Chương 19: Tiềm Tu
Sau đó hắn đi phường thị một chuyến, mua một chiếc đấu bồng màu đen cùng một cái túi trữ vật mới. Đấu bồng này cũng không phải là nón cỏ rộng vành có mạng che mặt như vật thế tục, mà là một món pháp khí xảo diệu. Chức năng duy nhất của nó là có thể che giấu thần thức tu sĩ xâm nhập, che giấu hình dáng tu sĩ sau chiếc khăn che mặt, không bị nhận ra.
Ngược lại trong Lưu Vân phường thị cũng có không ít người đeo đấu bồng như vậy. Những người này hoặc là lo lắng gặp phải cừu gia, hoặc là có bề ngoài kỳ lạ, tóm lại là không muốn bị người thấy hình dáng. Tốn hao hai mươi linh thạch mua được một món pháp khí như vậy cũng là đáng giá.
Về phần túi trữ vật mới, vốn là túi kia đã hơi cũ rách, hơn nữa dung lượng cũng không đủ. Mặc dù túi trữ vật mới này có giá không rẻ, nhưng cũng hết sức cần thiết.
Cứ như vậy hắn đã xài hết mấy chục linh thạch đã là số linh thạch mà hắn xài nhiều nhất trong một lần. Hắn không dám mua gì nữa, mà trở lại chỗ ở của mình.
Hắn thay một thân y phục màu xám tro, chân mang một đôi giày da có vẻ không được vừa chân lắm, lại đội đấu bồng màu đen lên, xõa khăn xuống che kín mặt. Cứ như vậy, Triệu Địa lập tức trở thành một tu sĩ đội đấu bồng thường thấy trong Lưu Vân phường thị, tin rằng sẽ không ai nhận ra hắn.
Lưu Vân phường thị có hai cửa hàng đan dược lớn. Diệu Đan đường là một trong số đó. Chưởng quỹ Trương Giác của Diệu Đan đường là một lão nhân hơn sáu mươi tuổi, thoạt nhìn qua cũng chỉ có dáng vẻ chừng năm mươi, lão có một ngoại hiệu gọi là Trương Bình Đan.
Tuy rằng lão cũng không phải là Luyện Đan Sư, tu vi cũng chỉ có Luyện Khí kỳ tầng bảy tầng tám mà thôi. Nhưng từ nhỏ đã thích đọc một ít sách chuyên viết về luyện đan dùng đan, có được hiểu biết khá toàn diện về đạo luyện đan và công hiệu của các loại linh đan diệu dược, cho nên được chủ nhân Diệu Đan đường mời về làm chưởng quỹ trong đường, đã hơn bốn mươi năm qua.
Trong mấy chục năm qua, đan dược qua tay lão bán ra mua vào nhiều không đếm xuể, mà lão cũng được mặc nhận là đệ nhất nhân về giám định đan dược ở Lưu Vân phường thị. Nghe nói phàm là linh đan diệu dược, chỉ cần đưa cho Trương Bình Đan ngửi qua một lần, lão lập tức phân biệt được tên, công hiệu, nguyên liệu luyện chế và phẩm chất của đan dược này.
Hôm đó có một người áo xám đầu đội một cái đấu bồng màu đen, mặt che kín bởi một chiếc khăn đen đi vào Diệu Đan đường. Vừa lên tiếng đã hỏi thăm trong đường có bán Thanh Linh hoàn hay không.
Trương Giác đưa mắt liếc người áo xám một cái, phát hiện là một vị tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng năm, đúng là Thanh Linh hoàn vô cùng thích hợp sử dụng, không nhanh không chậm báo ra giá hai mươi linh thạch một Viên.
Người áo xám do dự một chút, khàn khàn hỏi:
- Tại hạ dùng một khối trung phẩm linh thạch, có thể đổi thêm một viên được chăng?
Không ngờ rằng đối phương là một người có tiền, lại còn có trung phẩm linh thạch.
Thông thường mà nói, giá cả đổi trung phẩm linh thạch toàn là mỗi khối một trăm lẻ năm khối hạ phẩm linh thạch. Nếu dùng một khối trung phẩm linh thạch mua năm viên Thanh Linh hoàn, đúng là có hơi thua thiệt. Nhưng nếu cho thêm người áo xám một viên nữa, vậy phần thiệt thuộc về Diệu Đan đường.
Trương Giác hơi suy nghĩ một chút, sau đó sảng khoái hồi đáp:
- Hay là như vẩy, đạo hữu có thể dùng trung phẩm linh thạch mua năm viên Thanh Linh hoàn, bản điếm sẽ trả lại cho đạo hữu bảy khối hạ phẩm linh thạch, coi như là kiếm lời ít một chút vậy. Hoặc nếu đạo hữu cần nhiều đan dược hơn, một khối trung phẩm linh thạch ngoại trừ đổi được năm viên Thanh Linh hoàn ra, bản điếm còn có thể tìm cho đạo hữu hai mươi viên Thanh Linh hoàn thứ đan. - Thứ đan ư?
Giọng người áo xám chợt cao vút lên, hiển nhiên tỏ ra hứng thú về thứ đan này.
Trương Giác cười lớn một tiếng, xem ra lại cần lão phải giải thích cho khách hàng biết về một loại đan dược thông dụng. Chuyện này lão cũng vui vẻ, kiên nhẫn giải thích: - Sở dĩ gọi là thứ đan, cũng có người xưng là phế đan, bất quá bản điếm lại không cho là như vậy. Thứ đan chính là vật phẩm do Luyện Đan sư luyện đan thất bại mà ra, là hỏa hầu hoặc lúc ra lò có hơi sai một chút thời gian, linh khí đan dược phát tán ra ngoài, mới hình thành nên thứ đan. - Thứ đan chứa ít linh lực, cho nên công hiệu cũng rất ít, nhưng nhờ nguyên liệu rất tốt cho nên cũng có không ít đạo hữu bằng lòng mua một ít với giá thấp. Nghe nói có đạo hữu dùng qua một ít thứ đan, có cảm giác hiệu dụng cũng không tệ lắm. Không biết đạo hữu có hứng thú chăng? - Luyện đan thất bại không phải sẽ sinh ra độc tính sao? Còn có thể dùng được ư?
Người áo xám tò mò hỏi, hiển nhiên cũng không phải không biết gì cả đối với đan đạo.
- A, đạo hữu nói đó là một xuất phẩm luyện đan khác, đây mới thực sự là phế đan. Thông thường là do lúc luyện đan phạm vào sai lầm lớn, hoặc là hỏa hầu quá mức, khiến cho dược tính của nguyên liệu bên trong đan dược biến hóa, cuối cùng trở thành phế đan có độc. Loại phế đan này chẳng những không có chút tác dụng nào đối với người tu hành chúng ta, ngược lại còn ẩn chứa một tia độc tính, phục dụng chỉ có trăm hại mà không có lợi gì. - Bất quá xin đạo hữu yên tâm, phân biệt phế đan cùng thứ đan hết sức dễ dàng, chẳng những hình thái màu sắc phát sinh biến hóa, hơn nữa phế đan có một loại mùi kích thích rất rõ ràng, khác hẳn với mùi của đan dược thông thường. Đạo hữu chỉ cần tỉ mỉ kiểm tr.a một chút cũng biết lời lão phu là chính xác hay không.
Trương Giác nói xong lấy ra mấy viên Thanh Linh hoàn thứ đan, giao cho người áo xám xem thử.
Người áo xám cẩn thận dò xét chốc lát, lại đưa lên sát mũi ngửi mạnh một cái, sau đó gật đầu nói:
- Chưởng quỹ nói đúng là không giả, quả nhiên thứ đan này vẫn ngậm một tia linh lực.
Tại hạ xin nghe theo lời chưởng quỹ, đổi lấy năm viên Thanh Linh hoàn cùng hai mươi viên thứ đan.
Nói xong lời này, người áo xám móc ra một khối đá có màu vàng nâu hơi trong suốt, chính là trung phẩm linh thạch thuộc tính Thổ thường gặp.
- Đây là của đạo hữu!
Trương Giác cho Thanh Linh hoàn cùng thứ đan chia làm hai bình thuốc, giao cho người áo xám.
Chờ sau khi người áo xám dần dần đi xa, Trương Giác mới lộ ra nụ cười thần bí, nói với người làm bên cạnh mình:
- Hắc hắc, lại lừa được một tên ngu ngốc! Thứ đan không có độc, uống vào vô hại là không giả, nhưng vì linh lực trong đó quá yếu, cho dù uống vào hai mươi viên cũng không có chút ý nghĩa nào, đơn giản chỉ là lãng phí linh thạch. - Bất quá nếu hắn đã lấy ra được một khối trung phẩm linh thạch, lãng phí vài khối hạ phẩm linh thạch cũng không có vấn đề gì, ha ha! Sao hả, ta nói không sai chứ, lần trước thu một đống thứ đan từ chỗ Luyện Đan sư Vân gia, cứ thỉnh thoảng bán đi một ít như vậy, cũng kiếm được không ít linh thạch.
Tên người làm chừng hai mươi tuổi nghe lời của Trương Giác gật đầu liên tục, cung kính nói:
- Đúng vậy, lão nhân gia ngài là đại tông sư Đan đạo nổi danh Lưu Vân phường thị, ngài nói ra có ai dám không tin. Cho dù đám ngu xuẩn kia uống loại thứ đan này vào cảm thấy không có hiệu dụng gì, cũng không dám cho là tại lão nhân gia ngài. Ôi, nếu tiểu nhân có thể học được một nửa bản lãnh của ngài, vậy không cần lo lắng không sống được trên Tu Tiên Giới...
Nhưng mấy tháng sau đó, luôn luôn có người tới mua thứ đan. Thậm chí còn có một tên tu sĩ trung niên áo đen cũng là đầu đội đấu bồng, một lần tốn ba mươi linh thạch mua hơn một trăm viên Thanh Linh hoàn thứ đan. Điều này làm cho Trương Giác nổi lên nghi ngờ, chẳng lẽ loại thứ đan này thật sự có hiệu quả?
Lão trước sau đích thân phục dụng mười mấy viên Thanh Linh hoàn thứ đan, nhưng cũng không cảm thấy có hiệu quả gì, thật không biết những tên ngu ngốc kia mua nhiều thứ đan như vậy dùng để làm gì.
Người áo xám ngu ngốc trong lời Trương Giác dĩ nhiên là Triệu Địa, dù sao hắn không thiếu linh thạch, mua ít thứ đan về thử một chút cũng không có việc gì.
Trước khi uống một viên Thanh Linh hoàn, quỷ thần xui khiến Triệu Địa bỏ nó vào trong Càn Khôn tiểu đỉnh, sau đó lấy một viên khác uống vào.
Một cỗ linh lực mát mẻ từ trong bụng lan ra, theo kinh mạch khuếch tán ra toàn thân. Triệu Địa dựa theo tâm pháp tầng năm Trục Lãng Quyết, khống chế một tia linh khí trong đó vận chuyển khắp kinh mạch toàn thân, cuối cùng chậm rãi đưa vào Đan Điền.
Hết lần này tới lần khác như vậy, dần dần luyện hóa linh lực của Thanh Linh hoàn, rốt cục sau một ngày đêm. Triệu Địa đã hoàn toàn luyện hóa hết linh lực của viên Thanh Linh hoàn này.
Trước khi uống tiếp một viên Thanh Linh hoàn nữa, Triệu Địa không quên đi xem đan dược trong tiểu đỉnh. Kết quả khiến cho hắn mừng rỡ như điên, đan dược trong đỉnh có biến hóa cực kỳ rõ ràng, không chỉ là linh khí tràn trề gấp mấy lần, hơn nửa trở nên nửa trong suốt, toát ra mùi thuốc nồng nặc.
Triệu Địa thoáng động trong lòng, lại thí nghiệm một viên Thanh Linh hoàn cùng mấy viên thứ đan.
Sau khi hắn thí nghiệm nhiều lần, phát hiện tối đa tiểu đỉnh có thể gia tăng linh lực của Thanh Linh hoàn lên gấp sáu, bảy lần trước đó, cần hao phí thời gian hai ngày đêm. Tiểu đỉnh còn có thể gia tăng Thanh Linh hoàn thứ đan lên gần bằng với Thanh Linh hoàn bình thường, chỉ mất thời gian một ngày, nhưng không có cách nào tiếp tục tăng lên nữa.
Loại đan dược trải qua tiểu đỉnh nuôi dưỡng này, Triệu Địa cũng không dám nóng lòng dùng thử, ai mà biết được nó có tác dụng phụ gì không. Hắn nghĩ cách bắt mấy con thỏ hoang, nghiền nát đan dược do tiểu đỉnh nuôi dưỡng ra, lấy một ít cho những con thỏ này uống vào, sau đó cẩn thận quan sát xem có điểm khác thường nào không.
Kết quả ngoại trừ trở nên vô cùng phấn chấn và linh hoạt ra, cũng không thấy những con thỏ này có bất kỳ phản ứng xấu nào.
Vì vậy Triệu Địa bắt đầu yên tâm dùng tiểu đỉnh nuôi dưỡng đan dược, cũng yên tâm mà uống.
Từ đó về sau, vào mùng một mỗi tháng, lúc Lưu Vân phường thị náo nhiệt nhất, lại có một tên tu sĩ không có gì nổi bật, đầu đội đấu bồng che mặt bằng lụa đen, đi tới các cửa hàng đan dược mua mấy viên Thanh Linh hoàn, thỉnh thoảng còn mua thêm một ít thứ đan. Bởi vì tu sĩ ăn mặc như vậy quá nhiều, vả lại mua đồ cũng hết sức bình thường, cho nên cũng không ai chú ý.
Không lâu sau, tên tu sĩ này lại bắt đầu mua Tầy Tủy đan cao hơn một bậc so với Thanh Linh hoàn. Loại đan dược này không chỉ có thể tăng tiến tu vi của Luyện Khí kỳ tầng chín trở lên, còn có hiệu quả tẩy tủy dịch cân nhất định, tẩy trừ tạp chất trong cơ thể, gia tăng tư chất tu sĩ Luyện Khí kỳ, giá cả cũng đắt đến sáu mươi bảy mươi linh thạch một viên, hơn nữa bán ra cực ít, cũng không phải là mỗi tháng đều có loại đan dược này bán ra. Mỗi lần tu sĩ đấu bồng cũng chỉ có thể mua được hai ba viên mà thôi.
Không chỉ có đan dược, mục tiêu của tu sĩ đấu bồng còn có các loại vật phẩm như các loại pháp khí, điển tịch, phù lục, giấy phù... mỗi lần mua cũng không nhiều, chỉ là hai ba trăm linh thạch, nhưng tổng cộng số lượng linh thạch tiêu hao cũng hết sức kinh người.
Chẳng qua là loại tu sĩ đội đấu bồng che mặt như vậy trong phường thị không có một trăm cũng có tám mươi tên, tu vi từ Luyện Khí kỳ tầng ba tới tầng mười ba đều có, cho dù là bất cứ ai cũng không phân biệt được Triệu Địa trà trộn trong đó.
Chuyện như vậy xảy ra ở Lưu Vân phường thị hết lần này tới lần khác, hết năm này tới năm khác. Lưu Vân phường thị nghênh đón càng ngày càng nhiều người mới, cũng chứng kiến nhiều nhóm tu sĩ gia tăng tu vi, trở thành thành viên của Tu Tiên Giới.
Mà Triệu Địa đã lâu không bày hàng ra bán phù lục sớm bị mọi người quên bẵng. Dù sao Chế Phù sư cấp thấp giống như hắn vậy, cho tới bây giờ Lưu Vân phường thị không hề thiếu.
Người duy nhất còn nhớ Triệu Địa e rằng chỉ có Vân lão đầu của Vân Tiên cư. Một ngày năm năm sau, Vân lão đầu nhớ kỹ thời hạn thuê của Triệu Địa đã đến, bèn đi tới ngôi lầu nơi ở của Triệu Địa. Đến nơi lão mới phát hiện ra cấm chế lầu đang ở trạng thái kích phát, cho nên không cách nào do thám được tình huống bên trong.
Lão truyền âm vào trong lầu hồi lâu, nhưng thủy chung không được đáp lại. Lão bắt buộc phải sử dụng pháp bàn giải khai cấm chế, tiến vào trong lầu xem xét. Lúc này Vân lão đầu mới phát hiện ra, người ở đây đã đi từ sớm, bỏ lại lầu không. Ngoài trừ giấy phù rách nát nằm ngổn ngang dưới đất, không còn thấy bóng dáng Triệu Địa đâu nữa.
Người tu tiên cấp thấp mất tích như vậy, cơ hồ mỗi tháng Lưu Vân phường thị đều có phát sinh, trong số bọn họ phần lớn đều sẽ không xuất hiện trên Tu Tiên Giới nữa. Có thể tưởng tượng, khả năng cực lớn chính là đã gặp phải độc thủ, bị mất mạng.
Hiển nhiên Vân lão đầu cũng liệt Triệu Địa vào nhóm những người này, chỉ có thể buông tiếng than dài, rời khỏi ngôi lầu này.
Không bao lâu sau, ngôi lầu này có khách mới, Vân lão đầu cũng quên đi vị khách trước kia.
Triệu Địa đặt cho linh đan có dược hiệu cực mạnh được tiểu đỉnh nuôi dưỡng là Siêu Cấp đan.
Trong Siêu Cấp đan ẩn chứa linh lực thật đúng là hết sức kinh người. Lúc Triệu Địa còn ở Luyện Khí kỳ tầng năm, luyện hóa một viên Thanh Linh hoàn bình thường cần thời gian một đêm, mà luyện hóa một viên Siêu Cấp đan Thanh Linh hoàn cần bảy ngày bảy đêm.
Hơn nữa dường như Siêu Cấp đan kia rất có hiệu quả với đột phá bình cảnh ở Luyện Khí kỳ, mỗi lần hắn cảm thấy tu vi mình đạt tới một bình cảnh, chỉ chờ đột phá là có thể tiến lên tầng cao hơn, thông thường chỉ cần dùng một viên Siêu Cấp đan là có thể lên cấp thuận lợi vô cùng.
Với tốc độ tu luyện không ngừng của hắn, lại cơ hồ không hề lãng phí thời gian kẹt lại ở bình cảnh, chỉ trong ba năm ngắn ngủi, tu vi của hắn đã từ Luyện Khí kỳ tầng năm thăng lên Luyện Khí kỳ tầng mười một, nghiễm nhiên đã là một tên tu sĩ Luyện Khí kỳ cao cấp.
Lúc này Lưu Vân phường thị đã không thích hợp cho Triệu Địa tiếp tục tu hành, hắn cần đổi chỗ khác, tiếp tục tu hành. Mà nơi mới này, Triệu Địa cũng đã chọn được, sau đó hắn lại tốn một năm nữa để chuẩn bị cho chuyện này.
Kể từ khi Triệu Địa mười lăm tuổi tiến vào Lưu Vân phường thị, trong lúc không hay không biết đã ở đó được sáu, bảy năm. Mặc dù trong thời gian này hắn không rời khỏi phạm vi phường thị, nhưng cũng nghe được lời đồn bên ngoài, càng hiểu rõ hơn về tình hình Tu Tiên Giới của Kim Diễm quốc.
Mấy năm qua, dường như Tu Tiên Giới của Kim Diễm quốc không được yên ổn, lục tục xuất hiện rất nhiều tình huống tu sĩ cấp thấp đơn độc bị người ám toán cướp của. Thậm chí còn có một ít gia tộc nhỏ, môn phái nhỏ bị người diệt môn thảm khốc chỉ sau một đêm.
Mặc dù trước kia cũng thường phát sinh những chuyện này, nhưng dường như mấy năm gần đây càng ngày càng xảy ra đều đặn hơn, lời đồn lan tới Tu Tiên Giới Kim Diễm quốc cũng là như vậy. Hơn nữa còn có liên quan tới tranh chấp giữa tu sĩ phe Chính đạo và phe Tà đạo gì đó. Tóm lại hiện tại Tu Tiên Giới Kim Diễm quốc, nhất là người tu tiên cấp thấp có vẻ hơi nguy.
Mặc dù tu vi Triệu Địa tăng lên cực nhanh, nhưng thủ đoạn bảo mệnh của hắn cũng không nhiều. Trước đây hắn vẫn sống trong Lưu Vân phường thị, cũng không có vấn đề gì. Hiện tại muốn rời khỏi phường thị, nhất định phải chuẩn bị một phen hết sức kỹ càng.
Nhất là trên người hắn mang chí bảo thượng phẩm linh thạch cùng với Càn Khôn bảo đỉnh, nếu không có một chút thủ đoạn nào, hắn bất cứ lúc nào cũng sẽ bị người giết ch.ết đoạt bảo.
Nếu hắn cố gắng giấu mình một chút, cũng sẽ không dẫn tới sự chú ý của tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở lên, nhưng nhất định phải có năng lực tự vệ trước mặt tu sĩ Luyện Khí kỳ cao cấp.
Đơn giản nhất không gì bằng tìm vài món pháp khí thật tốt. Nhưng luyện chế pháp khí cũng giống như luyện chế đan phù, là một môn vô cùng cao thâm. Nếu không có hai ba năm kinh nghiệm, chỉ sợ là rất khó chế ra một hai món pháp khí tốt.