Chương 63-3: Nguyên lai mỹ nhân lại vội vã như vậy (3)
Hiện tại, chúng ta ở trấn ngoài thành cách cửa ải ba trăm trượng
(thời cổ một trượng bằng mười thước, ba thước bằng một mét, ba trăm trượng cũng chính là tương đương với một ngàn mét)
đào chiến hào cùng kênh rạch và đê bảo hộ. Tổng cộng có ba đạo, cứ ba trượng ba thước sẽ có một đạo.
Đạo thứ nhất rộng hai trượng ba thước, đạo thứ hai đạo thứ ba rộng một trượng bảy thước, phía sau cùng chính là đê bảo hộ cao một trượng ba thước. Phía trên mặt đê còn một bức tường cao ngang ngực.
Phía ngoài đê bảo hộ là hàng loạt cọc gỗ được vót nhọn.
Cứ mỗi trượng trên đê bảo hộ xây một ngọn tháp bằng gỗ, bố trí lính bắn tên.
” Tướng quân, ngươi xem, còn cần tăng cường cái gì?”Tổng binh trình lên bản kế hoạch phòng ngự tác chiến trấn cửa ải, cẩn thận giải thích. Đôi mắt Liễu Lâm Ba trầm tư, đây là phương phức phòng ngự điển hình của thời đại này. Phòng ngự như vậy còn rất nhiều sơ hở, phòng khoảng hai mươi, ba mươi vạn quân đội còn có thể.
Quân tiên phong của Chu quốc là sáu mươi vạn, trời, mỗi người uống một hớp, cũng có thể đem nước của mấy cái kênh bảo vệ thành này uống sạch.
“Các tướng sĩ khác có thượng sách gì khác không?”Nàng ngẩng đầu, nhìn quét một vòng hỏi.
Không ai lên tiếng.
“Phương án phòng ngự như vậy, lão Tướng quân đã từng dùng qua chưa?”Nàng lại hỏi.
” Hồi tướng quân, lão Tướng quân đã dùng qua.”, Một tên tướng lĩnh trong đó nói.
Liễu Lâm Ba vỗ bàn một cái, đứng lên nói: “Ngươi cho rằng Chu quốc là đồ ngu sao? Dùng cùng một phương pháp còn có thể bảo vệ Lệ Đô thành? Hiện giờ nghĩ, lập tức nghĩ, sau một canh giờ, Bổn tướng quân muốn nhìn thấy phương án phòng ngự mới hoàn mỹ!”
“Nhớ kỹ, kẻ địch là sáu mươi vạn đại quân tiên phong! Không phải là trò đùa trẻ con mười năm trước hai mươi, ba mươi vạn!”Liễu Lâm Ba tức giận đem bản phương án phòng thủ vứt ở trên bàn, tay cầm địa đồ, rời khỏi lều, vài cận vệ vội vã đuổi theo.
Liễu Lâm Ba giục ngựa lao nhanh, chạy vội tới trấn cửa ải.
Nàng cũng không vào thành, mà là hướng về rừng cây bên cạnh trấn cửa ải đến nơi một tiểu đội đóng quân.
Đây là đội binh lính đặc thù khi nàng mới tới Lệ Đô thành tự mình thành lập, từ bên trong quân đội lấy ra những binh lính có thể chất tốt nhất huấn luyện thành.
Chỉ một vạn nhân mã. Là một nhánh quân đội thần bí lúc trước lấy ra từ mười vạn tinh binh ở Lệ Đô thành.
Nàng gọi bọn họ là “Duệ”, là quân đội so với đội quân tinh nhuệ còn tinh nhuệ hơn.
Phương thức tác chiến chủ yếu là khinh kỵ, ám sát, ẩn núp, trinh sát, đánh lén các loại, ở nơi không có các thiết bị thông tin hiện đại, dùng một đội quân như vậy chui vào hậu phương địch quấy rối, là phi thường cần thiết.
Nhìn thấy Liễu Lâm Ba vào rừng, sớm có lính canh gác thông báo cho các tướng sĩ trong đại bản doanh, hộ vệ chạy theo đương nhiên bị dừng lại ở ngoài bìa rừng.
Lúc Liễu Lâm Ba vào đến trước cửa doanh trại, một vạn nhân mã đã tập kết xong xuôi.
Liễu Lâm Ba cười thầm, hài lòng gật đầu. Bọn họ còn tưởng rằng nàng không biết có lính canh gác ở trong rừng chắc? Kỳ thực là nàng thả cho bọn họ một con ngựa, bằng không đã sớm hạ hắn.
“Thời điểm thể hiện bản thân đã đến, các ngươi chuẩn bị xong chưa? !”Liễu Lâm Ba uy nghiêm hỏi.
“Đã chuẩn bị kỹ càng!”Mọi người đồng thanh hô. Chấn động đến mức chim trong rừng bị kinh hoàng, bay loạn chung quanh.
“Rất tốt! Thời khắc đều phải chuẩn bị kỹ càng, chờ thông báo!”Liễu Lâm Ba nói.
Nàng, Liễu tướng quân, xưa nay không nói phí lời, xưa nay sẽ không lãng phí thời gian giảng giải cùng phô trương.
Cho nên vung tay lên, bọn binh sĩ cấp tốc tản đi.
Toàn bộ trong quân doanh trong chớp mắt liền không nhìn thấy một người, không nghe được một tiếng nói chuyện, yên lặng đến mức còn tưởng rằng tiến vào khu lều không người.
Tướng lĩnh Tề Lương tiến lên, mời Liễu Lâm Ba vào trong trướng, hỏi: ” Tướng quân, khi nào xuất kích?”
Hắn là một trong hơn ba mươi Tướng quân, ánh mắt thị sát, đã từng là một trong những cận vệ ít tuổi nhất bên cạnh lão tướng quân, đối với Chu quốc hận thấu xương. Bởi vì phụ thân hắn ch.ết ngay trước mắt hắn, mà hắn lại không thể làm gì để cứu cha mình.
Hồi trước bị Liễu Lâm Ba chọn trúng, an bài vào binh sĩ “Duệ”.
Bên trong “Duê”, cường giả vi tôn, cường giả là lớn, trải qua một vòng lại một vòng sát hạch cùng kiểm tra, ai thành tích tốt nhất, liền có thể cầm đầu.
Tuyển chọn như vậy, Tề Lương là người xuất sác nhất trong khảo nghiệm tổng hợp năng lực, trở thành chủ soái của nhánh bộ đội này.
Liễu Lâm Ba rối rắm.
Phó tướng Trương Mãnh, Đàm Lộc, là những người giỏi nhất trong hạng mục bơi đường dài; tả hữu giáo úy Mẫn Trung, Ngụy Lâm giỏi nhất ẩn núp ngụy trang trong núi rừng.
Đội ngũ này, từ khi được Liễu Lâm Ba huấn luyện một lần, liền thường thường suốt đêm vượt qua ngọn núi không có khả năng vượt qua này, đến bờ biển phía bên kia ngọn núi để huấn luyện bơi lội ẩn núp.
Liễu Lâm Ba đã sớm phát hiện mảng đại lục này ngoại trừ như chiếc váy, còn lại xung quanh phần đai lưng nhỏ nhất là Lệ Đô thành này đều là biển, mà phía đông cùng phía bắc Lệ Đô thành là nối tiếp hai ngọn núi chính là biển rộng, biển rộng vô tận.
Lúc trước, Liễu Lâm Ba đi tới Lệ Đô thành, sau khi thăm dò một phen, tự nhận mình tuyệt đối không có năng lực như cha có thể có lấy thế một người địch vạn chém ngàn quân bảo vệ Lệ Đô thành, nếu để nàng đến thủ, nàng tuyệt đối sẽ không liều mạng.
Trong ý thức từ kiếp trước của nàng, phòng ngự tốt nhất là xuất kích.
Sáu mươi vạn đại quân tiên phong của Chu quốc đã xếp hàng ngang tập kết ở tam châu sao?
Tốt lắm, tam châu kia cũng không xa, cách 600 dặm, nàng muốn đến sớm một bước bố trí mai phục!
Gióng trống khua chiêng mai phục, người chưa tới, tin tức đều đã truyền tới bên kia.
Cho nên, nhất định phải điều động đội quân “Duệ” nàng tự tay huấn luyện này.
Nhánh bộ đội này tồn tại, ngay cả ngũ tướng Lệ Đô cũng không biết, chớ nói chi là Nam Lăng Cửu vương gia ở xa.
“Sau ba ngày là mười lăm, mười lăm trăng tròn là thuỷ triều xuống đến mức thấp nhất. Đến lúc đó, bọn ngươi xuyên biển, vòng ra phía sau tam châu, chia làm ba đội, một đội lấy núi rừng ẩn núp thăm dò vị trí kho lương thảo của đội quân tiên phong, phá hủy lương thảo; hai đội khác tiến vào trong núi nơi liên hệ trọng yếu, phá hủy đường tiếp tế lương thảo của kẻ địch! Cần phải một kích thành công, để Lệ Đô thành có thời gian đợi viện quân đến!”
Trong trướng nghị sự, Liễu Lâm Ba chỉ vào địa đồ, phân phó nói.
Chúng tướng nghe được nhiệm vụ, trong ánh mắt bắn ra sát khí mãnh liệt.
Bọn họ đối với Liễu Lâm Ba là tuyệt đối tin phục, lại biết được khi nào thủy triều lên, khi nào thuỷ triều xuống, những điều này làm cho bọn họ cảm thấy phi thường thần kỳ cùng khó mà tin nổi.
“Nhớ kỹ, nhiệm vụ của các ngươi, chính là hủy diệt đường tiếp tế của kẻ địch, không phải bảo các ngươi cứng đối cứng đánh nhau với chúng! Một khi đánh nhau, trung quân phía sau, còn có quân tiên phong ở tam châu đều sẽ bọc đánh, đến lúc đó các ngươi khó mà thoát thân ! Các ngươi là vũ khí bí mật của Bổn tướng quân, tuyệt đối đừng chỉ một chuyến đi liền hủy toàn bộ! Bổn tướng quân yêu cầu duy nhất là, nhiệm vụ phải hoàn thành, đồng thời tận lực bao nhiêu người đi liền mang bấy nhiêu người trở về!”Liễu Lâm Ba khẽ quát.
Sát khí trong mắt những người kia, nàng tự nhiên là nhìn thấy, cho nên mới nói nhiều thêm vài câu.
“Dạ! Thuộc hạ tuân mệnh!”Một tướng lĩnh trong đó nói.
“Thỉnh vương gia yên tâm, thuộc hạ nhất quyết không làm nhục sứ mệnh! Hoàn thành nhiệm vụ, bình yên trở về!”Chúng tướng cùng kêu lên.
Chúng tướng đối với ý nghĩ cuồng nhiệt giết chóc vừa nãy dâng lên có chút xấu hổ, phải lấy đại cục làm trọng, lấy đại cục làm trọng.
Quyết không thể phụ kì vọng cùng dạy dỗ của thiếu tướng quân.
“Được! Tức khắc lui xuống chuẩn bị! Khí trời chuyển lạnh, mang nhiều một chút lương thực cùng quần áo! Sau khi trở về, còn có chuyện quan trọng hơn cần các ngươi đi làm! Đem ý tứ của ta, truyền cho binh sĩ, nhất định không thể thích giết chóc, không thể cùng quân đội dây dưa! Các ngươi là “Duệ”, là Lương quốc kì binh! Hiểu không? !”Liễu Lâm Ba lặp lại nhiều lần.
“Tuân mệnh!” Chúng tướng sĩ nghiêm chỉnh cúi chào. Liễu Lâm Ba gật gù, ra khỏi trướng, rời khỏi nơi đóng quân.
Các cận vệ còn canh giữ ở ven rừng chờ đây! Thấy tướng quân đi ra , âm thầm thở ra một hơi.
Cánh rừng cây này, bọn họ chưa từng đi vào, chỉ biết là Tướng quân ở bên trong an bài một ít người, nhưng không biết là làm cái gì.
Tướng quân không nói, bọn họ làm thuộc hạ tự nhiên không dám hỏi.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ Tướng quân, là không muốn người khác biết có chuyện này, cho nên bọn họ cũng chưa từng cùng người ngoài nhắc đến nửa câu, những cận vệ, tự nhiên là càng thêm không dám lắm miệng.
Làm tùy tùng bên cạnh Tướng quân, ai đều hiểu một đạo lý: Không nên nói thì không cần nói, không nên hỏi cũng không cần hỏi, quản cho tốt miệng mình. Bởi vì không cẩn thận, liền sẽ để lộ bí mật dẫn tới họa sát thân.
Liễu Lâm Ba tâm sự nặng nề, tiếp nhận dây cương giục ngựa hồi quân doanh.
Mới vừa vào trướng soái, các tướng lĩnh chờ người xông tới, cầm phương án phòng ngự nói: ” ở trên nền móng phòng ngự ban đầu, đốn thân và cành cây to, vót nhọn, đào thật nhiều đạo sâu năm thước (ba thước tương ứng 1 mét vuông) , đem những cọc gỗ này dựng thẳng cắm bên trong, lấp đất chặt kín, khiến địch không thể nhổ đi, chỉ có mũi nhọn cắm trên mặt đất. Chúng ta bố trí theo ngũ hành, một tầng lại một tầng liên tiếp, nối liền lại xen kẽ lẫn nhau. Bất luận người nào vọt vào, tất nhiên sẽ bị những cọc gỗ bén nhọn này chọc thủng.”
Liễu Lâm Ba nghe xong, cảm thấy thực sự có chút ý nghĩa, liền nhẹ gật đầu một cái.
“Ở nơi này, đào ra mấy cái hầm đối nhau giống như hoa mai, sâu ba thước, nghiêng về đáy hố. Bên trong sắp đặt cọc gỗ tròn to cỡ đùi người, trên đỉnh vót nhọn, dùng lửa hun cho cứng rắn, có một phần duỗi ra khỏi mặt đất, độ cao không vượt qua bốn đốt ngón tay. Để cho chắc chắn, ở dưới đáy lót đất dày một thước. Phía trên đặt cành cây cùng bụi rậm, dùng để che lấp những ám khí này.”Thấy Liễu Lâm Ba có chút hứng thú, tên tướng lĩnh kia nói bổ sung.
” Ở phía trước, lại dùng những thanh gỗ dài hơn một thước, trên đỉnh đóng móc sắt kiên cố, cách không xa chỗ kia, che kín các nơi. Như vậy, bất luận kẻ địch đến nhiều hay ít, chưa vào được trong thành, đã hao binh tổn tướng là điều chắc chắn!”Lưu đô đầu lại bổ sung.
(đoạn này hơi khó hiểu, ta nghĩ hiểu đơn giản nó gần giống hầm chông)
Nói xong, mọi người đều sốt sắng nhìn Liễu Lâm Ba, chỉ lo không vừa ý Tướng quân.
Những điều này là mấy người bọn hắn nghĩ nát óc mới ra được, cho rằng là phương án hoàn mỹ nhất.
“Phòng ngự như vậy, có thể bảo vệ kẻ địch mấy lần đột kích? Nếu như kẻ địch dùng số lượng cứng rắn muốn vọt qua? Hoặc là dùng máy bắn đá đem những thứ trên mặt đất hết thảy san bằng? Hoặc là dùng thang gỗ hình tháp?”Liễu Lâm Ba gật gật đầu, cười híp mắt hỏi.
Mọi người đều biết, cái thời đại này thang gỗ công thành cao mười bảy mười tám trượng, thang ngắn nhất cũng là mười trượng.
Chúng tướng nghẹn lời, không dám ngẩng đầu.
Tướng quân ở thời điểm nghị sự cười híp mắt, tuyệt đối không phải biểu thị vui vẻ, mà là bình yên trước bão táp!
Một, hai, ba!
Đúng như dự đoán, mới tam giây,
“Đây chính là phương án phòng ngự hoàn mỹ nhất các ngươi nghĩ ra được sao? Kẻ địch chỉ mới tiên phong đã là sáu mươi vạn!
Sáu mươi vạn! Sáu mươi vạn là cái gì?
Các ngươi cho rằng sáu mươi vạn quân đội, sẽ không nỡ đạp lên mười mấy hai trăm ngàn thi thể để công thành sao? !
Biết nếu Lệ Đô bị đánh hạ sẽ là hậu quả gì? Tương đương với hơn một nửa Lương quốc chắc chắn mất!”