Chương 9: Gieo nghiệt nhân, gặt ác quả
Tống Thiệu Hưng năm thứ hai mươi tám, mồng bảy tháng giêng, phong tục gọi là Nhân nhật.
Trên đỉnh Kỳ Tú, bóng đêm mê mang. Ban ngày, ở đây vừa kinh qua một hồi ác đấu. Thiên kiêu bối tử của Kim quốc, Đàn Hạo Thanh, trước giết Cái Bang bang chủ Hồng Đào, sau lại bị ngũ tỉnh lục lâm minh chủ Tạ Khiếu Phong đánh rơi xuống vách núi. Nguy cơ của võ lâm Giang Nam có thể tạm hoãn.
Trăng đã lên giữa trời, Tuệ Thâm đứng ở vách đá, gió đêm thổi qua khiến cho bạch sắc tăng bào của hắn đón gió bay lên, mơ hồ giống như phong thái ôn nhuận như ngọc trước kia của Thánh cư sĩ. Hôi hạc Ám Hương bên người hắn buồn bã ỉu xìu mà cúi gục đầu.
Phía sau có tiếng bước chân nhỏ vụn vang lên, hắn nghe tiếng quay đầu lại, vẻ mặt ngạc nhiên, tiếp theo lại nhàn nhạt cười nói: “Dược sư, là ngươi …”
Lý Tư Nam cười hắc hắc nói: “Tử Du, a, không, hiện tại phải gọi ngươi là Tuệ Thâm thiền sư.” Cố ý kéo dài giọng điệu, mặt mày loan loan cười đến lưu manh.
Tuệ Thâm sớm biết tính tình của hắn, mỉm cười cũng không nói tiếp.
Lý Tư Nam cảm thấy không thú vị, lắc đầu nói: “Chậc chậc, nếu như Thái Hoa mà có ở đây, nhất định theo bản dược sư nói xong câu đầu sẽ lập tức nói: Tử Du ngươi làm hòa thượng thế nào lại trở nên vô thú rất nhiều?”
Tuệ Thâm sắc mặt khẽ động.
Lý Tư Nam lập tức bắt được thần tình rất nhỏ biến hóa của hắn, nhướng mày nói: “Đúng rồi, vừa nãy cao tăng ngươi đem bản dược sư trở thành ai vậy? Không phải là ngươi đang ngóng trông Thái Hoa tới tìm ngươi?”
Tuệ Thâm không nói gì cúi đầu, mở ra lòng bàn tay phải, một thanh ngọc trâm dưới ánh trăng phản chiếu ra trong suốt oánh quang.
Lý Tư Nam liếc mắt một cái, cười nói: “Nga yêu yêu, quên mất. Đây là ta nhờ Thiên kiêu bối tử mang tới đưa cho ngươi. Chính là mồng tám tháng Chạp ngày đó ta từ chỗ Thái Hoa cầm tới.”
Tuệ Thâm vô ý thức nắm chặt cây trâm, nói: “Là ngươi, nhờ người mang tới?”
“Không sai. Chẳng lẽ cao tăng còn tưởng rằng là Thái Hoa?” Lý Tư Nam nheo lại nguyệt nha mắt, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt dị quang. Tuệ Thâm trầm mặc không nói.
“Nghe nói mồng tám tháng chạp hôm đó, Thái Hoa một mình một người xông lên núi, đại náo Thiền tông, thập phần kiêu ngạo a! Đáng tiếc hắn cuối cùng dường như vẫn là tay không mà về, ta ngày hôm qua đi thăm hắn, nhưng không gặp được, tỳ nữ của hắn nói hắn còn đang dưỡng thương… Lấy thân thủ của hắn, trên giang hồ này người có thể làm hắn bị thương chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Chẳng lẽ là, cao tăng ngươi chính mình xuất thủ?”
Tuệ Thâm nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Thái Hoa cho ngươi bao nhiêu lợi ích để khiến ngươi đến thử ta?”
Lý Tư Nam giật mình, cười gượng: “Nga dục dục, ta làm rất lộ liễu sao? Đã bị ngươi nhìn ra?”
Tuệ Thâm dừng một chút, nói: “… Hắn bị thương, có thể nói do ta gây ra. Ta căn bản không có ý làm hắn bị thương, nhưng nếu hắn cứ khư khư cố chấp, thì nên nghĩ đến kết quả như vậy.” Ngữ khí vô cùng bình thản.
Lý Tư Nam lẳng lặng mà nhìn hắn một lát, than thở: “Tử Du, không, Tuệ Thâm thiền sư, ngươi quả thật là Phật môn cao tăng, vô dục vô cầu, tứ đại giai không, loại như ta không có khả năng đuổi kịp… Thái Hoa kiêu ngạo cuồng quyến, có dã vọng khu hổ thôn lang, thế nhân đều nói hắn thái độ làm người tàn độc, thủ đoạn tàn nhẫn. Nhưng hắn đâu so được với ngươi, có thể mặt không biến sắc mà vô hình đả thương người. Ta đoán hắn thà rằng thấy ngươi cùng hắn tranh chấp, hoặc cùng hắn trở mặt động thủ, cũng vẫn tốt hơn ngươi đối hắn làm như không thấy, hờ hững thờ ơ.
Tuệ Thâm nâng lên tay, nhìn thanh ngọc trâm trong lòng bàn tay, khóe môi cong lên, cười đến cô đơn: “Đã gieo nghiệt nhân, liền gặt ác quả, Ta bất quá chỉ là thuận theo tự nhiên mà thôi.”
Lý Tư Nam ánh mắt lóe ra, đột nhiên nói: “Nếu như Thái Hoa nguyện ý cúi đầu nhận sai, sửa chữa ý định ban đầu, cao tăng lại sẽ thế nào?”
“…Sẽ nhận sai, sẽ quay đầu lại, vậy sẽ không phải là Thái Hoa quân hầu nữa.” Một lúc lâu, hắn thở dài, xiết chặt cây trâm trong tay.
“Chậc chậc, kỳ thực ngươi làm sao biết không phải? Sao không cùng lùi một bước, quay về như trước?” Lý Tư Nam chậc lưỡi.
Tuệ Thâm bật cười nói: “Ha, xem ra ngươi thực sự thu được của Thái Hoa không ít chỗ tốt.”
“Nga dục dục, lại bị ngươi nhìn thấu nữa. Như vậy đi, ngươi tha thứ cho hắn lần này, ta sẽ đem trân bảo ngân lượng hắn hối lộ cho ta chia cho ngươi phân nửa, làm sao?” Lời nói đùa giả mà như thật.
Cúi đầu, ánh mắt chăm chú tại thanh ngọc trâm. Một lúc lâu, Tuệ Thâm dùng chút lực, bẻ gẫy cây trâm, tiện tay ném xuống đất, nhàn nhạt mà nói: “Đã tới nông nỗi này, sao còn có thể quay lại như lúc ban đầu? Còn có, dược sư, ta biết ngươi trong lòng cũng có tính toán… Ta không quản chuyện của ngươi, ngươi cũng đừng xen vào việc giữa ta và hắn.”
Lý Tư Nam ngẩn ra, cười gượng nói: “Quả nhiên, … Ngoại trừ hắn ra, chuyện lần này nếu đổi lại là một người khác trong Thế ngoại ngũ tuyệt chúng ta, ngươi cũng sẽ không đến nỗi tuyệt tình như vậy.” Thái Hoa và ngươi đều là người thông minh, nhìn ra được ta có tâm tư khác… Nhưng mà đến lượt chuyện nhà của các ngươi, liền đương cục giả mê a.
Thanh âm của hắn rất nhỏ, Tuệ Thâm lại đang xuất thần, nên không có nghe rõ, ngạc nhiên hỏi lại: “Ngươi nói cái gì?”
“A, không có gì.” Lý Tư Nam qua loa trả lời, lại nói: “Đúng rồi, ta nghĩ ngươi nói Thái Hoa sẽ không quay đầu lại sợ rằng là quá mức võ đoán.”
“…Ha, hắn không phải là cái dạng tính tình không gặp Hoàng Hà không ch.ết tâm sao? Ta nói sai chỗ nào?” Tuệ Thâm thản nhiên mỉm cười.
“Chậc chậc, không phải vậy.” Lý Tư Nam con mắt cười thành một vầng trăng non, “Ngươi đánh giá thấp độ dày da mặt của hắn cùng với hắn đối với ngươi chấp nhất chi tâm na.”
“Ha hả, vậy thì miễn đi. Mấy năm nay, ta đã thụ đủ hắn nói bậy cùng đánh ch.ết không buông rồi.” Tuệ Thâm phất tay áo ly khai, Lý Tư Nam nhân lúc hắn xoay người, nhìn thấy khóe môi hắn một mảnh ý cười đạm như tơ liễu.
Chậc chậc, Tử Du na, mặc kệ ngươi là Thánh cư sĩ cũng tốt, Tuệ Thâm thiền sư cũng tốt, thực sự tứ đại giai không sao? Nếu thực sự là vô dục vô cầu, tại sao nhìn thấy thanh ngọc trâm kia tâm lại dao động? Sự tình ban ngày ta đã nghe nói, Kim quốc bối tử kia hình như là bị chưởng phong của ngươi đánh văng xuống vực. Mà nguyên nhân ngươi xuất thủ, bất quá chỉ là để đoạt lại thanh ngọc trâm mà thôi. Nhưng mà lao hết gian khổ đoạt lại cây trâm, ngươi lại chính tay đem nó bẻ gẫy…
Thái Hoa cùng ngươi, đều đang ở trong cuộc, bị tình che mờ hai mắt. Ai cũng cố chấp, ai cũng không chịu nhượng bộ. Không biết rằng, nồi nào úp vung nấy, nghiệt nhân ác quả cũng là một loại duyên phận. Nếu như là ta, sẽ không bỏ qua cho dù chỉ một tia, cho dù chỉ một phần vạn cơ hội…
Đã gieo nghiệt nhân, liền gặt ác quả.
Những lời này khi nói ra trước mặt dược sư thì, thật đúng là nghĩa chính nghiêm từ, suất khí lại uy phong, nhưng tới khi trở thành hiện thực, lại khiến cho người ta hắc tuyến không ngớt!
… Ta nói Cát Ô Pháp Vương na, kẻ gây nghiệt thực sự không phải là ta, ngươi muốn báo thù sao không đi tìm chính chủ, để làm chi tính tới trên đầu ta, để cho ta phải thu ác quả ch.ết tiệt này!
Thái Hoa ngươi thực sự là một đời yêu nghiệt, chọc bậc này cường thù đại địch cũng có thể có biện pháp chuyển tới trên thân người khác!
Tuệ Thâm khóe miệng co quắp, nhìn Cát Ô Pháp vương đối diện với mình, cùng với một đám môn hạ đệ tử phía sau lưng hắn, ở trong lòng lảm nhảm.
Tống Thiệu Hưng năm thứ hai mươi tám, Kim Chính Long năm thứ ba, giữa tháng sáu.
Một năm nay, kể từ tháng giêng, Kim Tống chiến sự càng ngày càng sâu sắc ác liệt. Kim đế Hoàn Nhan Lượng trách Tống phản bội, tăng cường biên cương, mưu đồ xâm nhập phía nam người người đều biết. Hơn nữa, tiếp sau Thiên kiêu bối tử, hắn lại phái thái tử Tể Vương phủ Đàn Huyền Vọng đến nhiễu loạn bắc ngũ tỉnh lục lâm đại hội, cũng may đúng lúc ngăn cản được.
Giữa tháng tư, Tuệ Thâm đáp ứng lão bằng hữu tiền minh chủ của bắc ngũ tỉnh là Tạ Tấn, cùng Tà dược sư kết giao xâm nhập lãnh thổ Kim quốc. Bọn họ trốn ở Đại Kim Hoàng lăng tự viện Phong Vân Tự, vẫn không để lộ sơ hở gì, cũng tùy thời khuyên hóa thế tử Tể Vương Đàn Huyền Vọng, thuyết phục hắn trộm ra binh thư kế hoạch đánh Đại Tống của Hoàn Nhan Lượng. Tháng sáu, binh thư tới tay, Tuệ Thâm cùng Lý Tư Nam che chở đoàn người mẫu tử Đàn Huyền Vọng thoát khỏi Đại Kim. Kết quả, trên đường trốn đi, gặp phải Đại Kim quốc sư tự mình truy đuổi – Mật Tông giáo tổ Cát Ô pháp vương, còn có một đại bang đồ tử đồ tôn của pháp vương nữa.
Bên người mang theo phụ nữ trẻ em, đối phương lại người đông thế mạnh, tự nhiên không thể cường chống, huống chi Tà dược sư thương thế chưa lành. Tuệ Thâm vung tay lên, hiên ngang lẫm liệt: “Dược sư, ngươi dẫn bọn hắn đi trước.” Nghĩ thầm chờ một đoàn phụ nữ trẻ em đều đi, mình cũng hư hoảng vài chiêu rồi bỏ chạy. Binh thư đã tới tay, cần gì phải cùng với Pháp vương liều mạng? Phải biết rằng Cát Ô Pháp vương vốn là Mật Tông giáo tổ, là quốc sư mà Kim đế Hoàn Nhan Lượng có được từ lễ sính của tộc Thổ Phiên. Có người nói hắn thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, Tuệ Thâm thực sự không muốn cùng hắn đối đầu.
Thấy Tà dược sư mang theo một đoàn già trẻ lên thuyền chạy trốn, Cát Ô Pháp vương phân phó mấy người đệ tử đuổi theo, riêng hắn tự mình ngăn cản Tuệ Thâm.
Đợi hắn đi tới gần, Tuệ Thâm mới phát hiện, Cát Ô Pháp Vương mũi cao mắt sâu, đường nét thâm thúy, trán hắn nhưng lại vẫn còn tồn tại vài phần trẻ con, thoạt nhìn so với mấy người đại tăng chính đệ tử của hắn còn muốn trẻ hơn nhiều lắm. Hắn trên người khoác cà sa màu đỏ, tay cầm kim cương quyết, đầu đội ngũ cách lâu quan, bảo tương trang nghiêm, nhãn thần sắc bén, quanh thân tản mát ra khí thế như Kim Cương hộ pháp trừng mắt. Phía sau hắn hơn mười đệ tử, đều là tăng lục và đại tăng chính mặc áo cà sa tím.
“Pháp Vương, Mật Tông và Thiền Tông vốn là nước giếng không phạm nước sông, chúng ta tốt xấu cũng là Phật môn nhất mạch, không bằng ngươi phóng một phương tiện để bần tăng ly khai đi?” Tuệ Thâm chắp tay cười nói.
Cát Ô Pháp Vương trầm mặc không nói, đem ánh mắt sắc bén hướng về phía hắn.
Tuệ Thâm thầm kêu không ổn, chỉ có thể ngưng thần mà chờ hắn mở miệng. Bầu không khí khẩn trương trầm trọng, hết sức căng thẳng.
Rốt cuộc, Pháp Vương thận trọng mở miệng: “Ngươi @#$ thế ngoại ngũ tuyệt @#$%&*?”
Khuông đương! Tuệ Thâm dưới chân vừa trợt, thiếu chút nữa ngã bổ nhào. Miễn cưỡng đứng thẳng, Tuệ Thâm gắng gượng mà cười: “Pháp Vương, vui lòng sử dụng ngôn ngữ mà bần tăng có thể nghe hiểu được?”
“Giết ta đệ tử % mễ @#&F, thế, ngoại, ngũ, tuyệt?”
Dù sao thì lần này cũng nghe được mấy từ then chốt, Tuệ Thâm cười khổ: “Thế ngoại ngũ tuyệt có năm người. Ta tuy là một trong số đó, nhưng giết đệ tử của ngươi lại là một người khác.” Triệu Thuyên, bản lĩnh chuốc rắc rối kết oán thù của ngươi quả nhiên thiên hạ vô địch! Sông Hoài đánh một trận, ngươi tru sát Thiên Ki Tử, Nghĩa Đoan cùng đại tăng chính của quân Kim, một lúc đem Thiên Sư Đạo, Tào Động Tông cùng Mật Tông Giáo Tổ đắc tội một lần. Nhìn khắp thiên hạ, chỉ sợ không có người thứ hai có can đảm như vậy!
Pháp Vương trừng lớn mắt: “$%*%@#$?” Chính là gà nói vịt nghe.
Tuệ Thâm lau lau mồ hôi hột trên trán, lần thứ hai nỗ lực: “Ta nghĩ, giết đệ tử của ngươi, hẳn là một người mặc áo tím, mang theo bạch hạc, có việc không việc đều tiện tiện mà cười, nhìn như vô hại kỳ thực là một tên yêu nghiệt. Hắn mặc dù cũng là một trong Thế ngoại ngũ tuyệt, nhưng cùng với ta không hề can hệ, oan có đầu, nợ có chủ, ngươi nên phóng ta ly khai đi. Pháp Vương nếu như có hứng thú, hoan nghênh đi Thái Hoa Cung ở Tây Nhạc Hoa Sơn mà tìm hắn báo thù.”
Thực tế ở trong lòng oán hận cười gằn.
Thái Hoa ta biết ngươi nhàn rỗi không có việc làm, cho nên mới ở trên giang hồ gây chuyện thị phi, giảo phong giảo vũ. Thay vì nhìn ngươi đầu óc động kinh đi tranh cái gì ngôi vị hoàng đế bá nghiệp thống trị, để cho vị Mật Tông Giáo Tổ nói gì cũng không hiểu này đi tìm ngươi tiêu khiển đi!
“%&@#%&? Thế ngoại ngũ tuyệt?” Lặp đi lặp lại, Pháp Vương dường như nhận thức đúng được một cụm từ.
Trên mặt hạ xuống hàng loạt hắc tuyến, Tuệ Thâm ở trong lòng đem Triệu Thuyên nguyền rủa một trăm lần lại một trăm lần. Hắn nhẫn nại mà nói: “Là, giết đệ tử của ngươi là một trong Thế ngoại ngũ tuyệt, nhưng người đó không phải ta!” Lần này hắn khoa tay múa chân mà ra dấu, lại hướng ánh mắt về phía bọn đệ tử của Pháp Vương xin giúp đỡ. Ta van các ngươi! Ở đây không có một người nào có thể nghe hiểu được ta nói gì sao?
Sự thực chứng minh, Pháp Vương một lòng muốn báo thù cho vị đại tăng chính ch.ết thảm trong tay Triệu Thuyên cũng là có đạo lý –
Tên kia tuy rằng kiến thức nông cạn, nhưng là người duy nhất trong hàng đệ tử của Pháp Vương tinh thông Hán ngữ. Tùy thân phiên dịch bị ch.ết oan uổng, tại Trung thổ ngôn ngữ không thông, nửa bước cũng khó đi, chẳng trách Pháp Vương tức sùi bọt mép.
“Ngươi $%*@? Thế ngoại ngũ tuyệt! Là ngươi @&%#*!” Sau chừng bảy tám lần cố gắng câu thông không thành thì, Pháp Vương nổi giận, kim cương quyết trong tay hung hăng chống xuống đất, nhất thời đất rung núi chuyển, tro bụi tứ tung.
Dự định chỉ điểm kẻ gây tai họa chính thức tuyên cáo thất bại, trong lòng biết việc này hôm nay khó có thể yên ổn trôi qua, Tuệ Thâm bất đắc dĩ mà tế xuất tràng hạt. Nhất thời, Phật quang ngút trời thẳng nhập chín tầng mây, chân ngôn Phạn xướng vang vọng thiên địa, người đứng đầu Mật Tông và Thiền Tông triển khai một trận đánh kinh thiên động địa.
Kim cương phục ma châu chống lại Kim cương tứ phương quyết, ai thắng ai thua?
Tràng hạt vốn là lễ kính pháp khí, gồm một trăm lẻ tám viên ngọc châu, dùng khi tu trì niệm chú thì lần tràng hạt. Chất liệu chế ra tràng hạt khác nhau sẽ có công dụng khác nhau. Tràng hạt trắng của Tuệ Thâm, phần lớn thời gian chỉ dùng vào việc lễ kính cầu phúc, thi triển pháp chú, thỉnh thoảng cũng kiêm luôn công dụng đánh bay Thái Hoa Hầu.
Kim cương quyết, còn gọi là tứ phương quyết hoặc tứ quyết, vốn là binh khí cổ của Ấn Độ, sau lại bị Mật Tông sử dụng làm pháp khí. Ngoại trừ chất liệu khác nhau, bề ngoài đều có một đầu nhọn, trên đầu còn lại trang trí các loại phật tượng khác nhau. Cát Ô Pháp Vương sử dụng chính là trên đầu có tượng Kim cương hộ pháp trừng mắt, hàm chứa phẫn nộ, hàng phục ý chí.
Giống như là thanh phong kiếm chống lại lang nha bổng, đều thiên về công kích, phải xem đến khi lâm trận thì làm sao vận dụng.
Kim cương quyết cắt ngang, khí thế như cầu vồng. Kình khí bay lên, cây cỏ bật gốc, khắp nơi khói xanh, đá vụn vỡ nát. Cát Ô Pháp Vương tuy rằng mặt mũi non nớt, miệng lưỡi vụng về, nhưng một thân công lực quả thực không hổ danh xưng Mật Tông Giáo Tổ, Kim cương quyết vũ động, sức mạnh như rồng.
Tràng hạt trong tay Tuệ Thâm huy động, quang diễm phóng thẳng lên trời, hắn thân hình du động giữa đao quang kiếm ảnh, linh động không chút trệ sáp, thế công của Pháp Vương tuy mạnh, nhưng ngay cả góc áo của hắn cũng không chạm được. Chỉ thấy trong kịch chiến tăng bào trắng của hắn theo gió nhẹ nhàng tung bay, phiên nhiên dục cử, pha thêm vài phần tiên phong đạo cốt phong tư.
Hai người đấu một trận ngang sức ngang tài.
Tuệ Thâm tự đánh giá, nếu mình có thể thi triển hết sở trường, dùng tràng hạt lấy nhu thắng cương, hàng phục Kim cương quyết cũng không phải là không có khả năng. Mật Tông Giáo Tổ tuy rằng là danh vọng hàng đầu, nhưng thân phận Thế ngoại ngũ tuyệt kiêm tân nhậm chưởng giáo Thiền tông của hắn cũng không phải hư danh! Đáng tiếc…
Hiện nay không phải luận võ để giành phần thắng, đơn đả độc đấu. Cát Ô Pháp Vương có một bang đệ tử, là phụng mệnh Đại Kim hoàng đế đuổi bắt hắn. Quần ẩu chi lộ, không thể phân thuyết.
Phanh phanh phanh, khuông khuông khuông, đô đô đô...
Thấy sư phụ không chiếm được thượng phong, đệ tử Pháp vương đều xuất ra pháp khí hỗ trợ. Một loạt tăng lục cùng đại tăng chính mặc áo cà sa tím xếp thành một hàng, trống cái, trống con, trống hạt, trống đồng, trống Dát ba lạp, chung, đạc, linh, nao bạt, hoa đan lật, bạch hải loa, cốt hào, phún nột, đủ loại pháp khí rực rỡ muôn màu, đan vào thành –
Một dàn đại hợp tấu khiến cho người ta váng não hôn đầu.
Sau cùng, một người đại tăng chính cầm trong tay cương động cốt địch thổi ra âm thanh, sắc nhọn chói tai, làm người ta sởn gai ốc.
Chim đang bay trên trời bị kinh hách, vỗ vỗ cánh rớt xuống vài cọng lông chim, chỉ một thoáng bay mất vô ảnh vô tung, cá đang bơi trong sông cũng kinh khủng quá mà nhảy lên khỏi mặt nước, trở mình vài cái lại chìm xuống đáy nước. Khí trời cuối hạ đầu thu, cây cối tiêu điều gió lạnh nổi lên bốn phía, thiên địa biến sắc, cây cỏ cũng chịu không nổi mà héo rũ…
Thái Hoa, ta xin lỗi ngươi! Nhìn đám người này cũng bắt chước cùng một kiểu, giống ngươi mặc đồ tím, nhưng mà tạp âm này… Sớm biết như vậy, ta trước đây tuyệt không nói không hầu, ngọc sanh của ngươi là tà âm a a a a a ~
Tuệ Thâm trán đầy mồ hôi, bị dàn hợp tấu quái dị ảnh hưởng, khí huyết trong ***g ngực bốc lên, đối mặt với Cát Ô Pháp Vương chiêu chiêu tiến sát, dần dần rơi xuống hạ phong.
Mũi nhọn của Kim cương quyết hoa phá trường không, phong thanh lẫm liệt, Tuệ Thâm tay run một cái, tràng hạt đột nhiên mất kiểm soát, chính diện chịu đòn. Trong khoảnh khắc, một trăm lẻ tám viên niệm châu tan rã, ở giữa không trung tung tóe, vương vãi đầy đất trân châu.
… Gieo xuống nghiệt nhân, liền gặt ác quả. Ai là nghiệt nhân của ai, ai là ác quả của ai?
Thu chưởng thối lui, Tuệ Thâm bên môi lướt qua nhàn nhạt cười khổ. Thái Hoa, có lẽ ngươi nói đúng, Tam Sinh Thạch tự có tiền duyên, dây dưa giữa ngươi và ta, một đời này cũng vô pháp chấm dứt. Diệt ái không tận gốc, đời đời khổ phục sinh. Đã có ràng buộc, ái dục giống như thanh đao hai lưỡi, thương ngươi đồng thời, cũng là thương tổn chính ta. Ngày đó, ta nhẫn tâm nhìn ngươi một mình sấm sơn, trọng thương rời đi; cho tới hôm nay, coi như trả lại cho ngươi vậy…
Niệm châu rơi xuống đất, như châu lạc ngọc bàn, trong khoảnh khắc Phật quang mờ mịt dựng lên.
Pháp Vương ngẩng đầu, gương mặt trẻ con thanh tú chợt có bóng ma thoáng hiện, thần tình quỷ quyệt, so với lúc nãy giống như hai người. Trong con ngươi thanh triệt lóe lên hồng quang, miệng hắn bỗng nhiên thì thào vịnh tụng Lục Tự Chân Ngôn, trầm thấp cổ xưa ngôn từ giống như viễn cổ vu chú, trong khoảnh khắc vô thanh vô tức nhiếp nhân tâm thần.
Tuệ Thâm trong lòng rùng mình. Đây là – hồn phách kiếp trước nhập vào? Mật Tông từ trước đã có đầu thai phục sinh, bất muội tâm linh thuyết pháp, chẳng trách Cát Ô Pháp Vương tuổi còn trẻ như vậy đã ngồi vào vị trí Mật Tông Giáo Tổ…
Chu vi xung quanh, áp lực phút chốc gia tăng, khác hẳn bình thường, Tuệ Thâm thân hình nhất thời thụ trở. Đột nhiên trước mắt một bóng người ẩn hiện, Pháp Vương giống như quỷ mị vọt đến trước mặt hắn, một chưởng ấn ra, nhẹ nhàng như thể chỉ dùng chút lực, nhưng lực uẩn nghìn cân, mạnh mẽ như rồng! Né tránh không kịp, ngực bị trực tiếp đánh trúng, Tuệ Thâm phun ra một búng máu tươi, lảo đảo lui về phía sau, lui thẳng đến bên bờ sông mới có thể dừng lại, thân thể lung lay muốn đổ.
“Lạc lạc lạc…” Pháp vương phát ra xót xa tiếng cười, gương mặt trẻ con lại phối thêm một phần dữ tợn ngoan lệ thần tình, giống như từ trong địa ngục đi ra lệ quỷ, quỷ quyệt đáng sợ. Phối hợp với bốn phía chiêng trống hợp tấu pháp nhạc, chẳng khác gì một cái đàng tràng cúng bái siêu độ vong hồn.
Nếu đối thủ là Pháp Vương thì còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng nếu đối thủ là một cái ngàn năm lão quỷ… hay là, lập tức nhảy ngay vào trong sông bỏ chạy thục mạng? Ha hả, có thể đem một thành viên Thế ngoại ngũ tuyệt bức đến nông nỗi này, Cát Ô Pháp Vương quả thực danh bất hư truyền. Mình nếu như may mắn thoát được hôm nay, nhất định phải –
Nỗ lực mà thu thật nhiều đệ tử! Mang theo bên người, vừa có thể phô trương thanh thế, lại có thể hỗ trợ vây ẩu, nhất cử lưỡng tiện.
Pháp nhạc thanh không ngừng quấy nhiễu, Tuệ Thâm ngực đau nhức, nội tức bất ổn, nhưng vẫn là trong khổ tìm vui mà suy nghĩ lung tung.
Không khí ngột ngạt khiến cho người ta hít thở không thông, dày đặc mây tầng áp thấp, liên tục cuồn cuộn, phía chân trời mơ hồ vang vọng sấm rền, sơn vũ ập đến. Bỗng nhiên, trong trẻo tiếng hạc kêu xé tan không gian. Tuệ Thâm ngỡ ngàng ngẩng đầu, vách núi đối diện, lưu vân biến ảo sương mù mờ mịt, đỉnh núi sương linh bạch hạc vỗ đôi cánh tuyết trắng, lượn vòng mà đến.
Là Sơ Ảnh!
Hắn lần này bí mật xâm nhập Đại Kim, chỉ thỉnh thoảng nhượng hôi hạc Ám Hương truyền thư qua lại với Linh Ẩn Tự. Mà gần đây hắn cùng Dược sư đều cho rằng sắp đạt được thành công, nên khiến cho Ám Hương quay trở về Linh Ẩn Tự trước… Nhưng mà, Sơ Ảnh ngay trước mắt, chẳng lẽ lại là…
Gió sông đột nhiên nổi, thấm lạnh ẩm ướt ùa vào ống tay áo, lướt qua da thịt có một loại rõ ràng xúc cảm. Sương tỏa mây trôi, lại là một tiếng hạc kêu, hôi hạc Ám Hương vỗ cánh bay tới. Hai hạc xoay quanh, mây mù trên đỉnh bị gió thổi bay đi, lộ ra một góc đỉnh núi, chỉ thấy một người mặc áo tím ngồi trên vách núi, trước người là một cây phượng thủ không hầu, vạt áo đón gió, phảng phất giống như thiên nhân. Hắn xa xa nhìn về bên này một cái, lập tức cúi đầu, hai tay giao phách, khoảnh khắc, tiếng đàn như nước chảy mây trôi từ thiên ngoại ùa về.
Thập nhị môn tiền dung lãnh quang, nhị thập tam ti động tử hoàng.
Thái Hoa Hầu Triệu Thuyên, hắn cuối cùng cũng tới!
Nhạc thanh réo rắt lơ lửng, trong suốt kỳ ảo, không phải rất cao, nhưng dần dần đem pháp nhạc của các đệ tử Pháp Vương áp xuống. Thậm chí có vài người trong đám đệ tử kia bị nhạc thanh mê hoặc, nghe được như say như dại, ngay cả pháp khí trong tay mình cũng quên, dàn hợp tấu pháp nhạc khiến Tuệ Thâm đầu váng mắt hoa bất tri bất giác cuối cùng cũng đã ngừng lại.
Quanh quẩn vài vòng sau, nhạc thanh dần dần khinh nhu, giống như gió xuân phất qua mặt, mưa phùn thấm vạn vật, tuy rằng cực thấp cực nhỏ, nhưng không tản mác theo gió mà ngược lại ngưng tụ thành một đường truyền vào trong tai Tuệ Thâm. Tuệ Thâm ngẩn ra, chợt thấy chân khí tán loạn trong nội phủ của mình được tiếng đàn trợ giúp, dần dần trở nên bình ổn thông thuận. Triệu Thuyên nguyên lai là mượn tiếng đàn không hầu thay hắn chữa thương.
Từ mồng tám tháng chạp tại trận đại tuyết trên đỉnh Kỳ Tú cách biệt đó, bọn họ rốt cuộc trong lãnh thổ nước Kim lần thứ hai gặp lại, cũng đã là cách nửa năm có thừa.
Tuệ Thâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ngẩng đầu nhìn phía vách núi. Bạch hạc cùng hôi hạc ở giữa không trung bay quanh truy đuổi, lông chim bay xuống như hoa vũ, xa vời mây mù lượn lờ quanh thân hắn. Khoảng cách quá xa, không thấy rõ mặt của hắn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một thân tử bào đai ngọc, phong tư lỗi lạc, dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống giống như thiên ngoại trích tiên khiếu ngạo yên hà.
… Xét đến cùng chính là một câu: tính ch.ết không chừa.
Đã tới tình cảnh này, hắn cư nhiên vẫn nhớ kỹ trước tiên phải bày ra một bộ phong độ oai phong, Tuệ Thâm ngay cả khí lực để mắng hắn đều đơn giản dẹp bỏ!
Tuệ Thâm đương nhiên sẽ không ngốc đến độ cho rằng đối phương là kịp thời chạy tới. Không cần phải nói, tên này bám theo phía sau hắn và dược sư cũng không biết đã bao nhiêu ngày rồi, dù sao hai con sủng vật dở hơi của hắn cũng rất thuận tiện làm kẻ chỉ điểm.
… Thế nhưng hắn thấy truy binh của Pháp Vương đuổi tới, vẫn án binh bất động, ở một bên tọa sơn quan hổ đấu. Cho tới khi Pháp Vương hoán đổi linh hồn tình thế nguy cấp mới ra tay, có thể nói là hoàn toàn bộc lộ vô sỉ bản sắc –
Thêu hoa trên gấm không bằng trong tuyết đưa than, Thái Hoa ngươi quả nhiên là thấu hiểu tinh túy trong đó.
“Cát Ô Pháp Vương, ngươi không ở Thổ Phiên tiêu dao, thiên lý xa xôi chạy tới Trung Thổ, không biết có chuyện gì? Chẳng lẽ là thấy đại loạn tương khởi, muốn nhân cơ hội đánh cướp? Bản hầu khuyên ngươi sớm dừng tay, miễn cho tự tìm đường ch.ết.”
Nhạc thanh chấm dứt, Triệu Thuyên giương giọng lên tiếng, thanh âm ngưng lại một đường truyền xuống vách núi, tư thái tiêu sái tự nhiên.
Tuệ Thâm đầy mình đều là oán khí, nhịn không được hả hê mà nghĩ.
Vị Pháp Vương này không biết tiếng Hán, ngươi căn bản là đàn gảy tai trâu, gà vịt loạn giảng.
Nào ngờ, Pháp Vương nhướng mày nói: “Tam sơn ngũ nhạc, ngũ hồ tứ hải, ta muốn tới thì tới, người nào dám quản ta? Hảo một người bá đạo mỹ nhân, thú vị thú vị!” Ngữ thanh khàn khàn thô dát, ngữ điệu cũng có chút cứng ngắc, nhưng tiếng Hán nói được rất lưu loát trôi chảy.
Tuệ Thâm không khỏi biến sắc. Pháp Vương này, cùng với lúc nãy dường như không phải là cùng một người… Hình thức sinh hồn phụ thân của Mật Tông chính là như vậy sao?
Ánh mắt âm thầm quét qua xung quanh, hắn thấy đám đệ tử của Cát Ô Pháp Vương đều là một dạng đương nhiên, hiển nhiên là đã tập mãi thành quen.
Triệu Thuyên hiển nhiên cũng nhìn ra điểm này, chần chờ một chút lại nói: “Mỹ nhân? Đa tạ các hạ khen nhầm. Nhưng không biết các hạ nên như thế nào xưng hô? Bản hầu nên gọi ngươi là Cát Ô Pháp Vương, hay là…”
“Lạc lạc lạc, tên bất quá chỉ là một cái danh hiệu, ngươi gọi ta Bổn Ba được rồi. Nhưng không biết vị mỹ nhân này lại nên như thế nào xưng hô?” Pháp Vương mở to mắt, nếu như không có tiếng cười sởn gai ốc kia, thì quả thật cũng có vài phần thiên chân vô tà.
Triệu Thuyên ôn nhu nói: “Ôi chao, bản hầu chính là kẻ thù giết đệ tử mà vị Cát Ô Pháp Vương lúc nãy muốn tìm, là người đứng đầu Thế ngoại ngũ tuyệt.”
“Thế ngoại ngũ tuyệt? %@#& mễ %&?” Bỗng nhiên, Pháp Vương đứng yên bất động, trên mặt thần sắc biến hóa, giọng nói cũng thay đổi, trong miệng lại lẩm bẩm một tràng tiếng Thổ Phiên.
Trên mặt Tuệ Thâm không khỏi hạ xuống một loạt hắc tuyến… Vị Cát Ô Pháp Vương ban đầu này, đối với cái từ Thế ngoại ngũ tuyệt thật đúng là… Chấp niệm sâu nặng a!
Bất quá đã đến lúc này, hắn cùng Triệu Thuyên đều nhìn ra, trên người vị Mật Tông Giáo Tổ này dường như có hai linh hồn cùng tranh đoạt quyền kiểm soát. Mà vị tự xưng Bổn Ba kia, pháp lực thần thông hiển nhiên càng thêm lợi hại.
Triệu Thuyên ánh mắt xoay động, cười nói: “là, Thế ngoại ngũ tuyệt, ta cũng vậy, hắn cũng vậy.” Chỉ một ngón tay, đem kẻ vốn đã bị bỏ qua một bên là Tuệ Thâm kéo dài xuống nước.
Cát Ô Pháp Vương rơi vào trong cực độ hỗn loạn: “Ngươi? Hắn? Thế ngoại ngũ tuyệt? @$ mễ %&?”
“Đúng vậy, ta là Thế ngoại ngũ tuyệt, hắn cũng là Thế ngoại ngũ tuyệt!” Triệu Thuyên cười mị mị gật đầu.
“$% mễ % trương &P?” Pháp Vương quay đầu lại nhìn Tuệ Thâm, lại nhìn Triệu Thuyên, quang quác quang quác nói liên tục, nhưng không ai hiểu hắn đang nói cái gì.
Triệu Thuyên thế nhưng tự khuông tự dạng mà gật đầu, trên mặt là một bộ tràn đầy đồng cảm biểu tình: “Không sai! Đúng! Đều là Thế ngoại ngũ tuyệt. Kỳ thực, Đúc kiếm sư cũng là Thế ngoại ngũ tuyệt, Mỹ trù nương cũng là Thế ngoại ngũ tuyệt, Tà dược sư lúc nãy lên thuyền đào tẩu trước cũng là Thế ngoại ngũ tuyệt…”
Liên tiếp nghe được “Thế ngoại ngũ tuyệt”, Cát Ô Pháp Vương bị nhiễu hôn đầu, trợn tròn hai nhang muỗi mắt không hiểu gì cả “$%@#*? Thế ngoại ngũ tuyệt [email protected]#$?”
Thấy Triệu Thuyên đem hắn ra làm trò đùa, Tuệ Thâm ở một bên cười đến ngã sấp.
Đột nhiên, thần sắc trên mặt Pháp Vương biến đổi, chỉ nghe Bổn Ba quát: “Đồ ngu! Đừng nghe mỹ nhân kia nói điên! Bị lừa ngươi biết không!”
“@&@%#!” Cát Ô không cam lòng tỏ ra yếu kém.
“Được rồi được rồi, để ta đến, để ta đến thay đệ tử của ngươi báo thù, được rồi chứ?” Bổn Ba nói, “Mỹ nhân, xin lỗi, ta muốn mượn đầu của ngươi dùng một lát!”
Bổn Ba vừa dứt lời, bóng người đã lóe, nhanh đến nỗi mắt thường không theo kịp, như quỷ mị mà lao thẳng tới vách núi.
Triệu Thuyên cười nói: “Có bản lĩnh liền tới lấy đi! Bản hầu cũng đang muốn cùng ngươi tính nợ, đả thương mỹ nhân của ta, sao có thể không trả giá đại giới!” Bên hông dải lụa bạc đón gió run lên, hóa thành bàn long côn bén nhọn băng lãnh, Thái Cực Chân Khí luân chuyển như ý, liên tục vãng phục, bảo vệ toàn thân.
Ầm ầm một trận sấm rền đất cuộn, trong mây đen trầm thấp dày đặc bỗng hiện lên một đạo duệ quang, chiếu sáng bốn phía, vạn vật đều tẫn hiện. Tuệ Thâm trong lòng cả kinh, không tự chủ mà ngưng mắt nhìn lại, đã thấy trên vách núi hai người đánh cho nan phân nan giải, mặc áo cà sa đỏ chính là Pháp Vương, mà nhân ảnh áo tím kia-
Mắt phượng môi đàn, mỉm cười nhẹ nhàng, cho dù là khuynh quốc danh hoa cũng không hơn thế này. Chỉ là tóc của hắn…
Kim cương quyết của Pháp Vương đảo qua, kình khí kích động, vương quan trên đầu Triệu Thuyên phút chốc vỡ vụn, khiến cho mái tóc dài trong sát na như thác trút xuống. Tóc dài đến thắt lưng, sáng bóng như gương. Nhưng mà tóc của hắn, đúng là ngân bạch một mảnh, giống như sương tuyết!
Con ngươi của Tuệ Thâm không hay biết mà co rút lại, trong khoảnh khắc, minh nhuận ánh mắt chỉ có thể ánh chiếu ra mái tóc bạc nhìn thấy mà kinh tâm kia…
Từ trước tới nay yêu quý nhất bề ngoài, đem dung mạo trân du như tính mệnh Thái Hoa Hầu, lúc nào thì tóc đã bạc trắng?
… Nghĩ như thế nào cũng chỉ có một khả năng.
Mồng tám tháng chạp ngày ấy, Triệu Thuyên một mình sấm sơn, cuối cùng ảm đạm rời đi. Khắp bầu trời tuyết bay rơi xuống một thân sương hoa toái tuyết, xa xa nhìn lại, giống như mái tóc đã điểm sương.
Bạch phát tam thiên trượng, duyến sầu tự cá trường. Tương tư thành hôi, nhất dạ bạch đầu.
(Tóc bạc ba nghìn trượng, duyên sầu tự một trường. Tương tư đã thành tro, chỉ một đêm đầu bạc.)
“Tình ý của ta đối với Tử Du, thiên chân vạn xác. Ngươi cái gì đều có thể hoài nghi, duy nhất không được hoài nghi điều này.”
Ẩn tình ý cười trên mặt, đùa bỡn lời nói, không đứng đắn ngôn từ, tự tiếu phi tiếu mắt phượng… Mỗi một lần, đều là vô lại mà sáp đến đây, ở bên tai hắn triền miên thì thầm, vô luận bị đánh bay bao nhiêu lần, cũng lại một lần nữa, bất khuất mà lại sáp qua, kiên trì không nghỉ, nếu không bị thương cũng sẽ không lùi bước.
Vì vậy, tại những lúc thân cận dị thường cùng rung động, luôn luôn có chút trọng yếu đã bị bỏ qua.
Khi nói câu kia, nụ cười của hắn là cái dạng gì?
Bị lạnh lùng cự tuyệt, đứng ở trong đại tuyết nhìn mình xuống tóc, lúc đó hắn có đau xót hay không?
Đoạn tuyệt thư tín, hoàn toàn đối với hắn hờ hững suốt nửa năm, lúc đó ngực hắn đang suy nghĩ cái gì?
Hắn lặng lẽ đi theo mình cùng dược sư, xa xa đứng nhìn, trong lòng đến tột cùng là ra sao tư vị?
-thậm chí, hắn không có vừa tới đã xuất thủ cứu người, án binh bất động, nghĩ mượn dịp thi ân, hay là… Năm ngoái tháng chạp thụ thương căn bản còn chưa có khỏi hẳn?
Phượng tử long tôn của Đại Tống, Do Long Phái một đời tuấn ngạn, thiên chi kiêu tử Thái Hoa Hầu, gần như hoàn mỹ nam nhân, nội tâm của hắn có đúng là cũng giống như bề ngoài bất cần đời, vững chắc không thể bẻ gãy?
Tất cả sở hữu đều chỉ là phỏng đoán, ký ức có được cũng chỉ là hốt hoảng mơ hồ, hắn thậm chí không thể nhớ rõ mình lần đầu gặp gỡ Thái Hoa là như thế nào. Từng một đường kết bạn đồng hành, chính là hắn ngoan tâm quyết liệt, tương phùng lần nữa, tóc đen đã trở nên bạc trắng…
Tiếng sấm nổ vang, phía chân trời điện quang ẩn hiện, mưa to như trút rầm rầm hạ xuống.
Chỉ sát na, khóe mắt bị nước mưa ướt đẫm.
________________________________________
Đệ thập chương: Củng thủ giang sơn