Chương 77: Mệnh Đời Ngang Trái

Thiếu phụ này không ai xa lạ, chính là Luyện Đan sư Liễu Doanh Doanh mà hắn từng quen biết ở Lưu Vân sơn mạch mười mấy năm trước.
Thiếu phụ thở dài một tiếng, thản nhiên nói:


- Đúng vậy, thiếp cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày gặp lại Triệu đạo hữu. Thiếp muốn chúc mừng đạo hữu, hôm nay tu vi đã là Luyện Khí kỳ tầng mười.
Trong giọng nàng mang theo vẻ u oán mơ hồ.
Triệu Địa có hơi lúng túng, chỉ cười khổ nói:


- Không phải là tu vi tiên tử cũng gia tăng sao, từ ngày từ biệt tiên tử ở Lưu Vân phường thị tới nay đã mười năm, không biết vì sao tiên tử đến nơi này, chẳng hay có tiện kể lại chuyện trong thời gian qua hay không?
Thiếu phụ thấp giọng nói:


- Nơi này không phải là chỗ nói chuyện. Như vậy đi, vừa đúng lúc ta đang muốn đóng cửa, nếu Triệu đạo hữu không có chuyện gì khác, không bằng theo ta tới Vọng Thanh sơn một chuyến. Nơi đó có một linh mạch nhỏ, đạo hữu có thể tạm thời ở đó.
-Ừ, cũng tốt! Triệu Địa gật đầu đồng ý.


Hai người mới ra khỏi Hồng Lâm phường thị, Triệu Địa liền hỏi:
- Tiên tử, nơi này cách Vọng Thanh sơn có còn xa lắm không?
Liễu Doanh Doanh trả lời:


- Về phía Tây Nam chừng hơn ba trăm dặm, nếu hai người chúng ta nhanh chân một chút, trước khi trời tối vẫn có thể chạy tới. Gần đây dường như có hơi không yên ổn, tu sĩ Luyện Khí kỳ như chúng ta không nên đi đường ban đêm là hơn. - Ừ, tiên tử nói không sai. Ở đây ta có một món phi hành pháp khí, vừa hay có thể sử dung.


available on google playdownload on app store


Triệu Địa vừa nói, móc ra một món phi hành pháp khí giống như chiếc thuyền, đón gió hóa thành một chiếc thuyền gỗ dài hơn một trượng. Phi hành pháp khí này là Triệu Địa nhặt được trong Hàng Long cốc, không biết nguyên chủ của nó là tu sĩ xấu số nào. - Phi hành pháp khí!


Thiếu phụ nghe nói như vậy hơi giật mình, lúc nhìn thấy thuyền gỗ bèn nhìn Triệu Địa với ánh mắt không dám tin, mỉm cười nói:


- Hẳn là gần đây Triệu đạo hữu kiếm được không ít linh thạch, ngay cả thứ quý giá như phi hành pháp khí cũng có. Đúng rồi, suýt chút nữa quên hỏi, vì sao đạo hữu tới Thiên Ngô quốc này vậy? - Ôi, chuyện này nói ra vô cùng phức tạp, tóm lại là trong lúc vô tình, tại hạ đắc tội với một thế lực không chọc nổi, không thể làm gì khác hơn là rời xa Kim Diễm quốc, tới đây lánh nạn. Về phần thuyền này, quả thật những năm gần đây ta có đột phá về chế phù, cho nên mới có thể mua được phi hành pháp khí.


Triệu Địa đơn giản nói qua nguyên nhân mình tới Thiên Ngô quốc. Nói xong Triệu Địa leo lên đầu thuyền gỗ, nhìn Liễu Doanh Doanh nói:
- Tiên tử, chúng ta vừa đi vừa nói đi.
Thiếu phụ khẽ mỉm cười, leo lên thuyền gỗ, đứng ở đầu kia. Thình lình sắc mặt nàng sa sầm, buồn bã nói:


- Không ngờ rằng trừ phu quân ta ra, ta còn đi chung một món phi hành pháp khí với người khác...
- Không biết tôn phu tiên tử cao tính đại danh, có ở Vọng Thanh sơn kia không?


Triệu Địa bình thản hỏi, hắn đã sớm nhìn thấy điểm này từ lối ăn mặc cùng búi tóc của đối phương. Lúc này hắn đã rót vào thuyền gỗ một ít linh lực, khiến cho thuyền gỗ bắt đầu phi hành về phía Tây Nam với tốc độ không nhanh lắm. - Phu quân thiếp đã quy tiên hơn hai năm, chẳng qua là không dám để cho những người khác biết mà thôi.


Thiếu phụ thấp giọng trả lời, mũi hơi sụt sịt, trong mắt đã bắt đầu ngân ngấn lệ.
Triệu Địa nhất thời cũng không hỏi gì thêm, hắn biết đối phương nhất định sẽ nói tiếp.
Không bao lâu sau, Liễu Doanh Doanh đã kể sơ lược lại chuyện xảy ra trong mười năm từ khi nàng cùng Triệu Địa từ biệt.


Thì ra kể từ khi ở Lưu Vân phường thị, sau khi Liễu Doanh Doanh bị Trúc Cơ kỳ tu sĩ Lữ Kiều của Ly Hỏa tông ép hôn, vạn bất đắc dĩ phải dời nhà tới Lưu Vân sơn mạch. Nhưng không biết vì sao để cho người họ Lữ biết chuyện này, thẹn quá hóa giận, lại từ Lưu Vân sơn mạch đuổi tới. Bất đắc dĩ, Liễu Doanh Doanh đành chia tay cùng người thân, mạnh ai nấy bỏ chạy.


Nhưng không biết tu sĩ họ Lữ này dùng thủ đoạn gì, lại có thể đuổi theo nàng, ngăn lại giữa đường, muốn cưỡng ép mang nàng về động phủ làm thiếp. Liễu Doanh Doanh thà ch.ết không theo, nhưng đối phương cũng không chút lưu tình, thình lình xuất thủ chế ngự nàng, muốn bắt nàng mang đi.


Trong lúc sống ch.ết ngay trước mắt này, vừa hay có một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ du ngoạn xung quanh Thiên Ngô quốc đi ngang qua, ngăn cản Lữ Kiều làm ác. Hai người đại chiến một trận, tu sĩ họ Lữ không chiếm được chút thượng phong nào, ngược lại còn bị chút thương tích, cũng chỉ có thể ủ rũ rời đi.


Sau chuyện này, Liễu Doanh Doanh mất đi liên lạc với người thân, không nhà để về, không biết đi nơi nào, bèn theo vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ ra tay nghĩa hiệp kia đi tới Thiên Ngô quốc, hai ba năm sau đó gả cho người này, kết thành bạn lữ song tu.


Phu quân Liễu Doanh Doanh họ Lý tên Kim, là một vị tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ Bích Hải môn Thiên Ngô quốc. Tuy rằng ở trong môn chưa tới mức làm mưa làm gió, có quyền lực gì to lớn, nhưng cũng là một quản sự, hàng năm có ba năm trăm linh thạch bổng lộc.


Sau khi thành thân vài năm, cuộc sống hai người cũng hết sức ân ân ái ái, bình bình đạm đạm. Mà dưới sự giúp đỡ của trượng phu, tu vi của Liêu Doanh Doanh cũng nhanh chóng từ Luyện Khí kỳ tầng năm tăng lên tới tầng chín.


Đây đối với Liễu Doanh Doanh ngược lại chính là chuyện tốt nhân họa đắc phúc, thành tựu nàng một đoạn nhân duyên tốt. Chỉ đáng tiếc vào hai năm trước, trong một lần Lý Kim thi hành nhiệm vụ hết sức bình thường, không có gì nguy hiểm cho tông môn, xui xẻo bị yêu thú cao cấp hiếm thấy tập kích.


Bốn tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ, mười mấy tên tu sĩ Luyện Khí kỳ Bích Hải môn cùng đi chỉ còn hai tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ còn sống chạy trở về, những người còn lại kể cả Lý Kim đều táng thân trong miệng thú.


Lý Kim quy tiên như vậy, bỏ lại mình Liễu Doanh Doanh lẻ loi. Tu vi của nàng cũng tầm thường, cũng chỉ có phương diện luyện đan có thể coi là sở trường. Vì vậy nàng không thể làm gì khác hơn là cầm một số tiền tuất không lớn do Bích Hải môn phát cho, mở cửa hàng đan dược ở Hồng Lâm phường thị này, để duy trì kế sinh nhai, tiếp tục tu luyện.


Bởi vì sắc đẹp hơn người, sợ trêu chọc thị phi, đối với bên ngoài nàng vẫn tuyên bố rằng mình là bạn lữ của một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, không hề nhắc tới chuyện phu quân đã qua đời. Khiến cho những kẻ có ý đồ trêu hoa ghẹo nguyệt cảm thấy e ngại, không dám giở trò với nàng. Chẳng qua lừa gạt như vậy được bao lâu, cũng khó mà nói được.


Mặc dù Liễu Doanh Doanh chỉ nói đơn giản những chuyện đã qua, nhưng nỗi tang thương biểu lộ trong lời nói không bỏ sót. Triệu Địa vừa nghiêm túc lắng nghe, vừa âm thầm cảm thán đối phương mệnh đời ngang trái.


Trước khi thiếu nữ này rời khỏi Lưu Vân Sơn mạch, cũng từng như có như không biểu lộ một phen tâm ý với hắn, hắn lại quyết một lòng vì đạo, căn bản không hề cân nhắc qua chuyện ái tình nam nữ, cho nên lúc ấy giả vờ như không hiểu ứng phó cho qua. Nếu như lúc ấy hắn nhận lời nàng, hai người kết thành song tu bạn lữ, hiện tại số phận hai người sẽ thế nào?


Bất quá câu hỏi “nếu như” mà không có câu trả lời này, Triệu Địa cũng chỉ nghĩ thoáng qua, sau đó vứt sang bên.
Vốn hắn cũng không giỏi an ủi người khác, cho nên cũng chỉ thở dài mấy cái tỏ ra thông cảm, không nói gì.


Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh. Cộng thêm hai người tâm sự nặng nề cho nên trong lúc vô tình, thuyền gỗ pháp khí chở hai người cũng đã đi tới trên một mảnh núi xanh. - Tới Vọng Thanh Sơn rồi, Triệu đạo hữu, hay là chúng ta chuyển sang đi bộ đi thôi, dãy núi này có mấy chục tu sĩ sinh sống, để tránh bọn họ dòm ngó.


Liễu Doanh Doanh lau đi ngấn lệ, mỉm cười nói.
Triệu Địa gật đầu tán thành, điều khiển thuyền gỗ vững vàng hạ xuống một ngọn đồi. Sau đó hắn thu hồi pháp khí, hai người chậm rãi đi sâu vào trong núi.






Truyện liên quan