở Hoàng Hà làm thượng phẩm, cá chép bao bột nhão nhúng dầu, đặc biệt khi bày lên bàn làm trạng thái há miệng ngẩng mặt bật (người) lên (khỏi mặt nc). Món ăn này là muốn khách động đũa trước, Lý Thừa Ân tự mình bày ra trước mặt Diệp Anh, thơm ngon mười phần. Cũng không biết Diệp Anh thế nào làm được, gắp lên một miếng non mềm nhất ở phần gáy con cá, Lý Thừa Ân đoạt đĩa thức ăn của y qua, tỉ mỉ đem xương cá nhặt ra, “Ù, thế này không sợ đâm vào họng nữa.” Diệp Anh cũng vui vì bớt việc.


Quả nhiên là Thủy tịch ăn một món thay đổi một món, từng món bưng lên, tựa như nước chảy. Diệp Anh phút chốc liền tính không rõ rốt cuộc có bao nhiêu món, đợi khi ăn đến món ‘Vân tráo hủ nhũ nhục’*, đã cảm thấy no căng. Lý Thừa Ân trái lại chưa hề mở miệng, ân cần hầu hạ Diệp Anh ăn thức ăn, không dễ dàng chờ đến món này, đến lượt người ngồi ở ghế dưới động đũa trước (Diệp Anh ngồi ở thượng vị đó, anh Lý ngồi dưới). Cho dù hồng du đại tương*, Diệp Anh cũng không thích, y vừa lúc khi món này bưng lên nuốt xuống được nửa bát cơm.


Món ăn chính cuối cùng là ‘Hải mễ (tôm nõn) thăng bách thải’, chính là tôm nõn hầm cải trắng, gọi là ‘bách thải’ làm nền một bức tranh may mắn vui vẻ. Hải sản ở Đông Đô là thứ khó-thấy-một-lần, so với Hàng Châu nhỏ hơn không ít, đại thiếu gia phen này lại không hề kén chọn. (‘bách thải-百彩’ trong tên món ăn đồng âm với từ ‘cải trắng-白菜’)


Món đưa lên ngay sau đó gọi là ‘Bát đại kiện’, nói là bát đại kiện kỳ thực cũng đều là những đĩa nhỏ, lại phân thành năm trước ba sau. (Bát đại kiện là 8 món phụ)


Năm trước là “Khoái tam dạng’, ‘Ngũ liễu ngư’, ‘Ngư nhân’, ‘Kê đinh’, ‘Bạo hạc phủ’. Ba sau là ba món ngọt, xôi bát bảo, điềm bạt ti, sườn chua ngọt. Diệp Anh thích món ngọt, nhịn không được lại ăn thêm mấy miếng.


Đợi khi ‘Tứ tảo vĩ’ đưa lên y là một chút cũng không nuốt nổi nữa rồi, tên của bốn món ăn này cũng rất dễ nghe, theo thứ tự là ‘Ngư sí sáp hoa’, ‘Kim hầu tam hải’, ‘Khai vưu tranh xuân’, ‘Bích ba tán hoàn’. (Tứ tảo vĩ là 4 món tráng miệng)


“Hết rồi chứ?” Lý Thừa Ân chính mình cũng hoa cả mắt mà nhìn từng món ăn được bưng lên rồi lại bưng xuống, khó khăn lắm mới nhìn thấy thịt viên, thịt viên là hết, đến lúc này hai mươi tư món đều đưa lên đủ cả rồi.


Một bữa cơm ăn đến mức khách chủ đều vui, vốn là nên uống một vò Đỗ Khang, đáng tiếc Diệp Anh không thích uống rượu, nếu đã là một mình uống rượu với mình, Lý Thừa Ân cũng cảm thấy chẳng thú vị, liền rót nửa chén Đề Hồ coi như là trợ vị.


Cho dù có hai mươi tư món ăn, nhưng mà Lý Thừa Ân là người quen tiết kiệm, nên đều dùng đĩa nhỏ, so với trong cung ít hơn vài phần khí phái, lại thêm phần ấm áp của những món ăn gia đình. Diệp Anh ngày thường ăn cơm cũng không đa dạng như vậy, Thiên Sách phủ nghèo có tiếng (bôi bác v~), nhĩ rằng trở về nhượng thêm chút lợi nhuận trên mặt vũ khí, cũng coi như đền bù vụ chi tiêu này của Lý Thừa Ân.


Cơm no rượu đủ, Lý Thừa Ân dắt Diệp Anh dạo một vòng trong vườn tiêu thực. Quanh tường bao đều là những bồn hoa mẫu đơn, lúc này kỳ nở hoa chưa tới, mầm lá mới nhú xanh mơn mởn cũng rất đẹp mắt, chẳng qua là tiếc cho Diệp Anh không ngửi được hương hoa.


Dù sao cũng là phương bắc, không có thủy vực lớn, chỉ có ở hai bên thông lộ bày ang nước lớn, Diệp Anh hiếu kỳ hỏi đây là để trồng sen sao? Lý Thừa Ân cười nói, “Là dùng để phòng cháy, một khi không cẩn thận hỏa hoạn, có thể đến lấy nước, đương nhiên A Anh ngươi ấy thế mà đề xuất một kiến nghị hay đấy, đợi vào hè liền sai người trồng ít hoa sen trang trí một chút.”


Hạ nhân nói phòng ngủ chuẩn bị ổn thỏa rồi, phòng chính ở nội viện, nguyên bản là để cho nữ chủ nhân của trạch viện này. Bây giờ á, Diệp đại thiếu gia ở cũng vừa thích hợp. Lý Thừa Ân trong lòng nói, dù sao cũng chỉ ở một buổi tối, ở chỗ nào cũng chẳng khác biệt.


Khó có khi buổi tối Lý Thừa Ân không nháo với y. Lúc trời tờ mờ sáng, Diệp Anh liền cảm thấy sức nặng bên người không còn, vươn tay quơ loạn một phen, quả nhiên, chỉ có dấu viết người từng nằm lưu lại trên đệm giường, hơi âm ấm. Y còn đang ngây ngốc, không quá muốn thức dậy. Nghe được ở ngoài cửa sổ mơ hồ có thanh âm binh khí xé gió —— là thương.


Thì ra Lý Thừa Ân cho dù nghỉ ngơi cũng không thay đổi thói quen ngày ngày luyện tập buổi sáng, lại nín thở nghe một lúc, phát hiện thương này là Hạc Hổ Lưu Kim Thang hắn rất lâu rồi không sử dụng. Lần trước trông thấy là ở chiến dịch Thiên Tử phong (đỉnh núi Thiên Tử), hóa ra là bị người này bỏ xó ở trong nhà. Y khoác y phục lên đẩy cửa đi ra, Lý Thừa Ân một bộ Mai Hoa thương pháp mới luyện xong, liền trông thấy Diệp Anh tựa ở trên khung cửa, thu thế lau lau mồ hôi trên trán. Buổi sáng đầu xuân có chút lạnh, Lý Thừa Ân mặc kệ những điều đó, để trần thân trên như cũ, lúc này trông thấy Diệp Anh ăn mặc phong phanh thì lại sợ y bị trúng gió, chạy nhanh qua đem y đẩy về trong phòng, “Gió lạnh, ngươi mặc nhiều chút.”


Ngón tay của Diệp Anh ấn lên bên cổ hắn, dưới ngón tay có hơi ẩm ướt, “Tướng quân thân thể tốt, xuân hàn se lạnh, trái lại lại lo lắng cho ta trước.” Y vén tay áo lên, vắt chiếc khăn ở trong chậu gỗ bên cạnh, giúp Lý Thừa Ân lau sạch mồ hôi trên người. Sau đó rửa sạch tay ngồi bên chiếc bàn con ở bên cạnh, đợi Lý Thừa Ân tự mình mặc quần áo vào, đi qua giúp hắn buộc lại áo ngoài.


“Ở đây nhiều người, ngươi nếu như không thích, chúng ta đến biệt viện ở?”
“Hết cách, khách theo chủ.”
“Ồ, A Anh không phải là khách, ngủ ở trong gian phòng này, chính là nửa chủ nhân của Tướng quân phủ này.”


“Tước chiêm cưu sào, đó ngược lại không phải của ta, ngày mai ta đi ngủ phòng củi.” Khó có khi Diệp Anh có hứng trí nói đùa.


“Cái gì gọi là tước chiêm cưu sào, ta đây là trong ổ chó bay vào phượng hoàng vàng. Ngươi nếu như thực thích phòng củi, vậy ta sai người đem tấm hoành trước cửa phòng này đổi thành ‘sài phòng’ là được.” —— chữ ‘Họa đường xuân’ trên tấm hoành nguyên bản là xuất từ Lý Thái Bạch Lý đại nhân, há có thể nói muốn đổi liền đổi.


Cho nên cuối cùng vẫn là không đấu lại được Lý Thừa Ân, Diệp Anh theo Lý Thừa Ân chuyển sang biệt viện.


Biệt viện ở thành nam, cách hoàng thành khá xa, thế nhưng lại ở trong phạm vi chợ phía đông. Diệp Anh nói Tướng quân đây là muốn ở gần chợ, Lý Thừa Ân gãi gãi đầu, chẳng qua là mua sản nghiệp bên đây, giá đất không cao, hơn nữa tòa trạch là tòa nhà cũ, gia cụ trang hoàng hắn đều rất thích. Khi còn chưa thăng nhiệm Thống lĩnh, tiêu tốn mấy năm quân lương, tỷ tỷ cũng giúp đỡ một chút mới mua lại được, thường ngày muốn ở một mình thì sang bên này.


Đích thực là tiểu viện tử rất tinh xảo, dây leo bám tường, trên giàn hoa đều là cành khô điêu tàn, hiếm khi chăm chút, thế nhưng lại thêm phần ý vị mộc mạc ở bên trong.


“Không sánh được Diệp gia nhà cao cửa rộng, Diệp trang chủ hạ mình đến thăm, bồng tất sinh huy.” Lý Thừa Ân lúc này ấy vậy mà cất giọng quan, bộ dáng nghiêm trang đường hoàng, khiến Diệp Anh cũng nhịn không được cười.


Lúc này không có người ngoài, y nghiêng người khe khẽ cười một tiếng bên tai Lý Thừa Ân.
“Tướng quân, ngã gia ngô hội thanh sơn viễn, tha hương quan tắc bạch vân thâm*. Có thể có một chốn an thân, còn kén chọn hay chăng?” (*trích Vu tái Bắc xuân tư quy – Trần Tử Lương)


“Nói cũng phải.” Lý Thừa Ân dang hai tay nằm úp lên lưng Diệp Anh, “Hoan nghênh về nhà.”
Sabi-chan có lời: về phần Thủy tịch gì đó, nếu rảnh t sẽ làm một bài chi tiết, có chỗ t dịch mà chẳ hiểu gì cả, cứ thấy mặt chữ thế nào thì làm thế đó, ai góp ý giúp với TvT






Truyện liên quan