Chương 28
Nhà vệ sinh cũ nát tối tăm của bệnh viện, trong phòng riêng chật hẹp, một công nhân vệ sinh dùng nước khử trùng để lau những nơi không sạch lắm ở trên sàn nhà, vốn là nơi không nên sản sinh ra bất cứ ảo tưởng gì. Nhưng lúc này Phương Tiệm Viễn và Dư Hải Dương không cần hoàn cảnh xung quanh, mà chỉ cần một không gian, có thể để bọn họ ở riêng với nhau, mà không sợ người khác đột nhiên xông vào là được rồi.
Vẫn chưa quay chính thức, Hạ Tinh Trình dựa lưng vào cửa gỗ, Dương Du Minh thì đứng trước mặt cậu, máy quay phim thì ở bên trái cậu, đặt ở chỗ cách rất gần bọn họ.
Máy quan gần như vậy sẽ khiến mọi người cảm nhận được sự chật chội của cảnh vật xung quanh, như thể vách tường ở bên trái phòng riêng này là có thật.
Hạ Tinh Trình nhìn thẳng vào mắt Dương Du Minh, cố gắng nhập vào tâm trạng của nhân vật.
Dương Du Minh hơi cúi đầu nhìn cậu, giơ tay vuốt ve mặt và tai cậu, hai người cách nhau rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của nhau.
Hạ Tinh Trình hơi căng thẳng, sự căng thẳng này làm cậu rất khó hoàn toàn nhập vai, cậu sợ bản thân mình thật sự chìm đắm vào trong phần tình cảm mãnh liệt của cảnh quay này, và sẽ thể hiện ra một số cảm xúc mà cậu không muốn bị người khác nhìn thấy trong ống kính.
Lòng bàn tay hơi thô ráp của Dương Du Minh nhẹ vuốt ve tai cậu, rõ ràng anh đang ở trong trạng thái của Dư Hải Dương, không chỉ là động tác, Hạ Tinh Trình nhanh chóng nhìn thấy dục vọng dần dần bùng lên trong đôi mắt anh.
Giây phút đó, Hạ Tinh Trình dường như hiểu ra Dương Du Minh nói sẽ hoàn toàn nhập vai là có ý gì, điều này làm sự băn khoăn của cậu trông rất buồn cười, khoảnh khắc bị Dương Du Minh nhìn mình với ánh mắt lóe lên dục vọng, Hạ Tinh Trình cảm thấy bản thân hơi run rẩy. Đây mới là phản ứng bình thường giữa Phương Tiệm Viễn vừa biết yêu và Dư Hải Dương đang động tình.
Lúc Hà Chinh hô bắt đầu, Dương Du Minh lập tức hôn lên môi Hạ Tinh Trình, có chút hung ác, tràn ngậm dục vọng chiếm hữu, giống như muốn nuốt sạch người vào bụng.
Ba chữ mà Hà Chinh muốn nhất trong cảnh này là: khó kiềm chế.
Có phải là trong một bộ phim miêu tả về tình cảm thì bắt buộc phải có cảnh ȶìиɦ ɖu͙ƈ không? Câu trả lời đương nhiên là không phải, có những mối tình rất đẹp, cho dù từ đầu đến cuối hai người chưa từng nắm tay nhau, cũng vẫn có thể làm khán giả cảm nhận được tình yêu sâu sắc của họ.
Nhưng trong bộ phim này, Hà Chinh cho rằng ba cảnh quay đó là cần thiết, đây chính là lúc tình cảm dần dần trở nên sâu đậm, người trưởng thành sẽ có dục vọng chiếm hữu nhau, không chỉ là chiếm hữu trái tim, mà còn muốn chiếm hữu cả thân thể, cũng giống như người đói bụng thì phải ăn cơm, yêu người đó thì sẽ muốn làʍ ȶìиɦ với người đó, đều là phản ứng tự nhiên.
Thế nên quay lại cảnh này, những hành động kích tình là cách họ truyền tải tình cảm cho nhau, chứ không đơn thuần bày tỏ sự ham muốn, những thứ khán giả cảm nhận được từ cảnh này, không phải là thước phim đó kích thích tới mức nào, mà là tình cảm của họ nồng đậm bao nhiêu, sâu đậm tới nỗi phải dùng sự ma sát và thâm nhập của cơ thể để bày tỏ.
Mà lúc này Hạ Tinh Trình chẳng nghĩ đến chuyện gì nữa cả, thân thể cậu phản ứng theo sự kích thích mà Dương Du Minh dành cho mình, ở đây cậu là Phương Tiệm Viễn, dưới nụ hôn mãnh liệt đến mức gần như thô bạo này, cậu chỉ có thể giơ tay ôm lấy cổ Dương Du Minh để nhận lấy.
Ngón tay Dương Du Minh luồn vào mái tóc ngắn của Hạ Tinh Trình, lòng bàn tay phủ lên gáy cậu, lúc ấn cậu về phía trước, cũng lót tay giữa đầu cậu và tấm cửa gỗ cứng rắn.
Hạ Tinh Trình nhận lấy nụ hôn kịch liệt, hoàn toàn không thể nào trốn thoát được.
Mãi cho đến khi Dương Du Minh rời khỏi môi, hôn lên cằm và cổ cậu, Hạ Tinh Trình vô thức ngẩng đầu lên, giống như đang dâng cổ mình tới bên miệng Dương Du Minh vậy.
Cậu thở hổn hển từng ngụm, ánh mắt mơ màng.
Dương Du Minh biết làm thế nào để cảnh thân mật này có mỹ cảm hơn trong ống kính, không chỉ là vuốt ve và những nụ hôn thô lỗ, anh hơi thả chậm tiết tấu, hôn lên làn da mềm mại giữa cằm và cổ của Hạ Tinh Trình, ngậm hầu kết cậu nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ ʍút̼, bàn tay đang lót sau đầu cậu cũng đang nhẹ nhàng vuốt ve da đầu cậu.
Chân Hạ Tinh Trình hơi nhũn ra.
Dương Du Minh chen một chân vào giữa hai chân cậu, giữ lấy thân thể cậu.
Hạ Tinh Trình nổi lên phản ứng sinh lý, đây gần như là việc chẳng thể nào tránh khỏi, thân thể bọn họ dán sát như vậy, từ bụng dưới trở xuống gần như không có khe hở, tương tự như vậy, cậu cảm nhận Dương Du Minh cũng có phản ứng.
Khoảnh khắc đó, trong đầu Hạ Tinh Trình bỗng chốc cảm thấy trống rỗng.
Tiếp đó, cậu cảm giác được Dương Du Minh đưa tay chạm vào hạ thân của mình.
Hạ Tinh Trình lập tức tỉnh táo lại, bỗng nhiên rất muốn trốn ra sau, đây là phản ứng thân thể chân thật của cậu, cũng là phản ứng thân thể chân thật của Phương Tiệm Viễn, cậu thấy sợ, nên cậu nhìn Dương Du Minh với ánh mắt hoảng sợ.
Dương Du Minh không ép buộc cậu, mà ấn đầu cậu lên vai mình, tiếp đó cúi đầu từ từ hôn lên tai Hạ Tinh Trình, giọng nói vừa trầm vừa khàn, anh dùng giọng gió mềm mại dỗ dành chàng trai nhỏ của mình:
"Ngoan, đừng sợ, tôi yêu em mới muốn em thoải mái."
Đây là lời thoại trong kịch bản, còn hành động, giọng nói và cả tình cảm dịu dàng là của Dương Du Minh, Hạ Tinh Trình và Phương Tiệm Viễn đồng thời bị thuyết phục.
Nhưng đợi tới lúc Dương Du Minh lại đưa tay ra, Hạ Tinh Trình vẫn căng thẳng bắt lấy tay anh một lần nữa, tay và môi cậu đều đang run lên.
Dương Du Minh nhìn cậu một lát, giữa yêu thương và ham muốn thậm chí còn có thể nhìn thấy chút ý cười, anh dùng tay đè mặt Hạ Tinh Trình lên cổ mình, không cho cậu nhìn cái gì cả, rồi một lần nữa đưa tay ra.
Lần này anh chỉ chạm nhẹ một cái rồi buông tay ra, chỗ này trước đó bọn họ đã trao đổi với nhau, ống kính sẽ không quay tới.
Hạ Tinh Trình chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ có thể ngửi thấy mùi hương trên người Dương Du Minh, toàn thân cậu vô thức run rẩy, hai tay nắm chặt lấy ống tay áo của Dương Du Minh, nắm chặt đến nỗi mấy ngón tay đều trắng nhợt.