Chương 127

Mãi cho đến khi bắt đầu quay phim chính thức, Dương Du Minh cũng không nhắc lại chuyện quay ngoại cảnh với Hạ Tinh Trình nữa, ban đầu Hạ Tinh Trình còn thấy lạ, nhưng về sau cả thể xác và tinh thần đều nhập vào trạng thái của nhân vật, nên không nhớ đến chuyện đó nữa.


Ánh đèn ở trường quay hơi tối, phòng nhỏ của Tôn Diệu vì xây bên cạnh nhà lầu, nên ánh sáng xung quanh bị nhà cao tầng bốn phía chặn mất, chỉ có một chút ánh nắng mặt trời chiếu vào từ cửa sổ của gian ngoài vào mỗi buổi chiều.


Nên lúc Hàn Bách Hàm đi theo Tôn Diệu vào gian phòng nhỏ, thì thấy Tôn Tuần Yến đang nằm trên chiếc giường nhỏ mà Tôn Diệu thường ngủ ở gian ngoài, lúc này ánh sáng chỉ chiếu vào một góc của chiếc giường nhỏ, những chỗ khác thì rất tối.


Tôn Diệu bế con gái lên, rồi bước vào bên trong. Ánh sáng của gian trong thậm chí càng tối hơn, bên ngoài cánh cửa sổ duy nhất của gian phòng là bức tường của nhà bên cạnh, ánh mặt trời tản ra có thể xuyên qua các khoảng trống trên tường và cửa sổ chiếu xuống, nên không đến nỗi giơ tay lên không thấy rõ năm ngón, nhưng nếu không bật đèn, thì ngay cả khuôn mặt của mình cũng sẽ rơi vào trong bóng tối.


Tiếp tục sống trong một môi trường như vậy đương nhiên sẽ không làm người ta cảm thấy hạnh phúc.
Tôn Tuần Yến được thay đổi tư thế, nằm nghiêng ở trên giường.


Hàn Bách Hàm vẫn đang ôm bó hoa mua cho Tôn Tuần Yến, anh theo sau Tôn Diệu vào trong gian phòng nhỏ, đặt hoa trên bệ cửa sổ, rồi xoay người lại hỏi Tôn Diệu:
"Để đây được không?"
Tôn Diệu không ngẩng đầu lên, chỉ tùy tiện trả lời:
"Để đó đi."


available on google playdownload on app store


Hắn luồn tay vào trong đồ ngủ của Tôn Tuần Yến để sờ lưng cô bé.
Mặc dù hắn nhanh chóng rút tay ra, nhưng Hàn Bách Hàm nhìn hành động của hắn, vẫn bất giác hơi nhíu mày.
Tôn Diệu đi ra khỏi gian phòng, một lát sau cầm một cái khăn quay lại, lau mồ hôi sau lưng cho Tôn Tuần Yến.


Hàn Bách Hàn dời ánh mắt đi chỗ khác, vì anh nhìn thấy đồ ngủ của Tôn Tuần Yến bị kéo căng, bỗng chốc phác họa ra đường cong của cơ thể thiếu nữ, anh xoay người rời khỏi gian phòng nhỏ.
Tôn Diệu cũng nhanh chóng cằm khăn mặt đi ra, hắn tới phòng vệ sinh giặt sạch, rồi nói với Hàn Bách Hàm:


"Mời ngồi, công tố Hàn."
Hắn chưa bao giờ gọi thẳng tên Hàn Bách Hàm, có lẽ là gọi cả họ cả tên có vẻ quá cứng nhắc, chỉ gọi mỗi tên thì lại có vẻ quá thân mật.
Nhưng Hàn Bách Hàm vẫn luôn gọi hắn là Tôn Diệu, bắt đầu từ lần đầu tiên gặp nhau ở trại tạm giam cho tới bây giờ.


Lúc Tôn Diệu đi ra khỏi phòng vệ sinh, Hàn Bách Hàm vẫn chưa tìm ra chỗ để ngồi, mấy cái ghế trong phòng đều xếp đầy đồ linh tinh. Thế là Tôn Diệu bèn cuộn cái chăn trên giường lên, rồi bảo Hàn Bách Hàm ngồi xuống giường.
Hàn Bách Hàm liếc nhìn cái drap nhăn nhúm ở trên giường, nói:


"Không cần đâu, tôi đứng một lát rồi đi ngay."
Tôn Diệu kéo drap giường lại, ngẩng đầu nhìn anh nói:
"Mới đổi hôm qua đó, không bẩn đâu."


Hắn đã nói như vậy, ngược lại Hàn Bách Hàm không biết phải từ chối như thế nào cả, trong lòng anh đang nghĩ trên chiếc giường này không biết đã đọng lại bao nhiêu mồ hôi của Tôn Diệu, anh hơi chống cự cũng không muốn ngồi trên giường người khác, nhưng bị Tôn Diệu trực tiếp chọc thủng suy nghĩ, anh cũng chỉ có thể giả vờ không để ý, đi tới bên giường ngồi xuống.


Tôn Diệu lùi lại mấy bước, nghiêng người dựa vào bàn ăn.


Trong phòng yên tĩnh lại, Hàn Bách Hàm nhìn thấy ánh nắng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào ngày càng gay gắt, mà cũng sắp biến mất khỏi gian phòng này rồi, hình như đồng thời cũng mang đi nhiệt độ khô hanh trong phòng, làm cả căn phòng đều bốc lên mùi nấm mốc ẩm ướt, có lẽ còn có thêm mùi khác trộn lẫn vào nữa, cũng có lẽ là mùi mồ hôi Tôn Diệu ngủ một đêm để lại trên chiếc giường này.


Suy nghĩ này làm Hàn Bách Hàm không thoải mái lắm, anh ngồi rất thẳng, tay khoát lên đùi không muốn chạm vào drap giường ở bên dưới, anh hỏi Tôn Diệu:
"Gần đây đã dẫn Tiểu Yến tới bệnh viện kiểm tr.a chưa? Tình hình có chuyển biến tốt không?"
Tôn Diệu nói:


"Hôm thứ hai có tới bệnh viện, làm kiểm tr.a rồi, tình hình sức khỏe rất bình thường."
Hàn Bách Hàm hỏi hắn:
"Thuận tiện không? Nếu như cần giúp gì thì cứ tới tìm tôi."
Tôn Diệu trả lời:


"Gọi taxi đi. Có mấy tài xế sẽ từ chối chở đi, nhưng có mấy người sẽ không, dù sao thì cũng đi được."
Hàn Bách Hàm gật đầu, một lát sau anh lại hỏi:
"Tôi có thể giúp được gì cho hai người không?"
Tôn Diệu nhìn anh:
"Cậu giúp tôi tìm việc là đã giúp tôi rất nhiều rồi."


Hàn Bách Hàm rủ mắt, anh cảm thấy ít nhất có thể giúp đỡ được Tôn Diệu, thì mình không phải là một người hoàn toàn vô dụng.
Tôn Diệu đứng một lúc, hắn cầm ấm siêu tốc trên bàn lên, định tới phòng vệ sinh lấy nước, hắn nói với Hàn Bách Hàm:
"Uống nước nhé, giờ tôi đi nấu."


Hàn Bách Hàm lập tức nói:
"Không cần phiền phức như vậy. Hôm nay trời nóng lắm, nấu nước nóng cũng uống không nổi."
Tôn Diệu dừng bước, để ấm siêu tốc lại trên bàn, hắn đứng trong phòng suy nghĩ một chút, rồi nói:
"Trong tủ lạnh vẫn còn nước khoáng."


Hắn đi tới, mở một cái tủ lạnh cũ bên cạnh bàn ăn ra.


Cái tủ lạnh kia đặt rất gần giường, Hàn Bách Hàm theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy trong tủ lạnh chất đầy đồ, phần lớn là thức ăn và thịt tươi sống, cũng có mấy hộp cơm đang đậy kín. Tôn Diệu lấy một chai nước khoáng từ trong tủ lạnh ra, đồng thời Hàn Bách Hàm cũng nhìn thấy ngăn thứ hai của tủ lạnh có để một hộp giấy đựng bánh ga tô.


Tôn Diệu nhanh chóng đóng cửa tủ lạnh lại, đưa chai nước đã lấy ra khỏi tủ lạnh cho Hàn Bách Hàm.


Ánh mắt Hàn Bách Hàm dường như vẫn còn vương lại trên cái hộp bánh ga tô kia, cái hộp bánh ga tô đó là hộp đóng gói của một tiệm bánh ngọt nổi tiếng trong thành phố, ngày nào cũng có rất nhiều bạn trẻ xếp một hàng dài tới tiệm đó để mua bánh ngọt, hơn nữa giá cũng rất đắt. Sở dĩ anh nhận ra cái hộp kia, là vì tối qua anh và Thư Vấn xếp hàng hơn mười phút, mua cho Thư Vấn một cái bánh xoài nghìn tầng.


Nước khoáng vẫn còn đang trong tay Tôn Diệu, hắn khó hiểu nhìn Hàn Bách Hàm không nhận lấy, bèn đưa đến trước mặt anh lắc lắc.
Hàn Bách Hàm phục hồi lại tinh thần, nói cảm ơn rồi nhận lấy, anh cầm chai nước trong tay, không mở nắp ra uống, chỉ hơi nhếch môi hỏi:


"Người bạn học kia của Tiểu Yến, có phải rất thường xuyên đến thăm hai người?"
Lúc anh nói chuyện, vẫn nhìn vẻ mặt của Tôn Diệu, biểu cảm của Tôn Diệu không có gì khác lạ, hắn hỏi lại một câu:
"Người bạn học nào?"
Hàm Bách Hàm nói:
"Một cô bé tóc dài, rất xinh đẹp."


Tôn Diệu đứng ở bên giường, nhìn anh từ trên cao xuống, trong đôi mắt phản chiếu bóng dáng anh, giọng nói vững vàng mà bình tĩnh:
"Cậu nói Thư Vấn? Cậu biết cô bé?"
Hàn Bách Hàm đáp lời:
"Từng gặp hai lần."
Tôn Diệu đột nhiên ngồi xổm xuống, vị trí so với anh thấp hơn, ngẩng đầu lên nhìn anh:


"Cô bé là bạn thân của Tiểu Yến, gắn bó như hình với bóng, cô bé thường xuyên đến thăm Tiểu Yến."
Hàn Bách Hàm nhìn thẳng vào mắt hắn:
"Tôi thấy trong tủ lạnh có bánh ngọt, là cô bé đó mang đến hả?"
Tôn Diệu đáp:


"Chắc là vậy, tôi cũng không chú ý con bé bỏ vào lúc nào, chắc là mang đến cho Tiểu Yến."


Khóe miệng Hàn Bách Hàm giật giật, anh muốn nói rằng Tôn Diêu đang nói dối, Tôn Tuần Yến hoàn toàn không thể ăn được bánh ngọt, cái bánh ngọt kia chỉ có thể là mang đến cho Tôn Diệu, nhưng anh không nói gì, trong đầu anh hơi loạn, nhất thời có rất nhiều manh mối đan dệt quấn quýt lấy nhau, anh đứng lên nói:


"Tôi đi trước đây, không làm phiền hai người nữa."
Khi cảnh này quay xong, Hạ Tinh Trình vẫn có cảm giác ngâm mình trong cảm xúc của nhân vật không thể thoát ra được.


Cậu và Dương Du Minh cùng rời trường quay lên chiếc xe bảo mẫu, hai người ngồi ở hàng ghế sau, từ sau khi lên xe, Hạ Tinh Trình lập tức có vẻ hơi bồn chồn ôm lấy Dương Du Minh liên tục cọ cọ anh.


Phía trước hàng ghế sau của chiếc xe này có vách ngăn, trong không gian đóng kín chỉ có hai người bọn họ, Dương Du Minh ôm eo Hạ Tinh Trình, cúi đầu nhìn cậu:
"Sao vậy?"
Hạ Tinh Trình nói:
"Em hơi khó chịu."
Thật ra cũng không phải là cậu khó chịu, là Hàn Bách Hàm khó chịu.


Dương Du Minh giơ tay sờ trán cậu, lại chạm lên thái dương, môi, ngón tay khô ráo ấm áp, giống như đang vỗ về con thú cưng nóng nảy, thì thầm hỏi:
"Vậy bây giờ phải làm sao đây?"
Hạ Tinh Trình nhìn anh:
"Em cần anh."


Giống như lúc trước Hạ Tinh Trình phải chịu tổn thương trong đoạn tình cảm của Phương Tiệm Viễn, rất cấp bách cần Dương Du Minh vỗ về, bây giờ trên người cậu lại đang chịu sự tổn thương của Hàn Bách Hàm, vẫn thật sự khát vọng nhận được sự an ủi từ Dương Du Minh.


Trong thời gian ngắn không thể thoát vai là điều rất bình thường, đặc biệt là dưới tình huống dao động tình cảm của nhận vật tương đối mạnh, để không mang tình cảm của nhận vật này vào đời thực, Hạ Tinh Trình lập tức dùng chính tình cảm chân thật của mình để hòa tan ảnh hưởng của nhân vật.


Không gian của xe bảo mẫu rất rộng, Dương Du Minh bảo Hạ Tinh Trình cởi giày, trèo qua ngồi trên đùi của mình, đôi chân trần đạp trên ghế da.


Một tay của anh đặt lên lưng Hạ Tinh Trình vuốt ve từ trên xuống dưới từng chút từng chút một, một tay khác thì trượt từ trên bắp chân của cậu xuống, nắm lấy một bàn chân để trần của cậu, nhẹ nhàng xoa bóp.


Hạ Tinh Trình giơ tay ôm lấy cổ anh, kề sát vào hôn lên môi anh. Đầu tiên chỉ là môi chạm môi, chạm nhẹ từng chút từng chút một, sau đó bắt đầu cạy mở khớp hàm, động tình hôn sâu.


Động tác tay đang vuốt ve sau lưng Hạ Tinh Trình của Dương Du Minh dừng lại, nhưng dường như lại nắm chặt bàn chân của cậu hơn, đẩy bàn chân của cậu hướng về phía bắp đùi, để chân của cậu gập chặt dính vào nhau.


Tư thế này đối với Hạ Tinh Trình mà nói hơi đau đớn, nhưng lại càng thêm kích thích, ban đầu cậu vẫn còn nghĩ tới cái hộp bánh ngọt kia trong tủ lạnh, nghĩ đến vẻ mặt thờ ơ của Tôn Diệu ngửa đầu nhìn cậu, sau đó thì không nghĩ được gì nữa, cậu chỉ tập trung đắm chìm trong nụ hôn này.


Đợi đến khi nụ hôn này chấm dứt, hai mắt của Hạ Tinh Trình đều đã hơi đỏ, cậu vùi mặt vào vai Dương Du Minh.
Giọng nói của Dương Du Minh rất nhẹ, hỏi cậu:
"Đỡ hơn chút nào không?"
Hạ Tinh Trình gật đầu, tâm trạng của cậu đã bình tĩnh lại không ít.
Dương Du Minh giơ tay vuốt vuốt tóc cậu.


Đột nhiên Hạ Tinh Trình ngẩng đầu lên, nhìn cái tay kia của anh, hỏi:
"Đây là cái tay vừa nãy nắm chân của em đúng không?"
Dương Du Minh hạ tay xuống nhìn một chút, nói:
"Đúng vậy, chân của em mà em cũng ghét bỏ hả?"
Hạ Tinh Trình bắt lấy tay của anh đẩy ra xa:
"Cả ngày còn chưa tắm, anh mau bỏ tay xa ra."


Dương Du Minh giả vờ muốn đưa tay bịt miệng của cậu, Hạ Tinh Trình vội vàng quay đầu đi vùi mặt vào vai anh kêu lên:
"Mau bỏ xa ra bỏ xa ra."
Hai người ồn ào một trận, Hạ Tinh Trình tựa trong ngực anh, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi anh:
"Trước lúc chúng ta quay phim, có phải anh đang tức giận không?"


Giọng nói của Dương Du Minh vẫn rất bình tĩnh, hỏi:
"Sao em lại cảm nhận được anh đang tức giận?"
Hạ Tinh Trình nói:
"Nhìn ra được."
Dương Du Minh không nói gì.
Chờ một lúc lâu Hạ Tinh Trình không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh, nhận ra ánh mắt anh trầm xuống, lập tức ngồi thẳng người lại, hỏi:


"Sao vậy?"
Trong lòng cậu xuất hiện một suy đoán:
"Có phải đã tìm ra người chụp trộm mấy bức ảnh kia rồi không?"
Dương Du Minh chậm rãi nói:
"Ảnh là do Lăng Gia Nguyệt chụp, cũng là cô ta gửi cho tài khoản blogger kia."


Hạ Tinh Trình sững sờ một lúc, bỗng chốc trong đầu cậu cũng không nghĩ được gì, chỉ nhớ tới ánh mắt tràn đầy căm hận kia của Lăng Gia Nguyệt nhìn mình, rồi lại nhớ đến lúc nãy trước khi bọn họ rời khỏi trường quay cũng không nhìn thấy Lăng Gia Nguyệt đâu, chắc là đã về khách sạn trước rồi.


Cậu không hỏi tại sao, cậu biết là tại sao, chỉ là không ngờ một cô bé còn nhỏ tuổi có thể làm ra loại chuyện này. Hạ Tinh Trình hơi nhíu mày, cậu thật sự không tức giận hay oán hận, chỉ là trong lòng hơi không thoải mái.
Dương Du Minh nói:
"Anh rất tức giận."


Giọng nói của anh rất bình tĩnh, vẻ mặt cũng hững hờ, thế nhưng mấy chữ này có trọng lượng rất lớn.
Hạ Tinh Trình bỏ chân xuống khỏi ghế, đạp trên giày của mình, đưa tay tìm điện thoại di động, cậu muốn gọi điện cho Hoàng Kế Tân, nói cho anh biết tình huống hiện tại.


Vừa lúc cậu tìm thấy điện thoại di động, điện thoại di động của Dương Du Minh vang lên trước, anh liếc mắt nhìn màn hình, nói:
"Là Trần Hải Lan."


Hạ Tinh Trình cầm điện thoại di động nghe anh nhận điện thoại, sau khi bấm nhận cuộc gọi Dương Du Minh chỉ nói một tiếng "Alo", sau đó im lặng nghe đối phương nói chuyện, nhưng mà Hạ Tinh Trình thấy nhìn ánh mắt của anh cũng không hề dịu đi.
Một lát sau, Dương Du Minh cúp điện thoại, nói:


"Trần Hải Lan đang ở sân bay, tối nay cậu ấy sẽ qua đây, Nhậm Kính Nguyên đi cùng cậu ấy, gọi điện nói chúng ta chờ bọn họ cùng ăn tối."
Dứt lời, anh nhìn vẻ mặt Hạ Tinh Trình vẫn đang nhìn anh chăm chú, giơ tay lên véo véo mũi cậu.


Hạ Tinh Trình vốn định nói gì đó, kết quả bị véo mũi xong lập tức nhíu chặt mày, nắm lấy tay anh, nói:
"Trước khi anh rửa tay không được chạm vào mặt em nữa!"






Truyện liên quan