Chương 29
Đuổi theo lâu như vậy, chờ đợi lâu như vậy, cũng nhẫn nhịn lâu như vậy, chỉ đợi thời khắc này, đem thù mới hận cũ mạnh mẽ thanh toán một phen.
Bạch Ngọc Đường lẫn trong đám người, nhìn Dương Thành Khánh cười ngông cuồng, tức đỏ cả mắt, chỉ hận không thể dùng một chiêu kiếm mà găm hắn vào tế đàn.
Triệt Địa Thử Hàn Chương chôn lôi hỏa đạn xuống lòng đất trong động, cho nổ, một tiếng vang động trời.
Thừa dịp đất đá tứ tung, đoàn người nhốn nháo, Bạch Ngọc Đường phi thân nhảy lên tế đàn, nhún mũi chân, liền đâm một kiếm về phía Dương Thành Khánh.
Dương Thành Khánh thấy mọi người dồn dập chạy khỏi động, đang lúc kinh hãi, chỉ thấy một thanh kiếm nhắm thẳng ngực mình mà tới. Hắn xoay người trong chớp mắt, trong tay đã có thêm một thanh nhuyễn kiếm, còn chưa chờ Bạch Ngọc Đường tới gần người, kiếm phong trong tay đã biến ảo.
Thân hình Bạch Ngọc Đường dời đi, liền lướt sang bên người Dương Thành Khánh, ánh kiếm lóe lên, đâm thẳng qua, chiêu kiếm này, như băng cứng trong trời đông giá rét, không chút kiểu cách, trực tiếp lấy tính mạng người.
Dương Thành Khánh điểm mũi chân, cơ thể hơi lướt lên trước, lấy ngực chặn lại, chỉ nghe “Keng” một tiếng kiếm vang lên, liền cản lại Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường ngả ra sau, chân trụ vững, cầm kiếm ở ngực, mạnh mẽ tiếp cận Dương Thành Khánh, ánh mắt, như lưỡi đao đâm người, cũng như hỏa diễm chước người.
Dương Thành Khánh cười khẩy, tay nắm chặt lại, nhuyễn kiếm kia vang một tiếng “Tranh”, mũi kiếm như cành liễu trong gió táp.
Một đợt giao thủ vừa rồi, song phương thăm dò thực lực của đối phương.
Hoàng cung Đại Lý, một mảnh ca múa mừng cảnh thái bình.
Đại Lý vương nâng chén mời rượu, Bát Hiền vương cười đáp lại, uống rượu, chén vang, khách và chủ dung hợp.
Bỗng nhiên một đại thần vội vã chạy vào đại điện, bước nhanh đến bên người Đại Lý vương, thấp giọng nói: “Bệ hạ, Đông, Tây cung môn có một đám bạo dân muốn xông vào.”
“Tái tham.” Đại Lý vương thấp giọng nói, phất tay cho người đến lui ra, hướng về phía Bát vương nhẹ nhàng nở nụ cười.
Bát vương gia cười khẽ gật đầu, ánh mắt lại quay về ca vũ.
Triển Chiêu nhọc nhằn ngẩng đầu lên, ngưng thần tĩnh khí, nhìn Bạch Ngọc Đường và Dương Thành Khánh không chớp mắt.
Bạch Ngọc Đường quay lưng về phía y, tạo thành tư thế đối lập với Dương Thành Khánh.
Vừa nãy tuy chỉ một tiếng kiếm vang lên, nhưng hai người hắn đã giao thủ mười mấy chiêu.
Kiếm pháp của Dương Thành Khánh thay đổi thất thường, quỷ dị khó lường, mà trong lòng Bạch Ngọc Đường lúc này dường như hơi nôn nóng, mỗi lần ra tay, mặc dù nhanh chuẩn tàn nhẫn, thế nhưng quá mức rõ ràng, khiến Dương Thành Khánh liếc qua là thấy rõ chiêu thức của hắn.
Nếu Bạch Ngọc Đường không bình tĩnh lại…
Cơn đau quặn chợt kéo tới cắt đứt suy nghĩ của Triển Chiêu, sức mạnh kinh khủng kia giống như muốn xé rách bụng mình ra vậy, Triển Chiêu nghiến răng, trên người, mồ hôi lạnh đã ứa ra ròng ròng, nắm chặt dây thừng, đau đến co giật, cũng không dám phát ra một tiếng rên rỉ.
Nếu bị Ngọc Đường nghe thấy, chắc chắn sẽ quấy rối tâm thần của hắn, nếu như hắn quay đầu lại, Dương Thành Khánh sẽ lấy mạng hắn mất.
Nhưng tất cả những điều đó, không tránh được con mắt của Dương Thành Khánh, hắn nhíu mày cười khẽ: “Bạch Ngọc Đường, ngươi không phải tới cứu Triển Chiêu sao? Làm sao đều không liếc y một cái, y, nhưng là đau gần ch.ết rồi.”
Bạch Ngọc Đường bắt đầu hoảng loạn, một tia đau lòng thoáng qua, tay cầm kiếm siết chặt, nhịn xuống kích động quay đầu lại.
Triển Chiêu bắt đầu lo lắng, hai bên đối chọi, công tâm là thượng sách, Dương Thành Khánh này rất nham hiểm, thấy thân hình Bạch Ngọc Đường nhoáng một cái, sợ là trong lòng lại rối loạn mấy phần, nghĩ tới đây, Triển Chiêu hít sâu một hơi, đè nén lại cơn đau như xé, chậm rãi nói: “Ngọc Đường, ta không có chuyện gì, đừng nghe lời hắn, phải, bình tĩnh.”
Nói xong một câu, mà giống như bị tr.a tấn, hàm răng Triển Chiêu cắn chặt, chỉ thấy miệng đầy mùi máu tanh.
Bạch Ngọc Đường khẽ run lên, siết mạnh tay cầm kiếm, hắn nghe sao không biết, Triển Chiêu lúc này nhất định là đau đớn khôn cùng, thế nhưng, một tiếng “Ngọc Đường” kia, dần dần vỗ về nôn nóng bất an trong lòng hắn.
Hàn quang trong mắt lóe lên, hắn vung kiếm đâm tới.
Chỉ hơi động, Dương Thành Khánh kia liền giật kiếm nghênh đón.
Kiếm vang lên, cắt vào không khí, như hổ gầm long ngâm.
Kiếm khí, tạo nên một trận bụi bặm, cát bay đá chạy.
Song kiếm tương giao, nhanh như chớp giật, chỉ thấy được từng đạo từng đạo bạch quang.
Hoàng cung Đại Lý, đèn đuốc sáng ngời.
Tiếng ca vũ, đã không che giấu nổi tiếng ồn ào truyền đến từ đằng xa, Bát vương gia cúi đầu uống rượu, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Đại Lý vương.
Lúc này, lại một đại thần lao vào điện, chạy về phía Đại Lý vương: “Bệ hạ, bạo dân đã xông vào cửa cung.”
“Tái tham.” Đại Lý vương hình như có chút bồn chồn không yên.
Bát vương gia nhẹ nhàng nở nụ cười, uống một hơi cạn sạch chén rượu, đứng dậy vái nói: “Bệ hạ, bản vương có một bảo vật, muốn trình hiện bệ hạ.”
“Ồ? Bát Hiền vương hà tất khách khí như thế, không bằng mọi người cùng nhau xem xét một phen.” Đại Lý vương đổi lại vẻ mặt bình tĩnh.
Bát vương cười nhanh chân bước lên trước, đột nhiên mặt trầm xuống, từ ống tay áo móc ra một cây chủy thủ, đâm về phía Đại Lý vương.
Đúng lúc này, một vỏ kiếm bỗng dưng bay ra, bắn trúng vào tay Bát Hiền vương, Bát vương bị đau buông lỏng, đao rơi xuống mặt đất, còn chưa hoàn hồn, liền bị chúng hộ vệ bắt giữ. Ngài quay đầu, đã thấy Đoàn Nguyên Tư từ sau màn che đi ra, “Bát vương gia, ngài bị Dương Thành Khánh khống chế rồi.”
Triển Chiêu đau đến nhíu chặt lông mày, nhìn hai người đang giao chiến.
Lúc này, hai người đã tiến vào bạch nhiệt, thắng bại, phải xem ai tìm được sơ hở của đối phương trước.
Đột nhiên bước chân Dương Thành Khánh dao động, tựa hồ là không đứng vững, mềm nhũn xuống.
Bạch Ngọc Đường tin là thật, nhảy tới trước một bước, đâm thẳng tới.
“Ngọc Đường cẩn thận.” Triển Chiêu kinh hoảng la lên, tiếng còn chưa hạ, mũi kiếm Dương Thành Khánh đã xoay một cái, chém vào y phục trước ngực Bạch Ngọc Đường.
Máu, tràn ra, nhuộm đỏ bạch y.