Chương 39: Tặng Đan

- A, có chuyện gì vậy, vì sao trước kia chưa từng nghe muội nhắc tới? Đây không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta đi Cốc Liêm tuyền đi, ở đó không có ai, ta tìm muội thật sự là có chuyện.
Triệu Địa nói xong, hai người nhanh chóng bay về phía Cốc Liêm phong.


Dọc trên đường đi, Giản Hinh Nhi nhất nhất kể cho Triệu Địa nghe nàng và vị Kim sư tỷ này làm quen giao hảo với nhau thế nào.


Chuyện này phải nhắc tới vị Bạch sư huynh Bạch Sơ Lê mà Triệu Địa đã gặp một lần. Người này trong hai năm qua đã đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng thứ mười ba, chỉ còn kém chút nữa là trở thành tu sĩ Trúc Cơ kỳ cao quý. Không biết có phải vì tu vi tiến nhanh hay không, người này càng ngày càng trở nên kiêu ngạo phách lối, dây dưa với Giản Hinh Nhi cũng càng ngày càng trắng trợn không kiêng nể.


Hàng ngày Giản Hinh Nhi thường ở trong vườn thuốc của Tôn sư bá trên Thiết Thuyền phong, không bước chân ra khỏi cửa, y cũng không dám xông vào.


Nhưng có lần Giản Hinh Nhi rời khỏi Thiết Thuyền phong làm giúp Tôn sư bá một chuyện, tình cờ bị vị Bạch sư huynh này gặp phải, y nhất quyết đòi cùng nàng đi du ngoạn Cẩm Tú cốc gì đó. Giản Hinh Nhi dùng mọi cách cự tuyệt, đối phương không chịu từ bỏ ý định, thậm chí suýt chút nữa ra tay cưỡng ép bắt Giản Hinh Nhi đi. May nhờ lúc ấy Kim Diệp sư tỷ đi ngang qua, thấy hai người ồn ào, bèn chạy tới giúp Giản Hinh Nhi chủ trì công đạo, đuổi Bạch sư huynh kia đi.


Giản Hinh Nhi cùng Kim Diệp quen biết với nhau là nhờ như vậy. Hơn nữa chỗ ở của hai người bọn họ Thiết Thuyền phong cùng Long Thủ nhai chỉ cách một cái khe nhỏ, rất gần nhau, hai người thường xuyên qua lại với nhau, rất nhanh đã trở thành hảo bằng hữu chí cốt.


available on google playdownload on app store


Đương nhiên Kim Diệp thường xuyên đến tìm Giản Hinh Nhi tán gẫu, mà mỗi lần Giản Hinh Nhi có chuyện cần xuất môn cũng kéo Kim Diệp cùng đi. Như vậy cho dù gặp phải Bạch sư huynh đeo bám cũng không cần phải sợ.


Triệu Địa nghe lời của Giản Hinh Nhi xong, trong lòng dâng lên một cỗ oán khí. Tên Bạch Sơ Lê này quả thật không biết điều, Giản Hinh Nhi đã cự tuyệt y nhiều lần, nhưng vẫn đeo bám như đỉa đói, thậm chí còn dám ra tay dùng vũ lực.


Hắn âm thầm tính toán, phải làm sao cho vị Bạch sư huynh này vĩnh viễn biến khỏi Thái Hư môn mới được...
Triệu Địa có sát ý trong lòng, nhưng trên mặt lại không hiển lộ chút nào. Đây cũng là một bản lãnh mới mà hắn tu luyện được kể từ khi tới Thiên Nguyên đại lục này.


Bởi vì tu tiên vốn là chú trọng bình tâm tĩnh khí, vui giận không được lộ ra ngoài mặt. Biểu hiện trong ngoài bất nhất như hắn, trên Tu Tiên Giới là hết sức bình thường.


Sau khi hai người đi tới Cốc Liêm tuyền, Triệu Địa phóng xuất toàn bộ thần thức dò xét xung quanh một phen. Sau khi xác nhận trong phạm vi mười dặm xung quanh không có ai, mới cùng Giản Hinh Nhi ngồi xuống trên tảng đá bên bờ suối.
Vì nguyên nhân cẩn thận, hắn còn bố trí một vòng cách âm.


Thấy Triệu Địa kín đáo cẩn thận như vậy, Giản Hinh Nhi không khỏi trợn to cặp mắt tò mò, nghĩ thầm: “Ngũ Căn ca có chuyện trọng yếu gì muốn nói với ta đây, lại tỏ ra thận trọng như vậy? Chẳng lẽ là...” Nghĩ tới đây, trên mặt của nàng nổi lên hai vầng mây đỏ ửng.


Triệu Địa không chú ý tới những chuyện này, hắn vỗ vào túi trữ vật bên hông một cái, bạch quang chợt lóe, trong tay đã có vài cái hộp.
Nói cho đúng là một cái hộp gỗ, ba hộp ngọc. Triệu Địa giao hết những chiếc hộp này cho Giảm Hinh Nhi.


Giản Hinh Nhi mở ra những chiếc hộp này với vẻ tò mò. Chỉ một lát sau, sắc mặt của nàng trước sau biến hóa mấy lần. Đầu tiên là kinh ngạc, sau là mừng rỡ, sau đó rồi lại cau mày ra vẻ không tin tưởng vào mắt mình, cuối cùng là vô cùng cảm động.


Thứ làm cho thiếu nữ này biến sắc liên hồi như vậy, chính là một viên đan dược trong hộp.


Mà viên đan dược này bất kể là màu sắc, mùi thơm cùng linh lực phát tán, rõ ràng là mười phần tương tự với Trú Nhan đan bán chín trăm linh thạch một viên trong hội giao dịch ở Cổ Lĩnh nhai. - Cái này là một viên Trú Nhan đan ư?


Giản Hinh Nhi hỏi với vẻ không tin. Đây chính là loại đan dược mà nàng mơ tưởng đã từ lâu, lần đó chẳng qua chỉ mua được mấy viên thứ đan, đã cao hứng tới nỗi thần thái dâng cao, lần này lại lấy được một viên Trú Nhan đan chân chính, thật sự là kích động hơn nhiều, lại có hơi không khống chế được tâm trạng.


Triệu Địa chỉ mỉm cười nhìn Giản Hinh Nhi, nhưng trong lòng thầm nghĩ: “Ừ, có lúc hạnh phúc tới quá mau, đúng là sẽ khiến cho người ta nhất thời không cách nào tiếp nhận.” Đây chính là Triệu Địa lợi dụng tiểu đỉnh nuôi dưỡng Trú Nhan đan thứ đan mà thành, hắn cũng đã uống một viên. Cũng phải nói mấy viên thứ đan này là do Giản Hinh Nhi cướp được.


Bây giờ coi như là vật quy nguyên chủ, Triệu Địa thầm nghĩ trong lòng như vậy. Hắn cố ý chờ hơn một năm sau mới giao viên Trú Nhan đan này cho Giản Hinh Nhi, tin rằng cách một thời gian lâu như vậy, đối phương chắc chắn sẽ không có bất kỳ liên tưởng nào tới thứ đan ngày trước. - Không sai, đây chính là Trú Nhan đan, ta thật vất vả mới lấy được, muội hãy lặng lẽ phục dụng, ngàn vạn lần đừng nói với bất cứ kẻ nào.


Triệu Địa dặn dò.
- Trú Nhan đan đắt như vậy, huynh lấy đâu ra linh thạch mà mua?
Giản Hinh Nhi lau nước mắt trên khóe mắt, thoáng bình phục tâm trạng, không nhịn được nói ra nghi vấn trong lòng.
Triệu Địa cười một tiếng, cố làm ra vẻ thần bí nói:
- Muội xem ba chiếc hộp kia sẽ hiểu.


Giản Hinh Nhi theo lời mở ba hộp ngọc ra, trong đó bao gồm một thanh tiểu kiếm, ba chiếc vòng nhỏ và một tấm thuẫn tám cạnh.
Mấy món pháp khí này toàn là thuần một sắc xanh chói ngời, theo như linh lực phát tán, không thể nghi ngờ đều là thượng phẩm pháp khí.
- Thượng phẩm pháp khí!


Giản Hinh Nhi kêu lên, một lát sau, nàng hỏi bằng giọng còn kinh ngạc hơn trước:
- Những thứ này đều là của Ngũ Căn ca, là huynh tự tay luyện chế hay sao?
Triệu Địa hết sức đắc ý cười to, nói:


- Không sai, toàn là tự ta luyện chế. Những thứ này là cho muội, muội hãy cố gắng luyện tập nhiều hơn, chuẩn bị đầy đủ cho Trúc Cơ tỷ thí mấy tháng sau.
Nói xong, Triệu Địa cẩn thận giảng giải cho Giản Hinh Nhi phương pháp sử dụng và công hiệu của mấy món pháp khí này.


Tiểu kiếm và thuẫn tám cạnh kia cũng bình thường, chính là pháp khí công kích và phòng ngự thường gặp, không có gì đặc biệt. Nhưng ba chiếc vòng Tinh Đồng kia chính là tác phẩm đắc ý của Triệu Địa.


Đây là một bộ ba món pháp khí phối hợp, là ba chiếc vòng đồng đồng thời phối hợp với nhau thành một bộ pháp khí.
Pháp khí bộ có ưu điểm đặc biệt, chuyện này phải nói từ tu sĩ khống chế pháp khí tiêu hao thần thức.


Tu sĩ là dùng thần thức thao túng pháp khí, muốn thao túng pháp khí linh hoạt như ý, trừ luyện tập thật nhiều ra, cũng cần hao phí thần thức nhất định.


Thông thường mà nói, thần thức của tu sĩ Luyện Khí kỳ cao cấp chỉ có thể đồng thời thao túng hai món pháp khí. Vượt qua hai món sẽ luống cuống tay chân, lo bên này mất bên kia, không thể nào thao túng như ý muốn.


Chỉ có tu sĩ Luyện Khí kỳ trời sinh thần thức hùng mạnh vô cùng mới có thể miễn cưỡng đồng thời thao tác ba món pháp khí. Mà tu sĩ Trúc Cơ kỳ bởi vì thần thức hùng mạnh hơn gấp mấy lần, cho nên số lượng pháp khí có thể đồng thời thao túng cũng gia tăng không ít.


Vì vậy, nhu cầu của tu sĩ đối với pháp khí đều là cầu tinh mà không cầu nhiều.


Mà pháp khí bộ ở một mức độ nào đó đã vượt qua được hạn chế này. Lấy bộ pháp khí ba chiếc vòng đồng này làm tỷ dụ, lúc thao túng cũng không phải là tiêu hao thần thức gấp ba lần pháp khí thông thường, mà chỉ nhiều hơn vài phần mà thôi. Và như vậy, ưu điểm của pháp khí bộ đã hiện ra.


Triệu Địa lấy một tỷ dụ vô cùng thô kệch.
- Tỷ như hai phàm nhân đánh nhau, một người có hai tay, một người khác có bốn tay, muội nghĩ xem ai sẽ chiếm ưu thế?


Giản Hinh Nhi gật đầu một cái, tuy rằng tỷ dụ của Triệu Địa không chính xác, nhưng cũng đã nói lên được ưu thế pháp khí bộ do tu sĩ Luyện Khí kỳ sử dụng.






Truyện liên quan