Quyển 2 - Chương 4
* M*ặc dù vụ án vẫn còn nhiều điểm phải nghi ngờ, nhưng trên cơ bản coi như là đã rõ ràng. Bát hiền vương đứng sau một màn độc thủ này đã nắm chắc đến chín phần, điều này mọi người có thể thấy rõ.
Cho nên tất cả mọi người trong phủ đều thấy thực là cao hứng, cho dù mệt mỏi cũng cao hứng. Khi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi qua hành lang không khỏi bật cười, khi thấy một đám nha dịch … kẻ gật người gù, nghiêng ngả ngủ gật.
“ Gần đây thật sự đã vất vả cho bọn họ “ — ‘ Bịch ~ ‘ Triển Chiêu không khỏi cười thán khi thấy một nha dịch cứ thế ngã nhào vào bụi cỏ mà ngủ.
Bạch Ngọc Đường trong lòng âm thầm cười nhạt.
Thối miêu! Ngươi chỉ nhìn người khác, như thế nào Bạch gia gia ta mệt thành như vậy ngươi cũng chẳng thèm an ủi lấy câu! Cư nhiên lại đi đau lòng vì ngoại nhân!
Bất quá Bạch đại hiệp đã quên mất đi, hiện giờ y nhìn không có thấy a. Đâu biết bây giờ con mèo kia đang nhìn y chăm chăm mà cố nhịn tiếng cười.
Triển Chiêu thầm nghĩ, không phải hắn vô tâm, nhưng mà nhìn thấy con chuột gương mặt nhăn lại rõ dàng là ghen tỵ, biểu hiện đó thực sự là phi thường đáng yêu a – Nhưng mà nghĩ là nghĩ thôi, chứ hắn tuyệt đối không thể để con chuột này biết được, nếu không Khai Phong phủ lại không loạn tới gà bay chó sủa mới là lạ.
Vì thế hắn càng ôm sát lấy thắt lưng Bạch Ngọc Đường, bàn tay trượt trên lưng y cảm nhận đường cong hoàn hảo nơi thắt lưng, sau đó – trong đầu của hắn, không thể khống chế mà nhớ lại ngày đó … trong bồn tắm … Bạch Ngọc Đường …
Trong làn nước thoảng hơi nước mù mịt, thân thể trắng mịn thon dài tinh tế đó như ẩn như hiện, bàn tay hắn lướt trên da thịt trơn nhẵn đó, rồi hắn nhìn gương mặt tinh tế bạch ngọc đó trướng lên đỏ bừng, rồi không gian phảng phất hơi thở của người đó dồn dập …
Nói đúng lương tâm của mình, ừ thì hắn thừa nhận lúc đó quả thật là hắn cố tình chiếm chút tiện nghi đi, ai bảo tiểu bạch thử lúc đó hảo đáng yêu hảo quyến rũ làm chi, khiến hắn mấy lần suýt nữa không khống chế được bản thân mà nhào vô áp lên người y …
Hắn đã tự mình không biết là bao nhiều lần tự mắng bản thân, thật là đại hiệp không có tiền đồ, rồi hắn niệm … a niệm … tâm vô tạp niệm niệm sinh sân sân sinh hận hận sinh…
Nhưng mà không nhớ đến thì thôi, hễ nhớ đến … hơn nữa ngay bây giờ người đó lại đang trong vòng tay hắn a … thực là …
— quân tử Triển Chiêu, quả nhiên đã ch.ết!
Triển Chiêu ở trong lòng rên rỉ.
“ Triển Chiêu? “ Bạch Ngọc Đường cảm thấy được có điểm kỳ quái, hiện tại còn chưa có tới nơi để kiếm mới đúng, hắn đột nhiên đứng lại làm gì?
Triển Chiêu bỗng dưng kéo y đến trước người ôm chặt, môi gắt gao đè ép lên môi Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường hoảng sợ, ừ thì hai mắt y nhìn không thấy, nhưng hai có lỗ tai không có điếc a! Này… này chung quanh tùy thời sẽ có người đi qua a!
“ Triển … Ngô … Triển Chiêu … Ngô … Buông … Ngô ngô ngô ngô … Ngô ngô ngô ngô ngô ngô ngô ngô …” …”( phiên dịch: nhanh lên buông ra! Nhanh lên buông ra có nghe hay không!)
Này chỉ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thối miêu! Bạch Ngọc Đường trong lòng điên cuồng hét lên, bất quá hắn rất nhanh sẽ không tái — cũng vô pháp — kháng nghị.
Kiếm cầm trong tay cũng dần thả lỏng, rơi xuống đất.
Triển Chiêu một bên hôn môi, một bên ôm lấy người y đẩy người tựa vào một thân cây, một bàn tay nhanh chóng xả khai đai lưng trên người Bạch Ngọc Đường, nhanh chóng luồn tay vào vạt áo trạm vào da thịt nóng bỏng nơi khuôn ngực trắng tuyết kia. Cảm nhận từng nhịp thở phập phồng lên xuống kịch liệt và cái run nhẹ nơi bàn tay hắn trạm vào.
Bạch Ngọc Đường bàn tay đặt trên ngực hắn, muốn đẩy hắn ra, nhưng lại như vô lực, mười đầu ngón tay xiết chặt lấy áo hắn, cả người vô lực ngã dựa vào thân cây, mặc hắn đè ép lên.
Càng ngày nụ hôn càng thêm sau, càng thêm kịch liệt, hương vị ngọt ngào tràn ra khung cảnh, tiếng rên rỉ mờ hồ truyền ra từ những nụ hôn ướt át. Chẳng khác nào châm thêm ngọn lửa đốt cháy giữa hai người. Rời khỏi môi nhau, hai người kịch liêt thở dốc, nhưng vẫn gắt gao hòa cùng một chỗ, hơi thở nóng bỏng hòa lẫn vào nhau, vị ngọt vẫn còn, Triển Chiêu híp mắt nhìn đôi môi bị mình hôn ɭϊếʍƈ cắn đến đỏ bừng mê người kia, nhẹ điểm lên đó một cái hôn.
Cả hai người đều biết mình đang ở bên bờ của dục vọng, cho nên bọn họ ai cũng không dám động. Nhưng càng kiềm chế càng không dám dộng, thì tình hỏa lại càng dâng lên cao, hạ thân lại càng cảm giác rõ dàng nóng bỏng, chuyện kế tiếp xảy ra, nhưng ai cũng không dám nói ra khỏi miệng.
Triển Chiêu nguyên bản thầm nghĩ lấy nụ hôn để bình ổn ȶìиɦ ɖu͙ƈ, nhưng lại phát hiện mình căn bản là tự nhóm lửa đốt người. ngày hôm qua mỏi mệt hoảng sợ cùng hộc máu tựa hồ đã là chuyện thực xa xôi.
Cố gắng bình ổn lại nhịp thở, Triển Chiêu nghĩ muốn buông người trong lòng ra, cố gắng tập chung ý chí của mình, cố gắng cùng ȶìиɦ ɖu͙ƈ đấu tranh, cố gắng …
Nhưng dù hắn cố gắng đến thế nào chăng nữa vẫn là vô dụng, rời khỏi người đó một chút hắn lại chịu không nổi mà áp trở về.
Môi hắn một lần nữa áp trụ lên đôi môi ửng hồn ướt át như đang mời gọi hắn chiếm lấy kia, bàn tay vòng ra sau áp trụ lấy gáy của Bạch Ngọc Đường nhấn sâu thêm nụ hôn, tước đoạt tất cả không khí của y, tay còn lại tại thắt lưng tinh mĩ mềm dẻo kia vuốt ve xoa nắn.
“… Ai, ngươi như thế nào muốn đem việc kia đẩy qua cho ta a … “
Hai người đang quấn lấy nhau, gắt gao ôm chặt lấy, từng hơi thở chia đôi, lại nghe vẳng từ xa có tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện. Triển Chiêu nhanh chóng tỉnh táo lại, luống cuống tay chân giúp Bạch Ngọc Đường sửa sang lại quần áo, nhưng hắn nào có ngờ lại có người tới nhanh như vậy.Cho nên Bạch Ngọc Đường còn chưa cài lại dây lưng, đã thấy Triệu Hổ đánh cái ngáp cùng Trương Long hai người từ con đường nhỏ đi tới nơi.
Trương Long cùng Triệu Hổ đứng lại, tròng mắt đều muốn lọt của ra ngoài.
Hai người họ có ngốc đến đâu, nhìn tình cảnh như vậy cũng biết là xảy ra chuyện gì.
… Một lúc sau, sau khi hai người kia chật vật nhặt kiếm lên sau đó một đường chạy trối ch.ết. Trương Long Triệu Hổ vẫn là ngây ra, mãi mái hoàn hồn, Triệu Hổ dùng hai tay cố gắng nắn lại khớp hàm gần như muốn rơi ra của mình, Trương Long hai tay xoa mắt, chớp lấy chớp để, sau đó ngửng đầu nhìn trời nhìn đất, thầm niệm … a ta đâu có thấy gì ~…
Còn về phần tên nha dịch ngủ quên, kỳ thật hắn đã sớm bị hai người kia làm cho tỉnh dậy, nhân lúc hai người kia còn đang bận … hắn nhanh chóng chạy mất dạng từ lâu.
Chạy một đường tới phòng để vật chứng, Triển Chiêu như cũ trên mặt vẫn là đỏ ửng một màu, hắn quay sang nhìn Bạch Ngọc Đường, kia gương mặt trắng nõn vẫn mang theo vài phần xấu hổ, thần tình đỏ bừng.
Triển Chiêu quay đi càng nghĩ lại càng có phần sinh khí, vì thế hắn bắt buộc chính mình đem tầm mắt nhìn Bạch Ngọc Đường chuyển qua vật chứng trên phòng, đang muốn nói một câu hóa giải xấu hổ, nhưng đột nhiên hắn dựt mình …
Kỳ quái, người đâu?
Phòng để lưu tang vật trong các vụ án vốn là trọng địa, ra vào chỉ có một cửa, ngay cả cửa sổ đều bị phong kín, trước cửa luôn có người thay phiên gác, một khắc cũng không được vắng. Nhưng hôm nay nơi này ngay cả một cái thủ vệ đều không có, ngay cả cánh cửa cũng khép.
Bạch Ngọc Đường lôi kéo y phục của hắn, Triển Chiêu quay lại cầm lấy tay y.
Đúng vậy, bọn họ đồng thời nghe được một thanh âm, là âm thanh phát ra từ phía cánh cửa.
Triển Chiêu đè lại cổ tay Bạch Ngọc Đường, muốn y ở nghuyên đấy, Bạch Ngọc Đường đạp hắn một cước, hông quan y phục lập tức in hằn vết trắng dấu chân.
Triển Chiêu thở dài, đành phải để y vì mình bảo trụ phía sau, còn mình thì dẫn đầu rút kiếm đi vào bên trong phòng.
Trong phòng, vật chứng của mỗi vụ án đều được sắp xép có trật tự, vụ án nào đều để theo vụ án đấy có dán tên lên trên.
Triển Chiêu vào cửa, không gặp bất kì điều gì dị thường, liền một mạch thẳng tới nơi để bằng chứng của vụ án giết người hạ độc kia, Bạch Ngọc Đường theo thanh âm nghe được lúc nãy mà đi tới.
Bằng chứng của của vụ án đầu độc giết người kia, được để gọn gàng, Triển Chiêu rất nhanh liền tìm được, cơ hồ có chút kích động, đang muốn lại gần thì lại dừng lại động tác.
Bạch Ngọc Đường rút cuộc cũng tìm được nơi phát ra tiếng gì đó, bất quá bởi vì mắt y nhìn không được, mà thiếu chút nữa một cước đem kẻ phát ra âm thanh đó giết ch.ết.
Bạch Ngọc Đường có chút bật cười kêu lên: “ Triển Chiêu, hiện tại chính là mùa hè, người của Khai Phong phủ các ngươi nơi nơi đều có thể ‘ xuân miên bất giác hiểu ‘ a. Làm Bạch Ngọc Đường y xém chút nữa cho hắn ngủ luôn khỏi cần tỉnh rồi.
Bạch Ngọc Đường nói mà vẫn không thấy Triển Chiêu nói gì.
“ Triển Chiêu? “
Triển Chiêu động, cước bộ dị thường trầm trọng đi về phía y.
“Triển Chiêu? Ngươi làm sao vậy? Kỳ lân kiếm đâu? Tìm được rồi sao?”
Thời tiết giữa hè nhưng tay của Triển Chiêu từ lúc nào đã trở nên lạnh băng. hắn bắt lây tay của Bạch Ngọc Đường.
“ Kỳ lân kiếm …” Triển Chiêu thanh âm run nhè nhẹ, “ Kỳ lân kiếm, còn có vỏ kiếm, cũng không thấy! “
Một câu nói, giống như tiếng sét giữa trời quang.
“ Như thế nào lại không thấy! “ Bạch Ngọc Đường khẩn trương, “ Điều đó không có khả năng! Ngươi xem lại các vật chứng xem? “
Triển Chiêu nói: “ Những thứ khác vẫn còn … Chỉ có kiếm mất. Đối phương rõ ràng là hướng về nó mà tới! “
Bạch Ngọc Đường nói: “ A.. Có lẽ nào Bao đại nhân mang tới thư phòng …”
Triển Chiêu thở dài: “ Ngươi còn không biết Bao đại nhân sao? Nếu hắn mang vật chứng trọng yếu đi thì nhất định là lúc hắn thanh tỉnh, một khi không cần sẽ lập tức mang vật chứng đem đi. Hôm nay hắn mệt mỏi đến tận bây giờ, hiện tại chỉ sợ đã sớm ngủ, làm sao còn tới lấy kiếm đem đi? “
Hắn nói vậy, không có lấy một chút sai, Bạch Ngọc Đường khong biết nói gì mà chống đỡ.
“ Hơn nữa … “ Triển Chiêu liếc mắt một cái nhìn tới tên thủ vệ giống như ngủ quên, “ Hắn cũng không phải là đang ngủ, mà là bị người điểm ngủ huyệt … “
Nếu như là ngủ, ít nhất sẽ tìm tư thế thoải mái , nhưng người này lại dùng tư thế thực không tự nhiên quỳ rạp trên mặt đất, cho dù ngủ gà ngủ gật cũng không biến thành bộ dáng như vậy được.
Bạch Ngọc Đường nắm chặt lấy quan phục của Triển Chiêu, trong lòng rất nhanh tính toán.
Bọn họ đêm qua mới có tin tức của Kỳ lân kiếm, sau đó suốt đêm đi bắt nghi phạm, rồi lại thẩm vấn ngay trong đêm, cho đến sáng nay, phủ ngoại hẳn là không thể nào biết mới đúng, nếu không hẳn là đã sớm xuống tay …
A, đúng rồi! Từ tối hôm qua, khi kiếm được tìm thấy đều không có rời qua y cùng Vương Triều, thẳng đến khi hồi phủ y mới đem kiếm giao tận tay cho Bao Chửng, sau đó là một đêm thẩm vấn, kiếm này ddeuf không có rời tầm mắt người.
Như vậy, có lẽ trong phủ có người theo dõi, chỉ cần phát hiện bọn họ tìm được kiếm, thì lập tức tìm thời cơ xuống tay cướp đoạt! Nhưng đêm qua trong phủ trông coi nghiêm ngặt – hoặc là kẻ đó không muốn cùng người khác đối mặt – cho nên không vội hành động, thẳng đến hôm nay, mọi người có hơi lơ là buông lỏng canh giữ mới lợi dụng thời cơ lẻn vào ăn cắp.