Quyển 1 - Chương 2
Một tháng, nhớ kỹ, một tháng!. Về phần sự việc kia, có Bạch gia gia ta! Ta cam đoan làm cho nhà Chuyển vận sứ kia trong nhà sứt đầu mẻ chán,gà bay chó sủa! Ha ha ha…”.
* Tr*iển Chiêu gấp đến độ mồ hôi như mưa hạ.
Này để tiểu BẠch thử đi làm, còn không biết sẽ thành cái dạng gì. Vốn việc phức tạp, để hắn đến đấy chó mèo không tha, cuối cùng không cẩn thận lại nhào tới tận chỗ thiên tử đi.
“ Ngọc Đường, Ngọc Đường này nghe ta nói! Không thể làm như vậy! “.
Tiểu Bạch Thử đắc ý dạt dào rời đi, Triển Chiêu dưới tình thế bức bách từ phía sau ôm lấy thắt lưng, đưa hắn mạnh mẽ kéo trở lại phía giường.
Triển Chiêu gấp đến độ không chú ý tới chính mình này là hành động gì, Bạch Ngọc Đường này cũng là bất động, bị hắn từ phía sau ôm chặt lấy thắt lưng, chân mềm nhũn, toàn thân như mất hết khí lực, bị hắn dễ dàng kéo trở về.
“ Ta biết ngươi muốn làm gì! Tiền trảm hậu tấu, trang quỷ dọa người, bọn họ ti bỉ người liền so với bọn họ ti bỉ gấp ngàn lần …”. ( Lee: Mấy chiêu dọa ma, chém cái đã, Bao đại nhân sài nhiều ồi)
Triển Chiêu ngồi ở trên giường, đem Bạch Ngọc Đường từ sau lưng ôm chặt lấy vội la lên: “ Nhưng chuyện này không phải là chuyện có thể dễ dàng giải quyết! Chúng ta hiện tại việc gì có thể xử lý liền xử lý, không nên nháo sự việc đại lên, nếu không sẽ mang đến cho Bao đại nhân nhiều phiền toái, việc này hẳn là ngươi cũng không mong muốn đi? “.
Tiểu Bạch thử này lại ngoan ngoãn gật đầu.
“ Cho nên chuyện này chúng ta cần nhanh chóng hướng Bao đại nhân bẩm báo, thỉnh đại nhân định đoạt. Ta nghĩ, này một tháng nghỉ ngơi e là sự vụ sẽ không kịp. Chỉ cần sự việc đải giải quyết song xuôi, án tình đem tr.a cho rõ, Triển Chiêu tất tự mình lĩnh phạt, hy vọng Bạch Huynh có thể lượng giải.”
Nếu là ngày thường chuột Bạch, nhất định lấy “ Quân tử nhất ngôn “, một tiếng liền cự tuyệt, nhưng hôm nay… Hắn vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Triển Chiêu hơi có chút bình tĩnh trở lại, thượng phúc lại bắt đầu co rút đau đớn, hắn một bên chống đỡ đau đớn, một bên tự hỏi như thế nào hắn lại tài năng chân chính thuyết phục được đối phương, này chuột bạch lại ngoan ngoãn đồng ý hắn như vậy?
“ Triển Chiêu biết Bạch huynh quan tâm, bất quá vết thương không thực đáng ngại, chỉ cần cẩn thận một chút, đúng hạn uống thuốc, hẳn là không lo ngại. Huống hồ sự việc lần này có nhiều ẩn tình, nếu là Bạch huynh đi… Đương nhiên không phải là Triển mỗ hoài nghi năng lực của Bạch huynh, nhưng nếu đổi người cùng một vụ án lại rắc, sẽ dễ bỏ sót manh mối, nên vậy sẽ không tốt.”
“ Bạch huynh thấy lời Triển mỗ có hay không có đạo lý? “
Bạch Ngọc Đường tiếp tục gật đầu. ( Lee: =)))
Triển Chiêu từ phía sau nhìn lại, phát hiện này, Tiểu bạch thử cần cổ trắng nõn đã muốn hồng thấu.
… Ân?
A!
Trách không được, hắn nói cái gì con chuột cũng đều ngoan ngoãn gật đầu! Hắn như thế nào lại…
Lý trí hắn không ngừng nói với hắn, hiện tại phải buông tay.
Lập tức … buông tay!
Nhưng là… này cơ thể thật ấm áp, từ thắt lưng truyền đến tay hắn sự mềm dẻo của cơ thể, ôm vào trong ngực liền dị thường thuận theo thân thể, làm cho người ta cảm thấy không nỡ buông tay, vô luận lý trí không ngừng thúc dục ngừng lại … buông tay ra, nhưng cái chính thân thể Triển Chiêu hắn không còn nghe lời hắn nữa.
“ Ngọc Đường…”
Thuận theo tiếng một làn nhiệt khí thổi đến phả lên cổ Bạch Ngọc Đường. Lúc này y chỉ thấy cả người tê dại, không thể động đậy.Bạch Ngọc Đường ngày thường hoạt bát, náo nhiệt, giờ phút này lại bất động toàn thân, gương mặt tuấn tú ửng đỏ, màu đỏ ửng lan ra cháy tới tận cần cổ một màu.
Trong phòng đang trong một mảnh mập mờ, thì….
“ Cạch ~ “. Một tiếng mở, Công Tôn tiên sinh trên tay cầm một chiếc bình nhỏ vừa đi vào bên trong vừa nói: “ Bạch thiếu hiệp, đây là dược quý cống phẩm được Hoàng thượng ưu ái ban cho Bao đại nhân, đối với thương tích của Triển hộ vệ rất tốt, nên nhờ thiếu hiệp ngày mai ba bữa thỉnh giám sát Triển hộ vệ dùng không được bỏ…”
“ Binh lang! “
Công Tôn Sách ngẩng đầu.
Trong phòng một mảnh kỳ dị. Bên kia con chuột hồng một màu đứng phía cuối giường, con mèo đồng dạng nằm phía đầu giường, hai người cùng một bộ dạng ngó đông ngó tây ( Kiểu như, ây cái cột giường này chắc đấy, người kia thì à cái chăn này mới ghê) . Chỉ đáng thương cho cái bát trà bị rơi vỡ trên mặt đất, khó thoát khỏi vận mệnh tan xương nát thịt thì chẳng ai thèm ngó đến.
Công Tôn Sách lắc đầu.
“ Khai Phong phủ tài chính khó khăn …”. Hắn đem bình dược đặt lên trên bàn, than thầm một tiếng. “ Dược uống đều sau mỗi bữa ăn, này bát không đủ để ba bữa đập. Triển hộ vệ, Bạch thiếu hiệp, dược đặt ở nơi này, ta đi trước.”
Trong phòng trầm mặc, thẳng đến lúc Công Tôn Sách rời khỏi.
Bạch Ngọc Đường cũng không quay lại nhìn đến Triển Chiêu, một đường đi tới cúi xuống nhặt những mảnh vỡ rơi dưới sàn.
Hắn từ nhỏ đến lớn luôn nhận được sự sủng nịnh của các ca ca cùng tẩu tử, chưa từng làm những việc như vậy. Vừa cầm lấy một mảnh nhỏ,góc sắc của mảnh vỡ đã rạch lên ngón tay hắn nhất thời tràn ra vài giọt huyết châu.
“ Ngọc Đường…”. Vừa thấy hắn chảy máu Triển Chiêu đau lòng vạn phần, nhanh chóng tới chỗ hắn xem hắn làm sao.
Bạch Ngọc Đường thấy hắn chạy tới, linh hoạt tránh hắn, rút bàn tay khỏi tay hắn, “ Ngươi nghỉ ngơi, khi khác ta quay lại! “, liền cứ thế mà rời khỏi phòng.
Triển Chiêu thu hồi cánh tay bị y đẩy ra, đặt lên môi. …
“ Ngọc Đường… Ngọc Đường… Ngọc Đường….”
Không thể nhìn, không thể chạm vào.
Trong tay vẫn còn lưu lại xúc cảm, hơi ấm đó, dư hương đó …
Gần trong gang tấc lại như xa vời.
Cho dù chính hắn lấp ước tam điều với Khai Phong phủ, nhưng Triển Chiêu cũng hiểu rõ vụ án lần này thực cấp bách, trì hoãn sẽ sinh biến, hắn mang hết sự việc cấp báo lại Bao đại nhân, không quản việc quỳ xuống bảo chứng trước mặt Bao Trửng cho hắn tiếp tục điều tr.a vụ án lần này cho tới khi kết án.
Bao Trửng kinh qua một phen lo lắng, trong lòng cũng minh bạch lời Triển Chiêu nói đích xác có đạo lý, nhưng Triển Chiêu thân mang trọng thương vẫn chưa khỏi, điều này Bao Trửng không khỏi khó xử.
Ngay lúc Bao Trửng chưa biết nên phân xử thế nào, Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên đứng dậy, chủ động yêu cầu hòa Triển Chiêu cùng đi.
Bạch Ngọc Đường nói: “ Tuy rằng Bạch Ngọc Đường hiện không nhận phẩm, nhưng cũng từng nhậm Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, lại được ban thưởng ngự tứ kim bài. Hơn nữa vụ án lần này can hệ nhiều, Triển Chiêu điều tr.a ắt gặp phải trở ngại. Huống hồ ‘ Triển hộ vệ ‘ chưa bao giờ biết chiếu cố chính mình…”
Bạch Ngọc Đường cố ý nhấn mạnh ba từ “ Triển hộ vệ “ song song một đôi mắt to hung hăng trừng Triển Chiêu, bộ dáng thực uy hϊế͙p͙ khiến Triển Chiêu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“ Nếu có ta theo, hẳn là sẽ không có vẫn đề gì xảy ra “
Nào chỉ là “ Hẳn là “ không có vấn đề gì a! Chỉ cần hắn theo, Triển Chiêu khẳng định “ Tuyệt đối “ không dám có chuyện.
Bao chửng nhìn hai người thiếu niên song song quỳ cùng một chỗ, một người hồng y như huyết, một người Bạch y vô cấu, thị như vậy xứng một đôi. Nhưng bọn họ bên người đã có vô số trở ngại, tầng tầng lớp lớp … bọn họ chạy không thoát, trốn không song. Hắn đối với hai người họ thủy chung lòng mang hổ thẹn, nếu có thể buông tay thả bạn cao chạy xa bay … có lẽ, mọi chuyện trái lại … sẽ tốt.
Nhưng hắn thực lúc này không có khả năng buông tay, cũng không thể mở miệng. Lần này nếu để bọn họ hai người đơn độc xuất hành, dọc đường đi sớm chiều ở chung, như gần như xa, đối với bọn họ mà nói là hạnh phúc cũng là thống khổ.
Trong lúc nhất thời, hắn phải cân nhắc sự việc trong đó lợi hại. hơn nữa … còn có việc đính hôn kia…
“ Bao đại nhân! “. Nhìn ra Bao Chửng đang do dự, Bạch Ngọc Đường cất cao giọng nói, “ Lần này đi vào, định không có nhục mệnh! Thỉnh Bao đại nhân thành toàn! “ ( Lee: Câu này ta không hỉu. có phải là,” Ngài không đồng ý, ta cũng phải đi, nên tốt nhất là cứ đồng ý đi! “)
Ngắn gọn hai câu nói, đã thấy quyết tâm của y. Nếu như đã vậy, Bao Chửng há còn có lý do gì để ngăn cản?
“ Hảo, Bạch Ngọc Đường nghe lệnh… “
Tuy rằng Hoàng Lương lệ thuộc Biện Lương, vụ án lại đề tới Khai Phong phủ, nhưng từ đó tới đây đường xá xa xôi, thời tiết cũng bất thường, thi thể khó mà nan tồn, phạm nhân cùng vật chứng cũng không hảo, bởi vậy vẫn là giao cho Hoàng Lương huyện xử trí. Còn Chuyển vận sứ việc, Bao Chửng tự mình quay vần.
Mặt khác, qua Triển Chiêu miêu tả tử trạng nạn nhân, Công Tôn tiên sinh đang tr.a loại độc đã hạ, nếu tìm được manh mối tức khắc đem tin tức truyền tới chỗ bọn họ.
Hiện tại Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhanh chóng tới Hoàng Lương huyện tiếp tục điều tra.
Này, ác bá phu nhân đến tột cùng là từ chỗ nào mua dược? Nếu là người bán rong mời hàng, vậy người bán rong ở đâu? bề ngoài dung mạo ra sao? Ăn nói làm sao?
Lại còn, thi thể trên người không có lấy một vết thương? Có hay không quả thực bị độc dược chỉ tử? Hoặc là mượn cớ độc dược, che đậy một màn phía sau độc thủ?
Hai người nghe theo Bao Chửng dặn dò tùy cơ hành động, liên tiếp gật đầu lĩnh mệnh rời đi.
Nhìn hai thân ảnh một hồng một bạch khuất dần trên dãy hành lang, Công Tôn Sách không khỏi sầu lo: “ Đại nhân, học sinh cho rằng…”.
“ Công Tôn tiên sinh.” Bao Chửng ngữ khí thêm nặng, bỗng nhien nở nụ cười.
Công Tôn Sách không khỏi giật mình: “ Đại… Đại nhân? “
“ Con cháu tự có phúc của con cháu “. Bao Chửng thong thả ly khai.
Công Tôn Sách như bừng tỉnh đại ngộ. Triệu Hổ dật dật tay áo Trương Long hỏi nhỏ: “ Bao đại nhân lúc nào có tôn tử vậy?”.
Trương Long kinh ngạc: “ Ta cũng không biết! “
Vương Triều thở dài: “ Này không phải đại nhân hữu tôn tử…”
Mã Hán nói:” Đó là thùy tôn tử?” ( Lee: oạc ta không biết câu này ta đoán là chỉ chỉ hai người kia)
Vương Triều: “…”