Chương 67: Giao thời nhỏ
Hoàng Tử Trừng từ trong hoàng cung rời đi, đang muốn lên xe ngựa, đột nhiên nghe thấy một tiếng thanh âm mang chút tức giận “Hoàng đại nhân xin dừng bước!”
Hoàng Tử Trừng xoay người, gặp người tới đúng là Phương Hiếu Nhụ , liền giật mình, lập tức chắp tay mỉm cười “Phương tiên sinh.”
“Không dám!” Phương Hiếu Nhụ khẽ nhíu mày chắp tay, có chút tùy ý, không đủ cung kính.
“Phương tiên sinh tới gặp Tử Trừng , là có chuyện quan trọng?” Hoàng Tử Trừng không chút nào để ý Phương Hiếu Nhụ không quá cung kính chỉ lễ, mỉm cười hỏi .
Khuôn mặt Phương Hiếu Nhụ nhất chỉnh, nghiêm túc hỏi “Hoàng đại nhân có thể dừng chân nói chuyện đôi chút ?”
Hoàng Tử Trừng gật đầu, mỉm cười, chỉ chỉ phía sau xe ngựa “Không bằng để hạ quan đưa Phương tiên sinh trở về ?”
“Thỉnh!” Phương Hiếu Nhụ cũng không khách khí, chắp tay nói.
“Thỉnh!” Hoàng Tử Trừng vội khiêm nhượng.
Lên xe ngựa, hai người im lặng.
Sau một lúc lâu, Hoàng Tử Trừng than khẽ “Định lực của Phương tiên sinh , hạ quan bội phục.”
Phương Hiếu Nhụ thoáng giương mắt, nhìn chằm chằm Hoàng Tử Trừn , hỏi “Hoàng đại nhân, tại hạ không rõ, vì sao Hoàng đại nhân đề nghị Hoàng Thượng thực hiện tước phiên ? Hoàng đại nhân hẳn là biết, nếu tước phiên sẽ chỉ làm chư vương không phục trong lòng, không phải phương pháp hảo!”
Nguyên bản nghĩ đến Hoàng Tử Trừng này là xúc động chút, nhưng từ trong miệng Trương Thạch biết được, Hoàng Tử Trừng thế nhưng tại triều nghị hướng người trước từng là Hoàng thái tôn, hiện tại là Hoàng Thượng đề nghị, thu hồi các đặc quyền của phiên vương, trong đó , quan trọng nhất là các phiên vương phải báo cáo đầy đủ tình hình lớn nhỏ trong quân !
Mà trước kia , tiên hoàng cố ý cho Yên vương cùng Ninh vương có đặc quyền xử lí mọi chuyện trong quân .
Nay đặc quyền này bị thu hồi , Yên vương cùng Ninh vương có thể bỏ qua sao ?!
Hoàng Tử Trừng này không phải đang khiêu khích các phiên vương sao?!
Hoàng Tử Trừng trầm mặc, sau một lúc lâu, mới thấp giọng nói “Phương tiên sinh cơ trí uyên bác , chẳng lẽ còn không rõ cái gọi là một núi không thể có hai mãnh hổ sao ?”
Phương Hiếu Nhụ nhìn chằm chằm Hoàng Tử Trừng , nghiêm túc nói “Một núi không thể hai hổ , điểm ấy ngươi và ta đều biết, nhưng, Hoàng đại nhân chẳng lẽ không biết chuyện gấp cũng không thể đi quá nhanh sao ?”
Hoàng Tử Trừng gợi lên khóe miệng, trào phúng đè nén tức giận , cười “Phương tiên sinh, việc gấp không thể đi quá nhanh sao ? Nay, các phiên vương, nhất là Yên vương đã bức bách Hoàng Thượng đến tận nước này , còn nói cái gì việc gấp không thể qua nhanh ?”
Phương Hiếu Nhụ không nói.
Lần này Hoàng Thượng đăng cơ, các phiên vương đều tự mình đến Nam Kinh, duy độc Yên vương ở Bắc Bình lấy cớ thế tử mất tích, thân thể không khoẻ mà từ chối , không thể đến .
Nhưng…… Phương Hiếu Nhụ hiểu được cảm giác của Yên vương , thế tử mất tích không phải là kiệt tác của vị Hoàng đại nhân này ?
Đổi là mình , chỉ sợ, cũng sẽ không đến.
Nhưng những lời này hắn cũng không thể nói.
“Phương tiên sinh…… Ngươi ta đều nói, đến cuối cùng, chỉ sợ hai hổ vẫn khó tránh tranh đấu . Tránh cũng không thể tránh , một khi đã như vậy, vì sao Hoàng Thượng không cướp đoạt tiên cơ ( liệu thế làm trước người ) ?” Hoàng Tử Trừng lại chậm rãi nói.
“Cho nên…… Tước phiên có thể cướp đoạt tiên cơ ?” Phương Hiếu Nhụ nói, trong lòng trào phúng cười.
Hắn rốt cuộc vẫn đánh giá quá cao Hoàng Tử Trừng !
Đôi mắt Hoàng Tử Trừng rất là bình tĩnh “Không thể!”
“Vậy ngươi –” Phương Hiếu Nhụ sửng sốt.
“Ta chỉ muốn chiếm thời gian tiên cơ thôi .” Hoàng Tử Trừng đôi mắt hiện lên một tia quang mang khó hiểu .
Thời gian tiên cơ?
************
Lúc này, Chu Lệ đang trên đường gấp gáp chạy về Bắc Bình .
Chu Cao Sí đi đường thẳng về Bắc Bình , hắn đi đường tắt về quân doanh xem xét một hồi , mới quay về Bắc Bình bằng đường ngoại ô .
Đến quân doanh, đầu tiên là tuần tr.a một phen, đặc biệt thị sát Bạch Hổ doanh, sau, Chu Lệ trở về quân trướng.
Vừa mới tiến quân trướng, Trương Ngọc liền tiến đến bẩm báo quân tình.
“Vương gia, đến hôm nay, phi ngư đã ngăn được ba đợt dò xét của cẩm y vệ .”
Chu Lệ hơi hơi nhướng mày “Nga?”
Ba đợt?
Trương Ngọc ngưng trọng, nói “Vương gia, tuy rằng bọn họ không thể xâm nhập quân doanh, nhưng bọn họ tựa hồ đã biết nơi này , người xem, chúng ta có nên đổi địa điểm không ?”
Chu Lệ ngồi vào chủ vị thượng, cân nhắc một phen, cười lạnh một tiếng “Đổi địa phương? Như thế chẳng phải như bọn họ mong muốn sao ?”
Trương Ngọc sửng sốt.
Đầu tiên là tuyên bố thu hồi các loại đặc quyền của phiên vương bọn họ , cũng ngầm luân phiên dò hỏi?
Tuyên bố thu hồi đặc quyền là buộc nhóm hắn hành đồn sao ?
Ngầm dò hỏi cũng là đang ép bọn họ động?
Hừ!
Chu Lệ nhìn chằm chằm Trương Ngọc , thản nhiên nói “Không cần! Kệ bọn họ đi! Nghe, tĩnh xem biến!”
Trương Ngọc vội cung kính đáp ứng , trong lòng cũng có điều hiểu .
Chẳng lẽ mục đích là ……
******************
“Ngươi muốn bức Yên vương động?”
“Phương tiên sinh quả nhiên thông minh.”
Hoàng Tử Trừng khẽ cười một tiếng, chậm rãi nói“Chuyện thế tử , chứng thật cho tới nay đều biết , Yên vương quả nhiên không hề có tâm đen tối ! Nhưng…… Cũng cho ta thấy được, thực lực Yên vương không thể khinh thường! Nhưng hắn rốt cuộc có bao nhiêu binh lực , chuyện này thật ai cũng không biết…… Ta chỉ có thể buộc hắn động. Hắn động , ta sẽ biết càng nhiều. Cái gọi là biết người biết ta bách chiến bách thắng, trước khi ở thế cục phát triển đến không thể vãn hồi, ta hy vọng có thể giúp Hoàng Thượng lấy được nhiều tình báo của Yên vương ……”
Phương Hiếu Nhụ trầm mặc nhìn chằm chằm Hoàng Tử Trừng , vẻ mặt có chút quái dị.
Hoàng Tử Trừng vẫn thao thao bất tuyệt thấy, không khỏi có chút giật mình “Phương tiên sinh?”
“Ngay từ đầu ngươi chưa bao giờ nghĩ tới…… Làm thế nào cho Yên vương thần phục triều đình ……” Phương Hiếu Nhụ nhẹ giọng thở dài “Hoàng đại nhân, ngay từ đầu, ngươi đã coi Yên vương là địch nhân……”
“Hắn vốn chính là địch nhân của Hoàng Thượng!” Hoàng Tử Trừng thốt ra. Dứt lời, phản ứng lại như đang nói điều tất nhiên .
Phương Hiếu Nhụ cũng sửng sốt, lập tức cười khổ.
**************
Lúc này……
Chu Cao Sí đã đến Yên vương phủ ở Bắc Bình.
Khi Ngô thái y nâng xuống , xuống xe ngựa, nhìn Từ thị vội vàng đi ra, Chu Cao Sí cười tủm tỉm .
“Mẫu phi!” Chu Cao Sí hô, bước nhanh tiến lên.
Ngô thái y vội theo đi lên, một bên hô “Thế tử, cẩn thận miệng vết thương.”
Chu Cao Sí cũng không chút nào để ý tới, bước nhanh tiến lên sau, liền mạnh mẽ quỳ rạp trên đất, dập đầu lạy ba cái “Đứa con bất hiếu bái kiến mẫu phi!”
Ngô thái y sửng sốt.
Từ thị cũng ngẩn ra.
Lập tức, Từ thị lấy lại tinh thần, bước lên phía trước nâng, một bên giận dữ nói “Sí nhi ! Ngươi làm cái gì vậy! Trên người ngươi có thương , còn không mau đứng lên!”
Từ thị giận dữ nói xong, liền làm cho Ngô thái y lấy lại tinh thần.
Ngô thái y trong lòng thở dài , một cái quỳ này của thế tử , lý do thì trong lòng hắn cũng rõ .
Nhưng trên mặt, Ngô thái y vẫn vội vàng tiến lên, hỗ trợ nâng dậy Chu Cao Sí , thoáng nhìn quần áo trên lưng Chu Cao Sí có chút đỏ sậm, không khỏi cả giận nói “Thế tử! Ngài lại làm ẩu ! Miệng vết thương trên lưng ngài lại vỡ ra rồi!”
Chu Cao Sí ngốc ngốc cười.
Gặp Từ thị biến sắc, vội trấn an nói “Mẫu phi đừng lo lắng, thương này đều đã tốt lắm rồi !”
Từ thị hung hăng trừng mắt, lập tức hướng tả hữu quát “Còn thất thần làm cái gì! Còn không mau giúp thế tử đến Thính Đào viện nghỉ tạm?!”
Lúc này, bên ngoài vội vàng tiến vào hai người, cao giọng hô “Ca ca!”
Chu Cao Sí quay đầu, thấy hai người vội vàng vào mang vẻ mặt hưng phấn kinh hỉ , là Chu Cao Hú cùng Chu Cao Toại , không khỏi tế mi loan loan cười.
Khi Chu Cao Sí tế mi loan loan cười, cách đó không xa , ở hành lang đứng một người hoảng hốt thất thần.
“Hắn…… Cười rộ lên vẫn dễ nhìn như thế ……” Nữ tử thất thần rồi nhẹ cười .
Trong tươi cười là si mê , cũng là ưu thương và mất mát .
“Đáng tiếc…… Đối với ta……”
************
Mà lúc này , Chu Lệ ……
Tại quân trướng , vuốt ve tượng đất trên tay, nhìn chằm chằm thư tín trên bàn.
Một phong thư thật ngắn .
Viết lời đơn giản :
Cha, con muốn ăn khoai lang nướng cùng mì nước !!!