Chương 16
Buổi chiều trước khi bắt đầu quay phim, Hà Chinh một mình giải thích cảnh quay cho Hạ Tinh Trình.
Hà Chinh nói:
"Thật ra trường đoạn này rất quan trọng, tôi không biết cậu có hiểu được không?"
Hạ Tinh Trình im lặng chùi mồ hôi ở lòng bàn tay lên quần.
Hà Chinh hỏi cậu:
"Phương Tiệm Viễn quen Dư Hải Dương bao lâu rồi?"
Hạ Tinh Trình ngước lên, trả lời:
"Mới mấy ngày."
Hà Chinh nói:
"Cậu có cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của cậu ta trong suốt trường đoạn này không?"
Kịch bản trong tay Hạ Tinh Trình đã bị nắm đến nhăn nhúm, cậu nhớ lại tình tiết, nói:
"Cậu ta bắt đầu để ý đến Dư Hải Dương hơn, còn hơi trốn tránh nữa."
Hà Chinh vặn ngón tay, đầu ngón tay của hắn bị khói thuốc hun hơi ố vàng, cơ thể lười biếng dựa vào quầy hàng trong tiệm tạp hóa, nhìn Hạ Tinh Trình ngồi bên trong:
"Cậu ta rung động. Chú ý, là rung động, chứ không phải là yêu."
Hạ Tinh Trình ngẩng đầu nhìn Hà Chinh, vẻ mặt rất chăm chú.
Hà Chinh nói:
"Cảnh này quay sau cũng được, nhưng nếu đến cả sự khác biệt khi người ta rung động mà cậu cũng không thể hiện ra được, tôi không nghĩ đẩy cảnh sau lên quay trước làm cậu có thể nhập tâm được."
Hạ Tinh Trình rủ mắt, nói:
"Em xin lỗi."
"Không không không,"
Hà Chinh nói:
"Không phải xin lỗi, cậu phải cố gắng nhập vai. Tôi nghĩ hai ngày trước cậu làm rất tốt, nhưng trạng thái hôm nay lại không đúng."
Hạ Tinh Trình giơ tay phải lên, dùng lòng bàn tay đỡ cằm, ngón tay che khuất môi, không nói thêm gì nữa, cậu không thể nói với Hà Chinh trạng thái của cậu không đúng là vì tối qua ra ngoài chơi, hơn nữa còn ngủ với một cô gái.
Hà Chinh nói tiếp:
"Cậu sẽ rung động với rất nhiều người và sự vật, như một đứa bé đáng yêu, một cô gái xinh đẹp, cả cún nhỏ hay mèo nhỏ cũng vậy. Nếu như là rung động theo bản năng, thì ánh mắt sẽ không ngừng đuổi theo, muốn trò chuyện muốn gần gũi muốn vuốt ve; nhưng Phương Tiệm Viễn hiểu được vấn đề của đối tượng, nên cậu ta sẽ trốn tránh theo bản năng, tầm mắt sẽ vô thức đuổi theo nhưng lại muốn trốn tránh, vừa gần gũi thì sẽ muốn tránh xa, những việc này có thể được phản ánh trong rất nhiều chi tiết."
Hạ Tinh Trình chăm chú lắng nghe, rồi gật đầu. Trên mặt cậu vừa trang điểm lại, cả khuôn mặt đều là vẻ nhu hòa và thanh tú, lúc vẻ mặt chăm chú, sẽ vô thức xuất hiện cảm giác thuần khiết giống một sinh viên đại học.
Lúc trước sở dĩ Hà Chinh chọn Hạ Tinh Trình diễn Phương Tiệm Viễn, là vì bị thu hút bởi thần thái này trên mặt cậu, khiến hắn có cảm giác kỳ diệu giống như người bạn cũ của mình.
Hà Chinh của bây giờ cũng đang nén lại sự nóng nảy của mình, dù sao thì người cũng là do hắn tự chọn, hắn không nghĩ là mình chọn sai người, bèn giơ tay vỗ lên vai Hạ Tinh Trình:
"Về những tình tiết này, cậu có thể suy xét nhiều một chút, xem làm thế nào để thể hiện đầy đủ sự rung động của Phương Tiệm Viễn ra trước ống kính."
Hà Chinh nói xong những lời này rồi rời đi.
Hạ Tinh Trình nhìn bóng lưng của hắn, nhìn hắn đi tới góc sudio, Dương Du Minh đang ngồi ở đó nghỉ ngơi. Sau khi đi tới Hà Chinh nói với Dương Du Minh câu gì đó, Dương Du Minh nhìn về phía Hạ Tinh Trình, tiếp đó ngẩng đầu nói chuyện với Hà Chinh.
Khoảng cách quá xa, Hạ Tinh Trình không biết hai người họ nói gì, chỉ thấy Dương Du Minh cuối cùng cũng mỉm cười. Cậu cứ cảm thấy hai người họ đang nói về mình.
Hà Chinh nói trường đoạn hôm nay có vẻ bình thường, nhưng thật ra là một lần chuyển biến tâm lý của Phương Tiệm Viễn.
Hôm nay mẹ đi vắng.
Nhân viên giao hàng cho tiệm tạp hóa chuyển mười mấy thùng đồ uống và bia tới tiệm, Hạ Tinh Trình luống cuống kiểm kê hàng hóa, ký tên lên phiếu giao hàng do nhân viên giao hàng đưa tới, sau đó nhân viên giao hàng bèn lái xe rời đi.
Một mình Phương Tiệm Viễn ở trong tiệm tạp hóa, chuyển từng thùng các tông vào phòng giữ hàng hóa ở đằng sau.
Đây vốn là tầng một, căn phòng kia lại chỉ có một cánh cửa sổ, bị hàng hóa xếp chồng lên nhau chiếm hơn một nửa phòng, nên cả căn phòng trông rất âm u.
Phương Tiệm Viễn không mở đèn, gian phòng cũng không có điều hòa, cậu xếp những thùng các tông thật gọn gàng, chẳng mấy chốc đã có mồ hôi xuôi theo gò má và cần cổ cậu chảy xuống, quần áo trên người cũng bị mồ hôi thấm ướt.
Lúc cậu đặt một thùng đồ uống lên trên cùng, không cẩn thận đụng phải một đống hàng trên kệ ở bên cạnh, có một gói đường từ trên đó rớt xuống.
Phương Tiệm Viễn bèn cúi người xuống nhặt, sau đó lại nhón chân cố gắng đặt lại gói đường lên trên kệ.
Còn thiếu một chút xíu nữa.
Một cánh tay bỗng nhiên lấy gói đường từ trong tay cậu, đặt lại lên kệ.
Phương Tiệm Viễn sợ hết hồn, dồn sức quay người lại, lưng đập vào kệ hàng, nhìn thấy Dư Hải Dương lặng im không tiếng động xuất hiện phía sau mình.
Dương Du Minh mỉm cười với cậu:
"Còn bao nhiêu nữa? Tôi giúp cậu."
Phương Tiệm Viễn nhìn hàng hóa trên sàn nhà, không nói gì.
Dư Hải Dương mặc một chiếc áo sơ mi phẳng phiu sạch sẽ, chỗ cổ tay là mùi nước hoa nhẹ và tươi mát, mặc dù Phương Tiệm Viễn không trả lời hắn, nhưng hắn vẫn giơ tay lên, trước tiên cởi từng nút trên cổ tay áo ra, tiếp đó chậm rãi cởi từng nút trên vạt áo từ trên xuống dưới.
Ở đây có một cảnh quay đặc tả Phương Tiệm Viễn, tầm mắt cậu chuyển động theo động tác tay nhẹ nhàng của Dư Hải Dương, cậu cũng chẳng biết vì sao động tác cởi đồ của một người đàn ông trưởng thành lại hấp dẫn mình như vậy, vẻ mặt cậu chuyên chú nhưng lại u mê.
Dư Hải Dương cởi áo sơ mi ra, treo trên kệ hàng ở bên cạnh, dưới áo sơ mi là cơ thể nam tính với đường cong tuyệt đẹp. Từ cánh tay đến ngực, cho tới bụng dưới biến mất sau thắt lưng, mỗi một tấc cơ bắp đều vừa phải, mượt mà đẹp đẽ.
Tay phải Phương Tiệm Viễn vô thức nắm chặt kệ hàng ở sau lưng.
Cảnh này khắc họa cơ thể Dư Hải Dương rất tỉ mỉ, mang theo sự ám chỉ rất rõ ràng. Nói theo một nghĩa nào đó, đây cũng là những gì Phương Tiệm Viễn nhìn thấy trong mắt mình, vào năm 18 tuổi khi cơ thể cậu đang dậy thì trưởng thành, đã được khai sáng về một tính hướng mới, là điều mà cậu chưa bao giờ nghĩ tới và cũng chưa bao giờ dự liệu được.
Dư Hải Dương cúi người chuyển thùng các tông.
Ánh mắt Phương Tiệm Viễn vẫn đuổi theo hắn, đợi tới lúc Dư Hải Dương đứng thẳng lên, cậu mới vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác, vẻ mặt vô thức hoảng loạn, rồi bắt đầu khom lưng tiếp tục chuyển thùng hàng, thậm chí còn quên mất việc nói một tiếng cảm ơn với Dư Hải Dương.
Cảnh này quay đặc tả vẻ mặt của Phương Tiệm Viễn, những cảm xúc phức tạp đó đối với Hạ Tinh Trình ở độ tuổi này mà nói, nếu như không thật sự hòa vào nhân vật để cảm nhận tâm trạng của cậu ta, mà chỉ dựa vào diễn xuất, thì gần như chẳng có cách nào để thể hiện ra được.
Cả bộ phim《Tiệm Viễn》này, chính là như vậy, tràn ngập cảnh đặc tả vẻ mặt và đặc tả thân thể, không có độc thoại nội tâm, mọi cảm xúc đều phải thể hiện qua ánh mắt và cử chỉ.
Kết quả cuối cùng, Hà Chinh là đạo diễn, muốn thể hiện cho khán giả thấy, còn Hạ Tinh Trình là diễn viên, phải thể hiện những gì mà Hà Chinh bảo cậu phải thể hiện.
Hà Chinh sẽ nói bạn nên rung động, nên mến mộ, nên khổ sở; nhưng sẽ không nói cho bạn biết tay bạn phải lén xiết chặt kệ hàng, lúc hắn nhìn bạn thì bạn phải né tránh, hoặc là lúc nào nên khóc, rồi phải lau nước mắt như thế nào.
Cảm xúc trong lòng thể hiện trên nét mặt và trên cơ thể, mỗi người đều khác nhau, chỉ khi Hạ Tinh Trình hoàn toàn nhập vai vào Phương Tiệm Viễn, hoặc là có thể đổi cách nói khác, chỉ lúc linh hồn Phương Tiệm Viễn chiếm giữ lấy thân thể Hạ Tinh Trình, thì sẽ được thể hiện một cách tự nhiên, mà không cần người khác nói cho cậu biết phải diễn như thế nào.