Quyển 7 - Chương 4
Trong lúc Nhạc Nhã đang tự hỏi, Vu Tình Bích đã đem nút buộc trước ngực hắn mở ra. Cổ Uyên Tư thoáng chốc nổi giận, hắn kéo lấy tay Vu Tình Bích rống lên “Người đâu, tất cả ch.ết ở chỗ nào rồi, sao lại để cho người không liên quan vào đây, đem bọn họ đuổi ra.”
Vu Tình Bích giơ một ngón tay lên đong đưa, đầu cũng lúc lắc “Cũng không phải, ta nếu là người vụng về ấy mà, ngươi cũng không phải là lăng nhục Nhạc Nhã sao? Ta nói cho ngươi một phương pháp hay, ba người chúng ta cùng nhau, ngươi thấy thế nào? Nhạc Nhã nhất định sẽ chịu thương tổn rất lớn đúng hay không?”
(nói thật là chính mình cũng hem hiểu anh nói gì = =)
Thanh y nam nhân đứng cạnh cửa lập tức gạt bỏ “Ta không tham gia, muốn chơi ngươi tự chơi, hắn không hợp khẩu vị của ta, chỉ sợ sẽ buồn nôn.”
“Uy, sao ngươi lại nói thế a? Mặt Nhạc Nhã đẹp, da trơn, có điểm nào không tốt?” Vu Tình Bích càng nói càng bất thường, cá tính của hắn phải nói là siêu cấp có vấn đề.
“Xấu đẹp không quan hệ, ta ghét nhất là người nào đần, các đời thần tử Miêu Cương có thể nói là tố chất càng ngày càng kém, đời thứ mười chín thì lại chọn loại ngốc nghếch này.” Thanh y nam nhân than phiền.
Nói tới Miêu Cương thần tử, Vu Tình Bích liền có một đống điều muốn nói “Đúng vậy, nói đi nói lại thì đời thần tử thứ nhất chính là vừa duyên dáng vừa đẹp trai lại thông minh, toàn bộ thế giới đều kính ngưỡng hắn, quỳ gối dưới chân hắn, thực sự là đẹp tới không biết phải hình dung thế nào.”
Thanh y nam nhân lạnh lùng mỉa mai, trên mặt còn mang theo nụ cười nhạt như băng tuyết, nói ngắn lại chính là vẻ mặt coi thường.
“Ngươi nhớ hơi nhầm rồi đó, đời thần tử thứ nhất chính là được toàn bộ người Miêu cầu cho đừng có bao giờ làm thần tử nữa, bởi vì hại người không ít. Thần tử đời thứ nhất vừa mê sắc vừa lười lại chỉ biết đi tìm người khác gây phiền phức, chuyện quan trọng thì lại quên, một lòng nghĩ muốn thiết lập một hậu cung mỹ thiếu niên thành đàn, thần lực cường thịnh trở lại thì cũng làm loạn một trận.”
Vu Tình Bích cười hì hì, nụ cười của hắn thiên chân vô tà, nhưng tà ý thì từ trên người tỏa ra bừa bãi “Uy, người hầu, trước đây ngươi có dám nói chuyện kiêu ngạo như thế đâu, hiện tại ngược lại càng lúc càng không coi ta ra gì.”
Hai người nói đến đây, bầu không khí bỗng trở nên quái dị, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể có tiếng đao kiếm chạm nhau truyền ra, làm cho người ta không rõ hai người có thật là chủ tớ không.
“Muốn giết ta cũng được thôi, trả nợ hết tám lần trước đã.” Thanh y nam nhân đến con mắt cũng chưa từng liếc Vu Tình Bích một cái, đối với sự uy hϊế͙p͙ của Vu Tình Bích căn bản chẳng coi là gì.
Hắn chỉ lạnh lùng mở miệng, tà khí cùng sát ý trên người vu Tình Bích lập tức tiêu thất không thấy tăm hơi, toàn bộ bầu không khí lại khôi phục lại như lúc trước.
Vu Tình Bích bực bội trả lời “Được, bây giờ lập tức đi trả, trả xong liền cho ngươi khổ sở.”
Vu Tình Bích cúi đầu hôn hai gò má Nhạc Nhã, cười đến phi thường khả ái, nhưng lời nói thì hoàn toàn không liên quan “Ngoan, tiểu quai quai, dưỡng phụ có việc phải đi trước, ngươi ở lại đây ngoan ngoãn đừng chạy, không nên sợ, cùng lắm là bị mỹ nam tử này ăn tới sạch sẽ mà thôi. Chờ dưỡng phụ trở về sẽ dạy ngươi hậu cung thuật, đảm bảo ngươi dục tiên dục tử, ta có mấy trăm chiêu có thể dạy ngươi đó.”
Hắn vừa nói xong, liền náo nhiệt như lúc vừa tới, kéo tay thanh y nam tử rời đi.
Nhạc Nhã cứng họng nhìn Vu Tình Bích, hắn tới khoa trương, đi cũng khoa trương, còn chưa rõ hắn tới làm gì hắn đã đi rồi.
Cổ Uyên Tư phẫn nộ không ngớt tức giận gọi “Người đâu, các ngươi ch.ết hết rồi sao? Gọi các ngươi tới các ngươi có nghe thấy không hả?”
Phó dịch nghe lệnh vội vã chạy tới, thở hổn hển “Thiếu gia, có chuyện gì sao?”
“Có chuyện gì?” Cổ Uyên Tư tức giận đi tới cửa, đem bình hoa đạp ra ngoài “Có người xông vào, rồi lại đi ra không hề kiêng nể ai, ngươi còn hỏi ta có chuyện gì?”
Phó dịch lộ ra thần sắc hoảng loạn lại kỳ quái, rõ ràng không hiểu vì sao Cổ Uyên Tư lại nói vậy, theo tình hình thực tế bẩm báo “Bẩm thiếu gia, không có ai vào cả, tiền môn lẫn viện môn đều có người gác, không thấy ai tiến đến.”
Cổ Uyên Tư nghĩ bọn họ trốn tránh trách nhiệm, còn muốn tức giận mắng tiếp, bỗng dưng Nhạc Nhã nằm xuống bàn, thân thể mềm nhũn, rơi xuống cạnh bàn, phát ra tiếng vang. Sợi tóc đen nhánh rơi xuống trên bố cân dị thường tuyết trắng, khiến cho tư thế của hắn có vẻ đặc biệt quyến rũ động nhân.
Bởi vì tiếng vang quái dị đó mà khiến Cổ Uyên Tư quay đầu lại nhìn, ngay giờ khắc đó, cửa bị gió thổi khép lại, chặt chẽ khóa trụ.
Cánh tay Nhạc Nhã rơi xuống bên giường hoảng động rất nhẹ, hắn tựa đầu chuyển hướng Cổ Uyên Tư, tóc đen vì động tác đó mà rơi xuống cạnh bàn, tại không trung theo gió đong đưa. Ngực hắn phập phồng lên xuống rất nhanh, ánh mắt nhìn Cổ Uyên Tư tràn ngập diễm lệ, tình huống thập phần kỳ quái.
Cổ Uyên Tư phi mi thượng dương, bước nhanh tới cạnh bàn. Nhạc Nhã đã rơi xuống đất, vừa vặn rơi vào cánh tay tiến vào lòng hắn. Hắn còn chưa kịp phát sinh bất cứ câu mỉa mai nghiêm khắc nào, Nhạc Nhã đã đem hai tay buộc chặt, vòng quanh cổ hắn.
Ánh mắt hai người giao nhau, đôi môi đỏ mọng thơm thơm của Nhạc Nhã vô tư hôn lên môi Cổ Uyên Tư.
***
“Ừm, ngươi nghĩ thần lực rốt cuộc dùng để làm gì?” Lúc Vu Tình Bích hỏi ra câu đó, trên mặt có vẻ suy nghĩ sâu xa.
Thanh y nam nhân bị Vu Tình Bích kéo tay, nghe vậy, biểu cảm không có bất cứ thay đổi nào tiếp tục bước đi “Làm sao ta biết được? Ít nhất ta cũng không rõ lão thiên gia vì sao cho người như ngươi thần lực siêu cường như thế, ngươi không có bất cứ điểm gì xứng làm thần tử, ngoại trừ có mang thần lực ra, còn lại, ngươi so với ác nhân vạn ác bất xá còn tệ hơn.”
Vu Tình Bích bị mỉa mai khó nghe như vậy, vẫn cười đến thoải mái, không chút nào thấy bị đâm chọc “Ta nghĩ thần lực là phải dùng vì hạnh phúc của ta, nếu ta không hạnh phúc vui vẻ, thần lực liền so với phế vật còn vô dụng hơn, không phải sao?”
Thanh y nam tử nghe xong cũng không có bất cứ phản ứng gì, nhưng ngữ khí thập phần băng lãnh, hoàn toàn gạt bỏ quan điểm của Vu Tình Bích “Ngươi sai rồi, thần lực cùng với hạnh phúc của ngươi chẳng có quan hệ gì, bởi vì ngươi là một người tư lợi, ngoại trừ chính hạnh phúc vui sướng của mình ra, cũng không lo lắng cảm thụ của người khác.”
Vu Tình Bích lúc này cười thành tiếng, ôm lấy cánh tay thanh y nam tử, thổi vào mặt hắn một luồng khí hương lan.
“Nếu ta không tư lợi sao có thể có được người vạn người mê là ngươi?”
Thanh y nam tử không mở miệng hưởng ứng, nhưng đem Vu Tình Bích đang bám vào cánh tay mình ném đi, lực mạnh thập phần kinh người.
Vu Tình Bích cười ha ha, như một hài tử lộ ra khuôn mặt tươi cười ngây thơ, ở trong không trung lộn vài vòng cuối cùng rơi vào lòng thanh y nam tử. (như làm xiếc)
Thanh y nam tử chờ hắn rơi vào lòng mình xong thì liền cuồng dã bao phủ lấy đôi môi đỏ mọng đang mỉm cười của hắn, cố sức kéo quần áo của hắn, trong giọng nói lạnh lẽo chứa sự thô bạo như muốn bầm thây vạn đoạn “Ta thực nên đem ngươi nhốt vào địa lao, khóa chặt lại! Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi vừa làm cái gì sao?”
Vu Tình Bích vẫn cười hi hi hỏi “Ta làm cái gì?”
Hắn vừa nãy thừa dịp xoa mặt Nhạc Nhã thì hạ một xuân dược cực mạnh, người bị hạ dược hoàn toàn không có cảm giác.
Thanh y nam tử đem chuyện cả hai đều biết nói ra khỏi miệng, hắn biết rõ Nhạc Nhã hiển nhiên rất hợp khẩu vị của Vu Tình Bích, chỉ thấy ánh mắt hắn phi thường thô bạo, người bình thường thì từ lâu đã co rúm lại trước ánh mắt đó, chỉ có Vu Tình Bích vẫn mỉm cười chống đỡ.
Thanh y nam tử hừ lạnh một tiếng, cực kỳ tức giận nói “Ngươi nghe đây, ngươi hoa tâm một lần, ta sẽ hoa tâm trăm lần, ngươi nghe rõ rồi chứ?”
(baike giải thích “hoa tâm” là một trạng thái tình cảm, ta chả hiểu mấy = =)
Khéo miệng Vu Tình Bích cong lên thành một nụ cười dị thường mê người “Ngươi đố kị?”
“Ngươi là tai họa, là tai nạn của ta, con mắt của ta một khắc cũng không thể ly khai ngươi.”
Vu Tình Bích dựa vào lòng hắn, ɭϊếʍƈ đôi môi bị hôn mãnh liệt tới sưng đỏ của thanh y nam tử, dáng dấp thập phần phiến tình, hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt thanh y nam tử.
Vu Tình Bích cười ngọt như mật đường “Ta là tai nạn, là tai họa của ngươi, hiện tại ngươi có thể bắt đầu xử phạt ta.” Lại còn khiêu khích thêm một câu “Cứ tự nhiên muốn làm gì cũng được.”
Thanh y nam tử giận dữ phát sinh lời phẫn hận “Miêu Cương sao lại có một đời thần tử như ngươi? Làm cho người ta vừa… vừa…” Hắn tức giận đến không tìm được từ.
Hắn vốn là một người tâm tình không dễ xúc động, chỉ có Vu Tình Bích này là có thể tác động đến lòng hắn, khiến hắn vừa hận vừa yêu, đến chính hắn cũng thấy không hiểu nổi.
Vu Tình Bích cười đến không hề e lệ “Ta nếu không khó đối phó như vậy thì liệu, quỷ đế tôn sư đã từng thưởng thức qua biết bao thiên hạ mỹ thực, có khi nào lại khăng khăng một mực yêu một con người như ta không?” Tay hắn đặt vào trái tim thanh y nam tử, cúi đầu xuống hôn lên ngực, ngữ khí bỗng nhiên chuyển thành chăm chú “Trái tim ngươi là của ta, ai cũng không đoạt được.”
“Một ngày nào đó ta nếu không phải bị ngươi làm cho tức ch.ết thì cũng là thẳng thắn không cần ngươi nữa!”
Vu Tình Bích đẩy hắn lên một tảng đá trắng tinh, môi vốn đang hôn ngực hắn chậm rãi dời xuống, hôn lên khu vực mẫn cảm của hắn. Thấy cơn tức của thanh y nam tử chưa hết, mị nhãn liêu nhân của Vu Tình Bích liền nhìn một cái “Người chịu được không cần ta sao? Ngươi chịu được ta cùng người khác sao?”
Mỗi một câu hỏi hắn lại dâng lên một nụ hôn mê người, lúc nói xong câu cuối, hắn đứng dậy ngăn chặn ở miệng thanh y nam tử.
Thanh y nam tử với tay đặt hắn dưới thân.
Vu Tình Bích cười phóng đãng, giãy dụa thân thể, xem ra như thể cự tuyệt, nhưng mỗi lần hắn giãy dụa đều tiếp xúc chỗ mẫn cảm của thanh y nam tử, có thể thấy hắn căn bản là cố ý.
“Đế tôn cao quý vô thượng, thỉnh ngài sủng hạnh nhân loại hèn mọn này đi.” Trên mặt Vu Tình Bích toát mồ hôi, khí tức hơi gấp, xuân tình tràn đầy tiếu nhan, nói ra tuy là kính ngữ, nhưng không có ý tôn kính, vẫn duy trì vẻ khiêu khích mê hoặc của hắn.
Thanh y nam tử cũng biết thừa Vu Tình Bích đang làm trò, trên đời này không có ai giống Vu Tình Bích khiến hắn tức giận, phẫn nộ, rồi lại khiến hắn yêu thương không ngừng. Có lúc hắn nghĩ mình quả thực là đất sét trong tay Vu Tình Bích để mặc bị xoa nắn chơi đùa. Hắn phẫn hận nói
“Ta thực nên từ lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi mơ mơ hồ hồ xông vào trong cung thì phải giết ngươi đi. Ngươi là tai họa trong lòng ta, là tai vạ lớn nhất đời ta.”
“Ta biết, ta đều biết rồi.” Vu Tình Bích cười tươi như hoa, vuốt ve hai gò má mình, như thể lời mắng mỏ của thanh y nam tử là lời ca ngợi khiến hắn xấu hổ không bằng “Ta là tai vạ lớn nhất đời ngươi, tai vạ nghiêm trọng nhất, là mọi chuyện đáng ghét hợp lại.”
Hắn cười khiến thanh y nam tử ȶìиɦ ɖu͙ƈ khó khống chế, một dáng dấp tinh quái làm cho tim hầu như dừng lại, còn dõng dạc nói “Nói chung, ta chính là người yêu dấu nhất của ngươi!”
***
Cổ Uyên Tư không cần dùng nhiều thời gian để tự hỏi, cũng theo bản năng mà phản ứng. Dù sao trong ý định trả thù của hắn cũng vốn có phần này, phù hợp với kế hoạch của hắn. Hiện tại Nhạc Nhã khả ái mê ngưởi, đẩy ra thì đúng là có lỗi với bản thân.
Hắn thuận thế ôm lấy Nhạc Nhã, cùng Nhạc Nhã đồng thời nằm xuống thảng y trong phòng khách. Trong lúc đó, y sam của Nhạc Nhã liền trở nên lộn xộn, phần eo lộ ra ngoài, da thịt dưới bắp đùi, mỗi chỗ da thịt trắng nõn đều chuyển thành hồng sắc nhàn nhạt, màu sắc non mềm mà mỹ diễm, như thể khẩn cầu nhiệt tình đụng chạm.
Cổ Uyên Tư thô bạo kéo vạt áo Nhạc Nhã sang một bên, y sam của Nhạc Nhã toàn bộ bị vén tới đùi, bắp đùi tuyết trắng hiện ra rõ mồn một dưới ánh sáng, đương nhiên cũng rõ ràng dưới ánh mắt như lửa nóng của Cổ Uyên Tư.
Nhạc Nhã y sam đã cởi một nửa, quả thực cực độ phiến tình. Cổ Uyên Tư liền đem y phục của Nhạc Nhã ném xuống dưới giường, Nhạc Nhã lần thứ hai ôm chặt cổ hắn, nồng nhiệt hôn lên mặt, lên môi hắn; tuy rằng non nớt nhưng nhiệt tình đến cực điểm
Vạt áo Nhạc Nhã bị kéo ra, toàn bộ y phục phân tán, tóc đen quấn quýt trên bố cân tuyết trắng. Cổ Uyên Tư đặt hắn trên thảng y, hắn khó chịu giãy dụa, Cổ Uyên Tư không chút lưu tình cưỡng chế hắn bên mình, thân thể hùng vĩ gắn bó chặt chẽ với hắn, hắn phát sinh tiếng rên rỉ thư thái. Cổ Uyên Tư ngang ngược hôn môi hắn, điên cuồng thăm dò bên trong miệng, làm hắn phát sinh tiếng than nhẹ khó nhịn.
Cổ Uyên Tư còn chưa có tiến thêm một bước nào, Nhạc Nhã đã toàn thân tê ngứa không chịu nổi, đem hai chân cong lại mở ra, hầu như không còn nhìn rõ hình ảnh trước mắt nữa, chỉ có từng đợt từng đợt sóng kéo tới không thể ngăn được, mà hắn cũng không thể tránh né.
Đã lâu lắm rồi, hắn hầu như quên cùng người khác hoan ái là như thế nào, cũng hầu như quên hắn từng ở trong phòng tình nhân hết lần này tới lần khác thân thể quằn quại, kêu gọi tên của tình nhân, nếm hương vị đôi môi của tình nhân. Điều không giống với năm xưa chính là, tình nhân không còn là thiếu niên non nớt không hiểu việc đời nữa, mà hắn cũng không còn là Nhạc Nhã lúc đó lòng mang độc kế.
“A Tư, A Tư…”
Hắn gọi đi gọi lại, cảm thụ dư vị khi thanh âm thoát ra khỏi miệng. Mười năm, hắn đợi mười năm, lại sợ người này trở về, càng sợ sẽ không trở về nữa mà hoàn toàn quên hắn. Trong lòng mâu thuẫn phức tạp, dùng mười vạn chữ để viết cũng không thể viết rõ ràng minh bạch, mà lúc này có thể ở trong lòng tình nhân được ôm như vậy, tâm trí hắn thấy say mê.
Cổ Uyên Tư đem y vật toàn thân cởi sạch, cúi đầu cuồng bạo cắn đôi môi từ lâu đã sưng đỏ vì hôn quá mức của Nhạc Nhã.
Hôn hết lần này tới lần khác, khiến Nhạc Nhã không ngừng kích động, không chịu nổi khoái cảm cùng cảm giác tê ngứa kỳ lạ, liên tục nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể.
Cổ Uyên Tư đè lại thân thể đang cấp bách muốn được thỏa mãn của Nhạc Nhã, tràn ngập hứng thú nhìn hắn lộ ra thần tình khát cầu vạn phần, gần sát nơi khố mỏng, thay đổi dưới thân khiến kẻ khác chỉ liếc mắt liền biết rõ trong cơ thể hắn ham muốn cuộn trào mãnh liệt.
Bị nhìn như thế, Nhạc Nhã vừa thấy thẹn vừa bối rối, bởi vì hắn chủ động mở rộng hai chân, toàn bộ bàn chân đặt trên lưng Cổ Uyên Tư, quấn chặt lấy người kia.
Cử động của hắn như vậy, khiến Cổ Uyên Tư có thể nhìn thấy rõ ràng vị trí tối mật của hắn.
“Thực ɖâʍ đãng a, Nhạc Nhã, mười năm nay có phải không ai thỏa mãn được ngươi? Nhìn thân thể ngươi kích động thành dạng này, chỉ là được hôn mà thôi, vẻ mặt đã liền say sưa thoải mái, Miêu Cương Dược sư thực không nên lạnh nhạt ngươi như thế.”
Nhạc Nhã còn chưa kịp phủ nhận quan hệ của mình với Dược sư, đầu ngón chân hắn đã rụt lại, bởi vì Cổ Uyên Tư xoa chân hắn, cảm giác đau đớn tê ngứa đồng loạt xông lên, bên tai nghe những lời nhục mạ của Cổ Uyên Tư.
Hắn rất muốn…
“A Tư…” Hắn hầu như khóc khẩn cầu.
Cổ Uyên Tư xé khố mỏng của hắn, nhìn chăm chú như thể đang thưởng thức, khiến hắn cảm thấy thẹn tới trào nước mắt, rồi lại không cách nào khép chân lại.
Tay Cổ Uyên Tư rốt cuộc đặt tới trước ngực Nhạc Nhã vuốt ve, hắn vui sướng tới mức thân thể rung động. Cổ Uyên Tư thấy thế cười nhạt, bàn tay lại trượt nhanh xuống xoa nắn dưới thân hắn, hắn nghiêng đầu cắn bố cân, cảm thụ được khoan khoái khác thường.
Hắn ngửa đầu ra sau, trong lúc thân thể thu được thỏa mãn phát ra tiếng rên rỉ, phóng xuất tất cả ái dịch trong tay Cổ Uyên Tư. Cổ Uyên Tư lấy làm dịch bôi trơn, thuận thế đi xuống hoa huy*t của hắn. Mới khiêu khích một chút, nước mắt của Nhạc Nhã đã không nghe lệnh mà tuôn rơi.
Rất đau, hắn đã quên loại đau xót này là như thế nào, dường như toàn thân bị xé rách, lại thống khổ giống như cả người bị xẻ ra thành hai nửa, sau đó lại liền lại.
Cổ Uyên Tư không chút nào thương hương tiếc ngọc, hắn rất nhanh cường ngạnh trượt xuống, còn không ngừng mở rộng tiểu huyệt chặt chẽ.
Nhạc Nhã cắn gối, hô hấp gấp gáp chảy nước mắt, lệ còn chưa khô, Cổ Uyên Tư đã kéo cao thân thể hắn lên, cưỡng chế xâm nhập.
Hắn không hề ngờ lại đau như thế, nhưng trong thống khổ dường như lại có vui thích mơ hồ, sau vài lần Cổ Uyên Tư trùng kích, thân thể hắn dần trở nên mềm mại.
“Ưm... ha... A a...”
Nhạc Nhã không phân rõ được thanh âm mình phát ra là loại gì, chỉ biết dưới sự trợ giúp của trận rên rỉ, hắn cảm thấy động tác của Cổ Uyên Tư không đơn điệu như vừa nãy nữa, trái lại trở nên cuồng dã. Thanh âm hắn kẹt trong họng, chỉ có thể truyền ra mị thanh gián đoạn không thành âm điệu.
Một luồng khoái cảm tê dại từ dưới lên phần eo Nhạc Nhã, thắt lưng hắn toàn bộ bủn rủn vô lực, nếu không phải có Cổ Uyên Tư mạnh mẽ ôm lấy, hắn nhất định sẽ chìm xuống thảng y không cách nào dậy nổi. Mà hắn nhất định là kêu lên thanh âm trụy lạc bởi vì có Cổ Uyên Tư hưởng ứng.
Thế nhưng hắn không nghe thấy, tai hắn đã ù ù, ngoại trừ khoái cảm rung động ầm ầm tán loạn trong cơ thể, thanh âm gì hắn cũng không nghe được.
“A…” Hắn rên rỉ, gắt gao bao phủ lấy Cổ Uyên Tư. Mỗi một lần Cổ Uyên Tư quy luật đột phát, liền khiến trong cơ thể hắn từng trận từng trận run, làm hắn thần phục dưới Cổ Uyên Tư. Thêm vào đó, loại cảm giác này cũng không ngừng truyền lên trên, khiến từng bộ vị trên cơ thể hắn tê dại.
Ánh mắt hắn hồng lên nhìn phía Cổ Uyên Tư, Cổ Uyên Tư cũng dùng nhãn thần tràn ngập thú tính quang mang nhìn hắn, sau đó cúi đầu cưỡng chế hôn nồng nhiệt, hai cái lưỡi giao triền, trong cơ thể dậy sóng như có thể nhấn chìm người ta. Hắn cảm giác Cổ Uyên Tư gầm lên một tiếng, sau đó tựa đầu chôn ở vai hắn, mà hắn đồng thời hầu như cũng không chịu nổi khoái cảm quá lớn.
Tay chân hắn vô lực, ngực phập phồng gấp gáp, còn Cổ Uyên tư cũng không có bất cứ động tác gì, chỉ ở trên vai hắn thở hổn hển.
Hắn như si như cuồng ôn lại cảm giác ấm áp khi Cổ Uyên Tư nằm ở trên người hắn, chờ lúc hắn có thể động ngón tay, mới cực kỳ nhẹ nhàng, ái luyến vuốt ve tấm lưng rắn chắc của Cổ Uyên Tư. Hắn không cần hỏi cũng biết, bằng hận ý của Cổ Uyên Tư với hắn, lúc bình thường Cổ Uyên Tư tuyết đối sẽ không cho phép hắn đụng chạm như vậy
Mà hắn càng minh bạch, Cổ Uyên Tư sở dĩ có thể cho hắn có cảm thụ như vừa rồi khẳng định là kinh nghiệm phong phú, có lẽ từng có không ít tình nhân. Một tình nhân dã tính như Cổ Uyên Tư, nhất định là hấp dẫn rất nhiều nữ nhân ái mộ. Lúc còn thiếu niên đã như vậy, hiện tại lại đã trưởng thành, nhất định càng được thêm ưu ái.
Mà hết thảy những điều này đều do một tay hắn tạo thành, hiện tại hắn có đau khổ tới mức nào cũng chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng.
“Giỏi quá a, Nhạc Nhã, ngươi thực nên đi làm thanh lâu diễm kỹ, ngươi có thiên phú đấy, ta nghĩ trên đời không ai có thể được như ngươi có bản lĩnh khiến nam nhân ở trên giường toàn thân vô lực.
Thân thể Nhạc Nhã dưới lời lẽ châm chọc liền co lại. Thấy Cổ Uyên Tư bắt đầu mặc quần áo, hắn chỉ có thể vô lực ngã vào thảng y, một chút khí lực cũng không có.
Cuộc hoan ái này quá kịch liệt, sinh mệnh ngắn ngủi của hắn không chịu đựng nổi sự tàn phá như vậy, thế nhưng sinh mệnh nếu không có ái tình, hắn nhất định sống không bằng ch.ết. Nhạc Nhã cố ép mình ngồi dậy, dùng y vật vừa bị kéo xuống che lấy ngực, nhìn nhất cử nhất động của Cổ Uyên Tư.
Cổ Uyên Tư mặc kệ hắn nhìn, thoải mái mặc quần áo vào, coi hắn như thể hình nhân.
Nhạc Nhã muốn mở miệng nói, lại không biết nên nói gì mới tốt, bởi vì hắn không biết nói gì thì mới có thể làm Cổ Uyên Tư hài lòng.
“Nhạc Nhã, ngươi nghĩ ta đem ngươi thưởng cho ai thì được?”
Nghe vậy, thân thể Nhạc Nhạc cứng đờ, hoài nghi mình có nghe nhầm hay không.
Cổ Uyên Tư mặc y phục xong, đi tới bên cạnh ghế, đùa giỡn vuốt ve mặt Nhạc Nhã “Ngươi không cần phải làm vẻ mặt như thế.”
Thanh âm Cổ Uyên Tư trở nên cực độ âm ngoan “Ngươi không nghe sai đâu, ngươi vừa nãy nghiêm túc hầu hạ ta, nửa giây trước mới vẻ mặt như thể muốn khóc, chờ hai cái người không liên quan kia đi xong, ngươi lại lập tức không nói gì thêm nhảy vào ôm ta.”
Hắn châm biếm một cách tàn nhẫn “Ngươi thực sự quá thông minh, biết cách ôm ấp, biết rằng nếu hầu hạ ta vui vẻ, những ngày sau ngươi sẽ sống dễ chịu hơn. Chỉ là ta rất không thích bị người khác lợi dụng, người lợi dụng ta sẽ biết hắn đã sai hoàn toàn.”
Tay Nhạc Nhã đang che ngực liên tục run lên. A Tư không thể nào lại đem hắn cho người khác! Sẽ không đâu, A Tư nhất định chỉ đang dọa hắn mà thôi. Dù cho hiện tại hắn không còn địa vị gì đáng nói ở Miêu Cương, thế nhưng vừa nghĩ tới cũng sẽ bị những người khác ôm, hắn vẫn không nhịn được mà run.
Cổ Uyên Tư không có vẻ gì là nói đùa, như thể có chuyện lạ, trầm ngâm “Tuyệt thế mỹ nhân vừa hạ tiện vừa thối nát như ngươi, chắc mỗi người đều muốn cướp lấy. Ta phải nghĩ kỹ, phải đem ngươi trao vào tay nam nhân vừa mê sắc vừa thích chà đạp nữ nhân, làm cho ngươi minh bạch lợi dụng ta thì kết cục sẽ thế nào.”
“Đừng, A Tư, đừng đem ta cho người khác, ta… ta…”
Hắn không lưu tình chút nào, cười nhạo “Ngươi cái gì? Thân thể ngươi ốm yếu, không phải người hầu, không phải tỳ nữ, cũng không phải kỹ nữ, mới một lần thôi mà thể lực đã kém tới mức trắng bệch cả mặt, ta chạm qua một lần là đủ rồi.”
Nhạc Nhã cầm cánh tay Cổ Uyên Tư, nói ra bởi vì khẩn trương mà run, tuy rằng không rõ mình vừa nãy vì sao lại phản ứng kịch liệt như thế, nhưng không thể che dấu được, chỉ cần Cổ Uyên Tư muốn, hắn sẽ dùng hết khả năng để làm “Ta có thể, để ta ở lại bên ngươi, ta… ta có thể làm người hầu, cũng có thể làm tỳ nữ, ngay cả… cả…” Hắn cảm thấy thẹn tới mức hầu như không nói tiếp được “ngay cả làm kỹ nữ cũng được, van cầu ngươi, đừng đem ta cho người khác.”
(sai rồi thời đấy chưa có công nghệ cho anh thành kỹ “nữ” được đâu ‘___’-)
“Ra ngoài khẩn địa thì sao?”
(khẩn địa là đi khai hoang ý mờ ‘___’-)
Ra vùng núi khẩn địa, lao động dưới nắng mặt trời, cái loại khổ cực này còn vất vả cực nhọc gấp trăm lần làm phó dịch, tỳ nữ. Thông thường chỉ có hán tử tráng kiện mới chịu được, bảo Nhạc Nhã yếu đuối đi làm việc nặng thế này, quả thực là muốn mạng của hắn.
“Được, ta đi.” Nhạc Nhã đáp ứng không hề ngại ngần.
Cổ Uyên Tư lãnh đạm nghe, bỗng nhiên vươn tay luồn vào trong y phục Nhạc Nhã vuốt ve.
Nhạc Nhã đang lúc khẩn trương, không biết phải phản ứng thế nào.
Cổ Uyên Tư thấy thế, không khỏi cười lạnh nói “Kỹ nữ muốn người khác thích thì phải làm thế nào ngươi có biết không? Ngươi như cá ch.ết, sao có thể kích thích ham muốn của nam nhân được?”
(Không dám đâu, cá ch.ết mà như vầy thì ối anh thèm ‘_______’-)
Nhạc Nhã chẳng biết nên làm thế nào, vừa khẩn trương vừa sợ hãi, lo lắng Cổ Uyên Tư một khi không vui sẽ đem hắn đi cho người khác. Hắn vội vàng ôm cổ Cổ Uyên Tư, dâng lên một nụ hôn.
Thấy Cổ Uyên Tư hung ác nhíu mày, hắn bắt đầu căng thẳng, liền đem thân thể kể sát Cổ Uyên Tư, cuồng loạn hôn.
Cổ Uyên Tư từ đầu tới cuối chỉ cười nhạt, trong lòng hắn cừu hận cường liệt tới mức không phải chỉ chà đạp Nhạc Nhã như vậy là có thể xóa bỏ.