Chương 4
Đêm đó, Hứa Ân Ân dưới sự giúp đỡ của nhân viên nhà hàng, đã chuyển đến nhà Phí Kiệt để chăm sóc đứa nhỏ.
Nói la “chuyển” cho nó khoa trương vậy thôi, bởi nhà Phí Kiệt sát vách nhà cô.
Nhân viên nhà hàng đem đến bao nhiêu là tã giấy, sữa bột, quần áo trẻ con, giường trẻ con, cả bồn tắm của trẻ con, làm phòng khách nhà Phí Kiệt giờ như một đống hỗn độn.
“Các người nghĩ tiểu quỷ đó ở nhà tôi tám mười năm hay sao ?” Phí Kiệt vừa vào đến phòng khách đã thấy toàn đồ dùng trẻ em, lập tức tức giận.
“Trẻ con một ngày phải xài ít nhất 8 tã giấy, sẽ hết rất nhanh.” Hứa Ân Ân tóc cột cao, mặc đồ ở nhà, ngồi xếp bằng trên sofa nhìn Phí Kiệt, cô đang ăn mấy đồ ăn mà nhân viên nhà hàng mang đến.
“Mấy đứa nhỏ ăn xong rồi lại ngủ, mấy thứ này sẽ dùng mau hết lắm.” Nhị trù Tiểu Sa nói.
“Có mua một phần đồ ăn đưa cho thím Hồng (thím rửa chén ấy) đem về nhà không?” Hứa Ân Ân hỏi.
“Có!” Sư Phó Bách vừa nói, hai tay vừa cầm con cua, “Thím Hồng còn nói, chị Ân Ân là người rất tốt!”
“Là do anh ấy mua.” Hứa Ân Ân nhìn Phí Kiệt liếc mắt một cái, cũng vừa cùng đám nhân viên trao đổi ánh mắt.
“Cám ơn ông chủ.” Mọi người cùng nhau nói.
Phí Kiệt vừa thấy tất cả cùng nhìn anh với ánh mắt biết ơn, lập tức toàn thân nổi da gà. Phí Kiệt cực kỳ mẫn cảm với mấy việc làm người tốt này.
“Đừng dong dài, ăn xong thì biến đi, tôi không muốn nhìn thấy các người 24/24.” Anh thô lỗ nói.
“Phí lão đại, miệng anh thật xấu.” Tiểu Sa nói.
Nếu không phải chị Ân Ân suốt ngày khuyên bảo họ, nói ông chủ là khẩu xà tâm phật, hơn nữa phúc lợi trong nhà hàng rất cao, nếu không bọn họ cũng chạy trốn 800 năm trước rồi.
“Chị Ân Ân, chị cùng lang sói ở cùng một chỗ, trăm ngàn lần phải cẩn thận.” Sư phó Bách vừa nói với Hứa Ân Ân vừa liếc nhìn Phí Kiệt.
“Yên tâm đi, chị sống cùng anh ấy bao lâu nay, thịt cũng chưa mất miếng nào.” Hứa Ân Ân không muốn nói tiếp vấn đề này, giả bộ ngáp một cái.
Phí Kiệt liếc mắt nhìn cô, sau đó đứng lên, thuận tay ném cho cô gối ôm trên sofa.
“Anh đi rửa mặt.” Anh nói.
Hứa Ân Ân ôm gối ôm chuyên dụng của mình, lại tiếp tục ngáp… Lần này là ngáp thật !
“Lần trước tôi giúp chị Ân Ân coi tử vi, tử vi nói năm nay chị ấy có số đào hoa, có thể sẽ kết hôn.” Sư phó Ngải Tâm nói.
Có số đào hoa !
Kết hôn !
Phí Kiệt đứng xoay lưng về phía họ, vừa nghe đến hai từ "kết hôn", khuôn mặt tuấn mỹ thoáng chốc tối sầm, đôi mắt bốc hỏa, đôi môi cũng lập tức mím lại.
Ân Ân làm sao có thể kết hôn !
Mẹ nó, cô ấy là người, đương nhiên có thể kết hôn. Phí Kiệt cảm thấy đầu mình đau nhức, anh đi vào phòng bếp, anh mở tủ lạnh lấy bia, chỉ vài ngụm đó uống hết toàn bộ.
"Chị Ân Ân nhất định sẽ lấy được người chồng tốt như là….. Kỉ Đại Vũ, đúng rồi, là anh ấy." Sư Phó Ngải Tâm lại nói.
"Lại là một nha sĩ, rất xứng với chị Ân Ân." Tiểu Sa phụ họa theo.
Nghề nha sĩ tốt, chẳng lẽ đầu bếp không tốt sao ? Anh bóp lon bia đến nỗi lon không ra lon nữa.
Phí Kiệt anh cũng là đầu bếp trẻ tuổi nổi tiếng. Mặc dù không phải trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống, nhưng ai mà không biết anh cũng có dễ dàng gì đạt được vinh quang như ngày hôm nay. Cho nên nếu nói xứng với Ân Ân, anh có tư cách hơn so với….
"Bệnh thần kinh, mày ở đó so đo cái gì ! Mày và Ân Ân là người một nhà !" Phí Kiệt vỗ mạnh vào trán, làm cho bản thân càng thêm choáng váng.
Mọi người ở phòng khách đều đang thảo luận chuyện của Hứa Ân Ân và Kỉ Đại Vũ, Phí Kiệt trong lòng tức giận, miệng muốn phun ra lửa, anh đi trở về phòng khách.
Kết quả, Hứa Ân Ân đang ngủ trong tiếng ầm ỹ của mọi người.
Phí Kiệt trừng đôi mắt đẹp, lẳng lặng nhìn Ân Ân…
Lúc cô ngủ, hai mắt lim dim, miệng tạo thành một đường cong nhỏ, vô cùng đáng yêu.
Mười năm trước, cũng chính bởi vì dáng ngủ này của cô, làm anh nhìn đến ngẩn ngơ, cho nên mới bị chú Hứa đá cho một cái. Hại anh sau này chỉ cần nghĩ đến vẻ đáng yêu của cô, là nhớ đến cái đá đó, nhắc anh phải nhớ cô và anh là người một nhà, không được suy nghĩ bậy bạ.
"Tôi bầu cho Kỉ Đại Vũ một phiếu." Sư phó Bách nói.
"Cô ấy dậy thì sẽ trả lời các người, các người muốn cô ấy về phòng ngủ, hay là cô ấy sẽ ngủ ở đây đến sáng ?" Phí Kiệt khom người muốn ôm Ân Ân.
"Anh muốn ẵm chị Ân Ân về phòng ngủ ?" Tiểu Sa kinh ngạc nói.
"Bằng không ai ẵm ?" Phí Kiết trừng mắt nhìn Tiểu Sa.
"Tôi có thể." Tất cả nhân viên nam đều đồng loạt giơ tay.
"Xem vẻ mặt nham nhở của các người, Ân Ân sẽ không để các người ẵm cô ấy." Phí Kiệt lập tức ẵm Ân Ân lên.
"Vậy sao anh có thể ẵm ? Anh mới là đại sắc lang." Tiểu Sa không cam lòng nói.
"Tôi đây gọi là hổ dữ không ăn thịt con, nếu tôi có ý nghĩ bậy bạ gì với cô ấy, các người nghĩ chú Hứa có thể yên tâm để tôi chăm sóc cô ấy sao ?"
"Nói cũng phải." Cả đám người đều gật đầu, tiếp tục ngồi lại bàn ăn thịt bò thăn.
"Tốt lắm, các người ăn hết tất cả mấy thứ trên bàn đi, ăn không hết thì gói đem về nhà, còn anh mau đưa chị Ân Ân về phòng đi." Tiểu Sa nhìn Phí Kiệt đầy vẻ xem thường.
"Xem ra cũng phải có người dạy cậu thế nào là kính trọng, lễ phép người trên." Phí Kiệt đi đến bên Tiểu Sa, không khách khí đạp chân Tiểu Sa một cái thật mạnh.
"A !" Tiểu Sa kêu thảm thiết một tiếng.
Hứa Ân Ân mơ mơ màng màng mở mắt ra, lơ đãng nhìn một chút, lại thấy khuôn mặt Phí Kiệt, cô yên tâm rũ mắt xuống, nói nhỏ, "Em có thể tự mình đi."
"Im miệng, tiếp tục ngủ cho anh !" Phí Kiệt nói, động tác mau lẽ ẵm cô vào phòng.
Mọi người nhìn bóng dáng họ khuất đi, cả đám cùng nhau xì xầm.
“Lão đại sao đối xử tốt với chị Ân Ân quá vậy?” Ngải Tâm nói.
“Bọn họ là bạn bè lâu năm.” Sư phó Bách đắc ý nói.
“Chàng tuấn lãng, nàng mỹ miều, lại sớm chiều ở chung, một ngày nào đó chắc chắn sẽ xảy ra chuyện kinh thiên động địa.” Ngải Tâm trừng mắt nhìn đám đàn ông, “Tiểu thuyết ngôn tình đều nói như vậy đó !”
“Bằng không chúng ta cá cược đi.” Mắt sư phó Bách sáng lên, hai tay đập lên bàn.
“Ai nghĩ chị Ân Ân sẽ lấy Kỉ Đại Vũ thì ngồi bên trái, đặt chị Ân Ân cùng lão đại thì ngồi bên phải.”
Một phút đồng hồ trôi qua, bàn bên phải không hề có một bóng người.
“…… Cá cược cái con khỉ gì nữa!” Tiểu Sa uất ức nói.
"Tôi đặt !" Người yêu thích ngôn tình tiểu thuyết Ngải Tâm la lên, dùng hết sức đặt lên bàn phía bên phải 500 tệ.
"Có khí phách."
Mọi người đều đứng dậy, thu gom những đồ ăn trên bàn. Còn lại một mình Ngải Tâm ngồi tại bàn, cô chấp hai tay khấn vái…..
"Ông trời ơi, xin cho chị Ân Ân sẽ lấy lão đại đi ! Nếu như vậy thì con có cơ hội đánh bại mấy tên đàn ông thúi đó, ăn hết tiền của họ…."
* * *
Phí Kiệt đem Hứa Ân Ân đặt lên giường. Cô hoàn toàn chẳng biết gì, vẫn đang say giấc ngủ.
Bên cạnh là giường em bé, Phí Đình ôm gối ôm mà ngủ, miệng khẽ hé hé mở ra, bộ dáng y như thiên sứ.
Phí Kiệt ngồi ở bên giường nhìn Ân Ân và đứa nhỏ, đột nhiên lòng lại nổi lên cảm giác ấm áp. Trong phòng anh có 1 người con gái và 1 đứa nhỏ, từ khi nào nhà anh trở nên như vậy ?
Mọi vấn đề đều xuất phát từ đứa nhỏ này, từ sau khi đứa nhỏ xuất hiển, ngay cả ánh mắt nhìn Ân Ân cũng đã khác đi rất nhiều. Không, phải là từ trước lúc anh đi Nhật Bản, từ khi biết Ân Ân hẹn hò cùng Kỉ Đại Vũ, anh liền đổi khác.
"Vì sao ?" Phí Kiệt nheo mắt, nhìn mặt Hứa Ân Ân như thể đáp án đang nằm trên mặt cô.
Anh không muốn nghĩ đến cảnh Ân Ân cùng người đàn ông khác ở cùng một chỗ, càng không muốn nhìn thấy cô kết hôn sinh con. Ở trong đầu anh, hình ảnh gia đình Ân Ân, nhất định phải có anh trong đó.
"Mẹ nó, chẳng lẽ mày muốn cùng Ân Ân yêu nhau, để có được cảm giác đoàn viên đêm giao thừa sao ?" Phí Kiệt than thở ra tiếng, sau lưng bỗng toát mồ hôi lạnh.
Anh trừng mắt nhìn Ân Ân đang điềm tĩnh ngủ, không tin được sau ngần ấy năm, anh đã không còn có suy nghĩ của một người tự do nữa. Anh đã quen có Ân Ân bên cạnh, quen có cô ở trong nhà anh, quen có cô cùng anh xây dựng cái gọi là "người một nhà", anh không hề thay đổi được thói quen đó !
"May mắn anh 5 năm không có Đài Loan, nếu không hiện tại chẳng phải còn kìm nén nhiều hơn bây giờ sao ?" Anh cúi đầu nhéo nhẹ hai má của cô.
Cô nhíu mày, vung tay tựa như đuổi ruồi muỗi.
"Làm gì đuổi anh ? Là anh đuổi em mới đúng. Phi pháp chiếm cứ đầu óc người khác, phạm pháp đó nha !"
Phí Kiệt cúi người, nhìn khuôn mặt nằm nghiêng của cô, anh tự hỏi làm sao gương mặt thanh tú ấy lại làm anh hiểu được cảm giác "nhớ nhà".
Da của cô sao lại trắng noãn vậy ? Đôi môi hồng phấn, nhìn sao ngon miệng quá vậy ?
Môi Phí Kiệt không tự chủ chạm vào môi cô, cảm thấy chúng thật mềm mại, thơm mát, làm cho anh luyến tiếc rời đi. Anh cảm thấy việc hôn môi cô còn ngon hơn là ăn điêm tâm vậy.
Anh cứ ngồi đó mà nhìn cô ngủ say sưa, bất giác anh mỉm cười thật tươi. Tim anh giờ đập rất nhanh, giống như là lần đầu tiên biết hôn vậy. Anh bỗng nhiên đứng lên lui về cạnh cửa. Anh ôm môi, hoảng sợ nhìn cô, nhưng cô vẫn ngủ yên, hai má anh dần nóng lên, trái tim đập thình thích, trời đất như thể cứ xoay mòng mòng làm cho anh choáng váng.
Phí Kiệt lảo đảo lao ra khỏi phòng, đôi mắt mở to, cứ y như người đang bị shock nặng.
Gặp quỷ mà, nếu không sao anh lại thừa dịp cô ngủ mà hôn trộm cô !
"Cho dù ghen tị với Kỉ Đại Vũ, cũng không thể thừa dịp Ân Ân ngủ mà hô cô ấy…" Phí Kiệt đi vào phòng bếp, hai tay chống lên bàn ăn.
"Mẹ nó, mày ghen tị cái quái gì, mày tưởng mày là ba Ân Ân sao ? Cho dù có là chú Hứa thì chú ấy cũng chẳng quản nhiều như vậy !" Anh đi vòng quanh bàn ăn, vừa đi vừa nói với chính mình.
"Mày là người nhà Ân Ân mà lại đi hôn cô ấy, quả thực là loạn luân thêm biến thái !" Lại đi vòng vòng bàn ăn lần thứ 2. Anh ôm ngực, cảm thấy không tài nào thở nổi.
"Không đúng ! Mày nhất có cảm giác với Ân Ân nên mới hôn cô ấy. " Lại tiếp tục đi lần thứ 3, đầu anh bắt đầu choáng váng, khuôn mặt tái mét, chẳng còn tí máu.
"Trời ơi….." Phí Kiệt rốt cuộc dùng sức ôm đầu mình rên la.
Anh yêu Ân Ân !
Tại sao lại có thể đột nhiên như vậy ? Phí Kiệt dùng sức nhắm hai mắt lại, cố gắng tìm rõ ngọn nguồn sự việc.
Chẳng lẽ bởi vì cô đối xử tốt với đứa nhỏ, vì cô cho anh biết thế nào là "yêu ai yêu cả đường đi lối về", nên làm cho anh cảm động, làm cho mọi cảm xúc kìm nén bấy lâu nay của anh trỗi dậy ?
"Không, không phải đột nhiên, mày yêu Ân Ân, yêu đến nỗi không chút do dự đem hết tài sản giao cho cô." Phí Kiệt trợn hai mắt, vẻ mặt bi thảm như bị xử tử hình. "Nhưng sao trước đây mày lại không mặt đỏ tim đập nhanh khi gặp Ân Ân ?"
Bởi vì anh trước đây chưa bao giờ nghĩ rằng Ân Ân sẽ rời xa mình !
Ân Ân lúc trước chỉ quen có 1 người bạn trai , hẹn hò chưa quá 3 ngày là đã bị anh dọa đến chạy mất dép. Nếu không phải lúc đó anh đến Nhật Bản làm đầu bếp bên đó 1 tháng, thì làm sao tên Kỉ Đại Vũ đó có cơ hội tiếp cận, cướp đi vị trí của anh chứ.
"ch.ết tiệt !" Phí Kiệt đi đến bồn rửa tay, dùng hai tay hất nước vào mặt mình, cố gắng làm bản thân tỉnh táo.
Hiện tại ngẫm lại, lúc anh ở Pháp, không phải anh nhớ nhà, mà là anh nhớ Ân Ân, cái nhớ ấy chính là ngọn lửa bùng cháy lên tình yêu của anh đối với cô.
Anh chính vì quá coi trọng Ân Ân, sợ rằng sẽ làm cô tổn thương, cho nên mới thôi miên chính mình, đem cô trở thành em gái, cố gắng chăm sóc, trân trọng cô, bởi vì chỉ có làm người thân thì tình cảm này mới kéo dài, còn làm người yêu thì….
Sợ rằng anh sẽ không đủ tư cách !
Phí Kiệt toàn thân vô lực dựa vào tường. Mười phút sau, Phí Kiệt thu thập hành lý, để lại tờ giấy nói muốn lên núi ở vài ngày, sau đó anh đem hành lý ra xe và lái đi.
Anh không phải không có lương tâm muốn bỏ rơi đứa nhỏ, nhưng anh cần phải suy nghĩ lại mọi thứ, hơn nữa đứa nhỏ chắc chắn không phải của anh, bởi vì 1 năm 9 tháng trước, Ân Ân ở cạnh anh, làm sao anh lại có thể cùng người con gái khác quan hệ chứ.
Nhưng mà kết luận này trước mắt còn chưa thể nói cho Ân Ân biết, cho nên, anh thật sự cần phải cẩn thận suy nghĩ…..
* * *
Đối với Hứa Ân Ân mà nói, từ sau khi đứa nhỏ đến đây đã hơn một tuần, cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ Phí Kiệt đột nhiên tuyên bố không chịu nổi, để lại tờ giấy nói là lên núi ở 1 tuần, tối hôm qua mới trở về nhà, ngoài ra thì mọi thứ đều bình thường.
Hứa Ân Ân mặc dù trong lòng biết rõ Phí Kiệt muốn né tránh việc kiểm tr.a ADN, cô cũng không hỏi nhiều, cô cho rằng đối với một người đàn ông không thích bị trói buộc như anh, đột nhiên có đứa nhỏ xuất hiện nói là con mình, quả thật đúng là sét đánh ngang tai.
Cô hiểu anh.
Một ngày sáng sớm, đồng hồ điểm 6h, Ân Ân theo thói quen thức dậy, đứa nhỏ cũng cùng thức với cô.
Cô giúp nó thay tã, rồi pha sữa cho nó uống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, cô nhịn không được mà hôn vào má của nó, sau đó đặt đứa nhỏ vào xe em bé đẩy đến nhà bếp.
Hứa Ân Ân đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng, cô không biết có phải tất cả đầu bếp đều yêu thích việc nấu ăn không, ít nhất thì Phí Kiệt là như thế. Những năm gần đây, nếu cô mà dậy sớm hơn anh, thì cô sẽ chuẩn bị bữa sáng cho anh, đến bây giờ điều đó cũng trở thành lệ bất thành văn rồi.
Hứa Ân Ân nấu cơm, sau đó chiên trứng ốp la, rồi xào thịt hun khói, bắp cải và nấm hương. Tài nghệ nấu ăn của cô chỉ được đến chừng đó, may mắn là Phí Kiệt không có thói quen ăn sơn hào hải vị, cái anh cần chỉ là cảm giác của một bữa ăn ấm cúng.
“Ô…. ô a….” Phí Đình ngồi trên xe em bé, cầm lấy quả táo mà cắn.
“Con xem, nhân viên ở Philadelphia nấu canh cá dinh dưỡng cho con, rồi còn cháo, rất ngon nha, dì nhìn thôi là đã muốn ăn rồi. Chờ cháo nguội, dì sẽ đút con ăn nha.” Hứa Ân Ân ngồi xuống bên cạnh Phí Đình, vừa sờ sờ đầu nó vừa cười nói.
Ánh mắt Phí Đình trong trẻo, cười lộ ra mấy cái răng sữa, miệng thì cứ khò khè đầy nước miếng.
“Sao con lại đáng yêu quá vậy?!” Hứa Ân Ân ôm chầm lấy Phí Đình mà hôn vào hai má nó.
Phí Đình tay cầm trái táo đưa lên, vui vẻ cười khanh khách ra tiếng.
Hứa Ân Ân nhìn nó mà cũng vui lây, cô cảm thấy Phí Đình vừa ngoan vừa đáng yêu, không quậy phá, lúc cười cứ như là thiên sứ hạ phàm. Mẹ của nó làm sao có thể bỏ nó chứ? Đứa nhỏ này dễ dàng thích ứng hoàn cảnh, sao trời sinh tính nó dễ vậy? Mà sao mẹ của nó lại có thể đem nó giao cho người lạ? Hứa Ân Ân cảm thấy đau lòng, lại cúi đầu hôn vào trán nó.
Không biết mẹ Phí Đình là người thế nào? Có phải là loại phụ nữ có vòng ngực 32c mà Phí Đình thích không?
Hứa Ân Ân cắn môi, cúi đầu nhìn cái áo màu đỏ, quần jean rất đỗi bình thường của mình, chắc chắn anh không thích loại phụ nữ có ngoại hình như cô rồi. Đột cảm cô ngẩng đầu thì thấy thân ảnh Phí Kiệt thấp thoáng ở cửa phòng bếp.
“Phí Kiệt, anh làm gì mà lấp ló ở cửa vậy?”
Bởi vì anh muốn khóc !
Phí Kiệt lộ ra nửa người, đầu cuối nhìn sàn nhà, trong đầu anh giờ đang nghĩ đến hình ảnh tươi cười vui vẻ lúc nãy của Ân Ân và đứa nhỏ. Mẹ Phí Đình nhẫn tâm vứt bỏ nó, tựa như năm đó mẹ anh đã bỏ anh mà đi. Ân Ân lại chẳng chấp nhất chuyện nó không phải cốt nhục của mình, mà vẫn chăm sóc nó rất ân cần.
“Anh làm gì mà cúi đầu?” Hứa Ân Ân kỳ quái nhìn anh.
Phí Kiệt nghe vậy, phụng phịu ngẩng đầu, nghênh ngang đi vào nhà bếp.
“Trời ạ, anh tối qua uống bao nhiêu rượu vậy?” Hứa Ân Ân vừa nhìn thấy mắt anh đỏ ngầu, lập tức kéo anh ngồi xuống kế, rót ly nước ấm cho anh uống.
“Chỉ có mấy chai, không say đâu.”
Anh không phải muốn mượn rượu giải sầu, chỉ là khi lên núi, anh luôn muốn làm rõ tình cảm của mình với Ân Ân, nhưng càng làm rõ anh càng muốn điên tiết. Nghĩ rằng cô không cần anh, cho nên anh đành phải giả bộ không có việc gì về nhà, kì thực trong lòng lại rất rối loạn.
Phí Kiệt quay đầu nhìn tiểu quỷ cười hì hì ăn táo, anh nhíu mày, cầm ly café Ân Ân pha một hơi uống hết.
Khi anh đặt ly café xuống, Hứa Ân Ân cũng chuẩn bị một ly café khác cùng điểm tâm sáng đặt lên bàn.
“Em làm gì tốt với nó quá vậy?” Phí Kiệt đột nhiên nắm tay cô, kéo cô về phía anh.
Hứa Ân Ân đứng gần bên anh, không dám mở mắt, cô như ngừng thở, chỉ sợ anh sẽ phát hiện gì đó trong mắt cô.
“Vì sao?” Phí Kiệt thấp giọng nói, ánh mắt không tự chủ dừng tại môi cô.
Cô không biết vì sao anh lại dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm mình, cô chỉ biết giờ cô chẳng thể nào thở nổi.
“Vì sao?” Anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Ân Ân.
“Đau quá.” Hứa Ân Ân cụng đầu mình vào đầu anh một cái, anh nắm chặt làm tay cô phát đau. Ánh mắt Phí Kiệt trở nên hung ác làm cô kinh sợ, nhưng cô giả bộ như chẳng nhìn thấy gì, nói, “Em không phải nói rồi sao? Anh là người thân của em, nó cũng có khả năng là con anh, đương nhiên em phải quan tâm chăm sóc nó.”
Cái Phí Kiệt muốn nghe không phải đáp án này, sắc mặt anh trầm xuống, vẻ mặt lạnh như băng. Anh trừng mắt nhìn cô, sau đó cầm đũa lên ăn cơm.
Hứa Ân Ân nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Phí Kiệt, không biết anh tự nhiên sao lại như vậy, hay là….. Lúc nãy cô đánh anh đau lắm sao?
Hứa Ân Ân xấu hổ le lưỡi nhìn đứa nhỏ, Phí Đình vươn tay chồm về phía trước như muốn cô ôm nó.
Cô ôm Phí Đình, sau đó dẫn nó đi vòng quanh nhà bếp, chỉ trỏ tùm lum, “Đây là vòi nước, đây là nước, đây là tủ lạnh, đây là…..”
“Mẹ….” Đứa nhỏ cười lộ ra mấy cái răng sữa nhìn về phía cô.
Hứa Ân Ân cứng đờ, nước mắt như ngưng đọng ở khóe mi cô, cô luống cuống nhìn về phía Phí Kiệt
Phí Kiệt cũng hoảng loạn nhìn về phía cô.
"Dì không phải mẹ con, gọi dì đi." Hứa Ân Ân nhỏ giọng nói.
Tuy rằng cô cũng muốn kết hôn sinh con cho Phí Kiệt, nhưng mà….. con của anh rõ ràng đang mỉm cười với cô, cô chỉ có thể cam chịu.
"Mẹ." Phí Đình tiếp tục nhìn Ân Ân mà kêu, còn hôn môi cô chùn chụt, nước miếng dính đầy cả miệng Ân Ân làm cô thật mắc cười.
"Mày đúng thật là đại sắc lang !" Phí Kiệt trừng lớn mắt, cực kì khó chịu, tiểu quỷ này sao dám tùy tiện hôn Ân Ân chứ ?
"Nó mới một tuổi thôi."
Phí Kiệt đi đến ôm đứa nhỏ, nghiêm túc nhìn nó, "Cô ấy không phải mẹ của mày, cô ấy sẽ kết hôn cùng người khác."
Hứa Ân Ân biết rõ chuyện của cô và anh là hy vọng xa vời, nhưng nghe anh nói thế, trong lòng cô nhói lên đau đớn.
Tiểu quỷ kia bắt chước bộ dáng của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại. Phí Kiệt rất muốn cười, nhưng vẫn kiềm chế, chỉ có khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên.
"Ha ha a…." Tiểu quỷ kia cũng cười theo, đột nhiên hai tay ôm lấy mặt Phí Kiệt mà hôn môi anh một cái.
Hứa Ân Ân trợn to mắt, khuôn mặt đỏ bừng bừng, này này này… là hôn môi gián tiếp nha !
Phí Kiệt đứng bất động, thấy tiểu quỷ kia quang minh chính đại hôn mình, nhưng anh chẳng giận mà lại còn cười trộm.
"Nam nữ gì mày cũng hôn tuốt, mai một lớn thì làm sao hả ? Xem tao dạy mày thế nào đây." Phí Kiệt đặt Phí Đình lên đùi mình, hai tay giơ cao lên.
"Anh không cần đánh…." Hứa Ân Ân khẩn trương đi qua, nhưng chưa gì đã thấy – Phí Kiệt đang chọc lét đứa nhỏ.
Phí Đình ngồi trên đùi anh mà cười ngã nghiêng ngã ngửa, hoa chân múa tay vui sướng đến nỗi nước miếng phun tùm lum.
"Biết sự lợi hại của tao chưa ?" Phí Kiệt đắc ý nhìn về phía Ân Ân.
Mái tóc anh lòa xòa trước trán, lúc cười hai mắt sáng lên, đôi môi gợi cảm mỉm cười thật mê người, mỗi lần thấy anh cười, Hứa Ân Ân cảm thấy ngực mình như bị ngàn búa đánh vào, đau nhức rã rời.
Phí Kiệt thấy cô ôm ngực xoay đi, vẻ mặt hoảng loạn, anh liền ôm đứa nhỏ vào lòng, thì thầm nói, "Cô ấy tưởng tao sẽ đánh mày, mày nói cô ấy có ngốc không ?"
"Em là quan tâm nó." Hứa Ân Ân hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh trả lời.
"Quan tâm chuyện của em trước đi. A….. Quên mất, Kỉ Đại Vũ yêu mến của em lúc nãy có gọi điện thoại đến."
"Có hả ? Sao em lại không nghe chuông báo gì cả ?"
"Điện thoại của em để ở phòng khách, anh vừa lúc nghe được tiếng chuông, thuận tiện nghe điện thoại dùm em."
"Sao anh không đưa em nghe ?" Cô sốt ruột nói.
Phí Kiệt trừng mắt nhìn Ân Ân, ý cười trên mặt đột nhiên mất đi, đôi môi mím lại…. Biết thế chẳng thèm nói cô nghe, lúc anh nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, tâm tình thật sự siêu khó chịu.
Nhưng mà cái này cũng không thể trách anh, tự nhiên bị phỗng tay trên, ai mà chịu được chứ?
“Nếu anh ấy hiểu lầm gì thì sao?” Hứa Ân Ân không tự chủ được cắn môi, nhíu mày lo lắng.
Nếu cô với Phí Kiệt không thể tiến tới, đương nhiên cô cũng phải kiếm đường lui cho mình. Phí Kiệt ngay cả con cũng có rồi, vạn nhất ngày nào đó có thêm một đứa con khác nữa, mà cô vẫn chỉ cô đơn lẻ loi, làm sao mà cô đối mặt với anh được.
“Lo lắng cái quỷ gì! Anh nói ở đây có cả đống người, kêu anh ta đừng suy nghĩ lung tung. Anh còn nói với anh ta, hôm qua em chăm sóc đứa nhỏ cả đêm, nên hôm nay anh cho em được nghỉ, bảo anh ta dẫn em đi chơi. Em không kiếm được ông chủ sảng khoái hào phóng thứ hai đâu!”
Người cô để ý là Kỉ Đại Vũ, cho nên nếu để cô biết anh yêu cô, mặt mũi và tự tôn đàn ông của anh biết để đâu!
“Hôm nay là thứ sáu, là ngày đông khách nhất!” Cô thấp giọng nói.
“Cho em nghỉ, em còn dài dòng cái gì!” Phí Kiệt quát to, làm đứa nhỏ kinh sợ giật nẩy mình.
Anh cúi đầu ôm chặt đứa nhỏ, trấn an nó, “Không việc gì, tao chỉ lớn tiếng tí thôi.”
Đứa nhỏ rất nhanh khôi phục nguyên trạng, tiếp tục ôm Phí Kiệt mò mẫm người anh.
Hứa Ân Ân nhìn ý cười ôn nhu trên mặt anh, lòng lại nhói đau lần nữa.
“Nhiệm vụ của em là đi hẹn hò với Kỉ Đại Vũ, trong nhà hàng mướn cả đống người để làm gì chứ?” Phí Kiệt hạ giọng nói.
“Em muốn làm một quản lý có trách nhiệm không được sao?” Cô trừng mắt lớn tiếng nói với anh.
“Chậc chậc chậc, đã sắp 30 tuổi, ngay cả một chút nữ tính cũng không có, còn muốn đi hẹn hò gì chứ. Kỉ Đại Vũ có nghĩ em là gay không đó?”
“Em ở trước mặt anh ta không có như vậy.” Cô đỏ mặt, cố ý hung hăng trừng mắt liếc anh một cái.
“Hừ.” Phí Kiệt hừ lạnh một tiếng.
Cô thật chẳng ra gì, dám coi trọng Kỉ Đại Vũ, chẳng để ý đến cực phẩm trước mắt cô, đúng thật là cô gái ngu ngốc!
Hứa Ân Ân bực bội, choàng tay bồng đứa nhỏ từ tay anh. “Em không ở nhà hàng, ai chăm sóc cục cưng này?” Phí Đình nằm gọn trong lòng cô tìm tư thế thoải mái nhất, bàn tay nhỏ bé co lại, đầu tựa vào ngực cô, còn ngáp một cái.
Hứa Ân Ân thấy thế liền tươi cười, nhẹ nhàng hôn hai má của nó.
Ngực Phí Kiệt như bị kim châm, anh hy vọng hình ảnh trước mặt vĩnh viễn còn mãi, làm anh có cảm giác đây là nhà của anh, cô là vợ của anh, nó là con của anh và cô….
“Cả đống con gái xếp hàng dài dài chờ làm bảo mẫu cho anh, em lo lắng cái gì! Hay là sợ không ai lấy, muốn anh lo cho em cả đời hả?” Nói xong, anh xoay người đi ra khỏi bếp.
Hứa Ân Ân ôm chặt đứa nhỏ, nó cứ y như là bản sao lúc nhỏ của Phí Kiệt, nó ngủ yên lành trong lòng cô, bất chợt khóe mi Ân Ân đỏ ngầu, nước mắt không tự chủ mà tuôn ra.