Quyển 6 - Chương 4

Từ hôm đó trở đi, Hương Linh an phận ở phòng cạnh bếp, chưa từng thay đổi, thế nhưng Quan Khúc Nham cũng giống như trước đây, thái độ đối với Hương Linh không khác gì. Hắn bận rộn làm ăn, dường như căn bản trong Quan gia không có một người tên Hương Linh tồn tại.


Tổng quản cũng không biết giữa bọn họ có cái gì ám muội hay không. Ông đương nhiên không dám hỏi Quan Khúc Nham, đành phải quay ra hỏi Hương Linh. Hương Linh nhưng thẳng thắn cười nói “Không thể nào, là ta với Quan Khúc Nham đùa giỡn thôi.”


Tổng quản vẫn bán tín bán nghi, có điều sâu trong nội tâm ông tin Hương Linh, bởi vì Hương Linh nói rất thành khẩn. Vả lại ông tin tưởng thái độ làm người của Quan Khúc Nham, Quan Khúc Nham nếu thực sự có quan hệ gì với Hương Linh thì tuyệt đối sẽ không thờ ơ với hắn như thế.


Cũng giống như ba mỹ mạo cơ thiếp không chắc là cầu được niền vui của Quan Khúc Nham, thế nhưng một khi Quan Khúc Nham đã thu các nàng làm thiếp, một năm mấy ngày quan trọng cũng cho các nàng xa xỉ lãng phí một chút, các nàng muốn gì, Quan Khúc Nham đều hào phóng cấp cho, chưng từng keo kiệt với các nàng. Ngay cả các nàng không chiếm được tâm của Quan Khúc Nham, thế nhưng các nàng có thể có được cuộc sống vinh hoa phú quý thì các nàng cũng cảm thấy ngọt như đường.


Hương Linh đã ở đây nửa tháng, người trong phủ chưa từng thấy Quan Khúc Nham để ý tới hắn, vậy nên cũng không đối với hắn tôn kính. Hơn nữa dáng vẻ hắn thật sự là tầm thường, có lúc còn ở hoa viên chăm hoa chăm cỏ, khiến chính hắn bẩn thỉu, so với phó dịch còn không bằng, tôn kính đối với hắn lại càng giảm.


Không ngờ nửa tháng sau, trong hoa viên nở ra ngàn vạn loại hoa mỹ lệ, mỗi một đóa đều thơm tới mức khiến người ta sung sướng, đi qua hoa viên không ai không cảm thấy vui vẻ thoải mái, toàn thân đều vương đầy mùi thơm ngát của hoa cỏ, tổng quản lúc đó mới biết Hương Linh đã bận bịu việc gì.


available on google playdownload on app store


Ngày hôm đó, Hương Linh cắt một bó hoa thơm, đặt trên bàn, giao cho tổng quản, cười nói “Hoa ở hoa viên đều đã nở, đem cái này tới bàn Quan Khúc Nham, hắn sẽ biết thưởng thức.”


Tổng quản bảo người quét tước Tây viện mang vào, mỗi ngày một bình, mang vào ba bốn ngày, Quan Khúc Nham liền muốn mang cả hoa vào phòng hắn nữa. Tổng quản vốn muốn nói với Quan Khúc Nham hoa này Hương Linh chọn, muốn thay Hương Linh xin chút nhân tình, để Quan Khúc Nham chú ý tới Hương Linh.


Thế nhưng Hương Linh chỉ cười “Hoa này người người đều có thể thưởng thức, ta không phải vì muốn lấy lòng hắn mới làm, không cần phải nói, nói ra trái lại khiến hắn cho rằng ta nịnh bợ hắn.” Nhấc lên một đóa hoa, Hương Linh cười khanh khách nói “Con người không màng tư lợi, một khi đã có tư lợi, hoa tặng đi sẽ không đẹp không thơm, thậm chí còn khó ngửi.”


Hắn nói tổng quản không hiểu, hoa đẹp thì chính là đẹp, thơm thì chính là thơm, làm gì có gì thối, tư lợi thì có gì sai, trên đời này có ai không tư lợi?


Hơn nữa khiến Quan Khúc Nham chú ý tới Hương Linh không phải rất tốt sao? Huống chi Hương Linh cả nửa tháng nay đều là ngồi chọn mấy thứ hoa cỏ này, thập phần khổ cực, Quan Khúc Nham cũng nên biết chứ. Thế nhưng vì Hương Linh cứ khăng khăng nên tổng quản cũng đành ngậm miệng không nói gì.


Đợi tới lúc hoa trong hoa viên đều nở rộ, Hương Linh đã bận rộn với việc khác, chỉ có điều hắn không nói với ai về việc này cả, vậy nên cũng không ai biết.
***


Quan Khúc Nham bận rộn làm ăn, có lúc còn ngủ ở ngoài, tới sáng sớm mới về. Hắn hôm đó mệt mỏi về nhà, còn chưa vào cửa đã thấy từ một nơi bí mật gần đó có người đi ra khỏi Quan phủ.


Hiện tại sắc trời hôn ám, nói muốn làm gì cũng còn quá sớm, hắn nhìn kĩ lại, người nó đúng là Hương Linh tướng mạo xấu xí, việc này quả thật là hết cả hồn.


Hắn nhịn không được cười nhạt, chờ một thời gian, hồ ly sẽ luôn lộ ra cái đuôi. Dù Hương Linh che giấu thế nào, hắn không tin người này chịu nổi ở Quan gia ăn cơm rau, xem ra không biết là đi đâu gặp ai, bằng không vì sao phải lén lút nửa đêm ra khỏi phủ.


Hắn lập tức đuổi tiểu tư đi theo hắn về, sao đó bất chấp thân thể mệt mỏi, đi theo phía sau Hương Linh thám thính.
Nhưng thấy Hương Linh đi ra vùng ngoại ô, hơn nữa càng đi càng hẻo lánh, cũng càng khiến Quan Khúc Nham nghi ngờ, bởi vì con đường này hắn cũng thường đi.


Nếu là tâm tình không tốt, hoặc là nhớ dưỡng phụ hắn, thì hắn sẽ đi con đường này tới mộ ông.


Con đường này cũng không phải dễ đi, vừa nhỏ hẹp lại có sỏi đá, ban ngày đi còn khó, hiện tại trời mờ mịt, không ngờ Hương Linh đi như trên đất bằng, chứng tỏ hắn đi thường xuyên nên mới có thể thuận lợi như thế.


Đi tới mộ địa, Hương Linh đem cỏ dại quanh mộ nhổ hết, thấy cỏ dại đều nhanh chóng bị nhổ, chứng tỏ Hương Linh không phải chỉ mới nhổ có vài ngày. Nhổ xong, Hương Linh lấy từ trong tay áo ra miếng vải trắng, bên trong không biết là bọc cái gì, hắn đem rải cái đó lên trên mộ.


Quan Khúc Nham cũng không biết Hương Linh đang làm gì, cách ngày hắn lại đi theo Hương Linh, quả nhiên Hương Linh đi tới mộ địa, lần này ở trước mộ phần tưới nước, ngày thứ ba trở lại, Hương Linh vẫn làm những việc như cũ. Đến ngày thứ mười lắm (O.o anh quả là kiên trì nha!), trên mộ mọc ra mầm xanh mềm mại, sau đó nở ra một ít hoa nhỏ trắng trải rộng mộ địa, Quan khúc Nham lúc này mới biết Hương Linh đi sớm như vậy để làm gì.


Hoa nhỏ nở rộ, dưới ánh mặt trời soi sáng vài giọt sương thanh nhã động lòng người, Hương Linh cười hướng phía bia mộ chắp tay nói “Lão gia gia, hoa này rất thơm, mong ông có thể yên giấc trong mùi thơm ngát này, ta về đây, ngày mai trở lại bón phân.”


Quan Khúc Nham tránh Hương Linh, trốn vào sau một thân cây bên cạnh, đợi Hương Linh đi xa, mặt trời đã mọc, hắn mới chậm rãi đi về phía mộ dưỡng phụ hắn. Những hạt sương trên hoa ánh lên, có thể ngửi thấy hương vị của hoa.


Quan Khúc Nham hái vài bông hoa lê, đặt ở trước mộ, gương mặt không biểu cảm không kìm chế được co lại, trong ngực một chuỗi cảm động khó hình dung, kích động khiến hắn nhanh chóng rơi lệ “Cha, con rất nhớ người a, hắn nếu thật là của người đính ước cho con, chính miệng người nói cho con biết, con nhất định sẽ lấy hắn, mặc kệ hắn là nam hay nữ, con chỉ cầu người cho con nghe giọng người nói mà thôi.”


Mộ địa vắng lặng không tiếng động, giọt lệ trên mặt lăn xuống, dù mặt không có biểu tình gì, không khóc thành tiếng, nhưng vẫn cảm nhận được, dưỡng phụ vẫn ở trong lòng hắn, hắn đối với cái ch.ết của dưỡng phụ khó có thể không hoài niệm.
***


“Thiếu gia, người nói những lời này tức là…”
Tổng quản sợ mình hiểu sai, còn tỉ mỉ hỏi lại lần nữa.
Quan Khúc Nham lần thứ hai lạnh lùng nói “Gọi Hương Linh tới ăn.”
“Thế nhưng lúc trước thiếu gia nói hắn có thể cùng ăn với phó dịch, hiện giờ ý thiếu gia là…”


Quan Khúc Nham có chút mất kiên nhẫn “Ta nói gọi hắn tới ngồi cùng bàn ăn với ta, đồ ăn nhiều như vậy, một mình ta và ba cơ thiếp ăn thế nào hết được? Gọi hắn tới cùng ăn.”


Tổng quản không hiểu sao Quan Khúc Nham bỗng dưng đổi tính, vài ngày trước đó còn chẳng thèm đề cập tới Hương Linh, coi như Quan gia không có người như thế tồn tại, giờ lại đột ngột bảo Hương Linh tới ngồi cùng bàn ăn với hắn, đây chứng tỏ địa vị Hương Linh ở Quan gia cũng quan trọng?


Quan Khúc Nham buông đũa, lên giọng nghiêm khắc “Ta bảo ngươi làm việc, ngươi lại còn đờ ra, nếu không đi gọi hắn thì đồ ăn sẽ nguội mất.”
Tổng quản vội vã gật đầu “Dạ, thiếu gia, ta lập tức đi gọi, lập tức đi.”


Tổng quản vội vàng tới phòng Hương Linh, không kịp gõ cửa đã đẩy cửa vào, vẻ mặt vui mừng. Kỳ thực ở Quan gia ông quý Hương Linh nhất, nếu hắn có thể ở lại Quan gia thì thật là tốt.
“Hương Linh, thiếu gia mời ngươi tới ăn cơm.”


Hương Linh nghi hoặc nở nụ cười “Sao bỗng nhiên gọi ta tới ăn cơm? Không phải là Hồng Môn Yến chứ?”
(Hồng Môn Yến là một bữa tiệc có thật trong lịch sử cơ mah kể cũng dài các bạn cũng chả có hứng đọc đâu nhỉ, còn thì nói “Hồng Môn Yến” tức là một bữa tiệc không mang ý định tốt.)


Tổng quản vội vã xua tay “Cũng không biết, nói không chừng là thiếu gia biết hoa ở hoa viên do ngươi chọn, trong lòng cảm động.”


Hương Linh bật cười nói “Chuyện đó ai cũng có thể làm được, dù sao ta ở đây ăn không ngồi rồi, làm chút việc cũng là nên thôi, hắn không phải cảm động, bất quá đã muốn mời ta ăn, ta sao có thể không đi?”


Hắn đang định đi ra ngoài, tổng quản lôi kéo hắn lại nói “Ngươi đổi y phục đi a, bộ này may rồi rách, rách rồi lại vá, mặc ra ngoài càng xấu xí, ngồi ăn cùng bàn với thiếu gia không phải chuyện đùa đâu a.”


Kỳ thực là bởi vì ngồi cùng bàn có ba vị cơ thiếp đẹp như thiên tiên, mỗi người một thân lăng la tơ lụa, các nàng vốn hiếu kỳ về Hương Linh, chỉ có điều vẫn chưa thấy mặt, giờ có thể gặp, không biết sẽ xoi mói tới mức nào. Hắn nếu ăn mặc rách nát nhất định sẽ bị đem ra so sánh.


“Ta có một bộ khác càng rách hơn.” Hương Linh không để tâm phất tay nói, hiển nhiên không đem việc này để trong lòng “Ta cũng chỉ có hai bộ quần áo, thay đi thay lại.”


Tổng quản vừa nghe hắn nói như vậy, đành phải xoa xoa tay nhỏ giọng nói “Kỳ thực ngồi cùng bàn không chỉ có thiếu gia, còn có… còn có… ba cơ thiếp của thiếu gia, các nàng đều ăn mặc rất đẹp.”


Hương Linh hiểu rõ sự quan tâm của tổng quản, vốn là không muốn hắn mất mặt. Hắn nhe răng cười “Yên tâm đi, lúc các nàng cười ta, ta sẽ cố sức giẫm lên chân các nàng, các nàng ở trước mặt Quan Khúc Nham tuyệt đối không dám thất thố kêu đau đâu.”


Tổng quản nghe không hiểu sự hài hước của hắn. Ba cơ thiếp kia người nào người nấy toàn hư vinh, chỉ sợ sẽ nói những lời khó nghe cười nhạo hắn.


Ra khỏi cửa, tới phòng ăn, Hương Linh ăn mặc một thân sạch sẽ đền bù cho vài phần rách rưới, xuất hiện trước mặt Quan Khúc Nham. Những tiểu thiếp đang ngồi đều nghe qua lời đồn về Hương Linh, biết hắn là một thiếu niên vẻ ngoài xấu xí, hiện tại vừa nhìn thấy Hương Linh ăn mặc rách nát như thế, khuôn mặt thì bình thường, quả thực chỉ có thể lấy ‘tầm thường không có gì đặc sắc’ để hình dung, có người nhịn không được còn cười thành tiếng.


Tổng quản vừa nghe thấy tiếng cười ác ý đó, mặt liền tái đi, Hương Linh trái lại ngồi xuống một cách tự nhiên. Quan Khúc Nham sai người lấy thêm bát đũa đặt trước mặt Hương Linh. Hương Linh không nói gì, cầm lấy bắt đầu ăn.


Lúc ăn, cả ba thị thiếp xinh đẹp yêu kiều đều nhìn chằm chằm Hương Linh, lại còn vừa ăn vừa nhỏ giọng nói chuyện, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng xì xào cười đùa.
Tổng quản lo lắng cho Hương Linh, không nhịn được nghĩ có phải Quan Khúc Nham không thích Hương Linh nên mới muốn Hương Linh tới chịu nhục.


Hương Linh đến hơi muộn, có món đã nguội ăn cũng không ngon miệng nữa, mà ba cơ thiếp thì đã ăn xong từ lâu, có người đánh bạo hỏi “Ngươi chính là Hương Linh a?”
Hương Linh thản nhiên trả lời “Đúng vậy, ta là Hương Linh.”


“Lúc ngươi chưa tới, tất cả mọi người đều nói ngươi là tuyệt sắc mỹ nữ, bởi vì tên của ngươi rất êm tai, không ngờ tướng mạo ngươi lại như vậy.”


Sắc mặt tổng quản trở nên xấu xí, bởi vì những lời này quả thực quá cay độc. Hương Linh nở nụ cười, hắn ăn xong, múc canh vào bát “Lời nàng vừa nói khiến người ta rất muốn đem canh hất vào mặt nàng, rửa trôi cái lớp trang điểm của nàng, nàng có biết không?”


Cơ thiếp kia đỏ mặt, có lẽ là muốn bắt đầu mắng, nhưng thấy mặt Quan Khúc Nham nghiêm túc, thanh âm nghiêm khắc “Đi đem canh này hâm nóng lên, nguội như thế này hắt cũng chẳng được cái gì, nói lời tổn thương người khác như thế là kẻ vô cảm, không xứng đáng ở Quan phủ.”


(=))))))))))))) hú hú Nham ca ai lớp diu!)


Quan Khúc Nham lên tiếng bảo vệ cho Hương Linh, đám cơ thiếp thoáng chốc câm như hến, không ai dám nói nữa, phó dịch bên cạnh đem canh đi hâm nóng xong bưng đến. Quan Khúc Nham múc canh nóng vào bát cho Hương Linh, thanh âm tuy rằng vẫn lạnh như băng, có điều dụng ý thì ấm áp, bất quá thanh âm đều đều thường thường, nghe không ra tình cảm chấn động “Canh nóng uống mới ngon, uống nhanh lên.”


Ba cơ thiếp đều há mồm trợn mắt, tổng quản thì hô hấp biến đổi. Ông chỉ thấy Quan Khúc Nham múc canh cho dưỡng phụ mà thôi, dù là khách hào quý thế nào tới phủ Quan Khúc Nham cũng đều chỉ để cho phó dịch hầu hạ, tuyệt đối không tự tay làm những việt nhỏ nhặt này.


Hương Linh đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó tự nhiên cầm lấy, hiển nhiên là tiếp nhận ý tốt hào phóng của Quan Khúc Nham. Hắn uống một ngụm canh nóng, thỏa mãn thở ra, mặt mày đều là tiếu ý “Quả nhiên thật là ngon, nhất là được ngươi múc cho lại càng thêm ngon.”


Lãnh ý trong mắt Quan Khúc Nham thoáng thu lại, hắn thấp giọng nói “Việc ngươi làm ta đều thấy, cảm ơn ngươi, có lẽ dưỡng phụ ta sẽ rất vui.”


Hương Linh lại sửng sốt, lập tức minh bạch Quan Khúc Nham nói gì. Hương Linh uống hết canh xong thản nhiên cười, trong nụ cười có sự ung dung mà người khác tuyệt đối không bắt chước được “Không cần khách khí, bất quá là nhấc một ngón tay mà thôi.”


(“Cử thủ chi lao” ý là làm việc giúp người khác lại không tốn nhiều công sức)
“Hôm nay ánh trăng rất đẹp, theo ta ra ngoài đi dạo một chút.”
Hương Linh cười đến mi nhi loan loan “Được, vậy đi thôi.”


Quan Khúc Nham đi phía trước, Hương Linh đi bên cạnh, hai người một cao một thấp sánh vai đi, tổng quản cùng ba thị thiếp đều nghi hoặc nhìn nhau. Bọn họ chỉ biết Quan Khúc Nham mà tản bộ cũng không tìm người đi cùng, hôm nay lại bảo Hương Linh theo, thực sự là chuyện kì lạ có một không hai.
***


Quan Khúc Nham không chỉ muốn Hương Linh đi theo tản bộ mỗi một hôm thôi, vài ngày sau lại bảo Hương Linh đi cùng. Đường đi đều là bậc đá, hai bên trái phải còn có sông nhỏ, quanh co khúc khuỷu hướng về phương đông mà đi, tiếng nước róc rách êm tai.


Bọn họ ban đầu cũng không làm gì, thậm chí đến nói cũng không, chỉ là Quan Khúc Nham yên lặng đi, còn Hương Linh lững thững đuổi theo.


Lần này, Hương Linh thực sự không chịu nổi nhàm chán đó, nhịn không được dừng bước. Sau khi hắn dừng lại, Quan Khúc Nham cũng dừng theo, quay lại nhìn, không hiểu sao Hương Linh lảo đảo vài cái ngã lộn xuống sông, rơi vào giữa sông.


Quan Khúc Nham bị hoảng sợ, vội vã vươn tay nắm lấy tay Hương Linh, thế nhưng chỉ chụp vào khoảng không. ‘Tõm’ một tiếng, đã không thấy bóng dáng Hương Linh đâu nữa.


Sông này xem ra không sâu, Quan Khúc Nham vội vã đứng ở bờ sông nhìn, thế nhưng Hương Linh không chỉ không nổi lên, đến tiếng kêu cứu cũng không kịp kêu, đã chìm xuống đáy nước.


Quan Khúc Nham nhất thời mất bình tĩnh, chẳng lẽ Hương Linh vốn không biết bơi, hay nước này xem ra tuy rằng không sâu, kỳ thực lại là sâu không đáy? Nhưng hắn không còn thời gian ngẫm nghĩ nữa, hắn sải bước tiến về phía giữa sông, định đi cứu Hương Linh.


Chân vừa chạm vào nước, hắn liền phát sinh tiếng hét kinh dị, bởi vì chân hắn bị cái gì đó kéo, cả người cắm xuống nước, uống phải mấy ngụm nước, hắn vội vàng đá chân để trồi lên.


Nhưng thấy Hương Linh từ lâu đã trồi lên mặt nước, xem ra vừa nãy là cố ý rơi xuống, đợi hắn tới bờ sông thì kéo hắn vào trong nước. Hương Linh mừng rỡ cười ha ha, nói “Thú vị không?”


Quan Khúc Nham không chỉ không cảm thấy thú vị, trái lại còn vô cùng phẫn nộ. Hắn kéo y sam đã ướt sũng của Hương Linh “Ngươi điên rồi sao? Ngươi có biết vừa nãy ta thực sự nghĩ ngươi đã xảy ra chuyện! Có người ch.ết ở trước mặt ta cảm giác như thế nào, ngươi có biết không hả?”


Trước sự phẫn nộ của hắn Hương Linh chỉ mỉm cười “Đời người có sinh có tử, lúc một người sinh ra thì đã định rằng hắn sẽ phải ch.ết, sinh lão bệnh tử không ai tránh được, có ai mà không ch.ết, có ai chưa từng mắc bệnh? Ngươi sao lại nghĩ không thông như thế? Tự dằn vặt mình như vậy có gì hay?”


Nghe vậy Quan Khúc Nham chấn động toàn thân, rơi vào trầm tư, nhưng hắn còn chưa kịp ngẫm nghĩ, Hương Linh đã nghịch ngợm vẩy nước vào mặt hắn, sau đó lập tức quay đầu bỏ chạy. Mặt Quan Khúc Nham toàn là nước, rống lên giận dữ “Ngươi đừng có chạy!”


Hương Linh chạy tới bên kia bờ, làm mặt quỷ với hắn “Vì sao lại đừng chạy? Có gan thì ngươi đừng có đuổi a!”


Quan Khúc Nham không chịu nổi bị chọc như thế, lập tức đuổi theo, không ngờ Hương Linh chạy quá nhanh, còn cố ý dừng lại chờ hắn, xem hắn có đuổi theo không, lắc đầu thở dài giễu cợt hắn “Không được rồi, thể lực ngươi quá kém, sao mới như vậy mà đã đi không nổi?”


Kỳ thực Quan Khúc Nham là tức đến thở hồng hộc, không phải do chạy mệt. Hắn nhảy tới, nhào về phía Hương Linh, để cho Hương Linh muốn chạy cũng không được.
Quan Khúc Nham cả giận nói “Xem ngươi còn trốn được không?”


Hương Linh vòng tay qua gáy Quan Khúc Nham, thở dốc, cười nói “Lần này ngươi chạy ta đuổi thú vị hơn.”


Hương Linh còn đang thở phì phò, hiển nhiên vừa nãy quả thật đã liều mình chạy. Hắn tựa đầu trên vai Quan Khúc Nham, bỗng nhiên nhăn mày nhăn mặt “Để ta dựa một chút, ta chạy mệt quá thở không nổi, ngực đau quá a.”


Quan Khúc Nham nhìn hắn cười đến rực rỡ, hết thảy tức giận tiêu tán đâu mất, lo lắng nói “Ngươi không sao chứ?”
“Không sao, dù sao cái gì tới sẽ phải tới, đau nhức một chút là hết thôi.” Hương Linh tựa đầu trên vai Quan Khúc Nham, cố gắng hô hấp, mồ hôi chảy xuống hai gò má hắn.


Quan Khúc Nham nhìn dáng vẻ hắn đau đớn không bình thường, ôm lấy Hương Linh “Ta đưa ngươi về cho đại phu khám.”
Đau đớn hình như đã ngừng rất nhanh, Hương Linh lắc đầu, dùng ống tay áo lau đi mồ hôi trên mặt Quan Khúc Nham, lại cười sáng lạn “Vừa rồi có thú vị không?”


“Không hề thú vị.”
“Giả bộ vừa thôi, kỳ thực ngươi thấy rất thú vị, đừng tưởng ngươi làm bộ như thế thì lừa được ta. Lúc ngươi vừa ngã xuống nước thì trong lòng rõ ràng là rất sợ, dáng vẻ chật vật, khiến ngươi thấy chịu không nổi…”


Quan Khúc Nham không nói gì, chỉ làm mặt bình tĩnh. Hương Linh đứng lên kéo tay hắn, đi về một hướng khác. Quan Khúc Nham không hiểu gì, hỏi “Ngươi muốn đi đâu?”
Hương Linh nắm chặt tay hắn “Ta không tản bộ với ngươi nữa, chán lắm, ta thấy chán muốn ch.ết, ta muốn dẫn ngươi đi ngắm sao.”


Hiện tại tuy rằng chạng vạng, nhưng vẫn chưa có trăng sao, Quan Khúc Nham nghe hắn nói lung tung trên trán nhăn thành một cái rãnh sâu hoắm. Hắn không chịu đi, Hương Linh thì vẫn cố kéo.


Bọn họ vòng qua một mảnh đất trống lớn, tới một chỗ đến Quan Khúc Nham cũng không biết, hắn nhịn không được nói “Chỗ này đồng không mông quạnh, mau về thôi.”


Hương Linh quay đầu lại cười với hắn một cái “Ngươi nếu nửa đường đòi về, cả đời cũng sẽ không biết ngươi đã để lỡ mất cái gì đâu. Đây là chỗ ta thiên tân vạn khổ mới tìm được, đảm bảo có thể khiến ngươi mở rộng tầm mắt, rửa sạch mọi ưu phiền trong lòng ngươi.”


Diện mạo không thể gọi là đẹp của Hương Linh quay lại, cười một cái sinh bách mị, thế nhưng nụ cười tinh khiết không tì vết. Quan Khúc Nham biết trên đời tuyệt đối không ai có được nụ cười như thế, dù rằng vẻ ngoài xấu xí, vẫn là báu vật vô giá ngàn vàng khó mua, có lẽ bởi vì là người như Hương Linh, mới có thể khiến lúm đồng tiền kia thành bảo vật vô giá.


Cũng vì nụ cười đó mà chân Quan Khúc Nham vốn đang muốn quay về liền bước tiếp theo Hương Linh, mãi đến chỗ sườn núi mới dừng lại. Hương Linh cười hỏi “Ngươi chuẩn bị tốt chưa Quan Khúc Nham?”


Quan Khúc Nham còn chưa hiểu đây là ý gì đã bị Hương Linh kéo tay nhảy xuống sườn núi. Quan Khúc Nham cả kinh lập tức đem hắn kéo vào lòng che chở, lại nghe trong lòng truyền ra tiếng cười ha ha.


“Ngươi không sợ ch.ết, cũng không mắng ta, còn muốn bảo vệ một người đã kéo ngươi nhảy xuống núi, thật là khiến người ta cảm thấy uất ức…”
Vừa nói xong, Quan Khúc Nham liền cảm thấy tốc độ rơi xuống giảm đi, lúc này Hương Linh nhô đầu ra từ trong lòng hắn “Ngươi xem chỗ này nè.”


Quan Khúc Nham ngước mắt lên nhìn, sau đó thấy được cảnh tượng hiếm có đẹp nhất mà cả đời hắn chưa từng thấy qua.






Truyện liên quan