Chương 4: Sự tự do từ nay chấm dứt
Lại thêm chân thương,Bá Uyên thầm than số phận của mình
-Nói rồi,quậy ít thôi_Minh Nhã trách yêu Bá Uyên nhưng lại ôm cô vào lòng,cảm nhânn được hơi ấm sau 9 năm,Bá Uyên cũng vòng tay qua lưng anh,thật sự tấm lưng của anh rất lớn a~.
-Bá Uyên,phù_Song Tuyên chạy vào,thở hồng hộc,theo sau là Mạnh Thường mặt nhăn như khỉ ăn phải ớt,vì cái tính điên khùng của nhỏ mà anh phải chạy theo sắp ch.ết mệt
-Hey,Minh Nhã,lâu quá không gặp rồi_Mạnh Thường làm cơ mặt dãn ra rồi lại đập tay với Minh Nhã
-Chẳng phải hôm qua mới gặp sao?_Song Tuyên ngây ngốc nhìn Mạnh Thường
-Hôm qua không phải lâu sao?tính đến hiện tại cũng hơn 24h rồi đó_Mạnh Thường gân cổ lên cãi lại
-Hai người im hộ cái_Bá Uyên quát Song Tuyên và Mạnh Thường,thấy nhau là muốn cãi nhau,nhưng mà hai người lại rất yêu nhau,
-Hiệu trưởng trẻ,cố lên nhé,trường này hơi bị nhiều học sinh cá biệt đó_Mạnh Thường cười lộ răng khểnh
-Hả?_Bá Uyên ngơ ngác trước câu nói của Mạnh Thường"Mẹ ơi,tự do của con chấm dứt",Bá Uyên thầm than,còn bên đó,Nhã Kiều hắt xì liên tục
-Bá Uyên,sự tự do của em đến đây là chấm dứt,xin chia buồn_Song Tuyên giả vờ nước mắt cá sấu cầm tay Bá Uyên sụt sịt
-Em cũng có là học sinh cá biệt đâu,ngoan lắm mà_Bá Uyên xụ mặt xuống
-Rồi rồi,em ngoan_Minh Nhã xoa xoa đầu Bá Uyên cưng chiều,tự hứa sẽ bù đắp tất cả tình cảm của anh suốt 9 năm của anh cho cô......