Chương 48: Tấm thẻ Hòe Mộc Trăm Năm 2
"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ta đáp: Quỷ mới biết! Khi suy nghĩ về những lời của tiểu đạo này, thật sự như thế, tâm tình của ta bắt đầu trở nên u uất.
Khi người đó rời đi, ta chưa kịp yên tĩnh một lát thì cảnh sát Âu Dương lại dẫn hai người tới, ta nhắm mắt lại, thở dài: thật là bận rộn.
Trong cuộc xung đột hôm đó, có hai cảnh sát bị thương, một trong số họ vẫn đang nằm trong bệnh viện.
Đánh lén cảnh sát - điều này thật khó tin! Do đó, vụ án này ngay lập tức nhận được sự chú ý. Họ điều động lực lượng cảnh sát, tổ chức binh lực mạnh mẽ, phát ta bộ công văn rộng lớn, có thông tin cung cấp từ những nhân viên trong cửa hàng của ta, Tiêu Khắc Minh và một số người khác, cùng với hình ảnh giám sát khu vực liên quan trong ngày đó, rất nhanh họ xác định được hình dạng của hung thủ, và ngay lập tức triển khai công tác bắt giữ với quyết tâm mãnh liệt.
Còn ta, người liên quan trực tiếp nhất đã hôn mê suốt ba ngày, mất hết tri giác, cảnh sát cũng đã từ bỏ hy vọng. Ai ngờ, người sở hữu Kim Tàm Cổ lại kiên cường như gián, vẫn tỉnh lại dc. Nhận được tin, họ bèn vội vã đến tìm ta để thẩm vấn. Ta nằm trên giường bệnh giống như một xác ướp, bỏ qua những sự kiện kỳ lạ, kể lại từng chi tiết một sự tình ngày hôm đó. Sau khi hỏi xong, cảnh sát Âu Dương thân thiện an ủi ta, khuyên ta nên yên tâm phục hồi sức khỏe, không nên nghĩ nhiều, Sau khi xuất viện, còn cần ta tiếp tục cống hiến cho nhân dân, làm việc tốt cho xã hội.
Ta không thể gật đầu, cắn môi, đau đến rơi lệ, coi như đã cảm ơn sự quan tâm của cảnh sát Âu Dương.
Sau khi những người này ra đi, ta cuối cùng cảm thấy yên bình một chút. Ba người liên tiếp đến, những người trên giường bên cạnh đều lén lút nhìn ta, không nói gì, cũng có người thì thầm bàn tán, chỉ trích ta. Ta chỉ là dân thường, không hy vọng được ở trong phòng bệnh giường đơn cao cấp, chỉ có thể nhắm mắt lại, tận hưởng giây phút yên tĩnh.
Trong lúc rảnh rỗi, ta nghĩ về Kim Tàm Cổ bên trong dạ dày, con vật này không giỏi chiến đấu, nhưng lại giúp ta phục hồi thân thể một cách xuất sắc. Ta vẫn nhớ rõ ngày đó khi gặp mặt, ta đã bị ông chú mình dùng Điên Cổ trên người, nhưng giờ đây nó đã hoàn toàn biến mất. Mỗi khi ta nghĩ về nó, con vật nhỏ này lập tức đáp lại, nói rằng ta bị thương quá nặng, dù có nó cố gắng cứu chữa thì thời gian phục hồi cũng sẽ chậm.
Nó liên tục chui tới chui lui trong cơ thể ta, đôi khi có cảm giác, nhưng đôi khi lại chẳng thấy bất kì dấu hiệu kỳ lạ nào.
Nơi xương ta bị thương bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, tê tê. Khi nhắm mắt lại, ta có thể cảm nhận được xương cốt đang phát triển, đang hợp lại. Đây chính là Kim Tàm Cổ đang kích thích sức sống trong sinh mệnh của ta, giúp ta có thể khôi phục nhanh chóng. Tuy nhiên, chỉ dựa vào nó mà thôi thì thời gian ta phục hồi vẫn còn xa vời. Đối mặt với kẻ địch mạnh, ta không thể thanh thản nằm trên giường, ta bắt đầu gợi lại trong đầu về một tiết trong thập nhị pháp môn liên quan đến y thuật.
Y thuật thực ra cũng là một phần của y học Trung Hoa, bắt nguồn từ Nam Cương (có người nói rằng y thuật Tây Tạng, y thuật Mông Cổ và Shaman cũng thuộc y thuật, ta không bàn đến ở đây). Trong thời cổ đại, y thuật là một phần quan trọng để tuyên truyền quyền lực thần thánh (hầu như tất cả các tôn giáo đều dựa vào y học như một phương pháp chính), như một quyển sách truyền thừa từ thần nữ, Mười Hai Pháp Môn trong đó ghi lại rất nhiều phương pháp dùng thuốc kỳ diệu. Trên thực tế, một người nuôi cổ đỉnh cấp (không giống như ta, một kẻ gà mờ), nhất định phải là một tay lão luyện mang học thuật trình độ cao về dược lý, vì rất nhiều loại độc cổ không phải là vật thể, mà thậm chí là nhiều loại vi khuẩn và bệnh tật.
Còn một Bản Mệnh Cổ xuất hiện dưới hình thức vật thể, quá ít, quá hiếm thấy!
Thiên ma, nam tinh, đinh hương, bạch chỉ, sinh bạch phụ tử, phòng phong, trư răng tạo... Những dược liệu này đều được chế biến thành một loại thang thuốc – ""thuốc nối xương dưỡng khí"", nó có tác dụng tốt trong việc hỗ trợ việc hồi phục cho những vết thương ở phế phủ và những chỗ xương bị gãy. Ta mặc niệm, chờ A Căn trở về, để nhờ hắn mua giúp ta các dược liệu này tại hiệu thuốc để chế biến, đồng thời, cũng nhờ hắn giúp ta đi khai báo mất thẻ điện thoại. Khi thấy ta tự chế thuốc, hắn lo lắng không ngừng hỏi thăm nhưng ta chỉ nói rằng không có gì đáng lo. Ta mượn điện thoại di động của hắn để gọi về nhà, nói rằng tất cả đều ổn, sau đó lại gọi cho cậu em trai của mẹ, hắn nói lắp bắp rằng có một người Hoa Kiều trở về nước tìm bà ngoại. Và kết quả là hắn đã gửi người đó đến tìm ta, đồng thời một cách giả tạo hỏi xem ta có sao không.
Hóa ra hắn cũng đã phải chịu một ít khó khăn, nhưng lại đẩy khó khăn đó sang cho ta, thật là không đáng khen ngợi.
Ta không màng đến hắn, cúp máy điện thoại.
Người ta thường nói, có tiền là có thể làm nhiều việc. Nhận được số tiền lên tới mười vạn, vào chiều thứ hai ngày hôm sau, Tiêu Khắc Minh đã mang đến phòng bệnh của ta một tấm bảng gỗ có chiều dài rộng bằng ba ngón tay, trên đó điêu khắc hình ảnh của một cặp nam nữ trẻ trung tinh tế, những đám mây may mắn, màu sắc tự nhiên của gỗ, các góc cạnh đã được mài mòn cho đến khi mịn màng, được vẽ lên màu đỏ chu sa và mảnh ngọc vỡ, thậm chí còn có một dây đỏ để treo và một nút thắt Trung Quốc ở cuối, trông giống như một tác phẩm nghệ thuật. Ta nghi ngờ nhìn hắn, hỏi chẳng lẽ hắn đã mua nó ở cửa hàng nghệ thuật? Hắn cười hì hì và nói rằng ta đã khen ngợi quá, nhưng nếu ta không tin, sau khi ra viện, ta nên đến công viên xx, nhìn vào gốc cây cổ thụ bên bờ sông. Trong vòng một tháng, cây sẽ chắc chắn héo úa - tại sao? Bởi vì hắn đã lấy đi tinh hoa của cả cuộc đời nó, hoè tâm, khiến nó ch.ết đi.
Ta thật sự không tin hắn nên đã lưu ý trong lòng. Ta quyết tâm rằng sau khi xuất viện, ta sẽ đi xem xét điều này.
Tiêu Khắc Minh chỉ bị thương nhẹ cũng đã nhận chìa khóa nhà ta nên ra viện chỉ sau vài ngày. Sau đó, người quản lý tòa nhà dưới tầng cho ta biết, thằng nhóc đầu to mồm rộng lúc nào cũng kéo lôi mấy cô gái lả lơi về nhà qua đêm. Còn ta, chỉ biết ngoan ngoãn ở lại bệnh viện trong phòng đông đúc, chịu đựng tiếng la ó, tiếng ngáy, tiếng đánh rắm của những bệnh nhân khác, để yên tâm chữa lành vết thương. Khi ta vắng mặt, A Căn bận rộn nên đã giao trách nhiệm nấu thuốc, nấu cháo cho Tiểu Mỹ. Thuốc, cô ấy sắp xếp gọn gàng cho ta vào một chiếc bình giữ nhiệt nhỏ, còn cháo thì mỗi ngày thay đổi món mới. Cô ấy là dân Hà Nam, không giỏi việc nấu cháo, vì vậy cô ấy đã học hỏi từ chủ nhà của chị gái mình, luôn làm cho ta no đến mức phải kêu la oai oái.
Khi ta chán chường trong phòng bệnh, ta đã yêu cầu Tiêu Khắc Minh mang laptop của mình đến bệnh viện, mở khóa và tự mình nghiên cứu tài liệu.
Lợi ích duy nhất khi nằm viện chính là Đóa Đóa mỗi ngày có nhiều cơ hội hơn để hấp thụ Thiên Hồn.
Nó đã trải qua nhiều cảnh khốn khổ, linh thể bị dày vò đến suy nhược hơn nhiều. Kể từ khi Tiêu Khắc Minh trả lại cho ta tấm bài hòe mộc, ngoài việc ta thầm chú nguyện cầu mỗi ngày, mỗi khi tối đến, ta đều thả nó tự do hoạt động, hấp thụ năng lượng còn sót lại trong không gian. Chỉ sau vài ngày, linh thể của cô bé đầu bếp trở nên chắc chắn hơn từng ngày, không biết đó là công lao của tấm bài hòe mộc hay tác dụng của việc hấp thụ Thiên Hồn.
Vài ngày sau, băng gạc trên đầu ta được gỡ bỏ, mặt ta còn lại mấy vết sẹo, do bị con khỉ ch.ết tiệt kia cào. Bác sĩ bảo là vết thương bị nhiễm độc, nhưng đã hồi phục tốt, vì vậy chỉ còn lại hơi nhạt, không cần lo lắng quá. Có thêm lượng lớn dược liệu bổ sung từ cháo nối xương dưỡng khí, xương cốt của ta cũng hồi phục nhanh, đã có thể dùng sự giúp đỡ của người hỗ trợ mà lăn ra khỏi giường.
Một tuần sau, vào một buổi trưa nọ, Tiêu Khắc Minh đưa hai người đến gặp ta. Ngay khi họ bước vào, họ đã cúi đầu cầu khẩn, tiếng khóc lớn đến nức nở, nước mắt của người đàn ông lăn dài.
"