Chương 69: Bế Quan
Chợt nghe Lục Văn đổi giọng vô cùng ngạo nghễ.
- Bất quá Kim Đao Phục Hổ trận của ta chỉ cần chưa hao hết linh lực của trung phẩm linh thạch, sẽ không ngừng sinh ra kim đao công kích. Để ta chống mắt chờ xem sư đệ còn có thể móc ra được nhiều phù lục như vậy nữa hay không.
Trong lúc nói chuyện, tu sĩ họ Lục vẫn không ngừng điểm tới pháp bàn màu vàng. Màn hào quang cực lớn lại bắt đầu tái diễn cảnh tượng trước đó, chậm rãi tụ tập lại thành từng quả cầu màu vàng nhỏ, sau đó hóa thành từng thanh đoản đao màu vàng. Số lượng và uy lực của những thanh đoản đao này giống hệt như lần trước, không có dấu hiệu gì là giảm bớt.
Triệu Địa bất đắc dĩ phải tế xuất hơn ba mươi đạo Hỏa Xà phù, ngăn cản đợt công kích của Kim Đao Phục Hổ trận này một lần nữa.
Thấy cảnh tượng này, thần sắc ung dung khoái chí của tu sĩ họ Lục cũng không khỏi trở nên nghiêm nghị. Phù lục của đối phương cũng không khỏi quá nhiều, đã chống đỡ được hai đợt công kích liên tiếp.
Mặc dù những kim đao công kích này đều dựa vào pháp trận thúc đẩy, bất quá y chỉ là chỉ huy thoáng một chút mà thôi, nhưng sử dụng cực phẩm pháp khí mặc thuẫn này đang làm cho linh lực của y tiêu hao rất lớn.
Mà vào lúc này, linh lực của y đã tiêu hao hơn phân nửa, y vội vàng móc ra một khối trung phẩm linh thạch thuộc tính Thủy xanh biếc không ngừng hấp thu linh lực bên trong.
Đồng thời tay còn lại cũng không ngừng điểm tới pháp bàn màu vàng, chuẩn bị tụ tập một đợt kim đao khác công kích tiếp.
Mà lúc này trong lòng Triệu Địa lại càng gấp gáp hơn, pháp trận của đối phương công kích có thể nói là liên miên bất tuyệt, mà Hỏa Xà phù còn lại trong túi trữ vật của hắn chỉ hơn một trăm đạo, đủ ngăn cản ba đợt công kích như vậy nữa.
Xem ra trừ phi hủy được pháp bàn màu vàng mà tu sĩ họ Lục dùng thao túng pháp trận, bằng không những đợt đoản đao màu vàng này công kích không ngừng, sớm muộn gì cũng bằm thây hắn thành muôn mảnh.
Nhưng mặc thuẫn của đối phương thật sự là một món cực phẩm phòng ngự pháp khí rất tốt, tiểu kiếm màu bạc của hắn gần như không làm gì được đối phương.
Nghĩ đến đây, Triệu Địa hạ quyết tâm, tay sờ vào hông một cái, đã có thêm hai vật phẩm.
Một món là một lá phù màu vàng, trên vẽ một thanh tiểu đao dài hơn một tấc vô cùng sống động.
Món kia là một khối Thủy Linh Thạch màu lam nhạt, bất quá màu sắc hơi trong suốt, linh khí ẩn chứa trong đó lớn tới mức kinh người.
- Phù Bảo! Đây... đây chẳng lẽ là thượng phẩm linh thạch! Ngươi... làm sao ngươi có được thượng phâm linh thạch?
Tu sĩ họ Lục Vừa thấy hai vật phẩm của Triệu Địa, kinh ngạc tới nỗi hai mắt trợn tròn, nói chuyện cũng không lưu loát. Chỉ trong thoáng chốc, vẻ mặt tu sĩ họ Lục từ kinh ngạc hóa thành tham lam, cuối cùng lại hóa thành sợ hãi.
Triệu Địa hấp thu linh lực từ trong thượng phẩm linh thạch cực nhanh, sau đó rót rất nhiều linh lực vào trong Phù Bảo. Tiểu đao màu vàng đang từ từ sáng lên, thậm chí không ngừng nhảy nhót trên mặt lá phù, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy vọt ra ngoài.
Lúc này dưới sự thao túng của tu sĩ họ Lục, đợt đoản đao màu vàng thứ ba hơn ba mươi thanh đang công kích về phía Triệu Địa.
Động tác của Triệu Địa hết sức thuần thục, lại tế xuất hơn ba mươi đạo Hỏa Xà phù, sau đó không để ý tới kim đao công kích nữa, tiếp tục chuyên tâm rót linh lực vào trong tiểu đao.
Sau đợt kim đao và hỏa xà đồng quy ư tận thứ ba, rốt cục Phù Bảo đã được rót vào đầy đủ linh lực, đột nhiên hóa thành một thanh phi đao màu vàng dài hơn một thước, mang theo hoàng quang dài chừng mấy tấc công kích về phía tu sĩ họ Lục.
Tu sĩ họ Lục nôn nóng hét lớn một tiếng, rót tất cả linh lực toàn thân vào trong mặc thuẫn ngăn trước người mình, sau đó thân thể chợt lóe, rõ ràng là muốn chạy trốn.
Triệu Địa đã lộ ra lá bài tẩy của mình, làm sao dám để cho đối phương rời đi. Hắn điều khiển tiểu kiếm màu bạc cùng tiểu đao màu vàng, một trước một sau giáp công đối phương.
Cho dù tốc độ của tu sĩ họ Lục nhanh tới mức nào, thủy chung cũng không thể nào sánh được cùng pháp khí lấy hết tốc độ phi hành. Chỉ sau vài hiệp, chẳng những tu sĩ họ Lục không chạy thoát, ngược lại còn bị hai món pháp khí và Phù Bảo lợi hại này đánh cho luống cuống tay chân. - Lục sư huynh, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, rốt cục là vì sao ngươi có thể biết trước, bố trí cạm bẫy này?
Triệu Địa lạnh lùng hỏi.
Tu sĩ họ Lục đang ra sức chống cự, cũng không có mở miệng nói chuyện, nhưng trong lòng thầm nghĩ: “Hừ, ngươi cho rằng ta sẽ nói sao, ta đã thấy ngươi có thượng phẩm linh thạch, ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?” Tròng mắt Triệu Địa co rút lại, tiểu đao màu vàng và tiểu kiếm màu bạc cùng lúc đâm về phía tu sĩ họ Lục, khoảng cách gần, tốc độ lại nhanh.
Tu sĩ họ Lục chỉ kịp dùng mặc thuẫn ngăn cản tiểu đao màu vàng công kích, lại bị ngân quang của tiểu kiếm màu bạc phá vỡ màn hào quang phòng ngự, một kiếm chém làm hai đoạn.
Triệu Địa vội vàng dùng tiểu kiếm màu bạc chém tan khối pháp bàn màu vàng thành mảnh vụn, màn hào quang màu vàng cực lớn trên đỉnh đầu lập tức biến mất. Sau đó hắn thuần thục tháo túi trữ vật đối phương xuống, co tay búng một cái, một hỏa cầu bay ra đốt cháy thi thể thành tro bụi.
Sau khi nhanh chóng dọn dẹp chiến trường một phen, Triệu Địa mang Bách Vũ ngoa vào, lấy hết tốc lực chạy tới phòng luyện khí.
Nếu như không phải bên trong Chiêu Ẩn phong có cấm không pháp trận, nhất định hắn sẽ dùng phi hành pháp khí nhanh nhất.
Bởi vì giết hại đồng môn là điều cấm tuyệt trong môn quy của Thái Hư môn. Mặc dù hắn bị đối phương ép bức, nhưng nếu chuyện này lộ ra ngoài một chút, hắn hẳn sẽ lành ít dữ nhiều.
Bất quá hắn cũng tin tưởng, nếu đối phương lựa chọn bày pháp trận bẫy rập ở chỗ này, như vậy gần đây nhất định là không có những đồng môn khác qua lại, chuyện này cũng sẽ không lộ ra ngoài.
Sau nửa canh giờ, cửa phòng luyện khí gần ngay trước mắt, Triệu Địa chậm bước lại, sửa sang y phục chỉnh tề, thần sắc buông lỏng đi tới trước truyền tống trận, khách sáo nói với hai tên đệ tử Luyện Khí kỳ canh chừng trong phòng luyện khí: - Hai vị sư huynh, tại hạ muốn thuê một gian phòng luyện khí thượng phẩm.
Hai người này là trước đây không lâu vừa được đổi tới đây trông chừng phòng luyện khí. cũng không nhận ra Triệu Địa. Một tên trong đó nghe đối phương vừa mở miệng đã đòi thuê phòng luyện khí thượng phẩm, nhất thời tức giận trả lời: - Phòng luyện khí thượng phẩm một tháng mười khối linh thạch, ngươi thuê nổi sao?
Triệu Địa ung dung nhàn nhã móc ra hai khối trung phẩm linh thạch một xanh một đỏ, tiện tay ném cho tên này:
- Ta muốn bế quan một thời gian rất dài, đây là linh thạch ứng trước!
Hai người vừa thấy Triệu Địa hờ hững móc ra hai khối trung phẩm linh thạch, giật mình không ít, sắc mặt cũng lập tức trở nên nhiệt tình. Một tên tu sĩ khác nói: - A, thì ra sư đệ là người có tài sản không nhỏ, khiến cho ta được mở rộng tầm mắt. Đây, đây là pháp bàn cấm chế của phòng luyện khí số 9, sư đệ hãy nhận lấy. Hai khối trung phẩm linh thạch này để chúng ta giữ trước, sau khi sư đệ xuất quan sẽ trả lại tiền thừa. Dù sao trong vòng ba năm tới, cũng là hai người chúng ta phụ trách sự vụ ở phòng luyện khí.
Thấy đối phương lập tức trở nên hết sức nhiệt tình, Triệu Địa ngược lại không thèm để ý, đường hoàng bước vào trong truyền tống trận.
Đối với thái độ vô lễ của Triệu Địa, hai tên tu sĩ kia cũng không quan tâm, lại còn cảm thấy sư đệ giàu có như vậy nhất định là có đại gia tộc làm chỗ dựa, hắn phải ra vẻ cao nhân, kiêu căng vô lễ như vậy.
Về phần hai khối trung phẩm linh thạch, vị sư đệ giàu có này không có đặc biệt dặn dò gì, vậy chính là mặc nhận giá hai trăm khối hạ phẩm linh thạch. Nếu hai người bọn họ mang tới phường thị trao đổi, một người cũng có thể chia được mấy khối hạ phẩm linh thạch. Nhờ như vậy, tâm trạng của chúng lúc này rất tốt, nên không để ý tới đối phương không khách sáo với mình.