Chương 54-4: Mỹ nhân kế, vật nam tính bành trướng (4)
“Đây là nơi nào a, ta muốn đi ra ngoài, đi ra ngoài! Mau thả bản công chúa ra!”
Lương Thi không ngừng mà dùng thân thể đập vào bốn vách tường xe ngựa, đáp lại nàng chỉ có tiếng lọc cọc của bánh xe.
Bọn buôn người phía ngoài xe ngựa tựa hồ nhận ra nàng đã tỉnh lại, vó ngựa giậm chân tại chỗ hai cái, sau đó mới tiếp tục giữ nguyên tốc độ đi tiếp.
“Mau thả ta, thả ta, cẩn thận bản công chúa chém đầu của các ngươi, dừng lại!”
“ch.ết rồi, lão đại” tên nam nhân thô lỗ trì hoãn cước bộ tiến lên, nhìn về phái quản sự.
“Phi phi phi! Đi xa nói cái gì xúi quẩy, cái gì ch.ết!”
“Ngươi không nghe thấy nữ nhân kia tự nhận là công chúa, tám phần mười là người điên a, còn có thể đáng giá sao?”
Quản sự nghĩ ngợi hồi lâu, lại nghe được trong xe ngựa truyền đến một trận cãi nhau, theo đó xe ngựa lắc lư một trận, quản sự thở dài một tiếng, “Lúc bán liền nói ả là cái đào kép, nói lời thoại.”
Lương Thi xác định những người kia nhất định sẽ không để ý đến mình, nhẹ giọng khóc nức nở, xe ngựa một trận xóc nảy, một cỗ mùi máu tanh lập tức tràn ra, quay đầu nhìn lại, bên cạnh mình còn có một người, bàn chân lộ ra bên ngoài bao tải còn mang theo mùi máu tươi, trong lòng nhất thời ầm một hồi, so với xe ngựa xóc nảy còn khó chịu hơn vài phần.
Người này không phải là ch.ết rồi chứ!
Nửa ngày, người kia mới bởi vì đau đớn mà hừ hừ một tiếng.
“Này! Dừng xe, dừng xe! Nơi này có người bệnh, không cứu hắn chân hắn sẽ hỏng mất!”
Đoàn xe phía trước, người cưỡi ngựa vẫn cưỡi ngựa, đánh xe vẫn đánh xe, xe cũng vẫn vận hành bình thường, tiếng la của nàng giống như gió thoảng bên tai, không một tí ti đáp lại.
“Này!”
Lương Thi cực lực thò đầu ra, miệng la to thở hổn hển, nàng nhìn thấy chủ nhân bàn chân kia lại nỗ lực đem chân thu vào trong bao tải, một loại cảm giác kinh sợ chán nản tăng lên.
“Ngươi bị bọn họ bắt tới ?” Bên trong bao tải truyền ra tiếng nói nam nhân, thật giống rất lâu chưa từng mở miệng nói chuyện.
“Đúng, ta không biết bọn họ tại sao muốn bắt ta!” Lương Thi công chúa ngẩn ra, hoàn toàn không ngờ rằng bên trong xe ngựa này còn có người có thể nói chuyện cùng nàng, liền đàng hoàng trả lời.
Bên trong bao tải không còn thanh âm, nam nhân giống như ngủ, không khí bốn phía trong nháy mắt ngưng trệ.
Lương Thi khóc cũng khóc rồi, ước chừng ngây người đến giữa trưa, đến thời gian dùng bữa, cũng chỉ ném cho nàng một bánh bột ngô khô cứng, thập công chúa ăn quen sơn hào hải vị nhíu mày.
Nàng dám cam đoan, bên trong bánh bột ngô này nhất định không có nửa điểm dầu mỡ, cũng dám cam đoan ăn bánh bột ngô này nhất định giống như ăn rơm.
Ngủ ở nơi này thực khiến người ta sợ hãi buồn nôn, địa phương xe ngựa dừng lại nhất định là nơi hoang dã, không thấy người cũng không thấy bia đá ghi khu vực, nha đầu luôn vô lo vô nghĩ hiện tại càng không phân rõ Đông Tây Nam Bắc.
Cuối cùng từ trong miệng nam tử kia biết được, nhóm người này là bọn buôn người chuyên buôn bán nô lệ, nam nhân bên cạnh nàng bị thương ở chân, dưới sự kiên trì lần nữa của nàng, đám người kia đã cho hắn thoa thuốc, phương pháp băng bó khác thường giống như bao bánh chưng.
“Ngươi là người kinh thành?”
Nam tử kia đang cười, khóe mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, làm cho người ta có cảm giác ôn hòa, Lương Thi không phải loại mê trai, nhưng là nàng phát hiện nam nhân bị thương ở chân kia rất là đẹp, làm cho người ta có cảm giác ôn nhuận nho nhã, giống như thư sinh.
Thấy nàng do dự gật đầu, hắn thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phương xa, “Nhất định là nhớ nhà rồi, ta cũng nhớ nhà, nhưng nhà cũng là nguy hiểm, có nhà mà không thể trở về ”
Lương Thi từ trong lông mi khẽ run của hắn nhìn ra mấy phần ưu thương, tuy rằng chỉ là dừng lại trong giây lát, lại làm cho người ta vì đó đau lòng.
Đồng thị thiên nhai luân lạc nhân, tương phùng hà tất tằng tương thức.
(Trích từ bài thơ Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị.
Bản dịch thờ của Phan Huy Vịnh: Cùng một lứa bên trời lận đận, gặp gỡ nhau lọ sẵn quen nhau.)
“Các ca ca, mấy người nhanh tới cứu muội đi!”
Lương Thi công chúa ở trong lòng một lần lại một lần cầu khẩn, nói vậy, hắn bị bọn buôn người bắt đi lúc trước, hắn cùng mình đều là một kẻ đáng thương.
“Còn chưa hỏi ngườ tên gì, đại ân nhân?”
Nam tử kia mới vừa ở trong lòng nghĩ đến định sẵn quen nhau, mới nhớ tới đến còn chưa biết tên của nàng.
Ngẫu nhiên gặp phải hơn nữa đồng thời bị lừa bán, đường xá xa xôi nói chuyện phiếm đôi ba câu, hơn nữa con mắt ấm áp mà trong suốt của nam tử kia, Lương Thi không chút do dự bật thốt lên “Ta tên Lương Thi.”
Nam tử nghe xong cũng giống như đang thưởng thức cao lương mỹ vị, lẩm bẩm nhắc lại tên của nàng, “Lương Thi, Lương Thi, tình thơ ý hoạ. ”
Tình thơ ý hoạ?
Đây là được hắn ca ngợi sao?
Lương Thi công chúa ở trong lòng tự đắc một chút, khóe môi xấu hổ mang theo chút nhát gan cúi thấp đầu, nghe quen những lời a dua nịnh hót, giờ khắc này nghe thấy hắn ca ngợi độc đáo như thế lại cảm thấy trong lòng ngọt ngào, các loại hoảng sợ trong lòng như nước thủy triều chậm rãi rút lui.
“Thi, đang suy nghĩ gì?”
Nam tử nghiêng đầu nhìn nàng, gọi còn rất thuận miệng, Lương Thi nhức đầu, quay đầu đáp lời không liên quan, “Ta còn chưa biết ngươi tên gì?”
“Người trong nhà đều gọi ta là Tiểu Chiêu ”
“Tiểu Chiêu?”
“Ân” nam tử rất sảng khoái đáp lời.
Lương Thi kìm nén tiếng cười, nghẹn đến đau bụng, “Danh tự này thật giống tên nữ tử nha!”
Tiểu Chiêu cũng không khỏi theo đó nở nụ cười, “Trước đây bọn họ cũng đều nói ta như vậy. ”
Lương Thi nhìn hai con mắt cuản hắn dần ảm đạm, không nghĩ tới câu hỏi như thế khiến hắn nhớ lại chuyện cũ, lại nghĩ đến chính mình có thể bị bán đi rất xa vĩnh viễn cũng không còn được gặp phụ hoàng mẫu hậu còn có các ca ca, Lương Thi lập tức ngậm miệng lại, chậm rãi quay đầu đi.
Buổi trưa ánh mặt trời vẫn rất độc ác, không chút tiếc rẻ đem ánh sáng cùng sức nóng của mình chiếu xuống mặt đất, làm cho khuôn mặt tươi cười dù không son phấn cũng đõ bừng chọc người yêu thích, Lương Thi nửa nghiêng đầu, trâm cài trên đầu sớm đã bị đám người kia thừa dịp nàng mê man trộm mất, một đầu tóc đen dài xõa vai, bộ ngực no đủ khiến xiêm y mềm mại căng chật, đường cong mềm mại phập phồng trong ánh nắng buổi trưa gay gắt.
Nam tử kia ngồi bên cạnh Lương Thi, trong lúc vô tình liếc sang, ánh mắt trong lúc lơ đãng trở nên mê ly, càng nhìn càng thất thần.
Có thể do cảm giác được ánh mắt chăm chú của hắn, Lương Thi vừa nghiêng đầu, liền thấy ngay bộ dạng mất hồn của Tiểu Chiêu.
Lương Thi sững sờ, trái tim Tiểu Chiêu đập càng ngày càng không còn quy luật, trên mặt bỗng nhiên xuất hiện một mảnh nóng bỏng, cuống quít cúi đầu.
Đôi tuấn nam mỹ nữ này hiển nhiên là hàng quý nhất trong đám người, Lương Thi xoa xoa cổ tay bởi vì trước đây bị chói mà hiện lên giấu dây đỏ chót, ăn xong bánh bột ngô không khác gì rơm, Lương Thi đứng dậy vẻ mặt chua sót vỗ vỗ bùn đất trên người, hoàn toàn quên đi hành động vừa nãy của Tiểu Chiêu.
“Dìu ta một chút được chứ?”
Lương Thi vừa quay đầu lại, lúc này mới nhớ tới Tiểu Chiêu hiện tại chỉ có thể đi bằng một chân, ảo não le lưỡi, “Thật xin lỗi, ta quên mất vết thương ở chân ngươi.”
“Ngươi thật tốt.” nam tử gọi Tiểu Chiêu đỡ cánh tay Lương Thi, có chút hoảng hốt nói.
Nếu không phải tình huống giống như bây giờ, Lương Thi sao có thể cho nam tử động vào tay của mình, đang nghĩ ngợi, hội buôn người cũng đã ăn cơm xong.
“Này! Làm gì đấy? Tất cả đều ngoan ngoãn một chút cho ta!”, quản sự cơm nước no nê, đùng đùng khua khua roi ngựa, tên thô lỗ cầm dây thường trong tay liền đi về phía hai người còn đang đỡ nhau.
“Đừng sợ.”, Tiểu Chiêu nhẹ nhàng nhún chân, ánh mắt động viên nhìn nàng, Lương Thi nhìn đến cổ tay ửng đỏ vì bị trói, đau đến hít vào một hơi.
“Này! Ngươi muốn đem chúng ta tới nơi nào a, nói chuyện nha!”
Tên thô lỗ nghe thanh âm uyển chuyển như chim hoàng oanh trong lòng một trận ngứa ngáy, chợt nháy mắt, “Đương nhiên là, địa phương tốt.”
“Ngươi! Bản công chúa nếu còn sống sót đi ra ngoài, nhất định chém ngươi đầu tiên!”
“Ha ha ha ha ha, đến, hát cho bổn đại gia nghe một khúc, ân? Tiểu mỹ nhân!” tên thô lỗ cười xấu xa , con mắt cũng cong thành hình trăng lưỡi liềm, dáng vẻ sắp chảy nước dãi đi về hướng bên này.
“Này, ngươi, chán sống rồi có phải không?”
“Ồn ào cái gì, ồn ào cái gì, mau mau đi đi, ta cũng không muốn làm thâm hụt tiền buôn bán.”
Tiểu Chiêu tức giận cố gắng chống đỡ, chân bị thương dùng sức đạp tên thô lỗ một cước, tên thô lỗ không được ngon ngọt vừa muốn bất chấp, quản sự lại hét lên với hắn, Lương Thi hiện tại bị dọa cho phát sợ, tên thô lỗ bực bội hừ một cái xoay người đi khiêng hàng hóa, đánh người không đúng lúc, sẽ làm tiêu hao lương thực cùng lỡ chuyện làm ăn, quản sự không muốn xảy ra chuyện, một cái chân què đã đủ khiến người ta sốt ruột, nếu lại mất tiếp bộ mặt thuần khiết, chẳng phải là buôn bán thiệt thòi, ai còn muốn.
Lương Thi lần thứ hai bị xô lên xe ngựa, một đường xóc nảy, một đường thấp thỏm, một điểm lộ trình cũng không nhận ra, mãi đến tận khi, nhìn thấy bia đá ghi Lệ Đô thành trong lòng bỗng nhiên hơi hồi hộp một chút.
Đây không phải biên giới Lương quốc sao?
Tuy rằng suốt ngày ở trong thâm cung không bước chân ra khỏi cửa, nhưng là hồi trước cũng nghe phụ hoàng nhắc đến một vị bạch y tiểu tướng mới tới Lệ Đô thành, kết tội tham quan, bình loạn mưu phản, còn đem nộp lên trên vàng bạc châu báu một phần không tham, tất cả đều vận chuyển đến kinh thành sung vào quốc khố.
Qua khỏi Lệ Đô thành sẽ không còn là quốc thổ Đại Lương!
Lương Thi trong lòng cả kinh, cắn chặt cánh môi, chẳng lẽ, muốn đem nàng bán cho những quốc gia khác?
Đoàn buôn người không đi đường chính, chỉ đi đường hẹp quanh co, suy nghĩ lung tung, chỉ chốc lát Lương Thi liền thiếp đi.
Lúc này ở trong cung, hoàng thượng gấp đến suýt chút nữa ngất đi, tập kết đại đội nhân mã tất cả đều điều động, toàn bộ Đại Lương quốc Đông Tây Nam Bắc đều phái binh mã đi tìm, mắt thấy qua lâu như vậy, một chút động tĩnh vẫn không có, đến ngay cả Lệ Đô thành bên này, cũng là hoảng loạn .
“Đại ca, nghĩ đến này kẻ này nhất định đã làm nhiều lần, dĩ nhiên rất khéo léo xóa bỏ dấu vết trên đường, khiến người ta không phát hiện được.”
Lương Kiêu híp lại con mắt vuốt chiếc nhẫn ban chỉ trên tay trái, “Chỉ sợ là Chu quốc giở trò, cố ý bắt Thập muội, lấy nàng uy hϊế͙p͙ Đại Lương, Lương quốc công chúa bị bắt cóc, tất nhiên sẽ phái ra binh mã toàn quốc đi tìm, đến lúc đó bọn họ là có thể một lần phát binh tấn công Lương quốc.”
Liễu Lâm Ba mấy ngày nay âm thầm huấn luyện một đội lính tinh nhuệ, bọn chúng đến vừa vặn thử xem uy lực thế nào.
“Đại ca, ta cảm thấy không phải vậy.”
“Hả? Lời ấy nghĩa là sao?” Lương Kiêu phút chốc ngẩng đầu lên, đôi con ngươi mở to, trực tiếp nhìn chằm chằm nàng.