Quyển 1 - Chương 4
* C*ó lẽ Bao đại nhân đã dàn xếp ổn thỏa việc lần này, cũng có lẽ là vợ chồng chuyển vận xứ kia cũng hiểuđược chính mình có chỗ sai, nên khi hai người Triển Bạch tiếp tục điều tr.a án này, chuyển vận xứ phu nhân không có tới tìm bọn họ gây phiền phức.
Nhưng lúc này đây, có hay không kẻ gây phiền phức cũng giống nhau, bởi vì tất cả manh mối đều đã bị chặt đứt, bọn họ bỏ ra hai ngày điều tr.a tìm hiểu về xác ch.ết kia cũng không nhìn ra được cái gì bất thường hay manh mối.
Triển Chiêu chung quy thúc thủ vô sách, đến ngay cả Bạch Ngọc Đường ngày thường tự cho “ Thông minh vô song “ cũng không tái cổ xúy chính mình thông minh tài trí.
Trải qua nhiều lần bàn bạc, cân nhắc thiệt hơn, bọn họ vẫn là quyết định đem thi thể về Khai Phong phủ, thỉnh Công Tôn tiên sinh nghĩ biện pháp tr.a xem.
Nhưng xét thấy kia một nhà thất khẩu thi thể bị hủy, thì hai thi thể lần này cũng tuyệt đối có khả năng rơi vào kết cục đó. Triển Chiêu càng nghĩ, vẫn là quyết định này để Bạch Ngọc Đường đem khổi thi thể kia trở về, còn chính mình ở lại Hoàng Lương tiếp tục điều tra.
Nghe nói quyết định của hắn song, Bạch Ngọc Đường giận dữ.
“ Cái gì tất yêu! Cái gì phá án! Căn bản cùng cái kia không có vấn đề gì! Người là thầm nghĩ làm thế nào cho ta rời đi thôi có phải hay không? Triển hộ vệ, Triển đại nhân, ngươi không cần dùng cách này đối với ta, ta Bạch Ngọc Đường không phải tiểu hài tử mà tùy ngươi sắp đặt, làm thế nào đó là quyền của ta không cần ngươi quản! “
Triển Chiêu chỉ nhíu mày nhưng vẫn không nói.
Đúng vậy, thi thể an toàn chính là vấn đề nhỏ, vấn đề lớn là ở chỗ, bọn họ hai người sớm chiều ở chung, ngoài mặt thì biểu tình như không có gì, những dần theo thời gian quan hệ giữa hai người vô hình chung giống như một sợi dây bện lại, càng bện lỏng thì lại càng chặt.
Thấy hắn không có phản ứng, Bạch Ngọc Đường tức giận đến bật cười: “ Hảo hảo, Triển đại nhân, ngươi không nói lời nào cũng không quan hệ, ta không sao cả. Bất quá ta nói cho ngươi, ta sẽ không trở về, ta Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường tuyệt đối không vì thất bại trước mắt mà bỏ chạy! Ta muốn ở lại đây tr.a án, thẳng đến khi điều tr.a song mới thôi. “
“ Ngươi tính trở về? Hảo, ngươi trở về. Vừa đúng lúc, ta có tin tức tốt cho ngươi…” Bạch Ngọc Đường dừng lại một chút, trên mặt lộ ra biểu tình thực phức tạp.
“ Nguyệt Hoa, vị hôn thê của ngươi… Hôm qua đã đến Khai Phong phủ, nghe nói là tới để giục ngươi thành hôn. Triển đại nhân, chúc mừng.”
“ Cái gì? Nguyệt Hoa!”. Triển Chiêu cả người chấn động, “ Nàng như thế nào lại… Không! Ý của ta là, ngươi như thế nào lại biết chuyện này?”.
Bạch Ngọc Đường cười lạnh:” Tình báo của Hãm Không Đảo mạng lưới trải rộng, sao lại không thể không biết. Triển đại nhân cũng không cần làm bộ như vậy, kỳ thực người không phải muốn thấy nàng lắm sao? Nói cho cùng thì đây cũng là một cơ hội tốt, ta nghĩ Triển đại nhân nên áp tải hai thi thể kia nhanh chóng trở về Khai Phong thì hơn nha, cũng mau một chút là có thể gặp được vị hôn thê của mình, cái này … tâm tình Triển đại nhân ắt hẳn là hảo đi! “. Nói xong, xoay người bước đi.
Thấy y quay người rời bước, Triển Chiêu vội vàng níu lấy cổ tay trái của Bạch Ngọc Đường giữ lại, muốn kéo y quay trở lại … Nhưng Bạch Ngọc Đường lại rút họa ảnh ra chỉ thẳng vào cổ họng hắn.
“ Triển đại nhân…” Bạch Ngọc Đường lộ ra một nụ cười nói,
” Triển đại nhân, Triển đại nhân, đừng bính ta, được không? “.
Triển Chiêu cho dù trong lòng có hàng ngàn, hàng vạn cái không muốn, nhưng chính hắn so với với bất cứ ai đều hiểu rõ tự tôn của Bạch Ngọc Đường. Nếu hắn tiếp tục cầm lấy tay y, cho dù Bạch Ngọc Đường không chém hắn, thì cũng không nương tay mà chặt đi chính tay mình, cho nên hắn vẫn là tự bắt buộc chính mình buông tay.
“ Hửm! thế này mới đúng “. Bạch Ngọc Đường hoạt động một chút cổ tay cho bớt đau, nhưng trên gương mặt … một lớp mặt nạ hoàn hảo cho mọi biểu tình, lạnh lùng… cười cười nói: “ Cho nên, cũng là ngươi trở về đi. “
Triển Chiêu trong lòng bỗng nhiên nảy lên một cỗ phẫn nộ.
Tâm tư của ta ngươi còn không rõ sao? Mâu thuãn của ta ngươi không rõ sao? Thống khổ của ta ngươi không rõ sao? Sự tình đến nước này, chẳng lẽ tất cả đều là ta sai?
Triển Chiêu đứng lên, trên mặt cũng là một bộ biểu tình lạnh lùng, hắn cười lạnh “ Bạch huynh nói đúng. Vừa vặn tại hạ thân thể vẫn thực là chưa khoe hắn, này trở về có Nguyệt Hoa bên cạnh hảo hảo chiếu cố, hơn nữa nữ tử ôn nhu, so với nam nhân lỗ mãng,hay mắng chửi người khác đúng là thập phần hơn hẳn.”
Bạch Ngọc Đường không nói, cũng không mắng hắn một câu, chỉ đứng đó giương mắt nhìn Triển Chiêu, trong ánh mắt hỗn tạp che dấu nhiều cảm xúc đan xen không dấu được tia thống khổ.
“ Triển Chiêu… “ Im lặng … Thật lâu sau đó, y nói: “ Ngươi thực con mẹ nó… Ngươi là cái đồ hỗn đản! “.
Cứ việc thốt ra những lời ác độc, nhưng trong mắt y lại không dấu được cảm giác thống khổ của mình.
Bạch Ngọc Đường là ai cơ chứ?
Y là người hoạt bát, cũng là người hòa đồng vui vẻ, là lãng khách giang hồ. Y không phải là Triển Chiêu, không giống như Triển Chiêu bình đạm, trước mọi hoàn cảnh đều có thể biểu lộ bộ mặt bình thản, ẩn nhẫn là điều mà khó thấy ở Bạch Ngọc Đường. Chỉ cần y không vui, y không vừa lòng, y tức giận … tất cả đều được biểu lộ ra ngoài.
Ngay cả trong lúc này, hắn cũng một mực dấu đi cảm xúc của mình. Trước mặt những người khác hắn ôn nhu, lễ độ, trên gương mặt là cả bộ dáng thành thục hiểu biết, mọi tâm tư đều được hắn dấu đi ẩn dưới vẻ ngoài đại hiệp, quân tử của mình.Nhưng ngay giờ đây hắn, Triển Chiêu hắn thực sự cảm thấy hối hận, hắn cả đời cũng chưa bao giờ hối hận như vậy. Vì lẽ gì nói những lời đó, vì lẽ gì lại tự làm tổn thương chính mình, vì lẽ gì lại nói những lời làm tổn thương người kia. Hắn trăm ngàn lần, nếu kẻ bị thương là hắn chứ tuyệt không để y chịu một vết thương nhỏ nào … Chính vậy nên bây giờ hắn thực hối hận…
Bạch Ngọc Đường nhấc chân rời đi, Triển Chiêu mạnh từ phía sau ôm lấy hắn.
“ Ngọc Đường…Thực xin lỗi, thực xin lỗi … Ta không nên nói hưu nói vượn … Ngươi nói đúng, ta là cái hỗn đãn, ta chính là cái hỗn đãn. Ngươi, nếu giận cứ mắng ta bao nhiêu cũng được, ta nhất định hội nghe! Ngọc Đường…”
Chỉ cần Ngọc Đường tha thứ cho hắn, chỉ cần Ngọc Đường tha thứ cho hắn … Mắng hắn bao nhiêu đều không sao cả … Chỉ cần Ngọc Đường tha thứ cho hắn!
Bạch Ngọc Đường nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế thủy quang trong mắt, sau đó bắt lấy ngón tay Triển Chiêu đang ôm lấy mình, từng chút, từng chút một, gỡ từng ngón tay của hắn ra.
Triển Chiêu tránh đi những ngón tay của y, ngược lại ôm càng chặt, song chưởng lực đạo mạnh tới nỗi khiến cánh tay của Bạch Ngọc Đường bị bó chặt trong lòng hắn cảm thấy đau nhức không thôi.
Bạch Ngọc Đường bị hắn giữ chặt không thể nào thoát khỏi song chưởng của hắn, trong lòng hắn bắt đầu vặn vẹo, nhưng hai cánh tay của Triển Chiêu như gông cùm xiết trặt lấy y, làm cách nào cũng không thoát ra được. Một cổ lửa giận bốc lên …
“ Triển Chiêu! Ngươi buông ra cho ta! Triển Chiêu ngươi có nghe hay không! Triển … a! “
Triển Chiêu nào có thể để mặc y dãy dụa trong lòng mình như vậy, hắn há miệng cắn một ngụm lên cổ Bạch Ngọc Đường, vừa đau, lại tê dại cảm giác theo miệng vết thương nhanh chóng lan tràn đến toàn thân. Bạch Ngọc Đường cơ hồ cả người đều yêu đuối ngã vào trong lòng Triển Chiêu.
“ Ngọc Đường …” Triển Chiêu ghé vào lỗ tai y không ngừng mà nhẹ giọng thì thầm, “ Ngọc Đường… Ngọc Đường… Ngọc Đường…”
Triển Chiêu thanh âm như có một luồng điện lưu truyền tới xuyên thấu Bạch Ngọc Đường thân thể, làm cho Bạch Ngọc Đường một trận lại một trận sợ run.
Triển Chiêu hiểu được chính mình thực ti bỉ, bởi vì hắn sớm biết, chỉ cần hắn như vậy, nhẹ giọng kêu tên y, Bạch Ngọc Đường liền tất nhiên không thể đào thoát hắn ôm ấp.
Nhưng hắn lại càng hiểu hơn, hắn không thể để y đi, không thể để Bạch Ngọc Đường rời xa hắn, mặc kệ phải dùng phương pháp có ti bỉ cỡ nào cũng chẳng sao! Chỉ cần y ở đây, Bạch Ngọc Đường ở đây! Bên cạnh hắn!
Nếu tại đây, giờ phút này, hắn buông tay. Con người này, sẽ vĩnh viễn rời xa hắn… Tuyệt đối hắn không cho phép điều này xảy ra … Không bao giờ… Vĩnh viễn…
Hắn một bên, trầm thấp mà gọi tên y “ Ngọc Đường! “, một bên dùng răng nanh cắn lên cần cổ của y, theo đà mà trượt xuống in lên cần cổ trắng những vệt đỏ hồng cùng dấu răng, lại hướng bả vai cùng tấm lưng hôn lên.
Bạch Ngọc Đường nhắm mắt lại, cắn chặt khớp hàm, cố gằng đè xuống khoái cảm cùng sự thống khổ đang không ngừng trào lên hành hạ mình.
Trong phòng im ắng, chỉ có hai thân ảnh cùng một chỗ, tiếng thở dốc hòa trong không gian quẩn quanh.
Bỗng nhiên, chỉ nghe “ Leng keng ~ “ Một trận xuyến vang, Họa Ảnh rơi khỏi tay Bạch Ngọc Đường, âm thanh thật lớn đánh vỡ không khí tươi đẹp.
Hai người giống như từ trong mộng mà bừng tỉnh, cũng khôi phục lại tinh thần, nhân lúc Triển Chiêu còn đang phân thần, Bạch Ngọc Đường mạnh đẩy hắn ra, kéo lại y phục đã bị thoạt tới thắt lưng, trên mặt cháy đỏ vội vàng chạy ra ngoài.