Chương 7: Lưu Vân Phường Thị
Chỉ sau mấy ngày, Giản Ly liền chủ động tìm tới Triệu Địa, giao cho Triệu Địa hai tá giấy phù cấp thấp, một chiếc bình nhỏ đựng một ít đan sa, cùng với một chiếc bút phù thoạt nhìn rất bình thường. Hơn nữa sau đó còn nói nếu cần thêm vẫn có thể đổi được, lần sau đổi vẫn là ba viên Tụ Khí Tán.
Triệu Địa chỉ có thể cười khổ trong lòng, mấy viên Tụ Khí Tán này đều là hắn tạm ngừng tu hành để dành được, mỗi tháng chỉ có thể lãnh một viên Tụ Khí Tán trong nửa năm qua đã sớm dùng hết sạch, đâu còn mà đổi nữa.
Khoảng nửa năm sau, tới ngày Triệu Địa tròn mười lăm tuổi, hắn nhận được một cái bao nhỏ. Trong bao là hai đạo Kim Cương phù mang tính phòng ngự cùng ba hòn đá to như quả trứng gà, có màu sắc khác nhau. Ngày hôm sau, Triệu Địa cả người lẫn bao lập tức bị “mời” ra khỏi hạp cốc Nam Hoa Sơn mạch.
Lúc này gia sản toàn thân của Triệu Địa cũng chỉ có cái bao mà gia tộc ban cho trước khi đi, mười mấy đạo phù lục do hắn luyện chế, cùng một món pháp khí hạ phẩm giống như tiểu đao. Trước khi đi Giản Hinh Nhi còn kín đáo đưa cho hắn một bình thuốc nhỏ, bên trong có chứa bảy tám viên Tụ Khí Tán.
Giản Hinh Nhi đã đạt tới tu vi Luyện Khí kỳ tầng tám, là một trong những đệ tử hạch tâm của gia tộc, nàng đã không cần dùng tới loại linh dược cấp thấp này nữa. Đây là nàng đặc biệt chuần bị cho Triệu Địa, nghĩ tới những chuyện này, Triệu Địa không có quá mức từ chối, lập tức đón nhận.
Cũng phải nói rằng Giản Hinh Nhi thật đúng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên với hắn. Nhớ lúc hai ba tuổi, Giản Hinh Nhi mới vừa được đưa vào Giản gia, mỗi đêm đều nhớ tới phụ mẫu khó có thể ngủ, cũng mệt mỏi cho Triệu Địa mỗi đêm đều phải kể chuyện để dỗ nàng ngủ.
Đối với Giản Hinh Nhi, vị tiểu ca ca trước mắt tuy rằng không lớn hơn mình bao nhiêu, nhưng lại có thể kể ra thao thao bất tuyệt rất nhiều chuyện hay. Cái gì Hoàng Đế đại chiến Xi Vưu, Nữ Oa tiên nữ... toàn là những chuyện mà trước kia nàng chưa từng nghe qua. Tình huống như thế kéo dài hơn một năm, cho đến khi hai người bắt đầu tu tập tiên pháp mới dừng. Theo Giản Hinh Nhi thấy, vị Ngũ Căn ca này không nghi ngờ gì chính là thân nhân của nàng.
Sau đó Triệu Địa chuyên tâm tu luyện, tiếp xúc với vị tiểu muội muội này cũng càng ít. Sau đó nữa, nhờ có tư chất tốt, Giản Hinh Nhi tu luyện tiến bộ rất nhanh, được trưởng lão Giản gia đặc biệt bồi dưỡng thành đệ tử nòng cốt. Từ đó số lần Triệu Địa gặp nàng cũng ít dần đi, mặc dù ở trong cùng một hạp cốc, nhưng một hai năm cũng khó nhìn thấy một lần.
Tiểu cô nương này mỗi lần gặp Triệu Địa đều lôi kéo cánh tay hắn gọi Ngũ Căn ca, Ngũ Căn ca... không ngừng. khiến cho Triệu Địa vốn đã quen bị mọi người cười nhạo cảm thấy trong lòng ấm áp.
Giản Hinh Nhi khen hắn có thiên phú chế phù, đây cũng thật là chuyện xảy ra một lần. Sau khi Triệu Địa thử luyện chế Hỏa Cầu phù lần đầu tiên, thất bại mười mấy lần mới luyện chế thành công một đạo Hỏa Cầu phù sau đó xác suất thành công không vượt quá hai thành. Rốt cục không ngờ hắn luyện chế được năm sáu đạo Hỏa Cầu phù. Sau đó hắn định đem tất cả giấy phù dùng Tụ Khí Tán trao đổi, tiếp tục luyện tập luyện chế Hòa Cầu phù cùng Kim Cương phù. Sau khi lãng phí hơn trăm tờ giấy phù, rốt cục hắn cũng luyện chế thành công hai đạo Kim Cương phù cùng mười mấy đạo Hỏa Cầu phù, kết quả này làm cho hắn đã hết sức hài lòng. Xác suất thành công của hắn đã cao hơn lời đồn không ít, không biết là tin đồn phóng đại, hay là mình thật sự có thiên phú về phương diện chế phù.
Chi tiếc hắn không có nhiều thời gian hơn để luyện tập hai loại phù lục này thành thạo hơn nữa, đã bị chuyện “ra ngoài lịch lãm” hạn chế, thật sự là không thể làm gì được.
Nếu như bảo Giản Hinh Nhi cầu tình cho hắn, với tình huống tiểu cô nương này ở Giản gia được cưng chiều yêu mến như vậy, ngược lại có hy vọng rất lớn có thể được lưu lại gia tộc một thời gian ngắn nữa. Nhưng Triệu Địa cự tuyệt làm như vậy, nội tâm hắn mơ hồ kháng cự sự giúp đỡ của Giản Hinh Nhi đối với hắn, giúp đỡ như vậy làm cho hắn thấy bản thân mình vô dụng, phải cần tới một cái tiểu cô nương bảo vệ.
Trước mắt hắn tính toán mau mau tới được một địa phương mà người tu tiên tu tập ở miền Bắc Côn châu, gọi là Lưu Vân phường thị.
Lưu Vân phường thị là do hai gia tộc tu tiên Lưu gia, Vân gia gần đó cùng với môn phái nhỏ Ly Hỏa tông cùng chung kinh doanh quản lý. Thường ngày phường thị này chủ yếu mở ra phục vụ đám tu sĩ trẻ tuổi Luyện Khí kỳ sơ trung cấp, dùng để giao dịch một ít vật phẩm. Triệu Địa tính rằng mình sẽ bán phù lục ở đó, nếu như kiếm được một số, vậy có thể mua một ít đan dược để tăng tiến tu vi của mình.
Từ hạp cốc Nam Hoa Sơn mạch đến Lưu Vân phường thị có chừng hơn hai ngàn cây số, phải đi qua không ít địa phương, nhưng Triệu Địa đã nhớ rõ ràng những thứ này.
Hiện tại hắn đi tới một sườn núi bên ngoài Nam Hoa sơn mạch, lúc này hắn đã đi được cả ngày đường núi. Bày ra trước mặt hắn có hai con đường, một đường gần hơn một chút, sau khi qua khỏi ngọn núi nhỏ trước mặt sẽ tiến vào một cánh rừng rậm diện tích không nhỏ. Sẽ phải đi trong rừng khoảng ba, bốn ngày, sau đó sẽ bay qua mấy ngọn núi nhỏ, lúc ấy sẽ ra khỏi Nam Hoa sơn mạch. Với tốc độ trước mắt của hắn, nếu như ban ngày lên đường, buổi tối nghỉ ngơi và hồi phục, ước chừng cần bảy tám ngày đường.
Nhưng rừng rậm này thật sự không đơn giản, trong điển tịch Tàng Thư các ở Giản gia, có vài chỗ nhắc tới cánh rừng này thỉnh thoảng xuất hiện một ít yêu thú cấp thấp, thậm chí từng xuất hiện một con yêu thú cấp hai Độc Giác Quỳ Ngưu thân dài tới bảy tám thước. Tuy rằng qua bao nhiêu năm, tu sĩ cao cấp của Giản gia đã giết yêu thú xung quanh cơ hồ sạch sẽ, nhưng với năng lực sinh sản mạnh mẽ của yêu thú, không ai dám bảo đảm trong rừng sẽ không sót lại một ít yêu thú cấp thấp.
Loại yêu thú đáng sợ như vậy sinh ra thế nào, Tu Tiên Giới không có một giả thuyết thống nhất. Có người nói là dã thú trùng điều bình thường sống lâu ở một vài địa phương linh khí đặc biệt nồng đậm, hoặc sau khi ăn vài loại linh thảo Linh Vật gì đó, biến dị trở thành loài yêu thú có linh lực.
Còn có một số tu sĩ cho là vào thời thượng cổ, lúc khai thiên lập địa. Hỗn Độn vừa mới bắt đầu, đã có yêu thú tồn tại, thậm chí chúng xuất hiện trước cả loài người. Hơn nữa những con thượng cổ yêu thú này con nào cũng hùng mạnh, yêu thú hiện tại chẳng qua chỉ được kế thừa một ít huyết mạch của thượng cổ yêu thú mà thôi.
Bất kể là giả thuyết nào, có thể khẳng định rằng yêu thú không những có linh lực giống như tu sĩ, hơn nữa cũng có thể tu luyện dựa vào bản năng, thậm chí ngay cả phân chia cảnh giới cũng hết sức giống với tu sĩ loài người.
Căn cứ yêu thú có linh lực mạnh yếu, có thể phân chia yêu thú thành cấp một đến cấp bảy. Trong đó yêu thú cấp một đối ứng với tu sĩ Luyện Khí kỳ của loài người, yêu thú cấp hai tới cấp bốn đối ứng với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, cấp năm tới cấp bảy đối ứng với tu sĩ Kết Đan kỳ loài người.
Lời đồn thậm chí còn có yêu thú cấp bảy trở lên, bất quá trong điển tịch Giản gia chưa bao giờ đề cập tỉ mỉ tới. Loại yêu thú cao cấp như vậy, cũng không phải là gia tộc tu tiên nhỏ như Giản gia có thể tiếp xúc.
Mặc dù linh trí của yêu thú không bằng tu sĩ loài người, nhưng thông thường có một ít năng lực thần thông thiên phú, hoặc là có được thân thể cường hãn như mình đồng da sắt, thực lực không thua kém gì tu sĩ loài người cùng cấp. Thậm chí một một ít yêu thú có thực lực cao hơn cả tu sĩ loài người cùng cấp.
Bất quá hàng năm đều có rất nhiều tu sĩ cam lòng mạo hiểm xông vào một ít nơi ở bí ẩn của yêu thú, săn giết các loại yêu thú.