Chương 32: Mặt nạ (2)
" Hứa Thanh xin tham kiến Thái hậu" Nàng vừa nói vừa quỳ xuống, bản thân vốn đã thay vào bộ y phục mà lần trước Thiên Hạo mua cho. Trong con mặt của người ở đây, Hứa Thanh trong bộ y phục cổ trang quả thực là một cô gái xinh đẹp.
Hàn Tuấn Phong nhìn nàng ngạc nhiên, duy chỉ có Thái hậu, ánh nhìn vẫn lạnh lùng như thế.
" Hứa Thanh cô nương, người không phải cúi đầu thấp đến mức vậy đâu." Yến Tử đứng phía sau Thái hậu khẽ lên tiếng.
" Oh, không sao, là tiểu nữ chỉ muốn thể hiện lòng tôn kính với Thái hậu thôi." Nàng vừa nói vừa đứng lên
" Phong nhi, ta nhớ chỉ mời một mình con thôi mà, tại sao lại dắt theo nha đầu không biết phép tắc này đến đấy." Thái hậu không thèm để ý đến nàng quay sang bắt bẻ Hàn Tuấn Phong.
Hàn Tuấn Phong chưa kịp trả lời, Hứa Thanh vội ngắt
" Chuyện sáng nay, tất cả đều là lỗi của Hứa Thanh, mong Thái Hậu từ bi độ lượng mà bỏ qua cho tiểu nữ một lần. Hứa Thanh vốn là bằng hữu với Chiến vương gia của Thiên Tự quốc, là Hàn vương gia có lòng mời tiểu nữ ở lại, xem như người nhà."
Thái hậu nghe Hứa Thanh nhắc đến Thiên tự quốc, trong lòng tự hiểu không nên tạo điều bất hòa, hơn nữa nha đầu này đã cúi mình đến vậy, cũng không nên nhỏ nhen quá.
" Nếu là đã là bằng hữu thì mời cô nương ngồi, chúng ta cùng dùng bữa"
Bằng một động tác hết sức dịu dàng, duyên dáng, Hứa Thanh khẽ cúi mình, nở nụ cười rồi đến ngồi gần bàn ăn. Hàn Tuấn Phong vẫn bất động như thế…( Mèo: em cũng bất động theo Phong ca lun >0
" Ta nghe nói, cô nương đây và Phong nhi nhà ta chung phòng, thực hư thế nào, ta muốn biết rõ"
" Thưa Thái Hậu, chuyện này đúng là có thật. Vốn là do tiểu nữ sinh ra đã yếu đuổi, đến vương phủ lại không quen thành ra đêm đến không ngủ được. Vương gia có lòng tốt, dọn qua ở cùng để tiểu nữ ngủ được ngon giấc, tuyệt đối không xảy ra chuyện gì khác."
Trong bữa cơm, Hứa Thanh không ngừng tán dương Thái Hậu, nên với nàng bà có chút thiện cảm:
" Oh, vậy sao. Dù sao, nam nữ thụ thụ bất thân, Hứa cô nương không nên như vậy."
Hứa Thanh nghe lời Thái Hậu nói mà như bắt được vàng, cá lớn cắn câu rồi
" Thái Hậu, Hứa Thanh sớm mất phụ mẫu, nên về lễ nghĩa quả thực không hiểu lắm, sau này xin nhờ Thái hậu chỉ bảo." Nói xong quay mặt ra phía Tuấn Phong " Vương gia, là Hứa Thanh không hiểu chuyện nên mới xin vương gia dọn đến ở cùng phòng. Nghe những lời vàng ý ngọc của Thái hâu, Hứa Thanh đã thông suốt, xin phiền vương gia dọn về Lãnh Hàn lâu."
Hàn Tuấn Phong nhìn nàng lạnh lùng, hắn thật muốn bóp ch.ết nữ nhân đang ngồi trước mặt hắn quá mà. Dám dùng chiêu này để đuổi hắn ra khỏi phòng, hắn chẳng phải đã tôn trọng lời hứa là không động đến nàng sao, vì cớ gì mà nàng vẫn không từ bỏ ý nghĩ này.
" Thái hậu, xin người lên tiếng giúp Hứa Thanh"
Thái Hậu thấy con trai mình không trả lời bèn lên tiếng
" Phong nhi, cô nương nhà người ta là con nhà khuê các, con không thể dùn việc đó làm hỏng danh uy của mình và của cô nương ấy được, theo lời ta dọn về Lãnh Hàn lâu."
" Mẫu thân, việc của con xin người đừng quyết định thay. Ý con thế nào, chưa bao giờ vì người khác mà thay đổi, người phải hiểu rõ điều này."
Hiểu rõ, tất nhiên là bà ta hiểu, chính vì đứa con trai ương ngạnh này mà Chiến Cơ đã được đăng cơ, trong khi Phong nhi chỉ có thể là một vương gia. Bà yêu cả hai đứa con nhưng luôn dành nhiều tình cảm cho Hàn Tuấn Phong.
" Phong nhi, lần này ta trở về vốn là muốn hợp cho con và Yến Tử thành đôi, con cứ ở với người con gái khác như vậy sẽ làm Yến Tử đau lòng."
Yến Tử nghe Thái hậu nói vậy, cúi mặt xấu hổ
" Thái hậu, Yến Tử cả đời sẽ không gả cho ai đâu, Yến Tử muốn ở bên chăm sóc người."
" Thế nào, không định nghe theo ta nữa sao"
" Yến Tử không dám."
" Vậy là phải rồi."
Nghe cuộc trò chuyện, Hứa Thanh đủ biết rõ Thái Hậu này thích Yến Tử như thế nào, chưa kể cũng thấy rõ tình cảm của Yến Tử cho Hàn Tuấn Phong.
Nguồn truyện:
Hàn Tuấn Phong khẽ nhếch mép
" Nếu vậy, mẫu thân sao người không hỏi ý của Hứa Thanh cô nương."
Thái Hậu vội quay mặt sang nhìn Hứa Thanh, ánh mắt vốn có hảo cảm giờ chuyển sang sắc lạnh
" Thế nào, không phải nói Hứa Thanh cô nương cũng muốn gả cho Tuấn Phong chứ"
Hứa Thanh nghe vậy vội xua tay lắc đầu, ánh mắt ra vẻ thẹn thùng
" Thái Hậu, sao người lại nói thế được. Hứa Thanh lấy đâu ra phúc phận đó, chưa kể con đã có người trong lòng rồi. Còn Yến Tử với vương gia quả là một đôi trời sinh long phương, là cặp yên ương hiếm có khó tìm ở nhân gian, hai người chính là Kim Đồng Ngọc nữ, Ngưu lang Chức nữ…"
Hàn Tuấn Phong khẽ ho
" Vậy sao, vậy nói cho ta một chút về người đó đi."
"Dạ…ừm… người đó là một người đàn ông… ừm… rất tuyệt vời. Anh ta… ờ…ừm… có mái tóc…tóc… ở trên đầu. Ồ, người phải biết anh ấy có một bờ vai…… một bờ vai… ở dưới cổ, à và một cái cắm… ôi một cái cắm…. ở phía dưới mặt…. ừm, đúng vị trí mà nó phải ở đó, một vị trí hoàn hảo, …đúng cái kiểu mà con thích. Ừm… ờ… mắt của anh ấy… hai con mắt, tất nhiên… ở phía trên mũi… Một người đàn ông có đẩy đủ tóc, bờ vai…" Hứa Thanh ấp úng, cô mù tịt về mấy cái từ tả vẻ đẹp của một người đàn ông, chưa kể còn bị hỏi vội như vậy. ( Ừm, có ai nội công thâm hậu vẽ được người như ss HT tả thì mang đến gặp Phong ca nha, có thường lớn đóa)
" Hả" Mọi người trong phong gần như đồng thanh, ai cũng quay sang nhìn Hứa Thanh chăm chú, cái người đàn ông mà cô tả….
" À, nói vậy là con đã có người trong lòng. Vậy thì Phong nhi, chúng ta cũng nên bàn chuyện hôn sự cho con.."
Hàn Tuấn Phong đứng lên, cầm tay Hứa Thanh " Mẫu thân, xin người đừng quyết định bất cứ việc gì cho con.", nói rồi hắn kéo Hứa Thanh đi, Hứa Thanh bị kéo đi không thương tiếc, tay kia vội vàng ôm lấy Bảo Bối.
….
" Vũ Hứa Thanh, ngươi tháo ngay cái mặt nạ ấy ra cho ta."
" Ngươi thấy ta thích lắm à. Ngồi nói mấy câu thôi mà nổi hết da gà."
Sực nhớ chuyện lúc nãy, nàng lấy làm bực mình.
" Hàn Tuấn Phong ngươi là đồ trơ tráo, cái mặt ngươi dày đến nỗi, dao kiếm chém không đứt, bom nổ không nát, siêu nhân lấy ra làm áo choàng được đấy. Rốt cuộc ngươi là cái thể loại trơ trẽn gì mà bám dính lấy ta thế."
" Trơ trẽn phải nói ngươi mới đúng, dám vác cái mặt tội nghiệp đó lừa gạt Thái hậu, nói, ngươi đáng tội gì. Còn nữa, dám đứng đó ghép ta với Yến Tử, ngươi đúng là đồ nữ nhân không biết tốt xấu"
" Ta phải ở với một tên biến thái trốn trại, chưa phải là hình phạt khổ sở nhất à. Nói cho ngươi hay, cỡ như ngươi cưới được Yến Tử đã là chó ngáp phải ruồi rồi, ngồi đó mà kêu ca"
" VŨ HỨA THANH!!!"
…
Hai bên không ai nhường ai một câu, người bên ngoài nghe còn tưởng họ sắp giết nhau đến nơi.
Hàn Tuấn Phong chấm dứt cuộc nói chuyện vô bổ này, hai tay bế Hứa Thanh lên
" Ngươi làm gì, sắc lang, thả ta xuống"
" Ngươi nói đi…"