Quyển 6 - Chương 10

Miêu Cương Dược sư không nói thêm gì đã rời đi. Hương Linh thấy qua hắn kịch liệt phát tác, biết hắn có lẽ sắp ch.ết, không muốn để hắn đi, quỳ xuống cầu xin hắn “Dược sư, từ đây về Miêu Cương đường sá xa xôi, thể lực của ngươi sẽ tiêu hao nhanh hơn, ngươi ở lại đây điều dưỡng một vài ngày rồi hẵng đi.”


Miêu Cương Dược sư hiển nhiên không thấy đó là một ý kiến hay, đối với sự quan tâm hảo ý của người khác với mình cứ theo lẽ thường lạnh lùng đáp lại “Sinh không thể sợ, tử không thể kinh, lau nước mắt của ngươi đi, ta thấy nước mắt sẽ buồn nôn.”


Lời nói lãnh đạm nghiêm lệ của hắn vừa buông, Hương Linh đã lau nước mắt đứng lên, không thể tránh được, tiếp nhận quyết định của Dược sư “Vậy Dược sư ngươi hảo hảo bảo trọng.”


Hắc điêu Miêu Cương Dược sư nuôi nhảy lên vai hắn, hắn thấp giọng nói “Quan Khúc Nham này xem ra rất yêu ngươi, vết thương ở tay hắn bôi thuốc này sẽ khỏi, ngươi an tâm ở đây, nếu như ta quay về được Miêu cương ta sẽ nói với Thần tử ngươi ở đây rất tốt.”


Hương Linh tiếp nhận thuốc, cố nén nước mắt, chỉ sợ với tình cảnh Dược sư hiện tại phát tác, hắn còn chưa tới được Miêu Cương thì đã ch.ết.


Dược sư thấy hắn nhận lấy thuốc, lập tức không quay đầu lại rời đi. Hương Linh cũng không nén được nữa nước mắt tuôn trào. Quan Khúc Nham đứng một bên, đương nhiên cũng biết tâm tình hắn khó chịu, ôm Hương Linh vào lòng để hắn khóc ướt quần áo mình.


available on google playdownload on app store


“Miêu Cương Dược sư tính tình rất quái lạ.”


“Hắn là người tốt, kỳ thực hắn phi thường chiếu cố nhóm người chúng ta sống ở Miêu Cương. Chỉ là hắn trời sinh tính tình băng lãnh, không thích nói chuyện với người khác, thế nhưng hắn thực sự rất quan tâm chúng ta. Thể lực chúng ta có hạn, thể lực càng kém càng nhanh phát tác, thế nhưng hắn tình nguyện bôn ba khắp nơi, không ngừng giúp chúng ta những người phân tán khắp nơi ở Trung Nguyên này khởi tử hồi sinh. Trong tình huống mệt nhọc như vậy, thể lực của hắn tiêu hao so với bất cứ kẻ nào trong chúng ta còn nhanh hơn. Vừa nãy hắn phát tác dữ dội như vậy, ta nghĩ với tình trạng cơ thể hắn hiện tai, căn bản không có khả năng quay về Miêu Cương. Chúng ta đều đoán được hắn dùng cổ thuật để kéo dài thọ mệnh, thế nhưng dù sao sinh mệnh hữu hạn, ta nghĩ hắn rất nhanh sẽ… sẽ…”


Mặc dù Hương Linh không nói ra chữ ‘ch.ết’, thế nhưng vừa nghĩ tới tình trạng thân thể Miêu Cương Dược sư, Hương Linh khó nhịn được nước mắt tuôn rơi. Khoảng thời gian ở Miêu Cương, Thần tử mỹ lệ ôn nhu, thế nhưng chỉ cần một nhãn thần lạnh lùng của Miêu Cương Dược sư, sẽ không có ai dám làm chuyện gì ngu xuẩn chọc tức hắn.


Huống chi hắn tuy bề ngoài băng lãnh thế nhưng trong lòng đối với đám người bọn họ rất quan tâm, như vừa nãy hắn phát tác đã thống khổ như thế, còn đứng dậy chắn trước mặt bọn họ, không để họ bị hắc y nam nhân thương tổn.


Quan Khúc Nham thấy Hương Linh khóc thương tâm như thế, kéo hắn lại ôm càng chặt, không biết phải an ủi thế nào. Dù sao vừa rồi Hương Linh cũng nói rất nhiều, hắn nghe không hiểu mấy, nhưng không đành lòng để Hương Linh khóc như thế. Hắn ôm Hương Linh về phòng mình, để cho Hương Linh hảo hảo nghỉ ngơi.


“Đừng khóc nữa, ta thấy khí sắc của Dược sư cũng không giống như người sắp ch.ết, ta nghĩ hắn có thể chăm sóc các ngươi như thế, sự tình nhất định có thể chuyển biến.”
Hắn đặt Hương Linh lên giường, Hương Linh đã ngừng rơi nước mắt, chứng tỏ tâm tình đã khá hơn vừa rồi rất nhiều.


“Chỉ hy vọng là như thế, có điều…” Vừa nghĩ tới cảnh ngộ của Dược sư cùng thời gian sau này, Hương Linh lại không nhịn được viền mắt đỏ lên “Hài tử chúng ta ở Miêu Cương, Thần tử đều có thể nói rõ ràng cho chúng ta biết người chúng ta phải tìm ở đâu, nhưng chỉ có Dược sư là không đoán được. Điều đó chứng tỏ trên đời này căn bản không ai cứu được hắn. Tuy bản tính hắn đơn độc lạnh lùng, nhưng chúng ta đều mong có một người có thể cùng hắn trao đổi linh hồn.”


Quan Khúc Nham hoàn toàn không hiểu gì, thế nhưng vẫn lắng nghe. Hắn biết lúc này Hương Linh nhất định là nội tâm cảm thấy bi thương tới cực điểm, vậy nên cũng dùng tâm để lắng nghe, đồng thời không ngừng khuyên nhủ. Sau một lúc, tâm tình Hương Linh dần dần bình ổn xuống.


Chờ sau khi hắn đã bình ổn, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Quan Khúc Nham, nhớ tới thâm tình của Quan Khúc Nham đối với mình, liền vô cùng thân thiết đem mặt cọ vào y vật trên ngực Quan Khúc Nham, thấp giọng cảm ơn “Ta thật là hạnh phúc a, Quan Khúc Nham.”
“Vì sao?”


“Ta hạnh phúc vì ngươi yêu ta, yêu tới mức quyết tâm cường liệt nguyện ý vì ta mà ch.ết, vậy nên ta mới có thể sống lại.”


Quan Khúc Nham quả thật không hiểu hắn nói gì, hơn nữa việc Hương Linh bỏ đi cùng bất ngờ ch.ết cũng đầy đáng ngờ, càng không cần phải nói tới ân oán của Miêu Cương Dược sư cùng hắc y nam nhân.
“Ta vẫn chưa hiểu đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.”


Thấy Quan Khúc Nham vẻ mặt đầy nghi hoặc, Hương Linh nhẹ giọng nói “Để ta nói từ đầu cho ngươi nghe, ta vốn lúc còn nhỏ đã ch.ết rồi, bị đất từ núi lở xuống chôn sống…”
Hắn còn chưa nói xong, Quan Khúc Nham đã ngắt lời “Thế nhưng ngươi rõ ràng đang ngồi đây nói chuyện với ta, chưa có ch.ết a.”


Hương Linh mỉm cười “Bởi vì thọ mệnh của ta chưa đến cuối cùng, cũng bởi vì vốn thọ mệnh ta rất dài, nếu không phải vì ch.ết ngoài ý muốn, ta hẳn là còn có thể sống thật lâu. Khi đó ta vừa mới ch.ết lại tình cờ gặp Miêu Cương Thần tử, ngài có thần lực, tay ngài vừa chạm vào trán ta, ta liền sống lại.”


Quan Khúc Nham nhăn mày, đến nhãn thần cũng đầy nghi hoặc, trên cơ bản loại chuyện thế này hắn khó mà tin được. Thế nhưng Hương Linh nói, hắn không thể hoài nghi.


“Bởi vì cha nương ta cũng ở nơi đó đều ch.ết ngoài ý muốn, vậy nên ta không còn thân nhân, Miêu Cương Thần tử thương cảm ta, từ đó về sau, đưa ta về Miêu Cương, sống tại nhà của Miêu Cương Thần tử. Nơi đó cũng có rất nhiều hài tử gặp phải tình huống như ta, có người nhiều tuổi hơn ta, có người thì nhỏ hơn, giống như Miêu Cương Dược sư ngươi vừa gặp, hắn cũng vậy, bất quá hắn lớn tuổi hơn ta.


Quan Khúc Nham gật đầu, ý bảo Hương Linh cứ nói tiếp.


Rốt cuộc nói đến điểm quan trọng, Hương Linh hít một hơi thật dài “Miêu Cương Thần tử mặc dù lưu lại đám hài tử chúng ta, thế nhưng ngài cũng nói qua, thần lực không phải vô tận, nó là có giới hạn. Ngài chỉ có thể giúp chúng ta sống đến một tuổi nào đó, sau đó chúng ta nhất định phải đi tìm người có thể giúp chúng ta khởi tử hồi sinh, trên thế gian chỉ có một người có thể giúp chúng ta kéo dài tính mệnh. Không ai giống ai, thế nhưng Thần tử có thể chỉ ra một chỗ, hoặc nói một cái tên, một ký hiệu. Ngài nói chỉ cần chúng ta đi tìm, chắc chắn có thể tìm được một người như vậy. Người ta cần tìm là một họ hàng rất xa, đó chính là ngươi.”


Quan Khúc Nham cầm tay Hương Linh “Ngươi chưa bao giờ nói việc này với ta.”


Hương Linh nhẹ nhàng mỉm cười “Nếu như ngươi không yêu ta, ta nói với ngươi chuyện này cũng vô dụng. Ngươi phải thật tình yêu ta, nguyện ý yêu ta đến ch.ết cũng không từ bỏ, ta mới có thể giao hoán linh hồn với ngươi để sống lại. Lúc trao đổi linh hồn, ngươi sẽ có một lúc không thở, thế nhưng ngươi cũng chưa ch.ết. Chỉ cần chờ Miêu Cương Dược sư tới giúp chúng ta chuyển hoán linh hồn, hai nguời chúng ta sẽ cùng nhau sống lại.”


Quan Khúc Nham lần thứ hai kéo Hương Linh vào lòng “Vậy nên khi đó ngươi mới muốn ta yêu ngươi có phải không? Còn ta vẫn không chịu thừa nhận, ngươi lại cho rằng vô vọng, cuối cùng đêm hôm đó có phải ngươi biết mình sắp ch.ết nên mới đi?”


Hương Linh gật đầu “Ân, chúng ta trước khi ch.ết sẽ phát tác ba lần, lần thứ ba sẽ ch.ết. Lần đầu tiên ta phát tác chính là lúc kéo ngươi vào trong nước. Khi đó ngươi thấy ngực ta rất đau, đó là lần đầu tiên, lần thứ hai là lúc ngươi bảo ta cút khỏi Quan gia. Ta nghĩ ta sắp ch.ết, đoán rằng không thể có được tình yêu của ngươi, lại không muốn để chúng ta trong lúc quan hệ tồi tệ như vậy lại biệt ly, vậy nên ta mới tới phòng ngươi giải hòa.”


Quan Khúc Nham nhớ tới sự tình này, vừa cảm động, lại vừa khó chịu “Nhẽ ra ngươi nên nói cho ta biết, ta vốn cũng yêu ngươi, chỉ là không biết cũng không dám thừa nhận.”


“Thứ nhất là ta không có thời gian, thứ hai là ngươi vốn không chịu đựng nổi nỗi đau tang thân, nếu như ta lại ch.ết ở Quan gia, ta nghĩ bất kể ngươi có yêu ta hay không, ngươi cũng sẽ chịu phải đả kích rất lớn. Vì vậy ta mới viết một bức thư, nói ta đi làm việc, có lẽ sẽ trở về. Ta nghĩ thời gian trôi qua, lại có ba tiểu thiếp hầu hạ, ngươi rất nhanh sẽ quên ta.”


Minh bạch sự chu đáo của Hương Linh với hắn, Quan Khúc Nham thực sự cảm động vài phần, run giọng nói “Ta sao có thể quên ngươi? Đó là chuyện không thể xảy ra, Hương Linh, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, rất yêu ngươi!”


Quan Khúc Nham liên tục nói lời yêu, thanh âm trầm thấp mang đầy tình cảm, bất cứ kẻ nào nghe cũng biết là hắn nói thật lòng.


Hương Linh ôm lấy cổ hắn, cảm động tới phát run “Ngươi giúp ta sống lại, ta cũng đã biết ngươi yêu ta, thế nhưng được nghe ngươi nói ta thật sự rất hạnh phúc, hạnh phúc tới phát điên.”


Hương Linh chủ động ngẩng đầu lên, trong lúc hưng phấn liên tục hôn Quan Khúc Nham vài lần. Quan Khúc Nham vòng chặt tay quanh người hắn, hưởng thụ những nụ hôn ngây thơ ngọt ngào đã xa cách lâu ngày, thấp giọng nói “Ta đã gả ba tiểu thiếp đi rồi.”


Hương Linh ngừng hôn hắn, khiếp sợ nhìn Quan Khúc Nham “Ngươi không hối hận chứ?”


Quan Khúc Nham nở nụ cười lắc đầu “Không hối hận, tuyệt đối không, để các nàng ở bên ta sống như quả phụ, trái lại ta cho rằng đối với các nàng không công bằng, vậy nên cho các nàng một số bạc, để các nàng đi lập gia đình.”


Hương Linh nghi hoặc lặp lại “Sống như quả phụ? Đây là ý gì?”
Việc liên quan đến thể diện nam nhân, Quan Khúc Nham tựa hồ khó nói ra được, có điều hắn cũng chỉ thành thật mà nói “Đó chính là ta tới phòng các nàng chỉ chơi cờ thôi, đối với các nàng một chút hứng thú cũng không có.”


Hương Linh thấy khó tin, bởi vì Quan Khúc Nham mà đụng tới hắn là liền vừa ôm vừa hôn, hơn nữa nhiệt tình tới mức khiến hắn chịu không thấu. Mấy ngày hắn không để ý tới Quan khúc Nham, lúc Quan Khúc Nham ăn còn sờ soạng đùi một tiểu thiếp cơ mà! “Kỳ thực ngươi không cần gạt ta, ta gần đây thấy rất vui…”


Quan Khúc Nham cầm tay Hương Linh “Là thật đó, nói thế này chẳng phải rất mất thể diện nam nhân sao, ta việc gì phải nói những lời hạ thấp mình như thế?”
“Thế nhưng… thế nhưng…”


Hương Linh bất giác cúi đầu xuống, nào ngờ lại thấy ȶìиɦ ɖu͙ƈ không che giấu nổi của Quan Khúc Nham, khiến Hương Linh đỏ cả mặt “Ngươi … lại… lại…”
Quan Khúc Nham không che giấu, thản nhiên thẳng thắn nói “Ngươi ngồi trong lòng ta, lại chủ động hôn ta vài cái, ta làm sao lại không có phản ứng?”


Hương Linh đỏ mặt cười ha ha, liếc xéo Quan Khúc Nham” Có phải ngươi chỉ lúc cùng với ta mới như ác hổ thấy cừu non, biến thành sắc quỷ. Ngươi đối với cơ thiếp một chút phản ứng cũng không có, vậy nên ngươi mới đem gả các nàng đi, lúc trước ngươi sờ đùi của tiểu thiếp kỳ thực là muốn ta ghen?”


Quan Khúc Nham gật đầu, Hương Linh rất dễ dàng hiểu được tâm sự của hắn, Hương Linh cười đến run rẩy hết cả người, hướng phía môi hắn hôn một chút “Ngươi thực khiến ta cảm động muốn ch.ết, làm ta thực muốn hôn ngươi.”


Hắn hôn đi hôn lại mấy cái rồi mới rời ra, Quan Khúc Nham đã túm lấy tay hắn, kéo hắn quay lại hôn tiếp, Hương Linh lấy tay chặn trước cái miệng nhiệt tình của Quan Khúc Nham “Không được, không thể cho ngươi hôn.”


Quan Khúc Nham đã bị khơi dậy ham muốn, trên mặt Hương Linh mềm mại đáng yêu, trong mắt đều là nhu tình, xem ra cũng đã bị kích động. Quan Khúc Nham kéo tay Hương Linh xuống định hôn, lần này Hương Linh hơi dùng lực vỗ nhẹ vào môi hắn một cái “Không được kéo, đã bảo là không được.”


“Vì sao không được?”
Hương Linh cười với hắn, nụ cười vừa cổ quái vừa khiêu tình, cười đến mức ham muốn của Quan Khúc Nham càng rối loạn dữ dội.


Hương Linh cười đến không ngậm miệng được vỗ vào ngực hắn “Ngươi vừa nhìn thấy ta là như thể sắc lang. Hồi đó Thần tử nói ngươi tính tình băng lãnh, có lẽ phải tốn nhiều thời gian mới có thể làm ngươi yêu ta, ta thấy tính tình ngươi đâu có thế, mà là băng bọc ngoài hỏa, bên trong nồng nhiệt thì có.”


Đối với lời trêu chọc của Hương Linh, Quan Khúc Nham hoàn toàn không thèm để ý. Hắn đích xác đối với người khác không dậy nổi hứng thú, chỉ có Hương Linh, hắn như biển cả không ngừng cuộn sóng, từng cơn từng cơn vĩnh viễn không ngừng được.


Vén lên y sam của Quan Khúc Nham, chỗ gần rốn có một cái bớt, Hương Linh lấy tay sờ nhẹ “Đương sơ Thần tử nói cho ta biết ở chỗ này của ngươi có một cái bớt, bằng không trước mộ phần dưỡng phụ ngươi, ta thực không lôi ra được việc tư nào của ngươi cả.”


Chỗ hắn sờ rất gần dục vọng hỏa nhiệt của Quan Khúc Nham. Quan Khúc Nham cả kinh thân thể hơi bật lên một chút, sự tập trung đã không còn ở trong cuộc trò chuyện nữa.


Hương Linh càng cười cổ quái hơn “Ta đem phần lần trước làm cho xong, ngươi phải chịu đựng, không thể ta mới làm một chút ngươi đã lại kéo ta đi.”
Quan Khúc Nham còn chưa hiểu hắn có ý gì, Hương Linh đã kề sát, môi khẽ chạm vào nơi phát ra dục vọng hỏa nhiệt.


Lúc này Quan Khúc Nham mới nhớ tới lần cuối hoan ái, Hương Linh vừa đưa miệng tới gần, hắn đã kéo Hương Linh lại cuồng ái một phen.
“Đừng làm càn, lâu lắm ta không chạm vào ngươi, chưa chắc đã nhịn được.”


Hương Linh từ giữa bụng hắn lộ ra một nụ cười tinh quái khiến toàn thân hắn như tan ra “Ngươi không chỉ là trong lòng nồng nhiệt, đến thân thể cũng nồng nhiệt a.”
Lời nói tinh nghịch cùng nụ cười đó khiến Quan Khúc Nham thoáng chốc ȶìиɦ ɖu͙ƈ sôi sục, mà khi đã tới điểm sôi, dục hỏa sẽ bạo phát.


Hắn kéo tóc Hương Linh, thô lỗ nâng lên, bảo chứng với Hương Linh “Lần sau… lần sau sẽ cho ngươi làm xong.”


Hương Linh ôm lấy cổ hắn “Không được, như vậy sau đó ngươi lại nói lần sau, lần sau nữa, vậy còn gì vui? Ngày hôm nay ngươi nói ngươi yêu ta, khiến ta thật là có hứng, ngươi thuận theo ta đi có được không?”


Hương Linh nói, còn cố ý dùng mông chạm vào thân thể mẫn cảm tới hầu như không khống chế được của Quan Khúc Nham. Quan Khúc Nham gầm nhẹ lên, rốt cuộc biết là Hương Linh cố ý đùa mình.


Toàn thân hắn nóng hừng hực, ȶìиɦ ɖu͙ƈ bừng bừng phấn chấn, sao có thể nhẫn nại với trò chơi phiến tình của Hương Linh?”
“Ngươi… ngươi… cố ý!”
“Không có a, ta cố ý cái gì đâu.”


Hương Linh còn nhìn hắn khiêu khích, cái mông đong đưa lộ liễu, rõ ràng là muốn  khiến Quan Khúc Nham kích động tới vô pháp suy xét.


Trong lòng Quan Khúc Nham đầy lửa giận, thế nhưng thân thể nóng bừng. Hắn bỗng nhiên mỉm cười nắm lấy thân thể Hương Linh, ngón tay vuốt ve da thịt mềm mại, không cho Hương Linh kịp có phản ứng đã tham tiến vào giữa chỗ mẫn cảm, khiến Hương Linh thở ra hơi lạnh, toàn thân run rẩy.


Tay Hương Linh để tại trước ngực hắn rõ ràng đã mềm nhũn ra, kêu lên “Ngươi… làm bừa, không được như vậy, ta ngày hôm nay muốn cho ngươi thật vui vẻ, ngươi sao lại… A…”


Hương Linh hầu như thét lên, bởi vì ngón tay Quan Khúc Nham khiêu khích qua lại vẽ những vòng tròn nho nhỏ, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng vuốt ve một chút, sau đó lại hôn nồng nhiệt, kích thích tới mức khiến hắn dục cầu bất mãn toàn thân run rẩy.


“Theo kinh nghiệm thì ta lợi hại hơn ngươi, muốn chơi, chúng ta cùng nhau chơi, xem ai chịu thua trước.”
Quan Khúc Nham vừa nói xong, bên môi mang nụ cười, lập tức chọc ghẹo tham nhập vào hoa viên tư mật của Hương Linh.


Hương Linh thở dốc, tay cũng không chống đỡ nổi nữa buông xuống trước ngực Quan Khúc Nham, trên mặt đỏ ửng, có chút tức giận nói “Không được, ngươi… ngươi thật quá đáng.”


“Ai bảo ngươi quá đáng trước.” Tay Quan Khúc Nham càng thêm phóng đãng, Hương Linh không chịu nổi nữa eo cũng co lại, trên mặt đã chảy mồ hôi ròng ròng.


Quan Khúc Nham hôn lên môi hắn, Hương Linh toàn thân vô lực, đành phải chịu thua nói “Được rồi, ta chịu thua, có điều chí ít ta cũng phải khiến ngươi cười.”


Quan Khúc Nham xoay người một cái, trên mặt mang theo nụ cười đặt Hương Linh ở dưới, làm cho Hương Linh liên tục rên rỉ “Vậy nên để cảm tạ ngươi, chờ chút nữa sẽ cho ngươi mệt tới toàn thân vô lực không thể chạy được, để chắc chắn ngươi sẽ không nhân lúc ta ngủ mà bỏ đi.”
***


Lúc này Hương Linh quả thực bị Quan Khúc Nham yêu tới không xuống giường được, càng đừng nói tới có sức để bỏ đi. Mà lúc ngủ thì, Quan Khúc Nham vững vàng ôm chặt lấy Hương Linh, khiến Hương Linh muốn chạy cũng không được.


Tổng quản đợi tới buổi tối cũng không thấy bọn họ ra ăn, chỉ thấy trong Tây viện không có tiếng người, ông nhẹ nhàng gõ cửa cũng không ai lên tiếng trả lời, xem ra hai người là quá mệt mỏi, không dậy nổi. Tổng quản lắc đầu rời đi, xem ra gian sát vách với phòng Quan Khúc Nham ở Tây viện nhất định phải chỉnh trang lại. Ông nên đi hảo hảo nhìn xem trong bức thư Hương Linh nói muốn trong phòng được trang trí cái gì, sau đó nhanh chóng bảo hạ nhân đi mua thôi…


***
Một bộ nữa kết thúc:”>






Truyện liên quan