Chương 75: Hồng Lâm Phường Thị

Thanh niên nghiêm túc nghe thiếu niên giảng giải từng câu một, thỉnh thoảng còn chen miệng hỏi mấy câu, khiến cho thiếu niên nói càng hăng say hơn nữa.
Thanh niên này chính là Triệu Địa hơn nửa năm trước rời khỏi Thái Hư môn.


Hơn nửa năm trước, sau khi Triệu Địa bị buộc đánh ch.ết đồng môn sư huynh tu sĩ họ Khuông, sợ bị trong môn hoài nghi truy xét, bất đắc dĩ chỉ có thể quyết định thoát khỏi phạm vi thế lực Thái Hư môn.


Thái Hư môn thân là đệ nhất tông môn Kim Diễm quốc, có thế lực phân chi trên toàn Kim Diễm quốc. Triệu Địa muốn hoàn toàn rời khỏi Thái Hư môn truy xét, nhất định phải rời khỏi Kim Diễm quốc.


Khuông Lư Sơn mạch nằm ở phía Tây Kim Diễm quốc, nếu đi về phía Tây, đương nhiên là có thể tiến vào lãnh thổ Ô Lân quốc rất nhanh. Nhưng Triệu Địa lại nghe nói mấy quốc gia nằm ở phía Tây Ô Lân quốc thế lực tu tiên ở đó toàn là phe Tà đạo chiếm thượng phong, mà Ô Lân quốc cũng càng ngày có càng nhiều thế lực phe Tà đạo xâm nhập.


Nói phe Tà đạo là đối lập với phe Chính đạo. Những nội dung này là sau khi Triệu Địa gia nhập Thái Hư môn, mới biết được một ít từ những điển tịch trong môn. Phần lớn trong đó là đọc được trong sách ở tầng hai Bạch Lộc các.


Trong Tu Tiên Giới trên Thiên Nguyên đại lục, ba tông môn tu tiên Phật gia, Đạo gia, Nho gia được gọi là phe Chính đạo. Mà Quỷ môn, Ma môn, Yêu môn bị coi là phe Tà đạo.


available on google playdownload on app store


Có những quốc gia đồng thời tồn tại cả thế lực hai phe chính tà, bên này không làm gì được bên kia. Có những quốc gia tỷ như Kim Diễm quốc, chỉ có thế lực phe Chính đạo tồn tại. Lại có những quốc gia mà thế lực phe Tà đạo chiếm thượng phong, tu sĩ phe Chính đạo bị buộc phải đi chỗ khác tu luyện.


Từ trong điển tịch, Triệu Địa biết được, trong mắt tu sĩ phe Chính đạo, tu sĩ phe Tà đạo hở một chút là uống máu ăn gan, nuốt chửng sinh hồn, luyện thây khô... khiến cho Triệu Địa xem một hồi cảm thấy lạnh sống lưng từng trận, tự nhiên hắn không muốn đi tới những quốc gia mà phe Tà đạo xưng hùng.


Vì vậy, hắn không thể làm gì khác hơn là bỏ gần cầu xa, đi về phía Đông. Trải qua mấy tháng phi hành, vượt qua mấy chục vạn dặm. Triệu Địa đi tới bên bờ Thiên Nguyên đại lục. Hắn cũng không phải nhắm tới Thiên Ngô quốc nho nhỏ này, mà là nhắm tới Đông Hải Tam Tiên đảo trong truyền thuyết mà mấy bộ điển tịch từng nhắc tới.


Trong đó nói rằng đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở lên, Đông Hải Tam Tiên đảo chính là thiên đường tu luyện chân chính. Tình huống cụ thể nơi đó thế nào, Triệu Địa biết được cũng không nhiều. Nhưng vốn hắn không còn chỗ nào để đi, cho nên quyết định tới Thiên Ngô quốc này thử thời vận một chút.


Hắn vận dụng Nặc Linh thuật, khống chế dao động linh lực của mình ở mức Luyện Khí kỳ tầng mười, ăn mặc như một tán tu bình thường tiến vào Thiên Ngô quốc. Dọc đường cố ý tìm kiếm, sau khi gặp được một tên tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng bốn, tầng năm hỏi thăm, mới biết được vị trí đại khái của Hồng Lâm phường thị này.


Phường thị đông người, nguồn tin rất nhiều, hẳn có thể thám thính được một ít tình huống liên quan tới Đông Hải Tam Tiên đảo. Triệu Địa nghĩ thầm như vậy, vừa đi tới Hồng Thụ lâm đã gặp được một tu sĩ thiếu niên đang đánh với một con yêu thú Kim Tuyến Xà cấp một trung cấp, tiện tay bèn dùng thượng phẩm pháp khí Công Bố kiếm giúp thiếu niên một tay, giết ch.ết yêu thú.


Thiếu niên này cảm kích, bèn chủ động làm hướng đạo cho Triệu Địa, dẫn hắn đi dạo Hồng Lâm phường thị. Mà lúc thiếu niên hỏi tên, hắn thuận miệng dùng tới cái tên Dương Quá... - Dương Đại ca, trước kia huynh tu hành ở nơi nào, tu hành công pháp phái nào vậy?
Thiếu niên đột nhiên hỏi.


- Ta bất quá chỉ là một tên tán tu tu luyện một mình, không có chỗ ở cố định, tu hành cũng là công pháp Trục Lãng quyết thuộc tính Thủy bình thường, không biết được coi là phái nào...


Triệu Địa nói sơ vài câu, bề ngoài xem ra nói rất tỉ mỉ, nói cả tên công pháp mà mình tu luyện, trên thực tế coi như không có tiết lộ chút gì.


- Ừ. Đây là công pháp của Đạo môn nhất phái. Trong các tu sĩ, vẫn là tu sĩ Đạo môn chúng ta chiếm đa số. Dù sao Đạo môn không ràng buộc nhiều, không có điều kiện gì ràng buộc, tu luyện cũng dễ dàng nhất. Bất quá nếu xét về tốc độ tu luyện, nghe nói vẫn là một ít công pháp phe Tà đạo mau lẹ hơn.


Thiếu niên nói sơ sài mấy câu, lại làm cho Triệu Địa thầm rùng mình.
- Công pháp phe Tà đạo ư, chẳng lẽ Thiên Ngô quốc cũng có thế lực tông môn phe Tà đạo? Dường như Hạ huynh đệ biết về chuyện này không ít, có thể nói tỉ mỉ một chút được chăng?


Triệu Địa nghi hoặc hỏi. Thiếu niên mỉm cười tỏ ra áy náy:


- Ha ha, thật ra tiểu đệ cũng biết rất ít về tu sĩ phe Tà đạo, bất quá nghe nói trong mấy chục năm gần đây, Thiên Ngô quốc có thêm một số tu sĩ tu luyện công pháp phe Tà đạo. Nhưng thứ nhất nhân số những tu sĩ này không nhiều lắm, thứ hai cũng không gây ra chuyện thị phi gì, cho nên từ trước tới nay tu sĩ phe Chính đạo chúng ta vẫn bình yên vô sự. - Ngược lại tại hạ nghe nói có không ít đệ tử trẻ tuổi tư chất tầm thường, vì tham tu luyện mau lẹ, đều lựa chọn tu luyện một ít công pháp tốc thành của phe Tà đạo. Chỉ tiếc rằng những công pháp này vô cùng bí ẩn, từ trước tới nay không lưu truyền ra ngoài. Cụ thể có cái gì kỳ diệu, cũng không biết được. - A, thì ra là như vậy. Không biết Hạ huynh đệ có hiểu biết gì về thế lực tu tiên ở Đông Hải hay không? Ta nghe nói có Đông Hải Tam Tiên đảo gì đó, nghe nói thậm chí có Tiên Nhân sống trên đó...


Triệu Địa đổi đề tài, nói đến trọng điểm.
Thiếu niên đáp:


- Đương nhiên là tiểu đệ đã nghe nói tới Đông Hải Tam Tiên đảo. Nghe nói tu sĩ Trúc Cơ kỳ đều ước mơ đi tới đó một chuyến, bất quá người trở về cực ít. Lời đồn chỉ có tu sĩ Bích Hải môn đã từng đi qua nơi đó. Về phần lời đồn nơi đó có Tiên Nhân, có lẽ là ngoa truyền mà thôi, tiểu đệ cũng chưa từng nghe qua chuyện này. “Bích Hải môn!” Triệu Địa thầm nhớ trong lòng cái tên này.


Thiếu niên họ Hạ dẫn theo Triệu Địa tiến vào Hồng Lâm phường thị, sau đó lấy cớ mình phải đi tới một điểm mua một ít vật phẩm chủ động rời đi. Điều này làm cho Triệu Địa càng thêm tự nhiên hơn, người tu tiên ai nấy đều chú trọng riêng tư.


Không ai muốn lúc mình móc túi trữ vật nặng chịch ra mua cực phẩm, bên cạnh một mực có người nhìn chăm chăm. Điều này cũng làm cho hắn có một chút hảo cảm đối với thiếu niên mắt to này.


Cả Hồng Lâm phường thị được xây bằng thúy trúc to bằng miệng chén trên mặt hồ, bất kể là đường phố hay lầu các, đều là như vậy. Triệu Địa nhìn qua một lượt, đâu đâu cũng là một màu xanh ngát của thúy trúc, trong lòng rất là thoải mái.


Quả nhiên phường thị này chủ yếu phục vụ cho tu sĩ Luyện Khí kỳ, Triệu Địa dõi mắt nhìn xem, tuyệt đại đa số tu sĩ nơi này cũng chưa tới Luyện Khí kỳ tầng mười hai, tu sĩ Trúc Cơ kỳ chỉ có hai ba tên, hơn nữa chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, có lẽ là bảo vệ trật tự cho phường thị này.


Với Nặc Linh thuật xảo diệu của hắn, trừ phi là tu sĩ thần thức cùng tu vi đều vượt xa hắn mới có thể nhìn thấu linh lực mà hắn che giấu. Chuyện này tự nhiên mấy tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ không làm được, bất quá chỉ xem hắn là tán tu bình thường.


Triệu Địa chậm rãi đi trên đường, một mặt tính toán tìm chỗ thám thính tin tức liên quan tới Đông Hải Tam Tiên đảo hoặc là Bích Hải môn.


Tốt nhất là có điển tịch liên quan giới thiệu, mua về xem sẽ biết. Kế tiếp là tìm cửa hàng hoặc tu sĩ có liên quan tới hai nơi này, hỏi thăm thêm một chút. Hạ sách là trực tiếp mở miệng hỏi thăm, nhưng nếu làm như vậy, chẳng những rất khó hỏi được tin tức hữu dụng, ngược lại sẽ chuốc lấy nghi ngờ và chú ý không cần thiết.


Tu sĩ Luyện Khí kỳ giống như thiếu niên họ Hạ cũng có thể biết một chút, hẳn không phải là chuyện vô cùng bí ẩn gì... Triệu Địa nghĩ như vậy.






Truyện liên quan