Chương 17

Edit: Đậu Xanh
Minh Châu nín thở, anh đứng cách cô quá gần, gần đến mức trong khoang mũi của cô toàn mùi hương của anh, một chút mùi sữa tắm, còn có mùi thuốc lá, cùng với…hơi thở mang theo hơi lạnh trên người anh.
Từng chút từng chút, đi qua lỗ chân lông thấm vào trong da thịt cô.


Trái tim đập loạn điên cuồng, lòng bàn tay cô toát đầy mồ hôi, nhưng ngoài miệng vẫn phủ nhận, “Em…không phải đâu.”
Cảnh Dực đứng thẳng dậy, không cố chấp với cái vấn đề này nữa, chỉ nói với cô, “Em vào phòng ngủ đi.”


“Không cần đâu.” Minh Châu nhỏ giọng từ chối, cô không muốn nợ anh bất kỳ ân tình nào nữa.
Cảnh Dực lườm cô, “Đợi em ngủ say rồi anh cũng sẽ ôm em vào trong thôi, em tự mình chọn đi.”
Anh nói thì nói như thế, ngữ khí thản nhiên nhưng mang theo sự cương quyết khiến người ta không thể chối từ.


Minh Châu đỏ mặt, nghểnh cổ nhìn thẳng vào mắt anh trong chốc lát, cuối cùng cũng bại trận, cô cúi thấp đầu nói, “Em vào phòng ngủ, cảm ơn anh.”


Cảnh Dực gật đầu nhẹ, xoay người đi vào toilet, chờ khi anh bước ra, cửa phòng ngủ đã đóng chặt, phòng khách vẫn còn sáng đèn, anh tắt hết đèn đi, lần mò trong bóng tối đi đến trước sô pha nằm xuống.


Cảnh Dực đã phải chịu rất nhiều cực khổ từ sớm, anh từng ngủ dưới gầm cầu, còn bây giờ, sô pha và giường đối với anh mà nói chẳng có gì khác nhau, chẳng qua chỉ là nằm ngủ mà thôi, nằm đâu ngủ mà chả vậy.
Thỉnh thoảng anh sẽ mất ngủ, cũng giống như hôm nay.


available on google playdownload on app store


Trên tấm chăn còn vương mùi hương trên người của Minh Châu, là mùi sữa tắm của cô, anh ngửi thấy hương hoa thoang thoảng.


Anh gối đầu lên hương hoa nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc, bên tai nghe thấy bước chân rất khẽ khàng trong phòng ngủ, qua một lúc sau, Minh Châu ôm một tấm chăn bước ra ngoài, có lẽ vì lo lắng anh ngủ trên ghế sô pha sẽ bị cảm lạnh nên đã lấy thêm một tấm chăn nhẹ nhàng đắp lên người anh.


Kể từ khi mẹ qua đời cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên có người đắp chăn cho anh, còn là một cô nhóc vẫn còn đi học.


Cả đêm nay anh không ngủ được, nhắm mắt lại sẽ nhớ đến quá khứ, nhớ đến cảnh mẹ anh ngã trong vũng máu, gương mặt của ba anh lộ ra vẻ kinh sợ ném con dao xuống đất, ngoảnh đầu chạy ra ngoài.
Khi đó, anh chỉ mới 12 tuổi, vừa lên cấp hai.
Vụ án mạng đầu tiên trong thôn xảy ra tại nhà anh, xảy ra trước mắt anh.


Anh vẫn còn nhớ mỗi một cảnh tượng của khi đó, bao gồm cả câu mà mẹ anh gào thét nói với ba anh, “Ông có giỏi thì giết ch.ết tôi đi! Ông có giỏi thì giết tôi đi!”
Và rồi sau đó, ký ức bị ngưng đọng, trong đầu anh ngập tràn một màu đỏ thẫm.


Anh trở thành con trai của tội phạm giết người, đi đến đâu cũng bị tay đấm chân đá và vô số những lời mắng rủa không ngớt.


Anh từng đánh nhau với người khác rất nhiều lần, lần nào cũng suýt ch.ết ngay tại chỗ, nhưng anh vẫn gắng gượng sống tiếp, trong lòng anh thề rằng, anh phải sống cho thật tốt, phải sống cho tất cả những người từng ức hϊế͙p͙ anh nhìn thấy!


Chưa đến 6 giờ Cảnh Dực đã thức dậy, đứng trong toilet hút một điếu thuốc, tắm rửa qua loa xong anh thay một bộ quần áo khác, mặc áo khoác vào, xuống tầng đi mua đồ ăn sáng.


Buổi tối đám người Đại Hồng về nhà ngủ hết, Minh Châu và Minh Bảo ngủ ở trên tầng nên không cần mấy người Trang Phong trông chừng, ba người này đã không nhịn được nữa, đêm khuya họ cầm thẻ của Cảnh Dực đi đến quán Karaoke mặc sức vui vẻ, còn vài ngày nữa là đến Tết, mấy em gái muốn kiếm tiền sẽ mặc đồ gợi cảm qua đây uống với bọn họ rượu, Trang Phong và Đại Hồng mỗi người ôm một cô, chụp hình thôi thì không nói, bọn họ còn lôi kéo mấy cô gái cùng quay video, gửi vào trong nhóm chat trên Wechat.


Cảnh Dực không cần nhấp vào xem cũng biết trong đó quay những gì, anh tắt ứng dụng Wechat, bỏ điện thoại vào túi quần, bàn tay vừa nhét vào túi, lại chạm phải con thỏ bông xù xù kia.
Anh lôi nó ra nhìn ngắm, con thỏ nhỏ trắng tinh với đôi mắt đỏ bừng.


Anh nhét lại vào túi, lúc đi đến trước cửa, anh nhìn thấy chiếc xe đạp của Minh Châu, tối qua Trang Phong đã chạy nó về đây, nói trên đường suýt chút nữa té ch.ết.


Gần đây nhiệt độ giảm xuống còn âm 8- độ, ban ngày thỉnh thoảng sẽ có tuyết rơi, đêm xuống trời lại đổ mưa, ngày hôm sau đường đóng thành băng, đi đường thôi cũng té ngã không biết bao nhiêu lần, huống chi là chạy xe, lại còn là kiểu xe đạp dễ té ngã nhất.


Cảnh Dực mở cửa ra, men theo con đường đi ra ngoài, thỉnh thoảng có người nhận ra anh thì chào hỏi, “Anh Cảnh, chào buổi sáng!”
Anh gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, mọi người cũng tập thành quen.


Trước cửa tiệm bánh bao có không ít người, đang sôi nổi không biết trò chuyện gì, thấy Cảnh Dực từ xa đi đến, toàn bộ im bặt, bắt đầu nhường phần bánh bao cho anh.


Cảnh Dực cũng không khách sáo, trả tiền xong, anh xách phần bánh bao và sữa đậu nành đi về, đi ngang qua siêu thị ghé vào mua một cái khăn mặt màu trắng và bàn chải đánh răng màu hồng nhạt, về đến phòng làm việc, anh mới lấy điện thoại ra, bảo Đại Hồng đi nghe ngóng xem trên thị trấn đã xảy ra chuyện gì.


Lúc đám người Đại Hồng đến đi làm, mới nhỏ giọng nói với anh, chiều hôm qua có người nhìn thấy anh dẫn dắt Minh Châu tập lái xe trên đường, vì thế, lời đồn Minh Châu quyến rũ Lưu Phú Cường chưa đánh đã tan:


“Đùa cái gì vậy chứ, Lưu Phú Cường đứng trước mặt Cảnh Dực làm gì có cửa so sánh? Kẻ mù còn biết chọn Cảnh Dực, vừa đẹp trai vừa có tiền, Lưu Phú Cường lớn tuổi như vậy, ông ta cũng thật không biết xấu hổ mà nói như thế, chưa biết chừng bản thân muốn động tay động chân, kết quả Minh Châu không đồng ý, ông ta sợ mất mặt, nên nói loạn ra bên ngoài.”


“Tôi cũng cảm thấy thế, hơn nữa, Minh Châu đã đến làm việc ở chỗ của ông chủ Cảnh, chứng tỏ bây giờ cô ấy chính là người của ông chủ Cảnh.”


“Tôi nghe nói, thật sự là nghe nói thôi nhé, khoảng thời gian trước, trong lúc đi ăn thịt nướng có người lỡ miệng nói lung tung, anh Cảnh còn lên tiếng bảo người nọ lần sau uống ít rượu thôi, trong câu nói rõ ràng mang ý tứ bảo vệ Minh Châu, anh Cảnh còn đứng trước cửa chỗ làm của Minh Châu nói chuyện với cô ấy một lúc mới rời đi.”


“Vậy chắc chắn là thật rồi! Anh ấy đã nhìn trúng Minh Châu!”
Đại Hồng kể lại mà sống động như thật, sau khi kể xong, còn hỏi Cảnh Dực, “Anh, bên ngoài có người nói tối qua Minh Châu không về nhà, theo anh lên trên tầng…hai người thật sự đã làm cái gì rồi sao?”


Cảnh Dực ngậm điếu thuốc trong miệng, hút một hơi rồi nói, “Biến.”






Truyện liên quan