Chương 19: Tình cờ
Từ khi Bảo Bối trở về Hứa Thanh tâm trạng ngày càng tốt, ăn uống cũng ngon miệng hơn, khiến Thiên Hạo thập phần yên tâm.
Hứa Thanh đang ngồi chơi với Bảo Bối ở bàn đá gần sài phòng thì ngửi thấy mùi gà rán.
" Hứa Thanh, lại ăn thử xem có thua KFC không?" Thiên Hạo bước lại gần Hứa Thanh, trên tay mang theo một đĩa thịt gà thơm phức. Vì mấy ngày hôm nay Hứa Thanh đã ăn uống ngon miệng trở lại, anh luôn cố làm mấy món ăn mang phần hiện đại cho cô. Hứa Thanh được Thiên Hạo chiều chuộng, ngày càng kén chọn.
" Oa, thơm quá, Bảo Bối à, cưng muốn ăn không". Hứa Thanh nói rồi bế Bảo Bối lên ngồi trên đùi, chuẩn bị xé thức ăn đút cho nó.
" Xem ra Bảo Bối còn sướng hơn ta kìa. Là ai đã mất công hì hụi cả buổi sáng trong bếp để tu luyện ra món gà rán này chứ." Thiên Hạo vừa nói vừa lấy một ngón tay quyệt vào mũi Bảo Bối.
"Anh thật là, sao lại so sánh mình với con mèo chứ." Hứa Thanh bực mình.
" Hừm, ta biết rồi, là không thể đem mèo sánh với người nhưng ngươi không phải là chăm nó còn hơn ta sao?" Ít ra, nàng cũng cũng phải biết đó chứ
" Thiên Hạo, ý ta là… anh làm sao bằng được Bảo Bối của ta chứ, người có thể sánh với tiểu dễ thương như mèo sao. Con người có tay có chân có thể tự chăm sóc mình, Bảo Bối của ta bé nhỏ thế này sao có thể tự lực cánh sinh được" Hứa Thanh trả lời dùng ánh mắt " hiển nhiên" nhìn anh.
" Thật là, ta lúc nào không bằng một con mèo chứ"
Hai bên cười nói vui vẻ mà không nhận ra ánh mắt viên đạn của Hàn Tuấn Phong đang tiến đến dần.
"Xoảng". Bằng một hành động cố ý như vô tình, Hàn Tuấn Phong "lỡ" tay làm vỡ đĩa thịt gà rán nóng hổi mà Hứa Thanh còn chưa kịp nếm thử một miếng.
" Là ta không cẩn thận làm vỡ." Hàn Tuấn Phong đáp, giọng có phần vui vẻ, làm vỡ bầu không khí hạnh phúc, tâm trạng hắn thật tốt.
Hứa Thanh tiếc rẻ nhìn đĩa thịt gà, cũng lâu lắm rồi cô còn chưa được ăn. Ôi KFC, BBQ!!!
" Chỉ là một đĩa thịt gà thôi, ngươi có cần phải tiếc đến vậy không?".
" Cái này chính là đích thân Thiên Hạo … à không… là Chiến vương gia làm cho ta ăn, ngươi có giỏi thì làm đi." Hứa Thanh gân cổ lên cãi.
A nữ nhân này, càng ngày càng không ra thể thống gì. Dù là cãi cũng không được cãi lại hắn trước mặt tên đó. Hàn Tuấn Phong quay ra lườm nàng, Hứa Thanh né tránh ánh mắt sắc như dao cạo đó, cẩn thận khéo bị thương.
" Vương gia cũng không cần quá lo lắng đâu. Hứa Thanh, nếu cô thích ta sẽ làm nữa cho." Thiên Hạo bình thản, cố ý khiêu khích Hàn Tuấn Phong.
" Ôi thật sao, ta thật rất muốn ăn, là anh hứa đó nha. Không giữ lời thì anh phải giúp ta tắm cho Bảo Bối một ngày"
" Đươc thôi, chuyện nhỏ."
Cái gì đây, hai người này người hợp kẻ xướng, coi hắn đứng đó là cỏ rác à. Nếu không phải cái tên ch.ết tiệt này là vương gia, hắn sớm đã cho tên này nếm mùi đau khổ rồi.
" Hứa Thanh, hôm nay vương phủ tiếp khách, ngươi hãy xuống bếp làm thức ăn đi, sau đó đến Lãnh Hàn lâu hiến vũ." Hắn thét lớn, khẳng định uy quyền của mình.
" Ta không biết nấu ăn, nấu dở ngươi lại kêu ta. Còn nữa ta cũng không biết múa, ngươi đừng mong…" Chưa kịp nói xong, Thiên Hạo đã ngắt lời cô.
" Hứa Thanh, tốt nhất là đừng để vương gia phật lòng.." Thiên Hạo quay lại nhìn nàng, cho nàng một cái nháy mắt đầy ẩn ý.
Hứa Thanh tuy không hiểu rõ ý của Thiên Hạo cũng "diễn" theo.
" Thôi được, ta sẽ đi làm." Hứa Thanh chán nản bế Bảo Bối tiến về sài phòng.
" Còn nữa, ta cần dùng sài phòng này, ngươi hãy đến Đường Uyển Viên mà ở."
" Ngươi có đang sốt không?" Hứa Thanh nghi hoặc nhìn hắn, Đường Uyển viên là nơi dành cho khách quý mà.
" Vũ Hứa Thanh, ngươi lại muốn cãi lời."
" Được rồi." Hứa Thanh quay người bước vào miệng lẩm bẩm " Ngươi đúng là đồ thất thường, sáng nắng chiều mưa."
" VŨ HỨA THANH!"
" Hả, ta không nói gì đâu, chẳng có nói gì cả." Nói rồi nàng chạy vội vô sài phòng kéo mấy cái vali ra. Thiên Hạo nhìn cô kệ nệ kéo mà phì cười, chạy gần đến giúp cô kéo ba cái vali, Hứa Thanh chỉ việc bế Bảo Bối đi. (Sâu: Chị này có tật giật mình, chưa hỏi đã khai.. HT: Tuấn phong!….. Sâu: chạy té khói…)
Hứa Thanh không biết rằng Thiên Hạo và nàng càng thân thiết bên nhau thì càng có nhiều người phải chịu khổ, đồ đạc trong vương phủ vỡ ngày càng nhiều.
Thiên Hạo xách ba cái vali vào phòng rồi đóng cửa lại để Bảo Bối không chạy lung tung.
" Cô nói cô chuẩn bị sang Mỹ công tác."
" Ừm"
" Hứa Thanh, cô có biết rằng một người chỉ có thể đem theo không quá 32 kg hành lí không."
Hai người quay lại nhìn 3 cái vali:
" Ôi sao điểm cơ bản này tôi lại quên mất nhỉ. Mà đằng nào tôi cũng chẳng thể đi được nữa rồi. Còn nữa Thiên Hạo, tôi không biết nấu ăn, tôi không múa được như thời này đâu."
Thiên Hạo mỉm cười nhìn cô: " Đừng lo tôi đã nói là sẽ lo vụ thức ăn. Mà cô không biết múa, nhưng biết nhảy chứ."
" Tôi khiêu vũ được ở tất cả các bản." Hứa Thanh rất mê khiêu vũ nên đã theo học môn này từ năm 17 tuổi.
" Cô có biết tới phim Another Cinderella"s Story mà Selena Gomez thủ vai chứ."
" A, ý anh là…. Vậy thì để tôi cho anh xem cái này."
" Một vấn đề nữa là trang phục nam…."
" Không sao, tôi có mua một món quà cho một người bạn trai ( bạn là con trai, đừng ai hiểu nhầm nha) bên Mỹ nên vấn đề không đáng lo."
Hai người chuẩn bị một lúc khá lâu rồi Thiên Hạo từ biệt cô ra nhà bếp, Hứa Thanh thì đi chuẩn bị đồ để tắm…
…
Hàn Tuân Phong đang định tiến vào Đường Uyển viên thì nghe có tiếng âm thanh lạ, liền ghé mắt nhìn trộm….
***
Chiến Thiên Hạo đang đi qua đinh gọi Hứa Thanh qua cửa sổ ( phía sau của cửa chính) thì nghe thấy tiếng nhạc xập xình trong phòng nàng cũng ghé mắt lại coi…..
***
Hàn Chiến Cơ, hôm nay là khách mời đặc biệt tới Lãnh Nam vương phủ, vì muốn nhìn Hứa Thanh nên đã phi thân trên tường để gặp nàng trước. Trên mái nhà của Đường Uyển viên nghe âm thanh kỳ lạ cũng rỡ ngói ra nhìn…
…
Là một người bận rộn, Hứa Thanh luôn mang theo mình chiếc máy ghi âm đồng thời là một máy phát nhạc. Vừa mới tắm xong, tinh thần sảng khoái, liền bật cho máy phát bài hát rồi trong phòng cùng Bảo Bối nhảy theo nhạc.
Vấn đề này sẽ là khá bình thường ở thế kỷ 21 khi một cô gái vừa tắm xong, quanh người chỉ quấn một cái khăn bông, say sưa theo điệu nhạc ( nhảy khá là sexy >0