Chương 36
Cái nóng của mùa hè vẫn chưa tan hết, ánh mặt trời chiếu lên nhựa đường vẫn ánh lên màu trắng bạc, nhưng kỳ nghỉ hè khó quên nhất đời Phương Tiệm Viễn cũng sắp kết thúc rồi.
Buổi chiều, một mình cậu ngồi trong tiệm tạp hóa trông coi chuyện buôn bán, mẹ vừa khỏe lên một chút liền đi sang bên cạnh chơi mạt chược, cho dù chẳng có ai đánh cùng bà, thì bà cũng kiên trì ngồi trên ghế bên cạnh xem cả một buổi chiều.
Phương Tiệm Viễn cầm một cây bút vẽ linh tinh trên mấy tờ giấy báo đã bỏ đi, sau đó có một người phụ nữ tới, tuyên bố cho cậu biết kỳ nghỉ hè tốt đẹp này sẽ kết thúc sớm.
Người phụ nữ kia tóc ngang vai, xem chừng hai bảy hai tám tuổi, không tính là đẹp lắm, nhưng vóc dáng cao gầy mặc một cái váy màu trắng thời thượng, hơn nữa cô còn tô son.
Cô đứng phía trước quầy hàng của tiệm tạp hóa, hỏi Phương Tiệm Viễn:
"Em trai nhỏ, có phải Dư Hải Dương ở đây không?"
Phương Tiệm Viễn vốn đang lười nhác nằm nhoài trên quầy, lúc này từ từ ưỡn thẳng lưng, cậu nhìn cô ta, hỏi:
"Chị có chuyện gì ư?"
Người phụ nữ đó vác một túi nhỏ màu đỏ, trong tay còn xách một cái túi lớn, cô nói:
"Chị tìm anh ấy, anh ấy ở đây hả?"
Phương Tiệm Viễn trong tay vẫn còn cầm bút, lông mi vô thức run rẩy:
"Chị là ai ạ?"
Người phụ nữ mỉm cười, cô nói:
"Chị là vợ của ảnh."
Phương Tiệm Viễn giống như bị ù tai, cậu cảm thấy mình không nghe rõ lời của cô, nên nghiêm túc hỏi lại lần nữa:
"Chị là ai?"
Người phụ nữ kia có lẽ cảm thấy cậu hơi ngốc, bèn giơ tay kéo túi nhỏ trên vai, nói:
"Chị là vợ của Dư Hải Dương, lúc trước ảnh cho chị địa chỉ ở đây, nói là phòng thuê. Ảnh ở đây đúng không?"
Ở bên cạnh Phương Tiệm Viễn có một quầy hàng, bóng dáng cậu chiếu lên cửa kính bên ngoài quầy hàng, gò má và môi bỗng chốc chẳng còn chút màu máu, mồ hôi vốn vẫn luôn dính trên người chẳng thể nào khô được không biết đã bốc hơi đi lúc nào, cậu cảm thấy hơi lạnh, vô thức rùng mình.
Cậu nghe thấy giọng mình nói:
"Ồ, anh ta ở đây, ở trên tầng ba."
Nhưng cậu lại cảm thấy đây không phải là mình đang nói chuyện.
Người phụ nữ xách túi đi vào trong tiệm tạp hóa:
"Vậy chị lên phòng ảnh đây."
Phương Tiệm Viễn lập tức đứng lên, cậu từ phía sau quầy hàng đi ra chắn trước mặt người phụ nữ đó:
"Anh ta bây giờ đi vắng, hơn nữa làm sao tôi biết được chị thật sự là vợ ảnh?"
Cậu cố chấp không chịu thừa nhận, cũng không muốn để người phụ nữ kia đi vào, mặc dù giọng cậu cũng sắp khóc rồi.
Người phụ nữ hơi kỳ lạ nhìn cậu.
Tiếng bước chân từ bên ngoài vội vàng chạy vào, Dư Hải Dương thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa, giống như là chạy một đoạn đường rất dài, hắn vào trong tiệm tạp hóa, túm lấy cổ tay của người phụ nữ:
"Sao em tới đây?"
Người phụ nữ kia nói:
"Không phải đã sớm nói với anh muốn tới rồi ư."
Dư Hải Dương thở hổn hển, nhìn Phương Tiệm Viễn, hắn mở miệng, nhưng lại chẳng thể nói thành lời, sau đó nuốt một ngụm nước miếng, rồi mới nói:
"Tiểu Viễn, đây là vợ tôi, tên là Từ Giai, em gọi chị Giai là được rồi."
Tiếp đó hắn nói với Từ Giai vợ mình:
"Con trai của chủ trọ, Tiểu Viễn."
Từ Giai mỉm cười vẫy tay với Phương Tiệm Viễn.
Phương Tiệm Viễn không trả lời, cậu nhìn thẳng Dư Hải Dương, khóe mắt từ từ đỏ lên, ánh mắt từ đờ đẫn dần dần trở nên tàn nhẫn.
Dư Hải Dương cầm lấy túi lớn trong tay Từ Giai, ôm eo cô đi vào trong:
"Tới phòng anh trước đi."
Từ Giai theo hắn băng qua tiệm tạp hóa, đi lên cầu thang, lúc bọn họ đi tới tầng hai, Dư Hải Dương dừng lại, đưa túi lại cho Từ Giai:
"Tầng ba chỉ có phòng của anh thôi, cửa phòng không khóa em lên trước đi, anh quên ít đồ ở dưới."
Từ Giai nhận lấy túi, vừa đi lên vừa nói:
"Nhanh lên đó."
Dư Hải Dương quay người xuống lầu, sau khi đi qua chỗ rẽ thì tăng tốc độ chạy xuống, hắn quay lại tiệm tạp hóa, thấy Phương Tiệm Viễn vẫn đứng im tại chỗ, bèn đi qua ôm lấy cậu.
Buổi chiều mùa hè, trên đường gần như chẳng thấy một người đi đường.
Phương Tiệm Viễn bị Dư Hải Dương ôm vào trong ngực, ban đầu không nhúc nhích, một lát sau cậu bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
Dư Hải Dương cố gắng ấn đầu cậu lên vai mình, nhỏ giọng nói:
"Bảo bối đừng nóng, chút nữa tôi sẽ kể cho em nghe."
Phương Tiệm Viễn đẩy hắn ra, trong cổ họng phát ra tiếng kêu khàn khàn, cậu không đủ sức để đẩy Dư Hải Dương ra, thân thể bèn khuỵu xuống, làm Dư Hải Dương không ôm được cậu.
Dư Hải Dương chỉ có thể dùng tay nắm lấy cánh tay cậu, muốn kéo cậu lên.
Không ngờ Phương Tiệm Viễn bỗng nhiên há miệng, cắn một ngụm lên lòng bàn tay Dư Hải Dương.
Dư Hải Dương phát ra tiếng rên đau đớn, nhưng hắn không đẩy Phương Tiệm Viễn ra, mà vẫn dùng một tay khác nửa ôm lấy cậu, để mặc Phương Tiệm Viễn cắn mình.
Mãi cho đến khi có máu chảy xuống bên môi Phương Tiệm Viễn, cậu mới từ từ nới lỏng miệng.
Dư Hải Dương dùng một tay không thể kéo được Phương Tiệm Viễn, bèn để mặc cậu ngồi hẳn xuống đất, cúi đầu nhìn bàn tay bị cắn đến mức máu chảy giàn giụa của mình.
Trên khuôn mặt Phương Tiệm Viễn, nước mắt trộn lẫn với nước mũi và máu tươi bên mép, rối tinh rối mù.
Dư Hải Dương đau đến mức há miệng thở hổn hển, hắn từ trong quầy tìm ra một cuộn băng gạc mới, mở ra tùy tiện quấn lên tay. Sau đó ngồi xổm xuống, hai cánh tay luồn qua nách Phương Tiệm Viễn nhấc cậu lên khỏi mặt đất, dìu cậu ngồi lên ghế.
Trên quầy vẫn còn băng gạc chưa dùng hết, Dư Hải Dương một tay cầm lấy giúp Phương Tiệm Viễn lau máu và nước mắt trên mặt, nói:
"Tôi phải đi bệnh viện, em tự chăm sóc bản thân nhé, đừng để mẹ em với —— hai người đó phát hiện."
Nói xong, hắn đi tới cầu thang, gọi lớn lên trên:
"Trong xưởng có chút việc, anh phải đi một chuyến."
Sau đó không đợi Từ Giai trả lời, hắn vội vàng ra khỏi tiệm tạp hóa, trên tay quấn băng gạc đã bị máu thấm ướt.
Phương Tiệm Viễn vẫn ngồi trên ghế, chưa từng nói thêm câu nào.