Chương 8
Staff không có phận sự gì ở trường quay đều rời đi hết, Hà Chinh im lặng ngồi sau camera giám sát, không nói thêm gì nữa.
Hạ Tinh Trình nhìn Dương Du Minh, lúc này cậu hy vọng Dương Du Minh có thể nói gì đó với cậu.
Dương Du Minh dựa vào bàn học, tiện tay cầm lấy một quyển sách trên đó lật xem mấy trang, sau đó ngẩng đầu hỏi Hạ Tinh Trình:
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
"24 ạ,"
Hạ Tinh Trình ngồi ở mép giường trả lời anh.
Dương Du Minh nói:
"Đóng phim nấy năm rồi?"
Hạ Tinh Trình có cảm giác mình giống như học sinh tiểu học đang trả lời câu hỏi của giáo viên, cậu thật thà nói:
"Sáu năm, em bắt đầu đóng phim năm 18 tuổi."
Sách trong tay Dương Du Minh được lật rất nhanh, có lẽ là đọc không vào, giọng điệu anh nhàn nhạt, giống như một cuộc trò chuyện trong quán cà phê vào một chiều mùa hạ:
"Vậy cậu tốt nghiệp trường nào?"
Hạ Tinh Trình nói tên một trường điện ảnh, không phải là trường điện ảnh đứng đầu trong nước, nhưng cũng có chút tiếng tăm.
Dương Du Minh gật đầu:
"Vậy là năm nhất đã bắt đầu đóng phim rồi."
Hạ Tinh Trình suy nghĩ một lát rồi nói:
"Em rất thích đóng phim."
Tầm mắt Dương Du Minh đặt trên mặt cậu:
"Thích lắm hả?"
Hạ Tinh Trình "Vâng" một tiếng.
Hà Chinh ngồi im lặng, không giục bọn họ bắt đầu, mà để mặc hai người trò chuyện bình thường với nhau.
Dương Du Minh tiếp tục hỏi cậu:
"Trước khi cậu nhận bộ phim này, đã cân nhắc một cách nghiêm túc chưa?"
Hạ Tinh Trình không ngờ anh lại hỏi chuyện này ngay trước mặt Hà Chinh, sau khi hơi ngớ người, cậu trả lời:
"Đương nhiên rồi."
Cậu có rất nhiều lý do để nhận bộ phim này, cho dù lấy ra bất cứ lý do nào cũng sẽ nhận được tán đồng của diễn viên trẻ có độ tuổi và địa vị giống cậu. Đồng thời cậu cũng không thể chịu đựng được sự tò mò ở trong lòng, bèn hỏi một câu:
"Tại sao anh Minh lại diễn bộ này ạ?"
Dương Du Minh khác cậu, Dương Du Minh đã tạo dựng được tên tuổi cho mình, anh không cần phải dựa vào một bộ phim như vậy để mang lại cái gì đó cho bản thân.
Sau khi nghe thấy câu hỏi này, Dương Du Minh không trả lời ngay, anh chỉ ngẩng đầu lên nhìn về phía Hà Chinh, rồi mỉm cười nói:
"Nợ ân tình của anh ta, nên cần phải trả."
Hạ Tinh Trình không biết anh nói thật hay chỉ là nói đùa.
Dương Du Minh để sách trong tay lại vị trí ban đầu, rồi nói với Hạ Tinh Trình:
"Chuẩn bị để bắt đầu đi."
Hạ Tinh Trình mới hơi thả lỏng một chút đã lại bắt đầu cảm thấy căng thẳng, cậu đứng dậy khỏi giường, hít sâu mấy hơi.
Dương Du Minh chợt hỏi cậu:
"Ban nãy cậu đang nghĩ gì?"
Hạ Tinh Trình sửng sốt một chút, rồi nói:
"Em nghĩ xem lúc này Phương Tiệm Viễn đang nghĩ gì."
Dương Du Minh lại hỏi:
"Lúc chuẩn bị quay một cảnh nào đó thì cậu sẽ nghĩ gì?"
Hạ Tinh Trình không thể trả lời ngay, những lúc đó cậu đều cảm thấy lòng dạ rối bời, chẳng thể suy nghĩ tỉ mỉ được cái gì cả.
Dương Du Minh nói với cậu:
"Không nghĩ gì là đúng rồi, có lẽ lúc này Phương Tiệm Viễn cũng chẳng nghĩ được gì."
Chính là lòng dạ rối bời, chứ chẳng có gì nữa cả.
Lần này vẫn không phải là quay chính thức, nhưng Dương Du Minh vẫn diễn rất nghiêm túc.
Hạ Tinh Trình bị anh đẩy ngã lên giường, cậu phản ứng theo bản năng muốn chống người dậy, nhưng tiếc là không có thời gian, Dương Du Minh đè cả người lên.
Lần này là thật, ngực Dương Du Minh dán vào cậu, hai người đều mặc đồ rất mỏng, nên có thể cảm nhận được cả nhiệt độ của đối phương.
Tiếp đó hai tay Dương Du Minh chia nhau đè tay cậu xuống, hôn môi cậu thật sâu.
Nụ hôn sâu này ban nãy chưa được nhắc tới, trong đầu Hạ Tinh Trình loạn cả lên, cậu theo bản năng muốn trốn ra sau.
Nhưng Dương Du Minh lại nắm lấy hai tay cậu vặn ra sau, làm cậu bất giác ưỡn ngực lên, nên càng dán sát vào Dương Du Minh hơn.
Hạ Tinh Trình gần như chẳng thể nào thở nổi, cậu cảm thấy Dương Du Minh quyết đoán nhưng không thô lỗ.
Tiếp đó Dương Du Minh vén vạt áo T-shirt của cậu lên, vùi đầu hôn lên ngực cậu.
Hạ Tinh Trình ngẩng đầu lên, ngực cậu phập phồng dữ dội, từ gò má cho đến cổ, thậm chí là trước ngực đều ửng đỏ, cậu há miệng, nhận ra đôi môi mình khô khốc, bật ra một tiếng rất nhỏ:
"Không..."
Trong lòng cậu cảm thấy trống rỗng và hoang mang.
Dương Du Minh đưa tay tìm nút quần của cậu, xúc cảm đó quá đỗi mãnh liệt, chút hoang mang trong lòng cậu lập tức được phóng đại, Hạ Tinh Trình chẳng hề nghĩ phải diễn như thế nào, mà chỉ nghĩ phài làm thế nào để ngăn chặn động tác tiếp theo của Dương Du Minh, cậu giơ tay nắm chặt lấy quần mình, một tay khác thì cố đẩy cổ tay Dương Du Minh ra, sau đó nghiêng người cong lưng lên né tránh.
Giọng Dương Du Minh hơi khàn khàn, vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ, anh vẫn nắm lấy nút quần cậu, khuyên cậu rằng:
"Đừng sợ, không sao đâu."
Đó là giọng nói kìm nén dục vọng của người đàn ông đã trưởng thành, Hạ Tinh Trình nghe thấy rất rõ, cậu càng cố gắng cuộn tròn cơ thể lại, áo thun vẫn đang cuốn lên ngang ngực, để lộ chiếc eo dẻo dai và phía sau lưng, cậu nói:
"Tôi không muốn."
Lúc mở miệng cậu mới nhận ra giọng mình đã khàn đi rồi, với lại còn hơi run rẩy nữa.
Dương Du Minh đặt một tay lên eo cậu, dùng chút sức vuốt ve, cảm giác ngứa ngáy lập tức từ eo xông thẳng lên, làm toàn thân Hạ Tinh Trình tê dại, trái tim dường như cũng theo đó mà trở nên ngứa ngáy.
"Đồ ngốc,"
giọng Dương Du Minh vừa giống trưởng bối vừa giống như người yêu.
Hạ Tinh Trình vùi mặt vào gối bất động. Cậu không nức nở cũng không run rẩy cả người, cậu chỉ hít thở từng ngụm từng ngụm, ấp ủ tâm tình trong tăm tối và sự nghẹt thở.
Dương Du Minh vẫn vuốt ve eo cậu, mãi cho đến khi nhận ra cậu không động đậy trong khoảng thời gian rất dài, anh mới tiến gần đến tai cậu, dùng ngón tay xoa gáy cậu rồi hỏi:
"Phương Tiệm Viễn?"
Hạ Tinh Trình không trả lời.
Giọng Dương Du Minh càng thêm dịu dàng:
"Tiểu Viễn?"
Vai Hạ Tinh Trình co rúm lại.
Dương Du Minh hơi dùng sức, giữ vai cậu rồi lật người lại, nhìn đôi mắt đỏ hoe và khóe mắt ướt của cậu.
Hạ Tinh Trình quay mặt qua chỗ khác không chịu nhìn anh.
Dương Du Minh ngồi ở mép giường, nâng cậu dậy để cậu ngồi tựa vào lồng ngực mình, anh dùng ngón tay cái lau khóe mắt cậu, nói:
"Chuyện này có gì mà khóc, có ngốc không chứ?"
Hạ Tinh Trình đỏ mắt nhìn chằm chằm cửa sổ.
Dương Du Minh ôm vai để cậu đổi lại tư thế thoải mái rồi nói:
"Mai tôi không đi làm, em muốn bơi không? Tụi mình đi bơi được không?"
Hạ Tinh Trình không trả lời.
Dương Du Minh tự nói với bản thân:
"Quần bơi của tôi cũng mất rồi, tối sẽ đi mua một cái mới, em muốn mua không? Tối tụi mình cùng đi mua."
Giọng Hạ Tinh Trình khàn khàn:
"Tôi không rảnh."
Dương Du Minh cười một tiếng.
Cảnh này đến đây là kết thúc.
Hà Chinh vỗ tay mấy lần, hô:
"Được rồi! Cứ vậy nhé, chúng ta quay chính thức, tranh thủ quay trong một lần!"
Dương Du Minh đứng dậy khỏi giường, vỗ vỗ vai Hạ Tinh Trình, nói:
"Quay nào."