Chương 39
Hạ Tinh Trình bắt đầu sợ ban đêm, nguyên nhân là do mất ngủ liên tục.
Vẫn chưa nằm lên giường, cậu đã bắt đầu nghĩ nửa đêm lúc tỉnh dậy không ngủ lại được nữa thì nên làm gì, cũng lo việc thiếu ngủ trong thời gian dài như vậy liệu có khiến trạng thái của mình ngày càng tệ hơn không.
Hạ Tinh Trình biết đây thật ra là một ám thị tâm lý của chính mình, nhưng cậu vẫn chẳng thể thoát khỏi sự lo lắng này.
Tắm xong, Hạ Tinh Trình mặc áo tắm tới bên giường ngồi xổm xuống, dùng laptop đang để trên giường mở một bài nhạc nhẹ, cậu không biết liệu sẽ có bao nhiêu tác dụng, nhưng ít nhất cậu muốn thử một chút.
Tiếng nhạc vừa vang lên, Hạ Tinh Trình lại nghe thấy có người đang gõ cửa phòng cậu, cậu bước tới mở cửa, nhìn thấy Tiểu Đường đang đứng bên ngoài.
Hai tay Tiểu Đường đều đang cầm đồ, cậu ta theo cậu vào phòng, nói:
"Anh Tinh, em mang cho anh ly sữa bò nóng này."
Hạ Tinh Trình xoay người lại nhìn cậu ta:
"Sữa bò nóng đâu ra đó?"
Tiểu Đường đặt đồ lên tủ TV ở bên cạnh, đưa ly giữ nhiệt cho Hạ Tinh Trình:
"Em bảo khách sạn làm nóng giúp."
Hạ Tinh Trình giơ tay nhận lấy ly giữ nhiệt, cúi đầu nhìn một lúc, rồi lại nhìn Tiểu Đường:
"Sao lại đưa sữa bò nóng cho anh?"
Tiểu Đường mỉm cười:
"Nghe nói có thể trợ giúp giấc ngủ."
Hạ Tinh Trình thuê Tiểu Đường lâu như vậy rồi, đương nhiên biết Tiểu Đường không phải là một người thông minh, cậu vốn không nói cho Tiểu Đường biết chuyện mình mất ngủ, đương nhiên Tiểu Đường sẽ không nhìn ra, càng đừng nghĩ tới việc chuẩn bị sữa nóng cho cậu, người duy nhất biết cậu mất ngủ là Dương Du Minh.
"Là anh Minh bảo cậu đưa sữa bò nóng cho anh hả?"
Hạ Tinh Trình chậm rãi vặn nắm ly giữ nhiệt ra, một luồng khí nóng mang theo mùi gỗ trầm phả vào mặt.
Tiểu Đường xấu hổ mỉm cười, cậu ta nói:
"Là anh Minh bảo em đưa, ảnh còn bảo em đừng nói."
Hạ Tinh Trình nhìn chằm chằm sữa bò nhẹ lay động trong ly giữ nhiệt có chút xuất thần, tiếp đó cậu uống một ngụm, nhận ra độ nóng vừa đủ. Cậu vừa uống sữa, vừa đi tới trước tủ TV, lục lọi những thứ khác mà Tiểu Đường mang tới.
Cậu phát hiện ra Tiểu Đường còn mang cả máy huân hương và một lọ tinh dầu oải hương tới.
"Đều là anh Minh bảo cậu cầm tới?"
Hạ Tinh Trình quay đầu lại hỏi Tiểu Đường.
Tiểu Đường gật đầu:
"Là chị Vân trực tiếp gọi điện cho em, bảo em tới chỗ chị ấy lấy đưa sang cho anh."
Nói xong, Tiểu Đường do dự một chút rồi nói tiếp:
"Anh Tinh, anh đừng nói với anh Minh là em kể nha."
Hạ Tinh Trình nói:
"Anh biết rồi, cậu về nghỉ ngơi trước đi."
Tiểu Đường đi rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình Hạ Tinh Trình.
Sữa trong ly giữ nhiệt vẫn còn một nửa, cậu đi tới cạnh cửa sổ ngồi xuống, hơi luyến tiếc uống từng ngụm sữa thật nhỏ, trong sữa có chút vị ngọt nhàn nhạt, vốn chỉ có đầu lưỡi là nếm được, nhưng Hạ Tinh Trình lại cảm thấy chút vị ngọt này một đường dọc theo cổ họng xuống nơi thật sâu ở trong cơ thể.
Uống hết sữa, Hạ Tinh Trình ghé vào dưới ánh đèn đọc sách hướng dẫn sử dụng của máy huân hương, sau đó tới phòng vệ sinh lấy nước, đặt ở trên tủ đầu giường rồi nhỏ tinh dầu oải hương vào, cắm điện, ấn công tắc.
Máy huân hương phát ra tạp âm của dòng điện rất nhẹ, một lát sau có hơi nước mang theo mùi oải hương phun ra ngoài.
Hạ Tinh Trình ngồi trên sàn nhà ở bên giường, nhìn chằm chằm máy huân hương mà ngẩn người, từ trước đến giờ cậu sống rất cẩu thả, trong nhà sẽ không có mấy món đồ tinh xảo này, cho dù có cũng sẽ không dùng.
Nhưng vào lúc này, cậu chẳng muốn làm gì cả, thỉnh thoảng giơ tay lên che hơi nước, cảm giác hơi nước thấm ướt lòng bàn tay mình, cậu mới rụt lại để gần vào chóp mũi tìm mùi oải hương ở trong đó.
Dư Hải Dương phải chuyển đi. Không chỉ là chuyển đi, công việc của hắn vốn điều động trong thời gian ngắn, sau khi mùa hè kết thúc thì phải quay lại địa phương làm công việc ban đầu.
Trước khi Dư Hải Dương đi, mẹ Phương nấu một bữa cơm chiêu đãi hai vợ chồng bọn họ. Dư Hải Dương suy xét đến việc mẹ Phương vẫn chưa khỏe hoàn toàn, vốn kiên quyết từ chối, nhưng trời vừa sáng mẹ Phương đã đi mua rất nhiều thức ăn, hết cách nên chiều đó Dư Hải Dương và Từ Giai đành phải ở trong phòng bếp giúp mẹ Phương cùng nấu bữa cơm này.
Phương Tiệm Viễn ngồi trong tiệm tạp hóa, tùy ý cầm sách làm bài, cậu phải tự tìm cho mình việc gì đó để làm, mới có thể tạm thời hết nghĩ ngợi lung tung.
Đến giờ ăn cơm, Phương Tiệm Viễn cũng chẳng nhúc nhích.
Dư Hải Dương từ phòng bếp tới gọi cậu:
"Tiểu Viễn, ăn cơm."
Phương Tiệm Viễn để bút xuống, từ sau quầy hàng đi vòng ra đóng cửa tiệm lại.
Dư Hải Dương đi tới bên cạnh giúp cậu, lúc kéo cửa gỗ đụng phải tay Phương Tiệm Viễn, cậu bèn lập tức rụt tay về, duy trì khoảng cách với Dư Hải Dương.
Phương Tiệm Viễn không nói gì, vẻ mặt cũng rất lạnh nhạt.
Quay lại phòng bếp, bốn người ngồi vây quanh bàn vuông ăn tối.
Mẹ Phương hơi xúc động:
"Haiz, Tiểu Dư cậu ở chưa được bao lâu mà đã phải đi rồi."
Dư Hải Dương nói:
"Công việc điều động, cũng là việc bất đắc dĩ, quay về Sùng Phong cách đây cũng không xa, em có thể thường xuyên tới thăm hai người."
Mẹ Phương nghe vậy mỉm cười, bà xem đây chỉ là lời khách sáo, cho dù có là bạn bè thân thích, ở xa một năm cũng chưa chắc gặp nhau được hai lần, huống chi chỉ là khách thuê phòng trong thời gian ngắn mà thôi.
Phương Tiệm Viễn cầm đũa trong tay, trông giống như vẫn luôn ăn cơm, nhưng mỗi đũa đều gắp rất ít thức ăn, mặt không thay đổi bỏ vào miệng.
Tay phải Dư Hải Dương vẫn còn quấn băng gạc dày, nếu mở ra nhìn sẽ biết đó là vết cắn, nên chưa khỏi hẳn hắn sợ không dám gỡ ra, hắn dùng tay trái cầm đũa, vụng về gắp một miếng cá cho Phương Tiệm Viễn.
Phương Tiệm Viễn chẳng thèm nhìn hắn, để miếng cá lại trong bát không muốn đụng vào.
Mẹ Phương nói:
"Nhưng Tiểu Viễn sắp đi học rồi, cũng phải quay lại Sùng Phong."
Dương Du Minh nói:
"Lát nữa em sẽ để số điện thoại nhà em lại cho Tiểu Viễn, trường học của nó có chuyện gì đều có thể gọi cho em."
Từ Giai không thân với mẹ con nhà họ Phương, cô không nói nhiều, mà chỉ im lặng ăn cơm.
Mẹ Phương sợ lạnh nhạt cô, bèn nói với Dư Hải Dương:
"Tiểu Dư, gắp thức ăn cho vợ cậu đi, hai đứa tuyệt đối đừng khách sáo với chị."
Dư Hải Dương gắp cho Từ Giai một đũa măng tây xào thịt.
Từ Giai nói:
"Em không ăn măng tây."
Cô gắp miếng măng tây trong bát mình ra, bỏ vào trong bát Dư Hải Dương, sau đó không để ý đến Dư Hải Dương nữa, mà vừa ăn thức ăn, vừa chuyện trò với mẹ Phương, kể về tình hình trong nhà cho bà nghe.
Dư Hải Dương dùng tay trái rất bất tiện, nhưng Từ Giai từ đầu tới cuối hình như chưa từng chú ý tới.
Chỉ có Phương Tiệm Viễn thỉnh thoảng liếc nhìn tư thế cầm đũa ngốc nghếch của Dư Hải Dương, sau đó lạnh nhạt rủ mắt xuống, tự mình ăn cơm.
Mẹ Phương vốn muốn gọi Phương Tiệm Viễn đi lấy rượu, nhưng lại bị Dư Hải Dương khuyên nhủ, bản thân bà sau khi phẫu thuật cũng chưa khỏi hẳn, tay Dư Hải Dương lại bị thương, chỉ còn Phương Tiệm Viễn và Từ Giai, rượu này cũng chả ai uống.
"Haiz ——"
mẹ Phương thở dài:
"Xem đi, sắp phải đi rồi, ngay cả rượu cũng chẳng thể uống cùng cậu một ly."
Dư Hải Dương cười nói:
"Sau này vẫn còn cơ hội mà."
Cơm nước xong, Từ Giai giúp mẹ Phương cùng dọn bàn cùng rửa bát.
Phương Tiệm Viễn bị Dư Hải Dương chặn lại ở cầu thang lên tầng hai.
Đèn ở cầu thang chưa bật, dựa vào ánh đèn từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Dư Hải Dương nói với Phương Tiệm Viễn:
"Tiểu Viễn, tôi phải đi rồi."
Phương Tiệm Viễn bỗng nhiên nhớ lại buổi tối hôm đó, Dư Hải Dương giúp cậu đem quạt từ tầng một lên tầng hai, ở chỗ này, hắn nói với cậu:
"Bảo bối của tôi tức giận thì đều là lỗi của tôi."
Nước mắt lập tức ứa đầy vành mắt.